Chương 21: Phải gọi anh là bố

Buổi livestream kết thúc trong sự hỗn loạn, đoàn quay phim đăng một thông báo xin lỗi mập mờ.

Gặp Gỡ Nông Thôn: Do trục trặc kỹ thuật, buổi livestream phỏng vấn gia đình cô Tang Ngưng hôm nay đã không thể hoàn thành trọn vẹn, đoàn quay phim vô cùng lấy làm tiếc về điều này, đồng thời sẽ nghiêm túc kiểm điểm rút kinh nghiệm, phòng ngừa sự cố tương tự xảy ra.

Nhưng cư dân mạng không ai tin, cho rằng đây là sự cố livestream, thế lực chống lưng của Tang Ngưng đang che giấu cho cô, khu vực bình luận Weibo của Tang Ngưng lập tức tràn ngập những lời mắng chửi.

[Tang Ngưng giả tạo, cô không biết chơi đúng luật à? Nếu sợ mọi người biết gia đình cô là loại người này, thì đừng nhận chương trình này nữa chứ?]

[Cô im lặng không lên tiếng, là đang chuẩn bị đăng thông báo phủ nhận quan hệ với mấy người trong video, nói rằng họ không phải người nhà cô, chỉ là đoàn quay phim vô tình quay trúng đúng không?]

Sau khi biết chuyện mất mặt của gia đình bị livestream trên toàn mạng, cả nhà họ Tang vây quanh nhau xem bình luận trên Weibo.

Tang Hữu Minh và Hồ Chi đều căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, con gái về nhà ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện này, liệu nó có thấy mất mặt rồi tức giận không nhận họ nữa không.

Tang Xuyên xem xong bình luận cũng rất căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Tang Ngưng đang ngồi co ro một góc sofa im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại, nói ngược với lòng mình: "Tang Ngưng, chị xem rồi thì nói gì đi chứ? Bây giờ chị biết rồi đấy, nhà chúng ta chính là như vậy, nếu chị thấy chúng ta làm chị mất mặt, bây giờ chị hãy quay về nhà họ Sở để sống cuộc sống sung sướиɠ của chị đi!"

Tang Hữu Minh và Hồ Chi vỗ nhẹ vào đầu Tang Xuyên, nhắc nhở nó chú ý một chút, ngoài động tác trên tay ra, họ không nói gì, bởi vì câu hỏi của Tang Xuyên cũng là câu hỏi của họ, họ cũng muốn biết liệu Tang Ngưng có vì chuyện này mà bỏ rơi họ lần nữa hay không.

Tang Ngưng từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, thản nhiên nói: "Cậu cũng biết mình mất mặt à?"

Lời này vừa nói ra, trái tim Tang Hữu Minh và Hồ Chi liền chìm xuống đáy vực.

Tang Xuyên không vui, ném điện thoại lên sofa: "Tôi chơi game thì mất mặt chỗ nào? Sở thích của những đứa trẻ nhà nghèo như chúng tôi đơn giản như vậy thì đã sao?"

Tang Ngưng gác chéo chân nhìn Tang Xuyên, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Tang Xuyên lập tức bật dậy khỏi sofa, Tang Hữu Minh và Hồ Chi vội vàng mỗi người kéo một tay nó, nhưng nó lại mạnh mẽ hất tay hai người ra, đối mặt với Tang Ngưng.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chị chỉ là đánh nhau giỏi hơn tôi một chút thôi, lần này dù chị có đánh chết tôi, tôi cũng phải nói. Bố sau này còn uống rượu hay không, mẹ sau này còn đánh mạt chược hay không, tôi không quản được, nhưng game tôi tuyệt đối không thể từ bỏ, nếu chị không vừa mắt, thì hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Tang đi!"

"Hừ." Tang Ngưng khẽ lắc đầu, cười khẩy.

Mắt Tang Xuyên đỏ lên, gầm lên: "Tang Ngưng, chị có ý gì, chị đang chế giễu tôi à?"

"Đúng vậy." Tang Ngưng đổi tư thế, chống cằm bằng một tay, chớp mắt ngây thơ, "Chẳng lẽ tôi thể hiện chưa rõ ràng sao?"

"Chị—"

Đúng lúc Tang Xuyên định nổi đóa lên, Tang Ngưng giơ ngón trỏ tay còn lại lên môi, chặn lời nó.

Tang Ngưng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chơi game không sai, nhưng theo tôi biết, vì chơi game mà cậu thậm chí còn bỏ học, với trình độ gà mờ của cậu, chẳng lẽ cậu định dựa vào game để kiếm sống à?"

Nói xong, cô lại cầm điện thoại lên mở cửa hàng ứng dụng, bắt đầu tải xuống một phần mềm nào đó.