Chương 15: Đội mũ xanh cho anh ta

Đoàn quay phim đứng trước một cánh cổng sắt màu xanh lá cây bong tróc sơn, vẻ mặt lộ ra vài phần không chắc chắn. Đây thực sự là nhà của Tang Ngưng sao?

Mọi người đồng loạt ngước nhìn lên tấm biển số nhà – không sai, giống hệt địa chỉ Tang Ngưng đã cung cấp.

Cư dân mạng cũng bị sốc không kém.

【Tôi cứ tưởng con hẻm vừa rồi đã đủ tồi tàn rồi, không ngờ căn nhà bên trong còn tệ hơn. Nhà họ Tang thực sự sống ở đây sao?】

【Tôi nghi ngờ Tang Ngưng đang thử một phương pháp tẩy trắng mới, dựa vào việc giả nghèo giả khổ.】

【Haha, không cần thiết đâu, 208w cố tình giả vờ nghèo khó thật sự rất ghê tởm.】

【Cười chết mất, Tang Ngưng lúc nào cũng tỏ vẻ như tiểu thư nhà giàu, nếu đây thực sự là nhà cô ta, tôi chỉ có thể gọi cô ta là Tang “chém gió”.】

【Nhưng mà nói thật, cánh cổng sắt cũ kỹ này, cộng thêm lối đi tối tăm, nhìn kiểu gì cũng giống hiện trường vụ án mạng, thấy sợ sợ quá.】

Bốn người trong đoàn quay phim thót tim, PD càng căng thẳng đến mức không dám nói lời nào.

Anh ta bước lên, thử gõ nhẹ vào cánh cổng sắt vài cái. Đáp lại anh ta là một giọng nữ trung niên cao vυ"t đầy cáu kỉnh: "Ai đấy?"

PD giật bắn mình, quay đầu nhìn đồng nghiệp, hạ giọng xuống mức thấp nhất, lén lút nói: "Tôi cảm thấy không phải chỗ này đâu, hay là chúng ta đi trước, hỏi rõ địa chỉ rồi quay lại?"

Ba người còn lại vội vàng gật đầu, họ cũng nghĩ vậy.

Chưa kịp bỏ đi, “rầm” một tiếng, cánh cổng sắt đã bị mở toang.

Một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi khoanh tay dựa vào khung cửa, mái tóc ngắn uốn xoăn màu vàng, ngũ quan sắc nét cùng đôi mắt xếch lên, mang đến vẻ ngoài hơi dữ dằn.

Người quay phim theo bản năng giấu chiếc máy quay vào trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, chỉ để lộ một ống kính. May mà anh ta mang theo máy quay mini, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.

Người phụ nữ này cho anh ta cảm giác không dễ chọc, nếu thực sự đi nhầm cửa, quay nhầm người, bảo bối của anh ta chắc chắn sẽ bị đập nát.

Hồ Chi lạnh lùng nhìn lên nhìn xuống đoàn quay phim. Khi mọi người đang bị nhìn chằm chằm đến mức nuốt nước bọt, bà ta đột nhiên cười phá lên.

"Ồ, Thúy Hoa được đấy, bảo là tìm vài người đến chơi với chúng tôi, kết quả lại dẫn về một đám trai trẻ đẹp trai."

"Chậc chậc chậc."

"Trẻ trung lại đẹp trai, chị thích lắm."

Lời nói của Hồ Chi tràn đầy sự hài lòng.

PD đột nhiên hoảng sợ, nói năng lắp bắp: "Chị… Chị…"

Hồ Chi vỗ một cái vào đầu PD, bất mãn nói: "Bối rối cái gì, chị cái gì mà chị, gọi là chị Chi là được rồi."

Chưa để PD kịp phản ứng, Hồ Chi đã kéo anh ta vào trong.

Các bà cô đang ngồi bên bàn mạt chược nghe nói có trai đẹp, mắt sáng rực, “soạt” một cái đứng dậy chen chúc ra cửa.

"Thúy Hoa nghĩa khí thật đấy, không đến được thì cử một đám trai đẹp đến chơi với chúng ta."

"Hồ Chi, nói thật nhé, tuy nhan sắc của mấy cậu này không bằng thằng Tang Xuyên nhà chị, nhưng mà được cái ánh mắt trong veo, nhìn là biết ngoan ngoãn đáng yêu hơn thằng Tang Xuyên rồi."

"Thúy Hoa chưa bao giờ tìm cho chúng ta mấy cậu chất lượng cao như vậy, để hôm nào tôi phải hỏi xem bà ấy tìm được ở đâu."

Chịu đựng ánh mắt dò xét không chút che giấu của các bà cô, đoàn quay phim cảm thấy lúc này họ giống như mấy cây cải thảo trên chợ, còn các bà cô chính là những vị khách đến mua hàng.

Mấy người trong đoàn quay phim run lẩy bẩy, bất lực và hoang mang đứng chôn chân ở cửa.

Các bà cô rất hài lòng, chen ra ngoài kéo những người còn lại trong đoàn quay phim vào.