“Muốn ngủ bên đó?” Lâm Trình cúi đầu hỏi Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt lắc đầu, tỏ vẻ bản thân sao cũng được.
Lâm Trình thấy thế thì nhìn quanh phòng một hồi, cuối cùng chỉ vào phần bên ngoài, nói với Lâm Mạt Mạt: “Ngủ ở đây.”
“Được.” Đối với sắp xếp của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt không hề dị nghị.
Nhưng phòng phát sóng trực tiếp lại vì sự sắp xếp của Lâm Trình mà sôi nổi bình luận.
[Ba ba để con gái ngủ bên ngoài sao? Bản thân thì ngủ ở trong?]
[Chẳng lẽ không phải ba ba nên ngủ ngoài phòng khách, để con gái ngủ bên trong hay sao?]
[Vị ba ba này nghĩ cái gì trong đầu thế?]
[Hơn nữa con gái còn nhỏ, còn đang ở trong hoàn cảnh xa lạ, có ngủ chung cũng không sao hết. Tôi thấy nhóm Bạch Vũ Lâm cũng ở trong một chung cư nhỏ chỉ có một phòng ngủ, hai cha con ngủ chung với nhau.]
[Tôi thấy rồi, chuyện này lên cả hot search, #Bạch Vũ Lâm dỗ con gái ngủ trưa#, hình ảnh cực dễ thương.]
…
Mọi người trong phòng phát sóng thay nhau tranh luận, Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt không hề hay biết.
Hai “cha con” bên ngày đã tự mình kéo va li vào phòng, bắt đầu sắp xếp ngay ngắn.
Lâm Mạt Mạt lấy khăn trải giường, vỏ chăn và đồ dùng mà tổ tiết mục chuẩn bị ra ngoài, bắt đầu hành động.
Mặc dù toàn bộ quá trình có hơi gian nan, nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn hoàn thành công việc trải giường đầy đủ.
Lâm Trình dọn dẹp bên trong xong, ra ngoài đã thấy cái giường được mình đơn giản chuẩn bị trải lên một lớp ga giường màu xanh lam, bên cạnh gối còn có chồng quần áo xếp ngay ngắn, Lâm Mạt Mạt ngồi cạnh mép giường, ngoan ngoãn khép hai chân.
Lâm Mạt Mạt thấy Lâm Trình ra ngoài, đôi mắt hiện lên ánh sáng, mỉm cười với hắn. Vẻ mặt cô bé như đang khoe khoang với hắn, biểu hiện rằng mình có thể làm được, đơn thuần chờ đợi được hắn khen ngợi.
Có điều thứ Lâm Trình chú ý cũng không phải mấy điều này.
Để Lâm Mạt Mạt xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ tốt nhất, Từ Giai đã chọn rất nhiều quần áo có màu hồng phấn đáng yêu cho cô bé, đẹp là đẹp, nhưng không chịu nổi dơ bẩn.
Trải qua suốt một ngày, dù Lâm Mạt Mạt có cẩn thận thì quần áo cũng đã dính bẩn.
Lâm Trình nhớ lại cảnh tượng đứa bé này trước đó còn lục thùng rác, không nhịn được ngứa ngáy khắp cả người.
“Con không làm sai gì chứ?” Lâm Mạt Mạt thấy vẻ mặt Lâm Trình khác với chờ mong của mình, dè dặt hỏi hắn.
“Thay quần áo dơ trên người đi.” Lâm Trình nhíu mày, nói xong trực tiếp kéo cửa ra ngoài, để lại phòng cho Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt: “...” Hình như cô bé đã bị ghét bỏ rồi?
Cùng lúc này, phòng phát sóng cũng hiện lên mấy bình luận.
[Mặc dù đúng thế… nhưng ba ba cũng đâu cần nói vậy.]
[Có cảm giác không hề yêu thương chút nào.]
[Quan hệ thật của hai người này có phải không tốt không? Có cảm giác ba ba vừa không quan tâm con gái, cũng không biết chăm sóc con.]
…
Lâm Mạt Mạt ở trong phòng thay quần áo, màn hình phát sóng tạm thời di chuyển ra bên ngoài.
Hai phút sau, đợi Lâm Mạt Mạt kéo cửa ra ngoài lần nữa, toàn thân đã trở nên sạch sẽ như cũ.
“Con xong rồi.” Lâm Mạt Mạt nói với Lâm Trình.
Lâm Trình bình tĩnh gật đầu, lấy ra một ít tiền, nói: “Đợi ở đây, tôi đi mua đồ ăn.”
Cả tầng này chỉ có một nơi dùng để nấu ăn, với “điều kiện gia đình” hiện tại của hai người, vẫn chưa đủ khả năng tự mình nấu nướng, cho nên chỉ có thể ra ngoài mua về.
Mới bước được hai bước, Lâm Trình dường như nghĩ tới gì đó, dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Mạt Mạt còn đứng ở cửa: “Có muốn ăn gì không?”
Lâm Mạt Mạt lắc đầu: “Cái gì cũng được.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Bánh bao!”
Lâm Trình gật đầu, ra ngoài.
Sau khi Lâm Trình đi, Lâm Mạt Mạt ngồi trong phòng nhớ lại những món phế liệu trước đó, nhân lúc hắn không ở đây, lén lút chạy xuống lầu.
May mà thời gian thu gom rác thải vẫn chưa tới, người bên ngoài qua lại cũng không nhiều, đống chai lọ, chén giấy mà Lâm Mạt Mạt thu gom trước đó vẫn còn.
Lâm Mạt Mạt chạy tới, bóp dẹp mấy cái chai nhựa còn sót, sau khi phân loại xong, cô bé tìm một góc bỏ mấy thứ này vào, giấu thật kỹ.
Sau đó cô bé mới chịu đi vòng về phòng.
Cô bé muốn tìm thử xung quanh đây còn tìm được chai nhựa nào không.
…
Không may, đúng lúc này Lâm Trình lại xách bánh bao quay về.
Lâm Trình vừa về đã bắt gặp cảnh Lâm Mạt Mạt đi quanh đống rác và đồ gia dụng bị vứt bỏ.
Cô bé nhìn thấy hắn, dường như đã giật mình không nhỏ, chậm rãi di chuyển cách xa đống rác.
“Ở đây làm gì?” Lâm Trình hỏi.
“Không có gì… con…”
Đầu óc Lâm Mạt Mạt lóe sáng, bật thốt: “Con đang đợi ba ba!”