Bởi vì phát biểu kỳ quái của Tô Quân Bạch, bầu không khí căng thẳng tại hiện trường cảm giác đã lắng xuống, học viên cũng vì lời nói của anh không còn buồn như vậy nữa.
Sau khi cô ta đặt mình vào vị trí của người khác, cảm thấy âm thanh chuyển gạch rất hay, vậy giọng của cô ta cũng không tệ đến đâu.
Cô ta lại có năng lượng, sau khi nghiêm túc cảm ơn Tô Quân Bạch, mới cảm ơn những người hướng dẫn khác, lúc xuống sân khấu, tâm trạng đã khôi phục tốt rồi.
Vốn tưởng rằng giọng của học viên này rất khó nghe rồi, nam học viên tiếp theo càng không đúng điệu hơn, nghe người khác hát phải có tiền, nghe anh ta hát thì chết người.
Tô Chi thực sự hối hận khi đến trường quay, chi bằng ở phòng nghỉ nằm một lúc nữa.
Ý nghĩ này động một tý liền bị cô gạt bỏ, bởi vì cô đã nhìn thấy Điền An An.
Bây giờ nữ chính vẫn chưa bạo hồng như trong nguyên tác, không được tổ chương trình mời tham gia tuyển chọn tài năng, còn cho rằng cô ta sẽ không đến.
Cô ta vẫn đến, đây chính là năng lực của cốt truyện sao?
Điền An An là trợ diễn giúp học viên chơi nhạc cụ, học viên này cô ta không quen biết, nhưng Thi Bạch Thuỷ thì quen biết, nên giúp cô ta sắp xếp.
Hôm nay cô ta trưng diện rất đẹp, một bộ váy công chúa, tóc dài xõa vai, làm kiểu tóc xoăn nhẹ, mùi dịu dàng càng mạnh mẽ hơn, thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.
Tô Chi mặc kệ những người khác, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh hai, phát hiện anh hai cũng nhìn phía sân khấu, có giao tiếp ánh mắt với Điền An An, Điền An An cũng tỏ ý gật đầu với anh hai.
Anh hai, anh xong rồi, Tô Chi ghi lại một màn này, bỏ đói anh một bữa trước, xem anh còn tinh thần để nghĩ đến những chuyện khác không.
Học viên nam hát cũng không tệ, Điền An An đệm piano cũng được, biểu diễn kết thúc, nhận một số đánh giá tốt.
Điều giống nhau là Điền An An cũng vì chuyện đệm đàn piano nhận được sự chú ý của một số người khác.
Ban đầu Điền An An không có hứng thú với vai nhỏ này, nhưng mà cô ta nghe nói trường quay sẽ có rất nhiều người xem, còn có Tô Quân Bạch cũng sẽ tham gia với tư cách là người hướng dẫn.
Sau khi Cực Hạn tập một kết thúc, cô ta không có lý do để tìm Tô quân Bạch, rất lâu rồi đã không xuất hiện trước mặt anh, phải lướt một cách thích hợp mới có cảm giác tồn tại chút.
Sau khi kết thúc trợ diễn, cô ta đi vào hậu trường, cách thời gian nghỉ giải lao buổi trưa cũng không còn bao nhiêu nữa, cô ta đi chuẩn bị một chút nước.
Trường quay tuyển chọn tài năng ca hát thật sự không có gì hay, Tô Chi dựa lưng vào ghế liền buồn ngủ, sau khi ngáp rất nhiều lần, cuối cùng ghi hình buổi sáng cũng kết thúc rồi.
Nghỉ giải lao một giờ, 1 giờ chiều ghi hình, những người hướng dẫn rời khỏi ghế hướng dẫn học viên mới giải tán.
Tô Chi ra ngoài trước, đợi anh ở bên ngoài hành lang.
Buổi trưa tổ chưa trình phụ trách cơm hộp, thức ăn không phải là rất ngon, Tô Quân Bạch có tính toán trước, bảo Liên Phương đặt cơm.
Thời gian nghỉ ngơi rất vội vã, vốn định đến cửa tiệm, bọn họ đổi thành đồ mua ngoài, phía bên kia sẽ giao qua.
Sau đó Tô Quân Bạch tỏ rõ tình hình cho em gái, nói với cô: "Chi Chi, em đến phòng nghỉ trước đi, anh đi vệ sinh.”
Đã ghi hình một buổi sáng, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi được 10 phút, bụng anh sớm đã khó chịu rồi.
“Em cũng đi.” Tô Chi ngăn cản ba người cố vấn chuẩn bị rời đi: "Các người có muốn đi cùng không?”
Càng nhiều người đi mới càng náo nhiệt.
Liên Phương ở dưới đợi phóng viên đến, sau khi phóng viên đến, tin rằng hiện trường sẽ càng náo nhiệt hơn.
Ba người có chút sững sờ: "???”
Bây giờ đi vệ sinh cũng phải kết bè kết đội sao?
Tô Quân Bạch giới thiệu với ba người: "Đây là em gái của tôi, Tô Chi.”
Mặc dù anh không biết vì sao em gái làm như vậy, nhưng ý nghĩ đầu tiên của anh chính là em gái làm gì cũng đúng.
“Xin chào, anh em các người trông thật giống nhau.”
Nói cho cùng, giải trí Cực Hạn là một chương trình giải trí rất hot, bọn họ không có gì làm cũng sẽ xem phát sóng trực tiếp, cho dù không xem, mỗi ngày lướt tin tức hot search trên Weibo đều có thể lướt đến anh em bọn họ.
Cái tên Tô Chi này, nổi tiếng hơn ngôi sao bình thường.
Nhưng cũng bình thường, bọn họ chú ý khuôn mặt xinh đẹp kia của Tô Chi, trông dễ thương tao nhã như vậy, không nổi tiếng cũng khó đi.
Mặc dù được bọn họ mời, vậy thì đi vệ sinh một lần là được rồi, bọn họ cũng thật sự muốn đi.
Lâm Hình không đi: "Tôi đến phòng nghỉ trước.”
Anh ta đói rồi, phải đi ăn cơm.
Thiếu Lâm Hình, nhóm năm người biến thành bốn người, nhưng lại tình cờ gặp Điền An An ở chỗ rẽ.
Cô ta cầm mấy chai nước trên tay, nhìn thấy bọn họ nở nụ cười nhẹ nhàng: "Các anh ghi hình vất vả rồi, muốn uống nước không?”
Ý định ban đầu của cô ta là hỏi Tô Quân Bạch, cô ta cũng tiện thể hỏi ba người Tô Chi luôn.
Mỗi lần nhìn thấy nữ chính đều không có chuyện tốt gì, Tô Chi trong lòng tràn đầy đề phòng, cô đưa tay đè lên vai anh hai đang chuẩn bị nói, hơi hơi dùng lực.
“Anh, không phải anh muốn đi vệ sinh sao?”
Một hàm ý khác chính là anh vẫn uống nước tiếp?
Tô Quân Bạch: "…”
Chỉ cảm thấy bả vai giống như nặng ngàn cân, em gái anh vẫn chỉ đè một tay, nếu mà cả hai tay lên, anh không thể không quỳ xuống luôn ấy!
Em gái à! Rốt cuộc em ăn gì để trưởng thành? Sức lực lớn như vậy?
“Cảm ơn, tôi không khát, cô đưa cho những người có nhu cầu uống đi.” Tô Quân Bạch lên tiếng: "Làm phiền nhường chút.”
Điền An An thấy biểu cảm rất lạnh nhạt của Tô Quân Bạch đối với mình, liền biết bản thân vẫn chưa để lại ấn tượng đặc biệt sâu sắc trong lòng anh, như vậy không thể được.
Cô ta hỏi: "Các anh đây là đi đâu vậy?”
Hai người hướng dẫn biết Điền An An cũng là trên chương trình giải trí Cực Hạn, rất nhiều người thích cô ta: "Nhà vệ sinh, cô muốn đi cùng không?”
Cũng không biết làm sao lại hỏi một câu như vậy.
Được người ta mời cùng đi, tất nhiên Điền An An đồng ý rồi, còn nói chuyện phiếm với Tô Quân Bạch ở trên đường.
Nhưng cô ta vừa mới gật đầu, phát hiện Tô Chi cùng Tô Quân Bạch đã bước đi như bay rồi, giống như là sợ bị bọn họ đuổi kịp vậy.
Điền An An: "…”
Đi nhanh như vậy làm gì? Cũng không cần giành giật nhà vệ sinh mà.
Cốt truyện nhảm nhí này còn có thể tự động quay tròn lại, nữ chính lại được mời đến làm trợ diễn, giống như đem lại cơ hội để cô ta và anh hai gặp mặt.
Tô Chi sắp buồn bực rồi, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, không có thời gian quan tâm nữ chính, hi vọng nhãn lực có thể tốt chút, cách xa anh hai của cô một chút.
“Chi Chi, em rất vội sao?” Tô Quân Bạch bị cô kéo nhanh đến mức không theo kịp tiết tấu: "Thực ra chúng ta có thể chậm một chút.”
Chân của anh rõ ràng rất dài, tại sao còn không thể theo kịp bước chân của em gái, anh sắp mất hết mặt mũi rồi!
“Rất vội.” Tô Chi trả lời anh, đây là sự kiện liên quan đến việc lớn cả đời của anh.
Hai người họ tới trước ở ngoài phòng vệ sinh, Tô quân Bạch nhíu nhíu mày: "Bên trong là âm thanh gì vậy?”
Tô Chi: "…”
Cô biết rõ, nhưng cô khó để nói.
Xem ra cốt truyện đã bắt đầu rồi, cô giữ chặt anh hai chuẩn bị đi vào: "Chờ một chút.”
Cô đang đợi một cuộc điện thoại.
Tô Quân Bạch cảm thấy hôm nay em gái có chút kỳ quái: "Chi Chi, hôm nay em có chút kỳ quái?”
Tô Chi: "… Kỳ quái chỗ nào?”
Hành động của cô cũng không quá rõ ràng, hơn nữa cô cũng không thể hiện trước mặt anh hai.
“Không thể nói rõ.” Tô Quân Bạch nghiêng đầu cẩn thận nhìn cô, đột nhiên nghĩ ra: "Anh biết kỳ quái ở đâu rồi, em vậy mà có quầng thâm mắt.”
Tô Chi: "…”
Cô thức cả đêm, có quầng thâm rất bình thường, thấy anh nghiêm túc như vậy, còn nghĩ rằng là chuyện lớn gì, doạ chết cô rồi.
Tô Quân Bạch quan tâm nói: "Có phải hôm qua em thức khuya không? Lại làm đề?”
Thời gian này ở chung với em gái, anh biết cô vô cùng thích học tập.
“Vâng.” Tô Chi không nói chuyện Lục Úc cùng cô giải đề, nếu không thì anh hai lại sẽ đau lòng và tủi thân.
Đợi thêm một phút nữa, cuối cùng điện thoại cũng đến, sau khi Tô Chi kết nối, trả lời một từ được liền tắt điện thoại.
“Anh, anh đi lên đi.”
Tô Chi đã tìm người chụp ảnh và quay video rồi, có những bằng chứng này, còn sợ người khác vu khống anh sao?
Chuyện này không cần lo lắng, nhưng mà anh hai đi vào không biết sẽ thấy được cảnh tượng ngứa mắt không?
Tô Chi không vào phòng vệ sinh, đứng ở bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong.
Lỡ như anh hai không đánh thắng ông chủ kia, cô còn phải đi giúp đỡ.
Ba người Điền An An rẽ một vòng cuối cùng cũng tìm thấy người, nhưng nghe thấy phòng vệ sinh nam truyền đến từng trận tiếng động, còn có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
“Tình hình bên trong là gì vậy?”
Người hướng dẫn nam xông vào trước, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến há to miệng.
Tô Quân Bạch đang đánh nhau với một người đàn ông trung niên ư? Đối phương không đánh trả, còn có loại tư thế đưa lên để anh đánh.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy người hướng dẫn nam đi vào, vội vàng nói: "Mau gọi cảnh sát, anh ta sắp gϊếŧ người rồi, nhanh lên!”
Người đàn ông không biết anh ta và Tô Quân Bach cùng nhau qua đây, nghĩ rằng anh ta là người qua đường đi đến nhà vệ sinh.
Người đi đường mới tốt nhỉ? Có thể làm nhân chứng rõ ràng cho ông ta.
Vốn dĩ muốn rời đi, ai biết được Tô Quân Bạch sẽ bất thình lình đi vào, liền kéo anh làm lá chắn.
Mặt của ông ta lại bị đánh một quyền, đau đến choáng váng, xem tý liền đánh trả rồi.
Người hướng dẫn nam nhìn qua theo hướng ngón tay của anh, phát hiện một cô gái đang nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Lúc này Tô Chi cũng đi vào, Điền An An và người hướng dẫn nữ theo sau cô đi vào, cô nhìn thoáng qua thì thấy anh hai đang đánh người bằng nắm đấm.
Tuy nhiên sức lực của anh không lớn, hơi yếu đuối, người đàn ông trước mặt vừa mập lại vừa khoẻ mạnh, hoàn toàn không gây ra tổn thương đáng kể với ông ta.
Cũng may người đàn ông mập không đánh lại, nếu không thì sức khoẻ kia của anh hai không đủ để ông ta đánh.
“Trời ơi, trong này xảy ra chuyện gì vậy? Cô gái kia làm sao thế? Bị bệnh sao?” Điền An An bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ rồi, đi lên trước kiểm tra tình trạng của cô gái.
Người hướng dẫn nữ cũng theo qua, rất nhanh nhận thấy cô ta bởi vì phát tác bệnh tim mới trở thành như vậy.
Trước kia chưa ra mắt cô ấy là một y tá, biết một số phương pháp cấp cứu, cô ấy nói với Điền An An: "Cô gọi xe cấp cứu, tôi giúp cô ấy xem thử.”
Ba người bên này đang giúp đỡ cô gái, phong cách của Tô Quân Bạch và Tô Chi thay đổi đột ngột.
Tô Quân Bạch đấm ông ta mấy cái, bởi vì ông ta đáng bị đánh.
Mặt và sức khoẻ của người đàn ông quá dày, tay anh đều đánh đến đỏ lên, xem ra đánh người cũng là một chuyện cần sức lực.
Tô Chi thấy anh hai không còn sức lực, đi lên trước, đứng song song với ông ta, đung đưa cổ tay rồi lẳng lặng nhìn ông ta.
Người đàn ông cảm thấy nguy hiểm đến gần, vô thức lùi lại một bước.
Ông ta nhìn anh em trước mặt: "Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người đừng làm ẩu làm càng!”
Tô Chi tiếp tục tiến lên: "Ông nói xem?”
Tô Quân Bạch ở bên cạnh phụ hoạ: "Đương nhiên là đánh ông đấy!”
Bây giờ anh rất phấn khích, đây là chuyện vui sướиɠ nhất cùng làm với em gái, đánh đỏ tay cũng không sao, anh vẫn có thể chiến đấu 300 năm nữa.