Tô Chi nói: "Hay là chúng ta đổi cho nhau.”
Anh hai của cô nhìn thấy nhiệm vụ chuyển gạch thì thay đổi sắc mặt, chắc hẳn anh không muốn làm nhiệm vụ này.
Nhưng mà anh hai thật sự không khỏe, còn hơi mảnh mai, tám tiếng chuyển gạch không biết anh có kiên trì được hay không.
Phải lấy được một trăm tệ tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ làm liên đới cô cũng phải uống nước chanh.
“Không đổi, anh làm được.” Tô Quân Bạch vỗ ngực: "Anh làm được, Chi Chi, em đừng lo lắng cho anh, hãy làm tốt nhiệm vụ của em.”
Vì để em gái kính trọng anh, vì để kiếm nhiều tiền, anh liều mạng.
Sau đó nghe thấy Lục Vũ Điểm nói nhiệm vụ của Lục Úc.
“Lướt sóng trên biển, chụp ảnh mười tư thế khác nhau. Thưởng tám mươi tệ.”
Lục Vũ Điểm nói với vẻ lo lắng: "Anh, vận may của anh kém quá, tại sao bốc phải nhiệm vụ này, em với anh đổi cho nhau đi.”
Anh của cậu còn chưa hết sợ biển, hôm qua xuống biển nhặt cá tình trạng đã không ổn, xuống biển lướt sóng, sẽ cuốn trôi anh của cậu.
Nhiệm vụ cậu ta lấy được là tới cô nhi viện làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, thời gian tám tiếng, thưởng sáu mươi tệ.
Lục Úc: "…”
Anh cũng không ngờ lại kém may mắn.
Lục Vũ Điểm nói: "Chúng ta đổi đi.”
Cậu ta không sợ xuống biển, mặc dù không biết lướt sóng trên biển, chắc hẳn ở đó có nhân viên công tác hướng dẫn, cậu ta sẽ học từ từ.
“Không đổi.” Lục Úc không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì, anh vẫn nên tự mình giải quyết.
“Lục Úc, cậu xuống biển à?” Tô Quân Bạch trêu đùa: "Hôm qua không có nước biển cũng không dám ra chính giữa, cậu chắc chắn mình có thể lướt sóng, nhưng đừng có chưa đi đến bờ biển thì người đã ngất xỉu trước.”
Lục Úc nhíu mày: "… Không cần cậu lo lắng.”
Cái tên này càng ngày càng bất ổn.
Tô Quân Bạch nói tiếp: "Tôi không lo lắng cho cậu, tôi chỉ tò mò cậu có ngất hay không.”
Thời trung học anh và Lục Úc đều là học sinh cùng khóa, có lúc trường học tổ chức hoạt động mùa xuân cho học sinh, chụp ảnh ở mép nước thì cậu ta đều không đi, đến từ nỗi sợ nước.
Lục Úc chặn họng anh với một câu: "Hôm nay thời tiết đẹp, cậu đi chuyển gạch một buổi, không biết có bị ngất hay không.”
Lục Vũ Điểm cũng nói một câu: "Đúng vậy, hình như anh Tô bị say nắng.”
Tô Quân Bạch: "…”
Không tức giận không tức giận, giận thì không ai giúp!
“Tôi nói lại lần nữa, đấy là tôi bị tụt huyết áp!”
Tô Chi nghe được toàn bộ cuộc tranh cãi của họ, cô nghĩ, không hổ là kẻ thù không đội trời chung, chuyên môn đâm trúng tim đối phương.
Ánh mắt của cô lướt quanh trên người họ, bỗng nhiên nghĩ ra: "Anh, Lục Úc, hay là hai người đổi nhiệm vụ cho nhau đi.”
Một người không chuyển được gạch, một người sợ nước, đổi lại chẳng phải là vừa khéo sao.
Tổ chương trình quy định, hai người đồng ý trao đổi nhiệm vụ là được, sau khi trao đổi thì không thể đổi ý.
Tô Quân Bạch tỏ ra chán ghét: "… Ai muốn đổi với cậu ta.”
Lục Úc ồ lên: "Tôi cũng không cần.”
Tô Chi: "…”
Bỏ đi bỏ đi, hai người vui vẻ là tốt rồi.
Cuối cùng họ vẫn không đổi nhiệm vụ, quyết định thử thách cực hạn của bản thân.
Mưa bình luận đều là fan hâm mộ của các nhà.
“Em gái Tô Chi đề nghị rất hay! Một người sợ nước, một người không khỏe, hai người các anh đổi cho nhau đi!”
“Hoa trắng nhỏ xui xẻo quá, đến công trường chuyển gạch, trời nắng to như vậy, bị cháy nắng thì phải làm sao bây giờ.”
“Cục cưng Úc cũng xui xẻo! Vậy mà lấy được nhiệm vụ xuống biển chụp ảnh, còn chưa bắt đầu, tôi đã lo lắng cho cậu bé.”
“Hai người các anh không cần chê bai nhau, mau đổi đi!”
…
Đương nhiên họ không nhìn thấy được lời nhắn của cư dân mạng, có lẽ nhìn thấy cũng sẽ không đổi.
Trái lại các khách mời khác có trao đổi, nhiệm vụ của Bạch Lộ là trải nghiệm sửa xe, hoàn thành nhiệm vụ thay lốp và rửa xe.
Nhiệm vụ của Giang Thế Lâu là mặc bộ đồ gấu bông phát tờ rơi, anh ta và Bạch Lộ đổi nhiệm vụ cho nhau.
Nhiệm vụ của Điền An An là bán đồ nướng, thời gian của nhiệm vụ là sáu tiếng. Thưởng sáu mươi tệ.
Nhiệm vụ của Thi Bách Thủy là mát xa ở tiệm rửa chân, hoàn thành được đánh giá tốt của năm vị khách, thời gian nhiệm vụ là bảy tiếng. Thưởng tám mươi tệ.
Hai người họ không đổi nhiệm vụ, dù sao cũng không thể nào làm xong nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Dịch Kinh Hòa là mặc đồ nữ nhảy múa ca hát ở quảng trường, hát nhảy xong ba bài hát thì coi như nhiệm vụ hoàn thành. Thưởng bốn mươi tệ.
Nhiệm vụ của Dịch Nhiên là nhân viên kiểm đếm hàng hóa ở siêu thị, thời gian nhiệm vụ là tám tiếng. Thưởng bảy mươi tệ.
Hai người họ cũng không đổi nhiệm vụ, bởi vì Dịch Kinh Hòa muốn mặc đồ nữ, lần trước Tô Quân Bạch mặc đồ nữ đã bùng nổ Weibo, thu hút được rất nhiều quan tâm, hút được vô số fan hâm mộ.
Trên mạng còn có dân mạng vui tính làm gói biểu cảm mỹ nhân tuyệt thế cho hình ảnh Tô Quân Bạch mặc đồ nữ, trực tiếp nổi tiếng ra ngoài giới.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua, nói không chừng người nổi tiếng ra ngoài giới tiếp theo chính là anh ta.
Thực ra Điền An An muốn đổi nhiệm vụ với Dịch Kinh Hòa, mặc váy xinh đẹp ca hát nhảy múa ở trên quảng trường, nhất định có thể thu hút được rất nhiều ánh mắt, tốt hơn việc bán đồ nướng cực khổ nhiều.
Mặc dù cô ta cũng muốn học làm đồ nướng, nhưng với lưu lượng trước mặt thì những chuyện đó phải để sau này.
“Dịch Kinh Hòa, nhiệm vụ của anh rất khó khăn, phải mặc đồ nữ nhảy múa ở quảng trường, anh làm được chứ?”
Nếu không thể thì mau chóng đổi với cô ta.
Dịch Kinh Hòa cười đáp: "Khá khó khăn, nhưng mà, con người của anh thích thách thức, anh có thể hoàn thành.”
Chuyện Tô Quân Bạch có thể làm được, chắc chắn anh ta cũng làm được.
Điền An An: "…” Nghe không hiểu ý trong lời nói của cô ta à?
“Như vậy à, vậy anh phải cố gắng lên nhé.”
Đúng là Dịch Kinh Hòa không nghe ra: "Cảm ơn, anh sẽ cố gắng.”
Anh ta phải nhận được quan tâm, anh ta muốn nổi tiếng!
Điền An An: "…”
Nhiệm vụ của Miêu Họa Họa là phát trực tiếp hai tiếng, nhiệm vụ của Miêu Văn Quân là làm nhân viên phục vụ ở quán ăn.
Hai người cũng đổi nhiệm vụ cho nhau, Miêu Họa Họa đi làm nhiệm vụ nhân viên phục vụ.
*
Lần này tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ một mình kể từ khi ghi hình, nơi mỗi người phải đến đều không giống nhau.
Tổ chương trình chỉ cung cấp địa điểm nhiệm vụ cho các khách mời, không cung cấp xe đưa đi, yêu cầu tự họ giải quyết.
Có một quán ăn ngon mà Tô Chi phải ăn thử rất gần công trường Tô Quân Bạch phải đến, vì thế họ quyết định kết bạn cùng đi.
Địa điểm tập hợp các nhiệm vụ của họ cách trung tâm quảng trường rất gần, bên này cũng được coi là khu phố náo nhiệt, nhiều xe cộ, xe đạp được xếp ngay ngắn ở ven đường.
Cô lâu rồi không đi xe đạp, thời tiết hôm nay đẹp, có lẽ có thể đạp xe qua đó, vừa ngắm phong cảnh luôn.
Cô hỏi: "Anh, anh biết đi xe đạp không?”
Tô Quân Bạch sững sờ một lát, gật đầu cực nhanh: "Đương nhiên biết, lúc ba tuổi anh đã biết đi.”
Mặc dù là loại xe đạp mà bánh xe sau có thêm hai cái bánh xe nhỏ.
Tô Chi: "…” Cũng không cần phải nói đến tuổi.
Biết đạp xe thì dễ xử lý rồi.
Cô hỏi đạo diễn: "Chúng tôi đi tới đó kiểu gì cũng được chứ?”
Đạo diễn hơi có linh cảm không tốt là thế nào.
“… Đúng vậy.”
Tổ chương trình không bố trí xe là vì muốn xem con đường mưu sinh của các khách mời.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Chi gật đầu hài lòng, rồi nhìn về phía anh hai: "Chúng ta đạp xe đạp đi thôi?”
Xe đạp thuận tiện, lại còn có thể ngắm phong cảnh eo biển Ba Châu La Hải, họ đã đến đây lâu rồi, nhưng chỉ có thể loanh quanh một lúc vào ngày bán đào.
“Được.” Tô Quân Bạch gật đầu: "Anh thế nào cũng được.”
Đạp xe đạp cùng em gái tới địa điểm làm nhiệm vụ cũng thú vị, đây là đãi ngộ mà Đại Chu sẽ có được ư? Chắc chắn là không!
Ý kiến cùng thống nhất, Tô Chi tìm hai chị gái ở ven đường giúp quét xe, sau đó đưa cho đối phương bốn tệ.
Chị gái không thu tiền, nhìn thấy Tô Quân Bạch thì kinh ngạc hét ra tiếng, sau đó tìm anh ký hai chữ ký.
Tô Chi: "…”
Cô phát hiện gương mặt này anh hai vẫn có chút tác dụng, lại tiết kiệm được bốn tệ.
Mở khóa xe đạp thành công. √
Tổ chương trình sững sờ nhìn động tác của họ, đâu có khách mời nào đạp xe đạp đi, mười lăm phút đi đường, hai người không thấy mệt à?!
Đúng là họ không thấy mệt, dù sao tới nơi cần đến của nhiệm vụ trước chín giờ là được.
Tô Chi nghĩ đến gương mặt đẹp trai của anh hai, bảo anh đeo khẩu trang rồi đội mũ, cố gắng cải trang để người khác không thể vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Tô Chi và Tô Quân Bạch đã đạp xe đi.
Dịch Kinh Hòa nhìn thấy hành động của họ, cảm thấy rất hay, ngộ nhỡ bị người khác nhận ra ở trên đường, chẳng phải là lại có một đợt lưu lượng tới.
Anh ta làm ra vẻ trao đổi với Dịch Nhiên, cũng đạp xe đi đến địa điểm của nhiệm vụ.
Tổ chương trình: "…”
Địa điểm nhiệm vụ của họ xa nên đi xe đạp thì thôi vậy, còn anh ta là ở trên quảng trường, đi bộ mấy phút là đến, đi xe đạp làm gì?!
Các khách mời khác nhìn thấy hành động của bọn họ thì cảm thấy không ổn, nhưng mà khách mời nữ mặc váy đạp xe đạp không thuận tiện, chỉ có thể tìm xe đi đến địa điểm nhiệm vụ.
Lục Úc và Lục Vũ Điểm rời đi cuối cùng.
Đạo diễn đã nghe nói tới lời đồn sợ biển của Lục Úc, trải qua việc xuống biển nhặt cá vào ngày hôm qua, ông cảm thấy lời đồn này là thật.
Ông sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chủ động tìm Lục Úc, sắp xếp cảnh quay có độ khó thấp cho anh.
Vẫn lấy biển làm nền, nhưng mà biển là biển giả, chụp mười tấm ảnh với tư thế khác nhau rồi tính là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Úc đã biết thỏa thuận là phải đối mặt với biển, anh vẫn đồng ý đi ghi hình, chính là muốn khắc phục nỗi sợ hãi trước đây, hy vọng thoát ra khỏi ký ức.
“Không cần, tôi muốn thử xem.”
“Vậy được, cậu phải chú ý an toàn.”
Đạo diễn nghe thấy anh nói như vậy, cũng không nói nhiều nữa, đến lúc Lục Úc xuống biển, ông sai người chú ý chút là được.
*
Tô Chi và Tô Quân Bạch đạp xe đi về phía địa điểm nhiệm vụ là tình huống mà tổ chương trình không ngờ tới.
Nhưng họ đạp xe đi cũng không thể tính là trái luật, cho nên tổ chương trình chỉ có thể bố trí một chiếc xe đi theo ghi hình lại toàn bộ hành trình.
Trong khoảng thời gian đó còn nhận việc Tô Quân Bạch muốn chụp ảnh chung với em gái.
Người quay phim: "…”
Đây đã là lần thứ ba, lần này còn có yêu cầu nhỏ là chụp đẹp một chút, bởi vì họ đang đạp xe.
Hơn tám giờ sáng trời chưa nắng to, có nhiều người đi trên lề đường, Tô Chi và Tô Quân Bạch đạp xe thong thả, từ từ thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Cho dù hai người đeo khẩu trang và đội mũ cũng không che được ngoại hình vượt trội, thu hút nhiều ánh mắt trên đường đi.
Nếu không phải hai người đang đạp xe, có lẽ còn có người tới xin cách thức liên lạc của họ.
Tô Quân Bạch đến địa điểm nhiệm vụ trước, ở đây đang xây dựng trường học, xung quanh không được coi là vắng vẻ.
Tổ chương trình đã nói chuyện với người quản lý công nhân, Tô Chi và Tô Quân Bạch vừa vào công trường, người đàn ông đã đi tới dẫn họ vào.
Người quản lý tìm riêng một bộ quần áo lao động cho Tô Quân Bạch: "Mặc vào trước, tôi dẫn anh đi tới chỗ làm việc.”
Tô Quân Bạch nhận lấy quần áo lao động, có quần áo, giày, mũ, bao tay.
Anh vừa mặc quần áo, vừa nói: "Chi Chi, em đừng lo lắng cho anh, anh chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Anh nhất định sẽ không cản trở em gái, dù phải bò cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Chi liếc nhìn mặt trời, vẫn hơi lo lắng cho anh: "Được rồi ạ, anh mệt thì phải nghỉ ngơi đấy.”
Tổ chương trình không quy định chuyển bao nhiêu gạch, nhưng mà yêu cầu chuyển một ngày.
Lúc đầu Tô Chi muốn xem anh chuyển gạch như thế nào, nhưng mà anh hai của cô không cho cô xem, liên tục cam đoan bản thân có thể làm được.
Tô Chi: "…”
Thôi được rồi, cô đi vậy.
Nhiệm vụ của cô đơn giản, đợi sau khi hoàn thành, lại đến xem anh cũng được.
Cách công trường không xa có một quán ăn ngon mà Tô Chi phải ăn thử, đây là một quán ăn sáng mới mở, bởi vì đoạn đường đẹp, nên buôn bán khá tốt.
Cô đi tới giải thích rõ mục đích mình đến đây với chủ quán, bà chủ nhiệt tình đón cô vào: "Chờ cháu từ lâu rồi, cô bé thật xinh đẹp.”
Tổ chương trình đã thông báo trước cho cô ta, cho nên bà chủ biết Tô Chi là con gái.
“Cô bé muốn ăn gì? Quán chúng tôi có rất nhiều món ngon, bánh bao súp, hoành thánh, cháo, bánh trứng…”
Tô Chi nghe cô ấy nói ra nhiều cái tên, cô nghĩ một lát rồi nói: "Cho cháu một phần như thế đi, ít một chút.”
Còn chín quán ăn ngon chờ cô đến thăm, không thể ăn quá no.
“Được, cháu ngồi trước đi, tôi đi lấy cho cháu.” Bà chủ dặn dò cô.
Tô Chi mỉm cười: "Cảm ơn ạ.”
Cô đi lên lấy bữa sáng cùng bà chủ, lấy một phần nhỏ giống nhau, xếp vào hai cái đĩa, tìm một vị trí sát góc rồi ngồi xuống.
Trước khi ăn, cô tìm tổ chương trình lấy sổ và bút, sau khi bắt đầu, cô nghiêm túc viết cảm nhận của bản thân sau khi ăn thử món ăn ngon.
Tổ chương trình yêu cầu viết đánh giá một trăm chữ, Tô Chi gần như ăn đến món ngon nào cũng đều viết đánh giá, tinh tế đến cả khẩu vị và lượng lửa.
Nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, cư dân mạng nảy sinh thiện cảm với thái độ của cô.
“Tô Chi làm việc nghiêm túc quá, rất thích thái độ này của cô ấy, nghiêm túc, không qua quýt, tôi phải học tập cô ấy, làm tốt từng chuyện nhỏ một!”
“Sau khi Tô Chi ăn thử xong, có thể cho chúng tôi xem bài viết cảm nhận không? Làm ơn đấy!”
“Nhìn Chi Chi ăn rất ngon miệng, tôi vừa ăn xong bữa sáng, chết tiệt, lại đói bụng rồi.”
…
Tô Chi mất một tiếng ăn xong bữa sáng và viết đánh giá, tiện thể đưa ra vài ý kiến, sau khi tổ chương trình quay xong, cô giao sổ cho bà chủ.
Bà chủ cực kỳ hài lòng với thái độ nghiêm túc của cô, kéo tay cô không nỡ để cô đi: "Cảm ơn cô bé, ý kiến mà cháu nói, sau này tôi sẽ cải thiện hết, có thời gian phải quay lại ăn nhé.”
Tô Chi gật đầu: "Vâng, cháu rất thích bánh bao súp cô làm.”
Eo biển Ba Châu La Hải có phong cảnh đẹp, không khí cũng tốt, dân bản xứ cũng rất nhiệt tình, sau này có thời gian thì cô sẽ quay lại chơi.
Bà chủ gật đầu liên tục đáp được, trước khi Tô Chi đi, cô ấy tặng rất nhiều đồ ăn ngon cho cô, Tô Chi chỉ lấy hai quả trứng luộc nước trà, định bụng mang cho anh hai ăn.
Hoàn thành nhiệm vụ quán đầu tiên. √
Tô Chi lại đến quán thứ hai, đây là một quán mỳ đã mở bốn năm năm, danh tiếng trên mạng rất tốt, còn chưa đến mười một giờ, trong quán có ít khách.
Cho nên khi Tô Chi đi vào khiến cho người trong quán chú ý, hai cô gái ở trong góc nhìn thấy Tô Chi thì kinh ngạc thốt lên.
“Anh ấy đẹp trai quá, là hình mẫu lý tưởng của tớ, tớ muốn xin cách thức liên lạc quá.”
“Thực sự rất đẹp trai, tớ cũng thích anh trai như thế.”
“Hay là chúng ta đi xin cách thức liên lạc của anh ấy đi?”
“Ý kiến hay, đi thôi.”
…
Tô Chi đi vào thì chạm mặt hai cô gái, hai người chắn đường của cô, cười chào hỏi cô: "Anh đẹp trai, có thể trao đổi cách thức liên lạc không?”
Trước đây Tô Chi đã từng gặp cô gái can đảm như này, thường chặn đường cô ở cổng trường.
Sau khi cô nói bản thân là con gái, họ bỏ chạy với biểu cảm sụp đổ.
Đương nhiên vẫn có người tỏ vẻ không để ý đến giới tính.
Bây giờ với tình huống này, dĩ nhiên Tô Chi phải giải thích: "Tôi là con gái.”
Quả nhiên hai cô gái kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: "Ngại quá, đã làm phiền rồi.”
Hai cô gái bỏ chạy khỏi hiện trường rất nhanh.
Tô Chi đi tới giải thích mục đích đến đây với chủ quán: "Xin chào, tôi là khách mời của chương trình giải trí Cực Hạn.”
Chủ quán rất hoan nghênh cô đến đây: "Hoan nghênh hoan nghênh, tôi đã chờ từ lâu, trong quán có ba loại khẩu vị mì, cô thích ăn loại nào?”
Chủ quán nói với cô từng loại khẩu vị.
Chung quy là ăn thử, Tô Chi gọi cả ba loại khẩu vị.
Chủ quán làm ba phần mì có khẩu vị khác nhau cho cô rất nhanh, mì vừa ra khỏi nồi bốc hơi nóng, mùi thịt tươi, mùi mì quyện lẫn với nhau xông vào mũi, làm người ta thèm thuồng.
Tô Chi gọi ít mì, một bát mì không nhiều lắm, cô ăn xong rất nhanh, tiện tay viết cảm nhận ăn thử mì, vẫn cư xử nghiêm túc như trước, viết hai ba trăm chữ.
Ngon là ngon, không ngon là không ngon, Tô Chi đối xử khách quan, thái độ nghiêm túc của cô làm cho cư dân mạng càng thích cô hơn.
Nhiều dân mạng xin số Weibo của Tô Chi ở dưới Weibo của Tô Quân Bạch, cho tới hôm nay họ vẫn chưa đào ra, chỉ có thể quan tâm Tô Quân Bạch trước, hằng ngày gào thét anh quan tâm Tô Chi ở trên Weibo.
Điện thoại di động của Tô Quân Bạch đã nộp đi, không thể xem Weibo, không biết tình hình thịnh hành trên mạng.
Liên Phương dán mắt vào Weibo hằng ngày, đương nhiên nhìn thấy những bình luận này, anh ta không biết số Weibo của Tô Chi là bao nhiêu, cũng không muốn trả lời, chỉ có thể chờ họ ghi hình xong rồi nói.
Tô Chi phát hiện không dễ làm người nếm thử như thế, cô ăn năm quán thì đã no, quyết định nghỉ một tiếng đợi đến buổi chiều ăn tiếp, buổi trưa đi xem anh hai, tiện thể mang thêm cơm cho anh.
Cơm công trường thực sự không ngon, Tô Quân Bạch nhận được chiếc đùi gà to rồi gặm vài miếng, chuyển gạch thật sự quá mệt mỏi, anh vừa đói vừa mệt, biết sớm thì đã đổi nhiệm vụ với Lục Úc, mệt chết anh rồi.
Nếu Lục Úc biết được suy nghĩ của anh, sẽ chỉ ha ha, thực sự cảm ơn anh.
Tô Quân Bạch hỏi: "Chi Chi, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi à.”
Tô Chi lắc đầu: "Chưa ạ, còn năm quán, buổi chiều lại phải ăn no căng rồi.”
Tô Quân Bạch ôm đùi gà với vẻ tội nghiệp: "Sự chênh lệch của vận may, úng thì chết úng, hạn thì chết hạn.”
Nói xong anh lại gặm một miếng đùi gà, bao giờ thần may mắn mới ghé thăm anh!
Nghỉ ngơi chớp nhoáng, Tô Chi lại bắt đầu con đường ăn thử, không ngờ gặp phải Điền An An ở quán đồ nướng.
Cô ta đang học nướng thịt, bận rộn đến luống cuống tay chân.
Tô Chi đi vào, cô ta nhìn thấy cô thì hỏi một cách kinh ngạc: "Tô Chi, sao em lại đến đây?”
“Ăn thử.”
Tô Chi đáp lại đơn giản, cô nghĩ thật may mắn, may mà không đổi nhiệm vụ với anh hai, không biết anh hai gặp được nữ chính sẽ xảy ra phản ứng gì, anh ấy vẫn nên ở công trường chuyển gạch một cách nghiêm túc thôi.
An toàn.
Lúc này Điền An An mới nhớ ra, nhiệm vụ Tô Chi rút được là người nếm thử, nhiệm vụ nhẹ nhàng vừa dễ chơi vừa được ăn món ngon, tại sao cô ta không gặp được.
Tất cả thứ tốt đều bị Tô Chi chiếm mất, tại sao vận may của cô lại tốt như vậy?
Bia đỡ đạn như Tô Chi, đã định trạng thái đối nghịch với nữ chính, cô không có chuyện để nói với nữ chính, cô tìm chủ quán tỏ rõ mục đích đến đây.
Chủ quán cực kỳ hoan nghênh việc ghé thăm của cô, dẫu sao cũng là chuyện tốt mang đến làm ăn cho quán của anh ta.
“Cô ngồi trước đi, muốn ăn cái gì, tôi lập tức nướng cho cô.”
Chủ quán đưa cho cô một bảng thực đơn, Tô Chi vẫn lấy mỗi loại một phần, tỏ ý muốn số lượng ít, hơi cay.
Công việc nướng thịt là chủ quán và Điền An An làm cùng lúc, Điền An An phụ trách giúp đỡ, lấy xiên nướng, trông xiên nướng, quét xiên nướng.
Trong lúc buôn bán bận rộn, chủ quán tiếp đãi các vị khách khác, có mấy xiên thịt nướng là Điền An An nướng, không chỉ màu sắc không đẹp mắt, đến cả hương vị…
Tô Chi ăn một miếng rồi đặt xuống, có cái chưa chín, có cái quá cứng, có cái quá cay, không thể ăn tiếp.
Cô ăn hết đồ chủ quán nướng, chỉ còn lại mấy xiên Điền An An nướng.
Lúc cô đang viết đánh giá, nhận được lời chất vấn nhẹ nhàng của Điền An An: "Tô Chi, tại sao em không ăn hết? Không thích ăn thịt xiên à?”
Tô Chi: "…” Không ăn hết, trong lòng cô ta tự biết đáp án.
Cô nhìn Điền An An rồi nói: "Tôi thích ăn, nhưng mà tôi không thích ăn thịt xiên chưa chín, cô còn rất nhiều chỗ phải học.”
Điền An An tỏ vẻ tổn thương: "… Chị biết tay nghề của chị không tốt, chị sẽ tiếp tục cố gắng, em sẽ không trách chị chứ?”
Tô Chi: "?”
Cái quái gì thế, cô chỉ đưa ra ý kiến, làm ra vẻ cô ức hϊếp cô ta để làm gì, còn nói một câu kỳ lạ.
“Tại sao lại hỏi câu kỳ quặc như vậy, biết rằng không tốt thì hãy tìm chủ quán mà xin chỉ bảo, chị có tài ăn nói này thì đã có thể nướng chín năm sáu xiên rồi, chị phải nắm chắc thời gian.”
Ai ngờ, biểu cảm của Điền An An càng tội nghiệp: "… Em có ý kiến gì với chị à?”
Tô Chi nói thẳng: "Đúng là có, ý kiến của tôi là người học nghề, nói ít, làm nhiều, phục vụ tốt từng vị khách.”
Điền An An bị nghẹn không nói nên lời: "…”
Ý của cô ta không phải chỉ loại ý kiến này, rốt cuộc cô hiểu hay không hiểu?
Tô Chi chẳng muốn quan tâm tới cô ta, sau khi viết xong bài đánh giá thì giao cho chủ quán, chủ quán đưa hai mươi xiên nướng cho cô, còn bảo cô thường xuyên tới ăn.
Tô Chi vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ đến anh hai chuyển gạch khổ cực ở công trường, cô bèn nhận lấy.
Mưa bình luận.
“Tại sao cảm thấy không khí giữa các cô ấy không thân thiện mấy,”
“Cũng không phải bạn bè, thân thiện làm cái gì.”
“Cách làm của Tô Chi không tốt lắm chăng, An An của chúng ta vất vả lắm mới nướng được, cô ấy không ăn thì thôi, còn đưa ra nhiều ý kiến như thế.”
“Cái quái gì thế? Xiên thịt Điền An An nướng không chín, sao Chi Chi ăn được, ngộ nhỡ tiêu chảy thì phải làm sao?”
“Không biết chuyện này có gì mà phải ầm ĩ, lặn mất tăm rồi.”
…
Tô Quân Bạch thực sự rất khổ, người quản lý sắp xếp công việc cho anh là vận chuyển gạch, một xe gạch không nhẹ, anh đẩy một xe, cánh tay đau muốn chết, làm một buổi sáng, hai cánh tay đều không phải của anh nữa rồi.
Chỉ ở trước mặt Tô Chi, anh mới làm ra vẻ không sao, trên thực tế anh đã thương tật đầy mình từ lâu.
Chuyển gạch vào buổi chiều, anh gần như là đếm thời gian trôi qua, tưởng chừng như một ngày bằng một năm, anh không muốn chờ từng phút từng giây nào nữa.
Sau này ai yêu cầu anh chuyển gạch, anh sẽ liều mạng với anh ta!
Tô Chi và anh hai hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian tương đối, cô vừa nhìn thấy anh hai thì rất ngạc nhiên: "Anh, hình như anh bị cháy nắng rồi?”
Gương mặt kia vốn có làn da rất trắng trẻo, bây giờ bị phủ một lớp màu sậm.
Tô Quân Bạch: "!!!”
Cháy nắng giống như lời nguyền, anh vội vàng tìm gương soi mặt, phát hiện thực sự đen hơn buổi sáng, màu đen trắng tách biệt từ giữa cổ, vô cùng rõ ràng, giống như vĩ tuyến 38*.
*Vĩ tuyến 38 ranh giới chia cắt Triều Tiên - Hàn Quốc.
Anh chống nắng rất đúng cách, tại sao vẫn bị cháy nắng, cứu mạng!
Anh hối hận ngàn vạn lần vì không đổi nhiệm vụ với Lục Úc, như vậy thì bây giờ người bị cháy nắng không phải là anh a a, khó chịu quá!
Không biết em gái có chê anh xấu không hu hu hu.
Tô Chi thấy hình như anh hai rất để ý, cô an ủi anh: "Cháy nắng một chút cũng không sao, trông anh khỏe mạnh… Còn cường tráng.”
Bởi vì Tô Chi làm nhiều việc quanh năm, không bảo vệ làn da kỹ càng, làn da của cô cũng không phải là kiểu cả người trắng như tuyết, có một chút màu khỏe khoắn.
Câu an ủi này cũng không hiệu quả lắm đối với Tô Quân Bạch, trong đầu anh đều là anh bị cháy nắng rồi, anh trở nên xấu xí rồi, anh bị què rồi, anh sắp bị bỏ đi rồi.