Có dân mạng chú ý tới hình ảnh của Tô Chi và Tô Quân Bạch ở bên này.
Tôi chỉ muốn ngắm trai đẹp gái xinh: “Tôi đã nhìn thấy gì, Tô Chi bảo Tô Quân Bạch mặc đồ nữ à? Cho nên đây là hình ảnh mà tôi không phải tốn tiền cũng có thể nhìn thấy ư? Ha ha ha.”
Bánh sốt salad: “Ha ha ha, mong chờ anh trai biến hóa, anh trai đừng chống cự, mau nghe lời mặc đồ nữ đi.”
Hoa trắng nhỏ thật là đẹp: “Tôi cũng muốn nhìn ông xã mặc đồ nữ, chắc chắn rất đẹp ha ha ha ha ha ha.”
…
Nhóm khác đang chuẩn bị thay trang phục, chỉ có Tô Chi và Tô Quân Bạch còn đang trừng mắt nhìn nhau.
“Anh, chẳng lẽ anh không muốn thách thức một chút sao?” Tô Chi cố gắng thuyết phục: "Em cảm thấy chắc chắn anh mặc đồ nữ sẽ rất đẹp, thật đấy.”
Câu nói này không phải là cố ý khen ngợi, mặc dù anh hai của cô nói chuyện khó nghe, nhưng gương mặt kia chắc chắn là đẹp nhất.
Tô Quân Bạch cố gắng đấu tranh: "Chi Chi, anh là đàn ông, mặc đồ nữ sẽ không đẹp.”
Anh lại đẩy tóc giả và váy cho cô: "Hay là em mặc váy, anh mặc quần áo thể thao.”
Nếu như hôm nay anh mặc váy, bị Lục Úc nhìn thấy sẽ bị cậu ta cười đến chết, thể diện của anh sẽ mất hết.
Không chỉ Lục Úc, còn có fan hâm mộ và cộng đồng mạng, chắc chắn sẽ chụp màn hình lưu lại, ngộ nhỡ dân mạng có chút vui tính lấy hình ảnh của anh làm thành gói biểu cảm, hình ảnh anh mặc đồ nữ nhất định sẽ lan truyền khắp thế giới mạng.
Tô Chi hóa trang hay không đều được, anh hai cần phải thay, bộ thể thao trong tay anh, anh mặc cũng không có gì thay đổi, trừ phi mặc váy, thay đổi hoàn toàn.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy anh hai mặc váy nhất định sẽ rất đẹp, càng nghĩ càng mong chờ, càng mong chờ thì ánh mắt nhìn anh càng dịu dàng.
Nhưng mà cô cũng biết bắt anh hai mặc váy là làm khó anh.
“Anh không mặc thì thôi, dù sao hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ năm mươi tệ và một bữa cơm trưa, cũng không có gì, không ăn một bữa cơm cũng không chết đói.”
Tô Quân Bạch: "…”
Mềm lòng.
Trước đó không lâu anh còn nói sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để kiếm cơm cho em gái, làm sao có thể vì chút khó khăn này đã ngừng bước chứ?
Nhìn thấy sự chờ mong trong mắt em gái, anh run rẩy chìa tay ra: "Chi Chi, em thật sự muốn xem?”
Tô Chi chân thành đồng thời nhanh chóng gật đầu: "Vâng!”
Tô Quân Bạch: "…”
Được rồi, được rồi, anh thỏa hiệp.
Thể diện tính là cái gì, đâu có quan trọng bằng em gái, chỉ là mặc đồ nữ, anh sợ cái gì mà sợ.
*
Lục Úc ở phòng thay đồ bên cạnh Tô Quân Bạch, anh cầm một bộ đồ gấu con màu nâu lông xù, bộ đồ không có khăn trùm đầu, chỉ có một cái mũ lông xù.
Anh dùng bút kẻ mắt màu đen và son màu đỏ vẽ một cái mặt hí kịch ở trên mặt, đến khi che kín tất cả những điểm nổi bật trên khuôn mặt, làm người ta không thể liếc mắt một cái là nhận ra anh thì mới dừng lại.
Vì năm mươi tệ và một bữa cơm trưa phải liều mạng, hết cách rồi, ai bảo họ là nhóm nghèo nhất, tài sản trên người là con số không.
Gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của anh, gấu nâu nhỏ thật thà, cho dù là chị ruột của anh ở trước mặt cũng không thể liếc mắt một cái là nhận ra anh.
Nhưng mà Tô Quân Bạch nhìn thấy bộ dạng này của anh có lẽ sẽ cười.
Cười thì cười đi, số lần bị cậu ta cười nhạo hình như cũng không ít.
Lục Vũ Điểm gõ cửa: "Anh, anh thay đồ xong chưa? Các nhóm khác đã xuất phát rồi.”
Cậu không phải nghệ sĩ, không có nhiều người biết, lẽ ra không cần hóa trang, nhưng anh của cậu muốn mặc trang phục gấu con, một chú gấu con đâu có đáng yêu bằng hai chú gấu con, nên cậu đã mặc cùng với anh ấy.
Lục Úc đặt tay lên tay nắm cửa để mở cửa ra, lúc ống kính lướt tới, dân mạng nhìn thấy dáng vẻ của anh.
Yêu rồi yêu rồi: “Ha ha ha, chú gấu con thật đáng yêu, hóa ra cũng có lúc Lục Úc mặt lạnh có mặt đáng yêu như vậy.”
LY ông xã của mị: “Ông xã quá đáng yêu, thực sự muốn lột s.ạch ông xã lông xù.”
Hoa đơn lạp lạp đằng: “Thật sự rất đáng yêu, đây vẫn là Lục Úc mà tôi biết sao?”
…
Tô Chi đang đợi anh hai thay đồ nữ rồi đi ra, kết quả nhìn thấy Lục Úc hóa trang đi ra trước.
Lục Úc mặc bộ gấu con khác một trời một vực với dáng vẻ lạnh lùng trước đây của anh, đáng yêu đến mức làm người ta muốn lột bộ lông xù của anh.
“Làm sao vậy?” Lục Úc chú ý tới ánh mắt của cô: "Không đúng chỗ nào à?”
Tay nghề hóa trang của anh không cao, gương mặt này bị anh vẽ loạn xạ thành mặt hí kịch, nhưng mà cũng không sao, chỉ cần không bị người khác nhận ra là được.
Tô Chi lắc đầu: "Không, tôi cảm thấy anh mặc cái này rất đáng yêu.”
Nghĩ đến nam giới không thích dùng từ đáng yêu này để miêu tả mình, cô lại bổ sung: "Cũng rất đẹp trai.”
Lục Úc: "…”
Lục Úc: "Cảm ơn.”
Lại lần nữa cảm thấy em trai của Tô Quân Bạch, không phải, em gái làm người khác yêu thích hơn cậu ta nhiều, cũng biết ăn nói hơn cậu ta.
Khi anh biết Tô Chi là em gái của Tô Quân Bạch, thì hơi kinh ngạc, một là bởi vì diện mạo của Tô Chi, còn đẹp trai hơn cả những chàng trai bình thường, trên người cũng không có vẻ dịu dàng ngây thơ của con gái.
Hai là bởi vì anh không hề nghe nói Tô Quân Bạch có em gái, chỉ biết cậu ta có anh trai sinh đôi Tô Cảnh Chu.
Tô Chi: "Không có gì.”
Cô chỉ ăn ngay nói thật, khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, cửa phòng thay đồ phía sau được mở ra.
Nghe thấy tiếng động nên mấy người nghiêng đầu nhìn sang.
Tô Quân Bạch thay đồ nữ xong, đội tóc giả lên xuất hiện lấp lánh ở trước mặt họ.
Mưa bình luận của phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
Gương mặt đẹp nhất thế giới của hoa trắng nhỏ: “A a a, ông xã mặc trang phục nữ gϊếŧ tôi, nhưng thích nam mặc đồ nữ như vậy quá.”
Tô Quân Bạch đáng yêu nhất: "Lầu trên thêm một cái của tôi, tôi cũng thích, giá trị nhan sắc của hoa trắng nhỏ thật sự có tính cạnh tranh, mặc đồ nữ biến thành nữ thần trong một giây.”
Bồi hồi lòng ta: “Nhờ phúc của em gái, làm chúng ta thấy được hoa trắng nhỏ mặc đồ nữ, không hổ là đứng đầu trong giới nhan sắc, thật sự rất tuyệt.”
…
Gương mặt của Tô Quân Bạch vốn xinh đẹp, có vẻ đẹp trai của nam giới, cũng có vẻ thanh tú xinh đẹp của nữ giới, nhưng không phải nữ tính.
Lúc này anh mặc trang phục nữ không có bất kỳ cảm giác không hợp lý nào, ngược lại có vài phần khí chất nữ thần.
Đương nhiên giới hạn trong lúc anh ngậm miệng không nói lời nào.
Tô Chi nhìn anh hai mặc váy đỏ cũng ngây người vài giây, giá trị nhan sắc của anh hai này thật sự có tính cạnh tranh, mặc đồ nam thì đẹp trai, mặc đồ nữ thì xinh đẹp, cho dù hóa trang loại nào đều có thể áp chế được.
Tô Quân Bạch thấy cô không nói gì một lúc lâu: "Chi Chi, có phải rất khó coi không?”
Chỉ có hồi nhỏ không hiểu chuyện anh đã từng mặc váy, sau khi lớn lên, loại quần áo của nữ giới anh không hề chạm vào, hôm nay vì em gái có thể ăn một bữa ngon, anh cũng liều mạng.
Tô Chi khen: "Không phải, rất đẹp.”
Cô cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn thấy son môi trên chóp mũi Lục Úc, cô hiểu ra.
“Anh, anh chờ em một lát.”
Cô đi tới lục lọi cái thùng.
Ban đầu Tô Quân Bạch cảm thấy thẹn thùng, nhưng em gái khen làm tâm tình anh rất tốt, em gái cảm thấy đẹp, vậy thì chắc chắn là đẹp.
Anh định đi qua chỗ Tô Chi, ánh mắt lướt qua người mặc bộ đồ gấu con trước mặt, vẽ cái mặt hí khúc lớn, một lúc mới nhận ra Lục Úc.
Tên chết tiệt này đang cười trộm anh.
“Cậu cười cái gì, Chi Chi nói đẹp chính là đẹp.” Tô Quân Bạch trả lời cậu ta: "Bộ dạng hiện giờ của cậu mới buồn cười nhất, ha, ha, ha.”
Bây giờ anh không còn gì phải lo lắng, bởi vì Lục Úc cũng không tốt hơn anh là bao, cậu ta mặc bộ đồ gấu con thật sự rất giống gấu chó.
Lục Úc trả lời anh với hai chữ: "Ha ha.”
Cái tên này chỉ giống người khi ở trước mặt em gái cậu ta.
*
Điền An An không muốn hóa trang hoàn toàn, một là vì mức độ nổi tiếng của cô ta không đủ, hai là vì cô không muốn làm xấu bản thân.
Đồ của tổ chương trình chuẩn bị không có nhiều quần áo đẹp, đều là mấy đồ gây cười.
Cô ta muốn lên hình thật xinh đẹp, cho dù bị người ta nhận ra, nhiệm vụ thất bại cũng không sao.
Thi Bách Thủy chắc chắn sẽ không để cô đói bụng mà ghi hình chương trình, cho dù bị trừng phạt cũng không tới lượt cô ta phải chịu.
“Chú, cháu sẽ không thay quần áo, lát nữa trang điểm che một chút trên mặt là được rồi, cháu giúp chú chọn quần áo.”
“Được.” Từ trước đến nay Thi Bách Thủy luôn dung túng cho cô ta, những việc nhỏ này đều sẽ thuận theo tính tình của cô ta.
Điền An An cười ngọt ngào, không chỉ khiến Thi Bách Thủy cười ngốc một lúc, cũng làm cho dân mạng xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy mà ôi chao loạn lên, hô to: “An An cười lên thật ngọt ngào.”
Mau chóng chọn xong quần áo, Thi Bách Thủy đi vào thay đồ.
Lúc Điền An An xoay người thì nhìn thấy Giang Thế Lâu đang tìm đồ ở một bên, cô ta từng nghe nói về anh ta, có thiên phú âm nhạc rất cao, lúc còn rất nhỏ đã lên hát ở Lễ hội mùa xuân, được rất nhiều sự chú ý.
“Giang Thế Lâu, anh đang tìm cái gì thế?”
Hôm nay được họ thu nhận, Giang Thế Lâu đã biết Điền An An, nhưng mà không thân quen, xuất phát từ sự lễ phép, anh ta nói: "Cúc áo trên trang phục.”
“Cúc áo kiểu nào? Tôi tìm giúp anh.” Điền An An dừng ở trước mặt anh ta hỏi.
Giang Thế Lâu nâng tay áo bên kia lên: "Cúc áo màu trắng có hoa văn.”
Cuộc đối thoại của nam nữ chính, Tô Chi đang tìm son môi ở cách đó không xa nghe được, cô không có hứng thú gì với sự phát triển tình cảm của nam nữ chính, tốt nhất nữ chính mau chóng khóa chặt nam chính, không được đi trêu chọc anh hai của cô.
Cô tìm được son môi, đứng dậy rời đi, ánh mắt lướt qua cúc áo màu trắng ở góc thùng.
Giống như là cúc áo mà họ muốn tìm.
Tô Chi: "…”
Phương hướng tìm kiếm hiện giờ của họ ngược lại với bên này, có lẽ là cúc áo tình yêu của nam nữ chính, làm sao có thể không được tìm thấy chứ.
Cô giả vờ như không để ý đá cúc áo về phía họ, rồi sau đó đi về phía Tô Quân Bạch ở bên kia.
Điền An An xoay người vừa khéo nhìn thấy cúc áo đang lăn về phía bên này, cô vui mừng nói: "Giang Thế Lâu, tôi tìm được cúc áo của anh rồi.”
Cô nhặt lên rồi tới hỏi anh ta: "Có phải cái này không?”
“Ừ.” Giang Thế Lâu gật đầu: "Cảm ơn.”
Anh ta đã tìm cái cúc này rất nhiều lần, tại sao đột nhiên lăn ra đây, hướng cúc áo lăn lại đây, vừa rồi là ai ở đó.
*
Sáu nhóm khách mời ngoại trừ Miêu Họa Họa và mẹ cô là Miêu Văn Quân đã rời đi sau khi hóa trang xong, còn lại mấy nhóm đều ở đó.
Họ đều hoá trang, nhưng không thay đổi hoàn toàn như Tô Quân Bạch và Lục Úc, làm người khác liếc mắt một cái là không nhận ra.
“Anh Bạch, anh thật sự rất liều.” Dịch Kinh Hòa cười vài tiếng: "Tại sao lại nghĩ đến mặc đồ nữ?”
Biết trước thì anh cũng thay đồ nữ, nói không chừng còn có thể thu hút một đợt độ nóng.
Tô Quân Bạch cười: "Không liều sao được? Còn đang chờ ăn cơm trưa nữa.”
Anh nói: "Anh hóa trang cũng được, hẳn là sẽ không có người nhận ra anh.”
Dịch Kinh Hòa: "… Vậy thì quá tốt rồi.”
Dù sao cũng cảm thấy Tô Quân Bạch đang trào phúng anh ta.
“Hai người các anh vì hoàn thành nhiệm vụ cũng liều mạng quá đấy, không để cho bọn em đường sống.” Điền An An trêu ghẹo: "Lục Úc, anh hóa trang thành kiểu này, có lẽ không có nhiều người nhận ra anh, còn Tô Quân Bạch, anh càng tuyệt vời, mặc đồ nữ vào còn giống con gái hơn em.”
Tô Quân Bạch trông đẹp trai, tuy rằng trên mạng lan truyền tính cách của anh không tốt, nhưng qua thời gian ở chung ngắn ngủi này, cô cảm thấy anh muốn được nịnh nọt, sẽ rất dễ ở chung.
Còn Lục Úc mặt lạnh tim cũng lạnh, ở chung không tốt lắm, cần thời gian từ từ tiếp xúc.
“Quá khen, rõ ràng là cô giống con gái hơn.” Tô Quân Bạch đã chấp nhận dáng vẻ mặc đồ nữ, không còn che đậy.
Tô Chi đi trả lại son được một lát, quay đầu thì nhìn thấy anh hai đang nói chuyện với nữ chính.
Cô đi qua đưa cho anh một đôi giày cao gót: "Chị, chị thiếu một đôi giày cao gót.”
Tô Quân Bạch: "???”
Em gái à, em diễn nhanh như vậy, anh còn chưa chuẩn bị xong mà?
*
Rốt cuộc Tô Quân Bạch vẫn đeo một đôi “giày cao gót” tương đối thấp, dù sao cũng đã mặc váy, đôi giày cao gót này cũng chẳng khác gì.
Sáu nhóm khách mời tách ra làm nhiệm vụ, Tô Chi và Tô Quân Bạch cùng đi về phía cầu treo bên cạnh trung tâm quảng trường.
Cái cầu treo này cũng là một điểm du lịch của eo biển Ba Châu La Hải, không ít người đi đường tới đây du ngoạn, phần lớn đều là cặp đôi.
Tô Chi tìm một vòng mới tìm được người qua đường thích hợp, là một thanh niên nhϊếp ảnh gia đang chụp ảnh phong cảnh.
“Anh, anh đi nói đi.”
Hình tượng nữ thần hiện giờ của anh hai, khá dễ dàng dụ dỗ người ta.
Tô Quân Bạch gật đầu: "Được.”
Tô Chi: "… Đợi đã.”
Cô giữ chặt anh, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, giọng của anh hai không nữ tính chút nào.
“Hay là để em nói đi.”
Anh hai đứng một bên làm nữ thần xinh đẹp là được rồi, đừng dọa người ta chạy mất.
Tô Chi đi tới trao đổi đơn giản với thanh niên nhϊếp ảnh gia, thanh niên đồng ý rồi, nhưng anh ta có yêu cầu nhỏ.
“Tôi có thể giúp các cô quay video ngắn, sau khi kết thúc, cô có thể làm người mẫu cho tôi một lát được không, tôi muốn chụp một bộ ảnh, tôi là blogger của Banana short video, chủ yếu chụp nhân vật phim bom tấn, đây là tác phẩm của tôi.”
Anh ta lật các tác phẩm trong điện thoại cho cô xem.
Tô Chi: "Tôi chưa từng chụp ảnh.”
Ngoại trừ nhất định phải chụp một bức ảnh, thì cô rất ít khi chụp ảnh, càng không nói tới ảnh phim bom tấn.
Thanh niên nói tiếp: "Không sao, chụp ảnh rất đơn giản, tôi có thể chỉ cho cô.”
“Không cần, có lẽ tôi không có thời gian, đã quấy rầy rồi.” Tô Chi còn phải làm nhiệm vụ, không có thời gian đồng ý loại yêu cầu này.
Cô chuẩn bị đi tìm người qua đường tiếp theo, thì thanh niên gọi cô lại: "Đợi đã, cô không muốn chụp, tôi sẽ không cố ép, vẫn còn giữ lời câu nói đồng ý giúp các cô quay video ngắn, cô có thể gọi chị gái cô tới.”
Tô Chi: "… Được, cảm ơn.”
Cảm quan của cô đối với thanh niên này tăng gấp đôi, trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt.
Tô Quân Bạch thấy cô nói chuyện rất lâu: "Thế nào? Có thể quay không?”
Tô Chi gật đầu: "Có thể quay, chúng ta đi qua thôi.”
Khi đi về phía bên kia, cô nhắc nhở: "Lát nữa đừng nói chuyện, tránh dọa người ta.”
Tô Quân Bạch: "…”
Vừa rồi còn khen anh xinh đẹp, chưa được bao lâu đã bị ghét bỏ.
Muốn khóc.
Đạo diễn yêu cầu quay video ngắn ba phút trở lên, còn phải cõng người thân giới thiệu eo biển Ba Châu La Hải.
Trước khi tới đây, Tô Chi đã tìm hiểu qua về hòn đảo nhỏ này, nó đã tồn tại trên trăm năm, là di sản để lại từ thời chiến tranh trong lịch sử.
Hòn đảo nhỏ ban đầu rất nghèo, không có lương thực, không có tài nguyên, ngay cả nước biển cũng chỉ có một phần ba so với hiện giờ.
Dần dần trải qua gột rửa của dòng thời gian, biến thành cảnh tượng màu mỡ như hiện tại.
Hòn đảo nhỏ này cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm, là điểm du lịch hạng A+ được nhà nước hỗ trợ trọng điểm.
Đã hoàn thành xong những việc cần chuẩn bị, Tô Chi vỗ bả vai: "Em cõng anh, lên đi.”
Dáng người anh hai cô hơi gầy, cõng ba phút thì không thành vấn đề.
“Như vậy sao được?” Sau khi Tô Quân Bạch nói, thanh niên nhϊếp ảnh gia bên cạnh nhìn sang đây, nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu: "Có phải tôi từng gặp cô ở đâu rồi không?”
“Đáng ghét, hiện giờ còn ai dùng cách này để bắt chuyện nữa.”
Thanh niên: "…”
Tại sao lại kỳ quặc như vậy?
Tô Chi: "…”
Cô không ngờ anh hai nữ tính lên, khiến cô phải hổ thẹn không bằng.
Tô Quân Bạch thay đổi giọng điệu: "Như vậy sao được, Chi Chi, hay là chị cõng em nhé.”
Dáng vẻ của em gái gầy yếu như vậy hẳn là sẽ không nặng.
“Em sợ chị…” Không cõng nổi em, câu tiếp theo Tô Chi chưa nói, để lại thể diện cho anh: "Chỉ còn một giờ, đừng chậm trễ.”
“Chị rất nặng, em có thể…” Được không? Khi hai chân Tô Quân Bạch cách mặt đất lơ lửng trên không, hai chữ này bị nuốt ngược lại.
Sức của em gái anh thật là lớn, đây là lần thứ ba rồi.
Còn may hiện giờ anh đang là một cô gái, thể diện hay không thể diện, mặc kệ chuyện đó đi.
Mưa bình luận bị chữ đẹp trai spam.
Toa Lộ Tư: “A a a! Chi Chi đẹp trai quá, mị thích cô ấy quá.”
Hôn hôn chị gái: “Chi Chi quá đẹp trai rồi đấy, rất có cảm giác an toàn.”
Hoa trắng nhỏ mềm yếu: “Hoa trắng nhỏ và em gái đổi thân phận cho nhau, thế nhưng tôi không hề cảm thấy không hợp, ngược lại cảm thấy như vậy càng đúng! Tôi đang nói cái chó má gì chớ ha ha ha ha ha.”
…
Thanh niên nhϊếp ảnh gia chạy thử hình ảnh ánh sáng, tìm kiếm góc độ quay tốt nhất.
Tô Chi cõng anh hai, giới thiệu rõ ràng mạch lạc lịch sử và phong cảnh của eo biển Ba Châu La Hải.
Mặc dù là lần đầu tiên hợp tác, nhưng ba người phối hợp tốt hoàn thành nhiệm vụ quay lần này.
Sự thật chứng minh hợp tác cùng nhϊếp ảnh gia có kinh nghiệm thì làm ít mà hiệu quả nhiều.
Người quay phim lẫn trong đám người làm một động tác tay OK, ra hiệu nhiệm vụ của họ đã hoàn thành.
Tô Chi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, cũng hy vọng anh sẽ nhanh chóng tìm được người thích hợp để chụp ảnh.”
Thanh niên cười nói: "Không cần khách sáo, hay là chúng ta thêm WeChat, sau này nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể chụp một bộ ảnh cho cô.”
Dù sao anh ta cũng đã giúp họ, Tô Chi không từ chối, báo số WeChat: "Hiện giờ điện thoại của tôi không ở trên người, mấy ngày nữa sẽ chấp nhận.”
“Được, tạm biệt.”
Sau khi từ biệt nhau, thanh niên lại tiếp tục chụp phong cảnh của anh ta.
Tô Chi và Tô Quân Bạch quay lại nơi tập trung.
Vừa khéo gặp được Lục Úc và Lục Vũ Điểm cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về ở cửa.
Hai bên gặp nhau giống như khắc tinh gặp nhau.
Khoảng cách Tô Quân Bạch cách cửa chỉ có ba bước, đương nhiên anh sẽ không để Lục Úc đi vào trước anh, vì thế anh nhấc chân chạy vào căn phòng.
Anh không để ý đến giày cao gót và váy dài mặc trên người, chân dẫm lên váy, người nghiêng về phía trước, ngã nhào vào Lục Úc đang hóa trang gấu con ở phía trước.
Mưa bình luận phòng phát sóng trực tiếp cũng điên cuồng.
Tôi yêu Tô Quân Bạch: “Trời ơi, ông xã không sao chứ? Không bị thương chứ?”
Lục Úc là của mị: “Tên chó chết Tô Quân Bạch này, tự mình vấp ngã, kéo ông xã tôi làm đệm lưng làm gì!”
Đập kẹo ở kẽ hở thủy tinh: “A a a! Tôi không cần mất tiền cũng có thể nhìn thấy hình ảnh này ư? Rất có cảm giác cặp đôi!”
Fan hâm mộ của hai nhà đoàn kết chống cự: “Cút đi! Họ vĩnh viễn không hợp!”
…
Tô Chi: "… Không sao chứ?”
Tóc giả cũng rơi mất, trông rất đau.
Tô Quân Bạch cũng không để ý mấy thứ đó: "Chi Chi mau vào phòng.”
Hạng nhất có quyền lợi chọn cơm trưa, nhất định phải thắng.
“Anh, anh không sao chứ?” Lục Vũ Điểm bị cú ngã của họ làm bối rối.
Lục Úc cắn răng đẩy Tô Quân Bạch ra: "Không sao.”
Còn may là đang mặc bộ đồ gấu con, nếu không thật sự sẽ có chuyện.
Tô Quân Bạch kéo được một cái đệm lưng, cũng không cảm thấy đau, ngẩng đầu muốn nhìn xem Chi Chi có đi vào hay không, phát hiện trong phòng có người đi ra.
“Các cậu đã về rồi, làm sao vậy?”
Người đi ra là Miêu Họa Họa và Miêu Văn Quân rời đi đầu tiên, các cô hoàn thành nhiệm vụ đã được một lúc.
“Không có chuyện gì, bị trượt chân.” Tô Quân Bạch đứng lên từ dưới đất, còn tưởng tranh hạng nhất, kết quả phát hiện đã có người hạng nhất.
Đau lòng rơi lệ.
“Chi Chi, chúng ta không thể chọn cơm trưa.”
“Không sao, anh vẫn ổn là được rồi.” Tô Chi an ủi: "Đi vào thay quần áo trước đi, đừng để bị ngã nữa.”
Tô Quân Bạch cảm động, em gái thật tốt.
Lục Úc, cậu ta có vấn đề, khi nào Tô Quân Bạch mới có thể làm người.
*
Mười hai giờ trưa, tất cả khách mời đều hoàn thành nhiệm vụ quay về nơi tập trung.
Làm nhóm khách mời trở về đầu tiên có thể chọn cơm trưa, nhóm khác không được chọn, ăn là món ăn thường ngày, uống là sữa bò nhà đầu tư tài trợ.
Miêu Họa Họa và mẹ cô ấy Miêu Văn Quân có bữa ăn thịnh soạn, còn có rượu vang, sữa bò, đồ uống v.v.
Tô Quân Bạch bưng bát đi qua, đứng ở bên cạnh bàn nhìn: "Thơm quá, chị Họa Họa, đạo diễn Miêu, có thể ăn chực cái đùi gà không?”
Đương nhiên không phải để anh ăn, anh xin cho em gái, em gái quá gầy, ăn nhiều đùi gà bổ thân thể.
Miêu Văn Quân dễ tính: "Có thể, Tiểu Bạch, cháu muốn ăn thì tự lấy.”
“Cảm ơn đạo diễn Miêu, chị Họa Họa.” Tô Quân Bạch đặt đùi gà lấy được vào bát của Tô Chi: "Chi Chi, mặc dù không được chọn, nhưng mà anh sẽ cố gắng tạo điều kiện.”
“Như bây giờ rất tốt, anh không cần tạo điều kiện.” Tô Chi không quan trọng việc ăn uống, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không thể ăn thì lấp đầy bụng là được.
Không cần anh hai làm gì vì cô, chỉ cần ít tiếp xúc với nữ chính là được.
Điền An An hâm mộ: "Tô Chi, anh trai em đối xử với em thật tốt, nếu như chị cũng có một người anh trai thì tốt.”
Cô thật sự hâm mộ, ngoài bố mẹ và Thi Bách Thủy ra, từ nhỏ đến lớn không ai đối xử tốt với cô như vậy.
Cô là con một, không có anh chị em, sau khi bố mẹ qua đời, chỉ còn một mình cô, bị gửi nuôi ở nhà cậu, chẳng được họ thích.
Cho nên cô mới muốn nhận được càng nhiều yêu mến và che chở của người khác, bù đắp thiếu thốn trong lòng cô.
“Đối xử tốt với em gái là việc phải làm.” Tô Quân Bạch đáp lời: "Tôi còn cảm thấy đối xử với em ấy chưa tốt.”
“Anh Bạch, tình cảm của anh và Tô Chi thật tốt.” Dịch Kinh Hòa cũng tiếp lời: "Tại sao trước kia chưa từng nghe anh nói có em gái đẹp trai như vậy?”
Khuôn mặt Tô Chi và Tô Quân Bạch giống nhau đến mấy phần, nhưng mà trên thế giới này, người giống nhau rất nhiều, cho nên rốt cuộc hai người họ có phải anh em ruột hay không, còn đợi kiểm chứng.
Nếu như Tô Quân Bạch gian dối trong mối quan hệ, vậy thì có kịch hay để xem.
Tô Quân Bạch: "Chẳng phải bây giờ anh đã biết rồi.”
Vì sao trước đây anh không phát hiện ra Dịch Kinh Hòa nói chuyện có trình độ như vậy, trong lời nói có câu gài bẫy anh.
Dịch Kinh Hòa: "…Đúng vậy, ha ha.”
Tô Quân Bạch không giống trước kia lắm.
Vất vả rồi.
Tô Chi múc cho anh hai một bát canh, đẩy đến bên cạnh tay anh.
Cảm quan của cô về Dịch Kinh Hòa không tốt lắm, một là vì cốt truyện trong sách, hai là vì con người anh ta, tuy rằng mỗi giờ mỗi phút đều đang cười, giống như mặt trời nhỏ, nhưng không hề làm người khác cảm thấy thoải mái.
*
Sau khi cơm trưa kết thúc, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, hai giờ, tổ chương trình lại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ buổi chiều.
Đạo diễn cầm loa nói: "Mọi người đều ăn uống ngon chơi vui chứ? Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ buổi chiều.”
“Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ lần này, đi tới rừng đào hái đào.”
“Quả đào thu được giá là một tệ một cân, mọi người có thể hái được bao nhiêu cân đào, thì có thể lấy được bằng đấy tiền vốn.”
“Chú ý: Không có cơm tối, yêu cầu mọi người tự giải quyết.”
“Vườn đào sáu giờ đóng cửa, mọi người phải ra trước sáu giờ.”
“Có chỗ không hiểu hay không, có thể hỏi.”
Lần này nói rất dễ nghe, mọi người đều có thể hiểu.
Sau khi tuyên bố nhiệm vụ kết thúc, mọi người đi theo tổ chương trình đến trước rừng đào.
Khoảng cách rừng đào cách bên này hơi xa, mọi người ngồi trên xe ngắm cảnh đi qua đó.
Hơn hai giờ chiều mặt trời vẫn rất nóng, gió chạm vào mặt đều nóng như lửa.
Mặt trời hôm nay còn rất lớn, nếu hái đào một buổi chiều ở rừng đào, không bị phơi thành cục than đen mới lạ.
Buổi sáng lúc Tô Quân Bạch ra khỏi cửa đã thoa kem chống nắng, bây giờ xuất phát sang bên kia, lại lấy ra thoa lần nữa.
“Chi Chi, em cũng thoa một ít.”
Tô Chi chưa từng thoa kem chống nắng, sau khi đi theo anh hai, cũng trở nên sành sỏi.
Cô thoa kem chống nắng xong, cảm thấy có ánh mắt nhìn chăm chú, cô nghiêng đầu nhìn thấy Lục Úc ngồi chéo phía sau, anh nhìn chằm chằm về phía bên này.
Cô nghĩ muộn màng nhận ra rằng anh hai không chỉ lấy mũ của Lục Úc, còn lấy mất kem chống nắng của anh ấy.
Cho nên.
Cô hỏi: "Anh có muốn thoa một ít không?”
Lục Úc còn chưa nói, Tô Quân Bạch đã nói thay anh: "Chi Chi, em quá coi thường Lục Úc, cậu ta là sinh viên thể thao, không sợ phơi nắng nhất.”
Lục Úc: "Đúng vậy, dù sao cũng khỏe hơn nhiều người nào đó phơi nắng một cái là ngất.”
“Tôi đã nói rồi, đấy là tôi bị tụt huyết áp.” Tô Quân Bạch giải thích: "Chi Chi, em đừng tin cậu ta nói, anh khỏe, anh bao hết quả đào buổi chiều.”
Tô Chi: "…”
Giả vờ những gì anh nói là thật.