“Mẹ ơi, khi nào em gái ra đời vậy ạ? Con rất muốn chơi cùng với em gái, bạn nhỏ khác đều có em gái.”
Tô Quân Bạch hai ba tuổi nằm bò trên chân của Hàn Huyên nhìn bà đầy mong đợi, dùng tay nhỏ hiếu kỳ sờ vào bụng bà một cái.
“Xin chào em gái, anh là anh hai.”
“Mẹ ơi, em gái cử động rồi, em ấy đá vào tay của con.”
Tô Quân Bạch đáng yêu cảm nhận được một chuyện vô cùng kỳ diệu, kinh ngạc kêu lên.
“Em gái cử động sao? Con cũng muốn chào em gái.”
Tô Cảnh Chu nhỏ bé cũng hiếu kỳ đi đến, dùng tay nhỏ sờ bụng của mẹ chào em gái.
“Chào em gái, anh là anh cả, bọn anh đều muốn em nhanh chóng ra ngoài, muốn chơi trò chơi cùng với em. Chờ em ra ngoài rồi anh có thể kể chuyện cho em.”
Hàn Huyên đưa tay xoa đầu hai đứa con trai, cười ấm áp.
“Em gái hả? Mấy ngày nữa thì có thể gặp các con nhé!”
“Có vui không?”
“Vui ạ! Bọn con muốn chơi với em gái!”
Tiểu Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch vỗ tay nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng.
“Huyên Huyên, ngày dự sinh của cậu là khi nào?”
Thiệu Thư Thư cũng vác cái bụng rất to ngồi đối diện Hàn Huyên, nhìn bọn họ mỉm cười.
“Một tháng rưỡi nữa.” Hàn Huyên có thai gần như với bà ấy, “Còn cậu?”
“Tôi sớm hơn cậu nửa tháng, cuối tháng này.” Thiệu Thư Thư đặt tay lên bụng, cười nói, “Em gái lại thêm một anh trai rồi nhé.”
Hàn Huyên cười, “Rất tốt, con gái nhỏ nên được cưng chiều để trưởng thành.”
“Đúng vậy, sau này bé cưng phải chăm sóc em gái hơn, biết chưa? Bảo vệ em, yêu quý em.”
Thiệu Thư Thư cúi đầu nói với bé cưng trong bụng, bé cưng giống như trả lời bà ấy vậy, cử động cơ thể một cái.
“Huyên Huyên, bé cưng động đậy rồi, nó hiểu rồi.”
Đối với tình huống này, cả hai đều cười thành tiếng.
Sau khi trò chuyện một lúc, hai người đàn ông lần lượt đón vợ về nhà.
Tô Đông Lễ cẩn thận đỡ Hàn Huyên dậy, sợ bà bị thương, “Chậm chút, cẩn thận.”
Hàn Huyên mỉm cười, “Không sao, bé cưng rất ngoan.”
Bên kia Lục Thâm Ngữ cũng qua đón vợ về nhà, cẩn thận đỡ bà ấy dậy, “Đã đói chưa? Về nhà ăn cơm nhé!”
“Đói rồi.” Thiệu Thư Thư cười nói, “Gần đây ăn quá nhiều, cũng mập lên rất nhiều.”
“Em gầy lắm, như bây giờ là vừa vặn, có phải không con trai?” Lục Thâm Ngữ nghiêng đầu hỏi em bé trong bụng.
Thiệu Thư Thư cảm nhận được em bé cử động một cái, cười nói, “Bé cưng động rồi.”
“Đó là vì thằng bé cũng cho rằng em như bây giờ là xinh đẹp.” Lục Thâm Ngữ đỡ bà ấy, “Cho nên ăn nhiều chút.”
Thiệu Thư Thư nói, “Được thôi, em cũng thực sự đói rồi.”
“Chúng tôi về nhà trước, bye bye.”
“Chúng tôi cũng về nhà, bye bye.”
Hai người đàn ông từng người đón vợ của mình, sau khi tạm biệt nhau thì ai về nhà nấy.
Hàn Huyên mang thai lần thứ hai không chịu dày vò quá lớn, bởi vì bé cưng rất ngoan, không làm phiền bà lắm.
“Mấy này nữa anh có một cuộc họp phải xử lý, có thể phải đi công tác một ngày, anh sắp xếp vài người chăm sóc cho em.”
Thành phố mà Tô Đông Lễ đi công tác hơi xa, vừa đi vừa về chắc cần cả một ngày.
“Không sao, có các dì giúp việc là đủ rồi. Anh yên tâm bận việc, không cần lo lắng cho em.”
Hàn Huyên bảo ông yên tâm, “Bé con rất ngoan, sẽ không nghịch ngợm đâu.”
“Con gái là áo bông nhỏ, bé như vậy đã biết thương mẹ, hơn con trai nhiều.”
Tô Đông Lễ rất thích con gái, mềm mại đáng yêu, khiến cho người ta yêu thương hơn tiểu tử thối.
Mấy ngày sau, Thiệu Thư Thư vỡ nước ối, vào bệnh viện sinh con.
Sau khi Hàn Huyên biết, đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm. Lục Thâm Ngữ nghe máy, ông ấy nói vẫn đang ở trong phòng sinh chưa ra, đợi kết thúc rồi liên lạc cho bà.
“Hôm nay Thư Thư vỡ nước ối rồi, hy vọng cậu ấy sinh con mọi điều thuận lợi.”
“Chắc chắn sẽ như vậy.” Tô Đông Lễ sửa sang tóc của bà, hôn lên trán bà một cái, “Em ngủ một lát nữa đi, hôm nay anh đi công tác, ngày mai sẽ nhanh chóng quay về. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm, đi đi, đừng đi trễ.”
Hàn Huyên đứng dậy tiễn ông ra cửa, lúc ông ra ngoài, bụng của bà đột nhiên đau nhói, không có lý do, khiến bà suýt nữa đứng không vững.
“Làm sao thế?”
Tô Đông Lễ chưa đi xa, nhìn thấy dáng vẻ này của vợ liền vứt hành lý xuống chạy tới.
“Khó chịu ở đâu? Có phải vỡ nước ối rồi không?”
“Hình như vậy.”
Lúc này Hàn Huyên mới cảm nhận được ở đùi có nước ướt dầm dề chảy qua.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tô Đông Lễ tức khắc hoảng sợ, bế bà tới chiếc xe dừng ở trước cửa, không kịp thu dọn những thứ khác, “Tiểu Huyên, em kiên trì nhé! Anh lập tức đưa em đến bệnh viện, đừng sợ.”
“Em vẫn có thể kiên trì, anh đừng cuống, lái xe chậm chút.”
Hàn Huyên không ngờ sẽ sinh sớm nửa tháng. Bé cưng bình thường vẫn rất ngoan, hôm nay lại đột nhiên như vậy.
“Ừ.”
Tô Đông Lễ vừa lái xe vừa sắp xếp việc nhập viện, vừa quan tâm cảm xúc của Hàn Huyên, làm cho bà có thể phân tán sự chú ý một chút.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, không phải giờ cao điểm đi làm, trên đường không kẹt xe lắm, đến bệnh viện rất thuận lợi.
Bác sĩ đã chờ sẵn ở trước bệnh viện, Tô Đông Lễ vừa tới, các bác sĩ được huấn luyện tốt nâng Hàn Huyên lên giường, đẩy đến phòng sinh.
Tô Đông Lễ đi theo một bước không rời, “Tiểu Huyên, em đừng sợ, anh sẽ trông em.”
Phòng sinh không khuyến khích đàn ông vào, Hàn Huyên cũng không muốn để ông nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, bèn bảo ông đợi ở bên ngoài.
Tô Đông Lễ quanh quẩn bên ngoài phòng sinh, lo nghĩ, bất an, mong đợi, nhiều loại cảm xúc đan xen cùng nhau.
Lúc này trợ lý gọi điện thoại tới, “Sếp Tô, máy bay sắp cất cánh rồi, ông vẫn chưa đến sao?”
“Bảo phó tổng giám đốc đi, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng.”
Tô Đông Lễ bàn giao việc xong, cửa phòng sinh vẫn đang đóng chặt. Ông cầu nguyện mau chóng kết thúc để Tiểu Huyên không phải chịu giày vò quá lớn.
Sau khi ông cầu nguyện vô số lần, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở rồi.
Ông vội vàng bước lên hỏi, “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
“Mẹ và con gái đều bình an.”
Tô Đông Lễ nghe thấy câu này, ngay lập tức nhẹ lòng, trên mặt lộ ra nụ cười.
Y tá bế con gái ra ngoài, ông chỉ nhìn lướt qua đã bị bọn họ bế đi vệ sinh thân thể.
Sau khi Hàn Huyên được xử lý xong mới được đẩy ra ngoài, chuyển vào phòng bệnh bình thường.
“Tiểu Huyên, em vất vả rồi.”
“Con gái của chúng ta rất khoẻ mạnh, bây giờ em nghỉ ngơi trước, đợi em tỉnh lại thì có thể nhìn thấy con bé rồi.”
Hàn Huyên vừa mới sinh, chính là lúc yếu ớt nhất. Bà gật đầu, chưa được một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ, bà đã nằm mơ một giấc mơ rất xấu. Bà đang ở cái đêm sau khi Tô Đông Lễ đi công tác, có dấu hiệu sinh sớm, đúng lúc em rể về nhà gặp phải, trên đường đưa bà đến bệnh viện xảy ra tai nạn xe.
Em rể tử vong tại chỗ, mà bà và con gái được cứu ra ở chỗ ngồi phía sau xe trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Lúc con gái ba tuổi bị lạc, chịu đựng đủ khổ cực, đến năm 16 tuổi mới được tìm về.
Vì giấc mơ này đè ép khiến bà không thể thở được, bỗng giật mình tỉnh giấc.
Phát hiện trời đã khuya rồi.
Đúng lúc Tô Đông Lễ đang bế con gái, dẫn theo hai đứa con trai đi vào.
“Tiểu Huyên, em tỉnh rồi, sao sắc mặt xấu như vậy? Có phải khó chịu ở chỗ nào không?”
“Nằm mơ thấy ác mộng.” Hàn Huyên hỏi, “Em rể đâu?”
“Chú ấy hả, em dâu đưa chú ấy về nhà mẹ đẻ rồi. Hôm nay chắc là sẽ qua đây.” Tô Đông Lễ hỏi, “Sao đột nhiên hỏi về chú ấy thế?”
Hàn Huyên kể với ông về cơn ác mộng vừa nằm mơ, còn bao gồm cả việc con gái bị lạc.
“Giấc mơ đều ngược lại, đừng lo lắng. Chúng ta sẽ bảo vệ con gái thật tốt.” Tô Đông Lễ an ủi, “Em nhìn nó xem, trông giống em hơn.”
“Mẹ ơi, bọn con cũng sẽ bảo vệ em gái.”
“Không để em gái bị người ta ức hϊếp.”
Tiểu Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch giơ nắm đấm nhỏ xin thề, rất đáng yêu.
“Được nha, sau này em gái sẽ giao cho các con bảo vệ.”
Hàn Huyên cẩn thận bế con gái qua, đứa nhỏ vừa sinh ra mắt vẫn chưa mở, nắm chặt nắm đấm nhỏ, da có chút nhăn nheo, trông giống bà cụ non.
“Mẹ ơi, sao em gái xấu thế ạ? Em gái của người khác trắng trẻo mềm mại rất xinh đẹp.”
“Đúng nha, em gái xấu xí quá, mắt cũng không chịu mở.”
“Mẹ ơi, em gái có phải là em gái của bọn con không á?”
Có thể là dáng vẻ của cô bé vừa sinh ra quá xấu xí, làm cho hai anh trai nảy sinh nghi ngờ.
“Ha ha, tất nhiên là em gái của các con rồi.” Hàn Huyên nhẫn nại giải thích, “Bé cưng vừa sinh ra đều như vậy, nuôi vài ngày sẽ đẹp hơn.”
Tô Đông Lễ vò đầu hai đứa con trai một cái, “Thằng nhóc này, đừng chê em gái xấu xí, lúc hai đứa con vừa sinh ra còn xấu hơn em gái đấy.”
“Hừm, bố xấu quá, bọn con không xấu xí đâu, con và Đại Chu đều là đứa trẻ ngầu nhất.”
“Anh là anh cả của em, không được phép gọi tên của anh.”
“Cứ gọi đấy, cứ gọi đấy.”
“Hừ, không chơi với em nữa, anh chơi với em gái.”
“Mẹ ơi, em gái tên gì vậy ạ?”
Về tên của con gái, Hàn Huyên và Tô Đông Lễ sớm đã nghĩ xong rồi.
Chi trong nghĩa phân tán, nhánh, tái sinh, bọn họ hi vọng con gái luôn tràn đầy sức sống, khỏe mạnh và vui vẻ.
“Chi Chi, nghe rất hay, em gái Chi Chi.”
“Tôi có em gái rồi, em ấy tên Chi Chi.”
“Em gái Chi Chi, mau mau lớn lên, chơi cùng với bọn anh có được không?”
Hai cậu nhóc vui vẻ vây quanh em gái, hi vọng cô bé nhanh chóng lớn lên thì có thể chơi cùng với bọn họ rồi.
Thiệu Thư Thư cũng sinh hôm nay, sớm hơn Hàn Huyên mấy giờ, đẻ thường, không chịu giày vò quá lớn.
Nghe nói Hàn Huyên sinh sớm, hôm sau liền đến phòng bệnh thăm bà, còn bảo Lục Thâm Ngữ bế con trai qua đây.
“Đây chính là công chúa nhỏ của chúng ta ư? Trông yêu thế!”
“Cậu nhóc nhà cậu cũng rất đáng yêu. Ô, mở mắt rồi, có phải muốn thấy em gái không?”
Hàn Huyên và Thiệu Thư Thư đổi đứa nhỏ. Hàn Huyên vừa mới bế cậu nhóc qua, cậu bé đã mở mắt rồi, giơ nắm đấm nhỏ cũng không khóc quấy.
“Em gái ở đây này, nhìn xem.”
“Huyên Huyên, chuyện này khéo ghê nhỉ? Hai đứa nó sinh ra cùng một ngày, sau này chính là thanh mai trúc mã rồi, phải đối xử tốt và thương yêu nhau đấy!”
Con trai của Thiệu Thư Thư và Lục Thâm Ngữ được đặt là Lục Úc, cậu bé còn có một chị gái Lục Tiêu Ca lớn hơn cậu ba tuổi, hôm nay đến trường mẫu giáo nên không qua đây.
“Ừm, luôn cảm thấy là sự sắp đặt của ông trời.”
Hàn Huyên nhớ lại hôm qua, bé cưng muốn ra ngoài mà không hề có dấu hiệu báo trước, giống như không muốn Tô Đông Lễ rời đi vậy.
Thiệu Thư Thư cười cởi mở nói, “Ha ha ha, sự sắp đặt của ông trời là to lớn nhất, hai bé cưng có thể lớn lên cùng nhau.”
Đúng là vậy. Hàn Huyên và Thiệu Thư Thư sống trong một khu dân cư, bình thường cũng qua lại với nhau nhiều, khi hai người cùng mang thai thì chủ đề trò chuyện lại càng tăng.
Họ cùng đăng ký tham gia rất nhiều lớp học thú vị, rèn luyện thân thể, tu dưỡng tinh thần, cùng nhau thai giáo cho em bé.
Ở bệnh viện một tuần, mỗi ngày Hàn Huyên và Thiệu Thư Thư đều sẽ gặp nhau, mang theo đứa nhỏ để chúng tự chơi.
“Tiểu tử thối này, vừa nhìn thấy Chi Chi thì không khóc nữa. Vừa nãy tôi dỗ cũng không dỗ được, cậu xem nó nhìn thấy em gái thì cười vui vẻ biết bao.”
Thiệu Thư Thư chạm chạm vào trán nhóc con. “Sau này Tiểu Úc lớn rồi không được bắt nạt em gái đâu đấy!”
“Tiểu Úc trông rất lanh lợi, chắc chắn sẽ không đâu.” Hàn Huyên đặt Chi Chi nằm bên cạnh Tiểu Úc, để hai bọn nhỏ tự chơi.
Sau một tuần, hai bé cưng đã trông xinh hơn rồi, da trắng nõn căng mơn mởn, không nhăn nheo giống như lúc vừa mới sinh.
Bố mẹ hai nhà đều có nhan sắc, đương nhiên bé cưng sinh ra cũng xinh. Mắt to tròn xoe trông rất đáng yêu, khiến người ta không kìm được muốn sờ thử.
Sau khi xuất viện, Hàn Huyên và Thiệu Thư Thư vẫn thường xuyên bế bé cưng ra ngoài chơi cùng, thấm thoát tám chín tháng trôi qua, hai đứa nhỏ đều biết nói.
Từ đầu tiên Tiểu Úc biết gọi không phải là mẹ, mà là em gái.
“Em gái, em gái.”
“Em gái ở đây nhé!”
Thiệu Thư Thư cười nói với Hàn Huyên, “Mỗi ngày Tiểu Úc ở nhà đều gọi em gái, thằng nhóc này một phút cũng không rời khỏi Chi Chi.”
Hàn Huyên cũng cười, “Tối qua Chi Chi cũng gọi anh trai. Tôi gọi Tiểu Chu và Tiểu Bạch lại, kết quả Chi Chi không thèm để ý đến chúng nó, tôi đoán người nó gọi là Tiểu Úc.”
“Tình cảm của hai đứa nhóc này thật tốt.”
Đúng là rất tốt. Từ khi bọn họ sinh ra, phần lớn thời gian đều ở cùng nhau, hai anh trai của Chi Chi đều có ý kiến.
“Mẹ không công bằng, mỗi ngày đều đưa em gái đến tìm bé hư chơi.”
“Đúng vậy, bọn con còn muốn chơi súng bắn nước cùng với em gái, kể chuyện cho em gái nghe, dẫn em gái chơi bịt mắt bắt dê.”
Tiểu Chu và Tiểu Bạch lên án với việc làm của mẹ, nảy sinh lòng thù địch đối với Tiểu Úc vì mỗi ngày cướp em gái của bọn họ.
Hàn Huyên dở khóc dở cười, “Ha ha, bé hư cái gì? Thằng bé tên Tiểu Úc, là em trai nhỏ của các con.”
“Không thèm quan tâm, cướp em gái với bọn con chính là bé hư.”
Tiểu Bạch ăn vạ, “Mẹ ơi, hôm nay là cuối tuần, mẹ đừng đưa em gái đi chơi. Bọn con muốn chơi với em gái.”
Tiểu Chu cũng đi qua đây nói, “Đúng đấy mẹ. Con học được một câu chuyện mới, con muốn kể cho em gái nghe.”
Tiểu Bạch cũng không chịu thua kém, “Con học ca múa mới. Thầy giáo còn khen con nữa. Con muốn nhảy cho em gái xem.”
Hôm nay Hàn Huyên thực sự có hẹn với Thiệu Thư Thư đưa đứa nhỏ đi bơi nhưng nhìn dáng vẻ này của hai anh trai, thôi thì hẹn bà ấy hôm khác.
Biết được hôm nay em gái không ra ngoài, hai anh trai đều vui vẻ vô cùng, tranh nhau lấy đồ vật mà mình thích nhất cho em gái chơi, còn biểu diễn ca múa và kể chuyện cho cô bé.
“Em gái ơi, anh nhảy đẹp không?”
“Em gái, câu chuyện hay không?”
Hai anh trai nhỏ nằm bò trước ghế của em gái, nhìn em gái đáng yêu trắng nõn dễ thương thì yêu thích vô cùng, không nhịn được hôn cô bé một cái.
“Em gái trông thật xinh đẹp, gọi anh cả đi.”
“Em gái gọi anh hai đi.”
“Gọi anh cả.”
“Gọi anh hai.”
Tiểu Chu và Tiểu Bạch tranh cãi một hồi suýt thì đánh nhau, được Hàn Huyên kịp thời tách ra.
“Không được đánh nhau ở chỗ em gái, sẽ dọa em gái khóc.”
Nghe thấy sẽ dọa em gái khóc, hai anh trai nhỏ lập tức không đánh nhau, cũng không tranh cãi ầm ĩ nữa.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào em gái dễ thương trong ghế, kết quả em gái không những không sợ, thấy bọn họ làm ầm ĩ, còn rất hứng thú với việc học theo bọn họ giơ nắm đấm nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại lộ ra nụ cười ngọt ngào, cất tiếng gọi, “Anh trai, anh trai.”
“Oa, em gọi chúng ta là anh trai rồi.”
“Em gái gọi anh trai lần nữa đi.”
Đáng tiếc em gái không gọi nữa, hai bạn nhỏ buồn bã. Sau một lúc lại hết buồn, bọn họ bắt đầu không chê phiền mà dạy em gái gọi anh trai.
Hàn Huyên nhìn ba đứa con nở nụ cười dịu dàng. Hy vọng ba đứa nó đều có thể lớn lên bình an, hạnh phúc.
Lúc Tô Chi một tuổi, Hàn Huyên và Tô Đông Lễ tổ chức một tiệc sinh nhật cho cô bé, mời bạn bè và gia đình đến.
Tiểu Úc cũng đón sinh nhật vào cùng ngày, Thiệu Thư Thư và Hàn Huyên bàn bạc, cứ để hai bé cưng đón sinh nhật cùng nhau là được rồi.
Địa điểm tổ chức sinh nhật ở sân nhà Hàn Huyên. Bạn bè và gia đình được mời đều đến đây chúc mừng. Khuôn viên trang trí tràn ngập sự vui mừng, đủ thấy được mức độ coi trọng họ dành cho đứa bé.
“Chi Chi trông thật đáng yêu nha. Chi Chi, đây là em họ, sau này chơi cùng với con có được không?”
Nghiêm Lê bế Tiểu An Thanh chào hỏi với Chi Chi trong lòng Hàn Huyên.
“Chi Chi, chú bế nào.”
Tô Đông Dực đưa tay đỡ lấy Chi Chi. Chi Chi má phính dễ thương dường như chẳng hề sợ hãi, được chú bế còn cười ngọt ngào với ông ấy. Tay nhỏ đang nắm lại, giống như muốn chào ông ấy vậy.
“Ồ, Chi Chi nhìn thấy chú vui như vậy ư? Gọi chú đi, chú cho cháu kẹo ăn nhé!”
“Chú… chú.”
“Ha ha ha, Chi Chi thật sự gọi chú rồi, đây cũng ngoan quá đi.”
Tô Đông Dực vui vẻ vô cùng. Con gái đúng là đáng yêu hơn con trai, một cục mềm mại đáng yêu làm tim tan chảy.
Ông ấy đeo khóa trường mệnh đã chuẩn bị cho Chi Chi, đồng thời nói lời chúc.
“Chúc Chi Chi bé nhỏ của chúng ta lớn lên bình an, không có cực khổ, chỉ có hạnh phúc.”
Đáp lại ông chính là vẻ mặt vui cười ngọt ngào của Tiểu Chi Chi, mềm mại đáng yêu kinh khủng.
“Xem anh vui vẻ kìa! Bế cẩn thận đừng để rớt Chi Chi đấy!”
Nghiêm Lê dở khóc dở cười nhắc nhở ông ấy.
Tô Đông Dực bảo đảm, “Yên tâm, dù có nguy hiểm anh cũng sẽ bảo vệ Chi Chi trước, để Chi Chi của chúng ta lớn lên khỏe mạnh.”
“Em xem này, Chi Chi lại cười rồi. Chi Chi thích chú như vậy, tối nay về nhà với chú có được không?”
Tiểu Chi Chi cũng không khóc quấy, cứ ở trong lòng ông ấy cười ngọt ngào với ông ấy, so với con trai của nhà mình, ông ấy càng thích cô bé này hơn.
“Mỗi lần Chi Chi nhìn thấy em đều vui vẻ như vậy.” Tô Đông Lễ nói mà hơi ghen tị, con nhóc này cứ nhìn thấy chú em là vui mừng.
Tô Đông Dực tự hào nói, “Không biết chừng kiếp trước Chi Chi là con gái của em nhỉ? Hai bố con bọn em tình cảm tốt, kiếp này lại gặp nhau.”
Tô Đông Lễ liếc ông ấy một cái, “Chú mơ đẹp lắm.”
Chi Chi chính là con gái bảo bối của ông, em trai của ông mãi mãi chỉ là chú thôi.
Khi bốc đồ thôi nôi, Chi Chi và Tiểu Úc bốc cùng nhau, đồ vật mà hai người bốc được đều giống nhau, bút và kiếm đồ chơi, còn có tiền.
“Chi Chi, con muốn lấy những thứ này sao?”
Hàn Huyên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với việc con gái bốc được ba thứ khác nhau. Con bé này, người thì nhỏ bé, đồ bốc được lại không ít.
Tiểu Úc giống với cô bé, cũng bốc ba thứ khác nhau, một tay bốc được bút và tiền, tay còn lại bốc được kiếm đồ chơi.
Hành động này của hai nhóc con khiến cho rất nhiều người đều bất ngờ cười thành tiếng.
“Tốt, tốt lắm, hai bé cưng đều rất lợi hại, học và kiếm tiền, một tay thu gọn.”
Đâu chỉ là một tay thu gọn. Cái tay bốc được bút và tiền kia nắm rất chặt, người khác không thể lấy đi được.
Các khách mời đều không nhịn được cười, rất hiếm khi nhìn thấy đứa bé lấy nhiều thứ như vậy.
Hai bé cưng lấy được đồ rồi ngồi giao lưu cùng nhau, nói bằng ngôn ngữ trẻ em, mọi người đều không hiểu, chỉ là cảm thấy rất vui.
“Sau này hai bé cưng đều là học bá.”
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ từ nhỏ đến lớn đều là học bá. Đương nhiên con của hai người cũng sẽ không kém lắm.
Tiểu Chu còn nhỏ đã thể hiện phong thái của học bá rồi, vô cùng thông minh, mỗi lần thi đều đứng thứ nhất.
Được thầy cô trong trường mẫu giáo khen, mỗi ngày đều khen ngợi vợ chồng Hàn Huyên ở trong nhóm.
Tiểu Bạch cũng thông minh, chỉ là thích chơi, không thích học. Mấy trò nghịch ngợm ở trường học luôn có sự tham gia của cậu, thỉnh thoảng còn khiến cho thầy cô tức phát khóc.
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ đánh cậu một trận. Yên ổn được một thời gian lại bắt đầu gây chuyện, vô cùng đau đầu.
Tiểu Chu có hứng thú với việc học, mỗi ngày sau giờ học ngoại trừ chơi với em gái chính là đọc sách, làm bài tập. Có lúc bị Tiểu Bạch chọc giận, cậu cũng sẽ đánh nhau với em trai.
Mỗi ngày Tiểu Bạch nghịch ngợm phá phách, có rất nhiều ý đồ xấu. Mấy ngày trước chơi bóng với các bạn nhỏ đã làm vỡ kính cửa sổ của người ta.
Bị người ta tìm đến nhà, Tô Đông Lễ dẫn Tiểu Bạch đến xin lỗi người ta, cuối cùng còn đền tiền, chuyện này mới coi như xong.
Bạn nghĩ đánh một trận là được rồi? Điều đó là hoàn toàn sai!
Tiểu Bạch càng lớn càng nghịch ngợm, ngoại trừ tốt với em gái thì cậu không có gì thay đổi.
Lúc Chi Chi hai ba tuổi, đã đến tuổi đi mẫu giáo.
Cả ngày được anh hai dẫn ra ngoài chơi tự do thoải mái khắp nơi, thả diều, trèo cây, bắt sâu róm, bắt cá, bơi nghịch nước, chơi bóng với con trai, đánh nhau, phá hoại hoa người ta trồng.
Phàm là chuyện người lớn không muốn thấy trẻ con làm nhất, Tiểu Bạch đều dẫn theo em gái thử qua một lần.
Ngoại trừ hai đứa nó, còn có những bạn nhỏ khác cũng đi theo sau.
Còn có Tiểu Úc, sau khi cậu bé có thể tự đi, hầu như mỗi ngày đều đến nhà họ Tô tìm em gái Chi Chi chơi.
Từng có một thời gian nào đó, cậu bé còn đứng ì ở nhà họ Tô không đi, muốn ngủ cùng với em gái Chi Chi, bằng không thì khóc lóc om sòm.
Cuối cùng Thiệu Thư Thư không còn cách nào khác, đợi sau khi cậu bé ngủ mới bế cậu bé về.
Điều này cũng làm cho Tiểu Bạch không thích cậu bé. Hễ là người muốn tranh giành em gái với cậu, cậu đều không thích.
“Tiểu Úc chuyên theo đuôi, sao mày lại đến nữa? Hôm nay anh phải dẫn em gái đi chơi cầu trượt, không dẫn mày theo đâu.”
Tiểu Bạch dắt em gái trắng trẻo mềm mại đang mặc váy công chúa màu trắng, làm một cái mặt quỷ về phía Tiểu Úc.
Tiểu Úc một tay cầm kẹo, một tay cầm mô hình xe bay thích nhất.
“Anh hai, em tặng mô hình xe bay thích nhất cho anh. Anh dẫn em đi cùng được không?”
Cậu bé đưa xe bay qua, tặng cho Tiểu Bạch.
Cái xe bay này cũng là đồ chơi mà Tiểu Bạch thèm thuồng đã lâu. Cậu muốn kêu bố mẹ mua cho cậu nhưng cậu quá nghịch ngợm, gần đây còn gây ra rất nhiều chuyện, cho nên bố mẹ vẫn không mua cho cậu.
Bây giờ nhìn thấy xe bay trong tay cậu bé, cực kỳ động lòng, nhưng cậu có khí phách, không thể bị món đồ chơi nhỏ này thu phục được.
Thế là cậu ném vấn đề qua cho em gái.
“Em gái, có phải em nói muốn dẫn Tiểu Úc đi chơi không? Anh nghe lời em.”
Chi Chi gật cái đầu nhỏ, hai bím tóc lắc lư theo động tác của cô bé, rất đáng yêu.
“Dẫn, dẫn anh Tiểu Úc đi chơi cùng.”
Cô bé kéo tay của anh hai qua, nắm lấy tay của Tiểu Úc, “Chúng ta cùng nhau đi chơi cầu trượt, vui lắm!”
Tiểu Úc có thể đi cùng với họ thì cực kỳ vui mừng.
“Vậy anh nghe lời của em gái, dẫn mày đi chơi một lần.” Tiểu Bạch giơ tay nhận lấy xe bay, làm ra vẻ miễn cưỡng, “Cái này là mày chủ động cho anh. Anh không ức hϊếp trẻ con.”
Tiểu Úc gật đầu, “Là em chủ động đưa cho anh hai chơi, em không cần nữa.”
“Thế còn tạm được.”
Tiểu Bạch ra dáng vua trẻ con, “Đi thôi, dẫn các em đi chơi cầu trượt.”
Cậu dắt em gái, em gái dắt Tiểu Úc. Ba đứa trẻ đều có nhan sắc, mỗi lần vừa xuất hiện, các ông cụ bà cụ trong khu dân cư nhìn thấy đều sẽ nói nhóc con xinh đẹp lại ra ngoài chơi rồi.
Cầu trượt không có nhiều người, đều là một vài đứa trẻ trong khu dân cư thường xuyên đến chơi. Mọi người đều quen biết.
Tiểu Bạch là đứa trẻ lớn nhất, là vua trẻ con trong những đứa trẻ này. Cậu dẫn em gái đi đến, những bạn nhỏ khác liền nhường chỗ cho bọn họ chơi.
Chúng còn rất ghen tị với cậu vì có một em gái dễ thương xinh đẹp, thực sự rất đáng yêu.
Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu trắng, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh trắng như sứ, đôi mắt to tròn dường như mang theo ánh sáng, mỗi lần nhìn thấy người khác đều sẽ lộ ra nụ người ngọt ngào.
Ai có thể chống cự được tấn công từ một nụ cười xinh đẹp dễ thương chứ?
Người lớn không thể.
Trẻ con cũng vậy.
“Anh Tiểu Bạch, đây là đồ ăn vặt của em, đều cho anh. Em có thể thơm em gái một cái không?”
“Anh Tiểu Bạch, đây là đồ chơi mà em thích nhất, đều cho anh. Em có thể chơi xích đu cùng với em gái không?”
“Anh Tiểu Bạch, đây là tiền lì xì năm mới của em, đều cho anh. Anh có thể để em gái cho em không?”
…
Bất kể là con trai hay con gái đều muốn đưa em gái nhỏ về nhà, muốn nhận cô bé làm em gái. Đúng là quá đáng yêu!
Tiểu Bạch vì chuyện này mà kiêu ngạo ngất trời.
“Hừ, không được, đó là em gái của tao. Không đưa cho bọn mày đâu!”
Cậu đẩy những bạn nhỏ xung quanh qua một bên, kết quả phát hiện em gái đi theo phía sau cậu không nhìn thấy đâu nữa.
Nhìn quanh thì thấy cô bé và Tiểu Úc dắt nhau leo lên cầu thang, ngồi trên cầu trượt, chuẩn bị trượt xuống.
“Anh Tiểu Úc mau ngồi đi chứ, chúng ta cùng trượt.”
“Em gái chờ một chút, anh ngồi phía trước, em ngồi phía sau, để anh bảo vệ em.”
Tiểu Úc nắm lấy cánh tay của Chi Chi để cô bé ngồi phía sau cậu bé.
“Em gái, anh sắp trượt xuống đấy nhé!”
“Anh ơi, em chuẩn bị xong rồi.”
Chi Chi ngồi phía sau cậu bé, nắm lấy quần áo của cậu bé, rất tin tưởng cậu.
Tiểu Úc di chuyển cơ thể một cái, chuyển động về phía trước, dẫn em gái trượt xuống phía dưới.
“Ha ha ha, anh ơi chơi vui quá!”
“Em gái, chúng ta chơi một lần nữa không?”
“Được ạ.”
“Em gái, nắm tay, anh dẫn em lên.”
Hai bạn nhỏ trượt xuống, tiếp đất lại leo lên, nắm tay nhau cùng đi về phía cầu thang.
Tiểu Bạch nhìn thấy cũng chạy đến, “Anh cũng muốn chơi. Anh lớn nhất, anh ngồi phía trước, anh bảo vệ các em.”
“Tuyệt vời, anh hai lợi hại nhất luôn!”
“Anh hai siêu nhất!”
Tiểu Bạch vốn không muốn dẫn theo Tiểu Úc chơi, nghe thấy hai đứa nó khen cậu giỏi thì cất tiếng cười lớn vô cùng vui vẻ.
“Anh đương nhiên giỏi rồi. Anh là nam tử hán, anh sẽ bảo vệ các em.”
Sau khi Tiểu Bạch dẫn bọn họ chơi cầu trượt mấy lần thì không thích thú nữa. Cậu lại muốn đi chơi cái khác.
“Phía sau của khu dân cư chỗ bà Phương có một cái cây lớn, trên cành có tổ chim. Chúng ta đi bắt tổ chim đi?”
Cậu càng nói càng phấn khích, “Trèo cây rất vui, còn có thể nhìn thấy xe trên đường.”
Chi Chi và Tiểu Úc nắm tay nhau, cũng đi theo cậu.
“Anh hai ơi, chim nhỏ có biết cắn người không không ạ?”
“Mẹ nói không thể trèo cây, ngã xuống sẽ bị thương.”
Đối mặt với lời của hai đứa bé, Tiểu Bạch tỏ vẻ, “Chim nhỏ không biết cắn người. Anh trèo cây chưa bao giờ ngã xuống. Nếu em không dám trèo thì đừng đi, đồ nhút nhát!”
Tiểu Úc vội vàng chứng tỏ bản thân, “Em không phải là đồ nhút nhát, em dám trèo cây.”
Chi Chi cũng la lên, “Em cũng muốn đi trèo cây cùng với anh.”
Tiểu Bạch vui vẻ, “Đi nào, nếu có sâu róm thì tốt rồi, bắt về hù dọa Đại Chu.”
Ai bảo anh ấy ở nhà đọc sách, không ra ngoài chơi.