Chương 1

“Làm tiệc nhận người thân gì hả? Mẹ không đồng ý, con nhìn Tô Chi từ trên xuống dưới xem có điểm nào là dáng vẻ của con gái không? Tóc ngắn như thế, còn ngắn hơn của Tiểu An nhà chúng ta, trên người mặc loại quần áo gì kia, một cô gái ăn mặc lôi thôi lếch thếch, giống như cái gì?”

Trong đại sảnh được trang trí đẹp đẽ, bà cụ mặc sườn xám màu lam sẫm hoa văn nhỏ ngồi ở chính giữa phía trên, bàn tay đeo nhẫn ngọc bích bưng trà uống, một đôi mắt bình tĩnh, vừa nhìn đã biết khó sống chung.

Người đàn ông nho nhã đứng bên cạnh, khoảng hơn bốn mươi tuổi, năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt ông, trái lại còn tăng thêm nét trưởng thành chững chạc.

Ông nghe bà cụ nói xong, cau mày lại: "Mẹ, Chi Chi là con gái con, từ nhỏ nó chịu nhiều khổ sở, bây giờ vất vả lắm mới tìm được về, con làm tiệc nhận người thân là chuyện chính đáng.”

Bà cụ đặt mạnh chén trà lên bàn, vang lên một tiếng giòn giã: "Chính đáng cái gì, nhà họ Tô chúng ta là thế gia trăm tuổi, bà già như mẹ không thể để mất thể diện.”

“Mẹ nói như vậy có hơi quá đáng sợ, chuyện năm đó vì sao Chi Chi đi lạc, trong lòng mẹ và con đều biết rõ, con cũng không muốn nhắc lại. Con biết mẹ vì chuyện của Tiểu Dực nên oán trách chúng con, trôi qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng nên bỏ qua thôi.” Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh: "Cho dù mẹ có đồng ý hay không thì bữa tiệc này vẫn được tiến hành, nếu như hôm nay mẹ gọi chúng con tới vì chuyện này, vậy thì không thể làm theo ý muốn của mẹ.”

“Mày…” Sắc mặt bà cụ đỏ bừng chỉ tay trái vào ông, đột nhiên ho: "Khụ khụ…”

Người phụ nữ ngồi phía dưới bà cụ vội vàng đứng lên: "Anh cả, tại sao anh lại nói chuyện như thế với mẹ, mẹ cũng vì tốt cho nhà họ Tô, anh xem anh làm mẹ tức giận rồi.”

Người phụ nữ căng thẳng đỡ bà cụ rồi cánh tay vỗ nhẹ vài cái lên lưng bà: "Mẹ, mẹ bớt giận, đừng tức giận làm ảnh hưởng cơ thể, chắc chắn anh cả cũng không cố ý, đứa bé Chi Chi này khổ từ nhỏ, anh cả thương nó cũng phải, chỉ là không nên không bàn bạc với mẹ, anh cả mau xin lỗi mẹ đi.”

Bà cụ đỏ mắt: "Trong mắt nó làm gì còn có người mẹ này, hồi đó cưới vợ đã quên mất mẹ, bây giờ tìm được con gái về, trong lòng ước gì mẹ cách xa họ một chút!”



Tô Chi đứng ở sau cổng hình vòm nghe hết từng câu nói của họ ở trong phòng, vốn dĩ cô tới để đưa di động cho Tô Đông Lễ, cũng chính là bố ruột mà cô vừa gặp không lâu, còn chưa đi vào đã nghe được cuộc nói chuyện ở bên trong.

Vốn định đi ra thì cô nghe thấy bà cụ nhắc tới tên mình nên đứng ở bên ngoài một lúc, nghe rõ đánh giá về cô của bà cụ.

Tóc ngắn, không giống con gái, lôi thôi lếch thếch.

Cô sờ mái tóc ngắn vẫn còn vài sợi đâm vào tai mới cắt không lâu, tóc ngắn thì cô thừa nhận.

Không giống con gái, cô không đồng ý.

Dù sao cô cũng có chút ngực, mặc dù phẳng…

Cô giơ điện thoại trong tay lên trước mặt, trên màn hình đen xuất hiện rõ ràng một gương mặt thanh tú xinh xắn, kẹp tóc màu hồng cài xiên vẹo bên tai.

Như vậy cũng có thể nhìn ra cô là một đứa con gái mà.

“Chi Chi, tại sao không vào? Còn chưa trả điện thoại à? Món tráng miệng đã xong rồi.”

Phía sau vang lên giọng của Tô Cảnh Chu, động tĩnh bên ngoài cắt ngang cuộc nói chuyện trong đại sảnh, trong chốc lát yên lặng không có tiếng động.

Không bao lâu trong đại sảnh đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, bóng dáng của Tô Đông Lễ mau chóng xuất hiện ở cửa, khi ông nhìn thấy Tô Chi, khuôn mặt nghiêm nghị trở nên dịu dàng ngay lập tức.

“Chi Chi đến à, tới tìm bố ư? Tới lâu chưa?”

Gần như đã nghe hết cuộc nói chuyện của mọi người.

Trong lòng Tô Chi đáp như vậy, ngoài miệng lại nói: "Dạ không lâu, di động của bố vang lên rất nhiều lần, chắc là có việc gấp.”

Hiển thị là trợ lý Lý gọi tới, cô đưa điện thoại ra.

Tô Đông Lễ không nhìn điện thoại, thấy vẻ mặt như thường của cô thì hơi yên tâm, con gái vừa mới tìm về, đương nhiên ông sẽ nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ những chuyện này làm cho cô không vui.

“Bố biết rồi, Chi Chi, để anh cả dẫn con xuống dưới đi dạo, xử lý xong việc bố sẽ đi tìm các con.”

Tô Chi định gật đầu thì tiếng của bà cụ vang lên trước: "Một chút lễ phép cũng không có, nhìn thấy người lớn ngay cả chào hỏi cũng không biết.”

Bà đứng ở nơi cách đó không xa nhìn về phía Tô Chi, ánh mắt soi mói.

“Mẹ.” Sắc mặt Tô Đông Lễ khó coi: "Mẹ đừng quá đáng.”

Tô Cảnh Chu cũng đi lên phía trước nói: "Bà nội, Chi Chi vừa trở về, chưa quen thuộc với chúng con, huống chi là bà.”

Thấy con trai và cháu trai giống như đang bảo vệ Tô Chi, mặt bà cụ đen như đáy nồi, tay đặt trên khuỷu tay của Tô Hồng Mai nắm chặt, Tô Hồng Mai bị đau kêu lên, mặt cũng méo mó.

“Mọi người đừng tranh cãi nữa, nhìn xem khiến mẹ tức giận đến thế nào rồi kìa.”

Tô Chi cũng không có cảm giác gì, lần đầu tiên cô đi theo Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu đến đây gặp bà cụ, từ trong ánh mắt soi mói của bà thì cô biết bà không thích cô.

Bà cụ thích hay không thích cô thì là chuyện của bà ấy, không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Chi, dù sao ngoại trừ quan hệ huyết thống, cô và bà cụ chỉ là người xa lạ từng gặp một lần.

Cô cũng không phải ông nội Mao*, đương nhiên không thể làm mọi người đều thích.

*Ông nội Mao: ý nói Mao Trạch Đông, hình ảnh trên tờ tiền Trung Quốc.

Tô Chi đối diện với ánh mắt không vui của bà cụ, mỉm cười một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đông Lễ: "Bố, con thu lại câu nói lúc trước, chuyện yến tiệc tùy bố sắp xếp.”

Cô mới được tìm về không bao lâu, ý định ban đầu không muốn làm phiền họ tổ chức tiệc liên hoan gì, nhưng hiện giờ, thấy bố Tô đối xử tốt với cô trong khả năng cho phép, cô cũng không nên làm ông thất vọng.

*

“Chi Chi chưa ăn no nhỉ, đây là món tráng miệng mới làm, em ăn trước một ít, chờ bố ra, chúng ta đi nhà hàng ăn.”

Tô Cảnh Chu đưa cho cô một cái hộp giấy, bên trong xếp đầy món ngọt, tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Vừa rồi trên bàn ăn không khí căng thẳng, mọi người cũng chưa ăn cơm, trái lại Tô Chi ăn không ít, làm cho ánh mắt không vui của bà cụ lướt qua liên tiếp.

Cô cầm một miếng bỏ vào trong miệng, mùi sữa tràn đầy khoang miệng: "Hương vị không tệ.”

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Tô Cảnh Chu cười, nghĩ đến chuyện vừa rồi, sợ cô nghĩ nhiều: "Chi Chi, em không cần để lời nói của bà nội ở trong lòng, bà vẫn luôn như vậy, hôm nay gặp rồi, sau này qua lại ít là được.”

Họ không định đưa Chi Chi về nhà cũ nhanh như vậy, không biết bà cụ nghe được tin từ đâu, gọi điện thoại nhiều lần nhắc đưa Chi Chi về.

Nên mới có loại tình huống vừa nãy.

Tô Chi không để bụng mấy chuyện này, điều cô để bụng chính là mùi vị mấy món ăn đêm nay cũng không tệ lắm, trước kia cô rất ít khi được ăn loại đồ ăn ngon như này, đối với cô ăn cơm chỉ là để lấp đầy bụng.

Họ đợi một lát, Tô Đông Lễ đã đi ra, mặt mày nghiêm nghị biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Chi, đổi thành nụ cười ấm áp.

“Chờ lâu rồi nhỉ, xin lỗi Chi Chi, công ty có việc gấp cần bố tới xử lý, để Tiểu Chu đưa con đi mua chút đồ con thích.”

Vợ ông từng nói lúc tâm trạng không vui thì phải mua mua mua, đương nhiên con gái cũng như thế, được cưng chiều nuông chiều mới phải.

Di động trong túi Tô Chi rung lên, cô vừa nhìn thấy thông báo mở ra, bị chuỗi số 0 liên tiếp sau số 1 làm hoa mắt.

Một triệu tệ, mua chút đồ, ba ba giàu số một thật khí phách!

*

Tô Đông Lễ ngồi trên xe trợ lý Lý tới đón ông tới công ty.

Tô Chi đi theo Tô Cảnh Chu.

Tô Cảnh Chu hỏi: "Chi Chi muốn ăn cơm hay là mua đồ trước?”

Tô Chi sờ bụng, cô không đói, ăn hay không ăn đều được.

Cô cũng không thiếu thứ gì, ăn, mặc, ở, đi lại thì họ đều thu xếp rất tốt, không thiếu sót bất kỳ cái gì.

“Anh, em muốn về nghỉ ngơi.”

Gần đây mỗi đêm cô đều nằm mơ, đều là giấc mơ rất kỳ lạ, thường xuyên xuất hiện, các loại hình ảnh đan xen lẫn nhau ở trong đầu, giống như thật sự tồn tại, mấy ngày liên tục cô không ngủ yên.

Lúc này ngồi thoải mái trên xe, cô hơi mơ màng buồn ngủ.

Tô Cảnh Chu nghĩ đến chuyện tối nay, chắc chắn tâm trạng Chi Chi không vui, mặc dù cô không nói: "Cũng được, hôm khác anh sẽ lại dẫn em ra ngoài.”

Trên đường về nhà, Tô Cảnh Chu nhận một cuộc điện thoại, nghiêng đầu nói với cô: "Chi Chi, chúng ta có thể về muộn một chút, anh hai em đã về, chúng ta đến sân bay đón nó.”

Tô Chi gật đầu.

Suýt chút nữa đã quên, lúc trước nghe anh cả giới thiệu, cô còn có một người anh thứ hai, tên là Tô Quân Bạch, là một ngôi sao rất nổi tiếng, cô từng nhìn thấy trên mạng, thanh niên rất đẹp trai, khuôn mặt tương tự anh cả.

Anh hai ở sân bay, có hơi xa, Tô Chi dựa vào lưng ghế lắc lư ngủ.

Trong mơ màng cô lại nằm mơ, sở dĩ nói lại, là bởi vì mấy ngày gần đây nằm mơ với tần suất cao, hơn nữa mỗi cảnh trong mơ đều không giống nhau.

Giấc mơ rất vụn vặt, cũng rất kỳ lạ, sau khi tỉnh lại cô còn có thể nhớ được một ít.

Ban đầu cô không để ý, cho rằng bản thân không nghỉ ngơi tốt, cho đến một tuần trước, có một người tự xưng là anh cả của cô, nói cô là em gái ruột thất lạc nhiều năm của anh, lúc tới đón cô về nhà, cô phát hiện giấc mơ của cô vào lúc này giống với cảnh tượng nào đó.

Hơn nữa mấy ngày sau đó, cô thỉnh thoảng nằm mơ, một phần đều xảy ra ở hiện thực.

Điều này mới khiến cô sợ hãi, hóa ra thế giới chính mình đang sinh sống là một quyển truyện, không phải vai chính thì thôi, còn là nhân vật đỡ đạn chết sớm, việc này làm cho cô rất đau tim.

Lần này lại nằm mơ, rõ ràng hơn so với bất kỳ lần nào trước đây, hơn nữa cảnh trong mơ lần này là cảnh hoàn chỉnh tổng hợp từ những đoạn vụn vặt mà cô đã mơ lúc trước.

Cô giống một người đứng xem, đứng ở đó đọc hết toàn bộ quyển truyện.

Đây là một quyển truyện sảng văn về cô bé lọ lem nữ chính Điền An An chinh chiến giới giải trí và âm nhạc, nam chính tài tử Giang Thế Lâu cùng nắm tay nhau sóng vai đi tới đỉnh cao đời người.

Còn cả nhà cô đều là bia đỡ đạn số một của bộ truyện hài hước về giới giải trí.

Lúc cô được đón về nhà không bao lâu, anh hai siêu sao Tô Quân Bạch của giới giải trí đang trong một chương trình gọi là chương trình giải trí cực hạn tiến hành theo đuổi nữ chính nhiệt tình.

Thấy rằng anh làm nhiệm vụ cho có lệ, cáu kỉnh vô lễ với khách mời khác, bất kỳ câu nói nào cũng phun ra hết mà không suy nghĩ.

Sau khi chương trình này phát sóng, siêu sao bị phun thành dòng nước, các loại tai tiếng cũng ập đến theo, cư dân mạng điên cuồng chửi bới đuổi anh ra khỏi giới giải trí.

Lúc thân phận của anh hai bị bại lộ, cả nhà anh cũng sẽ gặp họa theo, cuối cùng bị thành vật hi sinh.

Cả nhà đều trở thành vai phụ ngu ngốc làm nền cho vai chính, kết cục thê thảm.

Sau khi để dân mạng biết chuyện này, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, miệng mắng bọn họ đáng đời.

Cảnh trong mơ chân thực và kinh khủng, cô giống như là người đứng xem, lại giống như nhân vật đích thân nếm trải, đã trải qua các tình tiết trong truyện một lần, sau khi cô ở trong truyện bị xe đâm chết, cô đột nhiên tỉnh giấc, trán toát không ít mồ hôi.

Ánh đèn sáng chói chiếu rọi kí©h thí©ɧ tròng mắt cô đau xót, cô chớp mắt, cảm thấy tình tiết trong truyện đã bắt đầu.