Chương 53: Nguy cơ được giải trừ.

Nghiêm Đình Duệ ôm lấy Thẩm Đồng đi ra tạm biệt mọi người:”Các người chơi vui vẻ, tụi tôi về trước”

Anh nhìn quanh một vòng, không thấy Hứa Liên, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may cô ta đi rồi, bằng không thì không biết nên nói gì mới tốt.

“Này, mới đó mà đi luôn à?” Quân Lâm đi qua, có vẻ do uống nhiều rượu nên nói chuyện có chút lớn.

“Nhanh vậy sao?” Lý Hiên Nhiên giữ lại, trêu chọc nói:” Quân Lâm còn luôn nhắc mãi muốn cùng Thẩm Đồng tâm sự kìa”

Nói xong, liếc mắt nhìn Thẩm Đồng một cái, chỉ thấy cô vô lực dựa vào người Nghiêm Đình Duệ, thoạt nhìn như bị bệnh, không được nghỉ ngơi tốt.

“Lần sau rồi nói, trở về không lại muộn, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô” Thẩm Đồng ngượng ngùng cười cười.

“Được, lần sau cùng nhau đi chơi” Lý Hiên Nhiên cũng không cưỡng ép ở lại nữa,” Đi đường cẩn thận chút!”

Tuy Hứa Liên không có ở đây, nhưng cũng phải né tránh , nhưng lại bị Thẩm Đồng truy vấn.

“Anh, cô gái lúc nãy là ai?”

Nghiêm Đình Duệ trầm mặc, nghĩ nghĩ nói:”Bạn thôi!”

Thẩm Đồng hừ nhẹ:” Anh đừng có gạt em, bọn họ đều nói cho em nghe cả rồi”

“…”

Anh cũng thẳng thắn kể chút chuyện của Hứa Liên cho cô nghe. Ví dụ như Hứa Liên là mối tình đầu của anh, bọn họ quen nhau được hơn hai tháng, Nhưng cũng không thành thật kể hết toàn bộ, anh lựa chọn cố ý che dấu chuyện kia, không kể cô nghe.Ví dụ như là , Hứa liên coi như là giáo viên dạy anh làʍ t̠ìиɦ lúc vỡ lòng.

Dứt lời, anh giơ ngón tay thề rằng bản thân với Hứa Liên đã không còn chút cmar giác gì cả.

Thẩm Đồng cũng không vì thế mà tha thứ, cô khoanh tay trước ngực, mắt nhìn sang chỗ khác.

Tay anh nhéo má cô, ngữ điệu bất đắc dĩ nói:” Em cảm thấy anh còn thích chị ấy sao?”

“Anh chỉ có mình em” Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.”Thể xác và tinh thần đều là của em”

Nói đến đây, Thẩm Đồng kỳ thật đã hiểu hết. Nhưng ngoài mặt cô không có thể hiện gì, muốn cho anh ít giáo huấn.

Cô chu môi lên, khịt mũi nói:”Hứ, em không tin, chị ấy còn tới tìm anh”

“Có cái gì mà không tin” Nghiêm Đình Duệ hạ giọng nói bên tai cô,”Anh hiện tại chỉ cương với một mình em, vì rồi anh thao em thế nào, em quên rồi sao?”

“Anh, Anh đừng nghĩ đánh trống lảng sang chuyện khác”

Nghiêm Đình Duệ khẽ cười:” Còn chưa tin? Không tin thì em sờ đi, có phải đã cương rồi không?”

Dứt lời liền lôi tay cô đến giữa háng anh.

“Này! Anh đáng ghét!” Thẩm Đồng thu tay lại, thanh âm kiều khí nói,” Em không thèm để ý đến anh” Lùi người sang một bên, rồi bước đi.

Nghiêm Đình Duệ đuổi theo, ôm lấy eo cô, ôn tồn hôn lên má cô.

“Vậy anh về sau không được một mình đi với chị ấy”

“Được, không đi” Nghiêm Đình Duệ giúp cô mở cửa xe, hai người bước lên xe rời đi.

Trong màn đêm xuất hiện một bóng người, suy tư nhìn theo hướng bọn họ

Anh trai sao? Người nọ cười nhạo một tiếng.

_______

Cuối tuần cứ như vậy vội vàng trôi qua, cuộc sống lại trở về quỹ đạo nhạt nhẽo.

Thẩm Đồng đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên , một bóng người bao phủ trước mắt cô, cô không cần nhìn cũng biết là ai, buột miệng thốt ra lời bất mãn.

“Cậu tránh xa một chút, phiền quá”

Thấy người kia vẫn chưa chịu tránh ra, cô nhíu mi lại, vừa muốn mở miệng lên án. Lại nhìn sắc mặt anh ngưng trọng đến xanh mét đến doạ người.

“Cậu, cậu làm sao vậy?” Lời nói lắp bắp.

Tay Trần Khang Trạch chống lên mặt bàn, từ trên xuống dưới nhìn cô, Từ câu từng chữ hỏi:”Tối hôm thứ 7, người đàn ông kia là ai?”

“Tối hôm thứ 7?Đàn ông?”

Nhìn biểu tình mê man của cô,thần sắc Trần Khang Trạch càng them không vui. Anh cúi đầu tới gần cô, mũi cơ hồ chạm nhau, lời nói lộ ra uy hϊếp:”Đừng giả ngu với tôi”

Nhà Trần Khang Trạch đối diện nhà Lý Hiên Nhiên, hôm đó bọn họ ở trong khu biệt thự, cậu đều nhìn thấy được.

Thẩm Đồng bị gương mặt dữ tợn của cậu doạ sợ, càng không dám nói đại, nhanh chóng tìm tòi kí ức.

Ngày đó cô cùng Nghiêm Đình Duệ đi tiệc sinh nhật, sau đó…

Tim cô đập lỡ mất một nhịp, lập phủ định ý nghĩ trong lòng.

Không, sẽ không, ngày đó cậu ta không có ở đó.

Khép lại sách vở, Thẩm Đồng ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng nói:”Ngày đó mình cùng anh trai đi chung, làm sao vậy?”

Cô ngừng thở, tim giống như treo ở vách núi sơn dương, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy liền rơi vào huyền nhai.

“Anh cậu?” Giọng nói âm dương quái khí của Trần Khang Trạch”Hừ” một tiếng, “Làm sao có anh trai nào hôn tóc em gái?Còn ôm eo cậu?”

Tim Thẩm Đồng treo ở dưới không trung hoàn toàn được buông xuống, thì ra chỉ thấy mỗi cái đó, mở miệng nói:” Được, sao không? Quan hệ anh em tớ rất tốt, cậu nhìn thấy mà ghen tị thôi!”

Thấy cô bình tĩnh như vậy, Trần Khang Trạch ngược lại suy nghĩ xem mình có phải là chuyện bé xé tô không!

Có thể là tình cảm anh em họ quá tốt? Sâu trong nội tâm cậu nói ra những lời này.

Cậu ngồi ở đây, gửi tin cho bằng hữu ở Anh Lập bằng Wechat, người kia cũng là bạn học cùng lớp với Nghiêm Đình Duệ.

Trần Khang Trạch: Cậu biết Lý Hiên Nhiên không?

Rất nhanh, màn hình sang lên.

Quan Lâm: Biết, chúng tôi học cùng lớp học bá”

Trong lòng Trần Khang Trạch vui vẻ, không nghĩ lại cùng lớp thật, người đàn ông kia hẳn là cũng cùng lớp với Quan Lâm.

Cậu hỏi tiếp: Vậy cậu biết Thẩm Đồng không?

Quan Lâm: Biết, Hỏi làm cái gì?

Trần Khang Trạch: Cô hôm trước đi sinh nhật Lý Hiên Nhiên, bên cạnh cổ là ai?

Tin nhắn rất nhanh đã trả lời: Sao thế, cậu đối với em ấy có ý tứ?

Trần Khang Trạch: Ừ.

Quan Lâm: Đó là anh trai em ấy, cũng học cùng lớp với tôi, Nghiêm Đình Duệ.

Quan Lâm nhắc nhở: Đừng muốn ẻm, A Duệ quản em ấy rất chặt.

Bỏ di động xuống, không có gì lại phục hồi lại bình thường, anh đưa tay kéo đầu tóc cô, tâm tình sung sướиɠ:” Muốn uống gì?”

Thẩm Đồng quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt, cậu ta như thế nào lại trở mặt nhanh như vậy?