Thẩm Đồng về lớp học, phát hiện sau bàn cô có thêm một cái bàn.
“Của ai vậy?”
“Trần Khang Trạch, cậu ta hôm nay về đây “ Lý Mộ Hiên nói.
“À...”
Đến giờ học, giáo viên tiếng Anh ở trên bục giảng cho nghe viết từ vựng, một bạn nam đứng ở cửa.
“Báo cáo” Giọng nói lười biếng.
“Vào đi” .
Là Trần Khang Trạch, cậu ta bị phơi nắng một tiếng, bước đi lười nhác, trên tay cầm theo một chai trà xanh,
Đi ngang qua bàn của Thẩm Đồng, đem chai trà xanh đặt trên đó.
“Ồ” một hồi tiếng ồn ào xôn xao truyền đến, có vài nam sinh phát ra tiếng kêu kì quái.
Thẩm Đồng cầm lấy chai trà xanh, quay lại bỏ lên bàn cậu ta, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Với diện mạo này của cô, chỉ trừng mắt thôi cũng không có chút uy hϊếp gì cả, ngược lại giống như đang làm nũng.
Khoé miệng Trần Khang Trạch gợn lên ý cười, tựa lưng vào ghế ngồi, không nói gì. Cứ như vậy nhìn cô.
“Khụ khụ, này, tiếp tục viết bài đi” Giáo viên nhắc nhở.
Ba của Trần Khang Trạch là Cục trưởng Cục Công an thành phố, xuất thân quân nhân, không thích bộ dạng lưu manh của cậu ta, nên ném cậu ta vào tam trung tôi luyện.
Ở thành phố S thì Tam trung là trường trung học trọng điểm tốt nhất, có tiếng là nghiêm khắc.
Chỉ là ba cậu ta không dự đoán được là, chỉ cần Trần Khang Trạch không vi phạm lỗi lớn, giáo viên đều không quá quản cậu.
Trong tiết học, Trần Khang Trạch bắt đầu không quản lí được tay chân mình.
“Cậu thích uống cái gì?” Trần Khang Trạch đưa tay sờ tóc của cô gái.
Hôm nay Thẩm Đồng buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua tràn đầy sức sống.
“Cậu làm gì vậy?” Thẩm Đồng bị cậu ta làm phiền chịu không được, quay đầu lại muốn cãi nhau.
Cô tại sao lại đẹp như vậy? Rõ ràng mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, Trần Khang Trạch nghĩ thầm, một kỳ nghỉ không gặp, càng kiều mị hơn, càng câu dẫn người.
“Tôi hỏi cậu, cậu thích uống cái gì?” Trần Khang Trạch nhìn cô tức giận, nhịn không được đưa tay nhéo một cái.
Dựa vào đâu mà nhéo cô? Thẩm Đồng đau lòng, cô lôi kéo tay áo Lý Mộ Hiên” Lớp trưởng, cậu mau quản hắn”
Lý Mộ Hiên cũng không biết quản thế nào, trong lòng rối loạn. Cậu biết Trần Khang Trạch thích Thẩm Đồng, nhưng tại sao lòng mình lại không thoải mái?
Trần Khang Trạch bị cô phản ánh với lớp trưởng thì cười không ngừng.
Thật đáng yêu, cậu ta nghĩ thầm, tay lại muốn nhéo thêm cái nữa.
“Cậu đi đâu? Đi lâu như vậy mới trở lại học?”
Diệp Liễu Phi đootj nhiên xuất hiện phía sau lưng cậu ta.
“Đi Los Angeles” Trần Khang Trạch thất thần, thu tay lại.
Thẩm Đồng vốn dĩ định quay đầu lại, khi nghe thấy Los Angeles, cô rất hứng thú với nước Mĩ, nhịn không được ló tai nghe.
Trần Khang Trạch chú ý tới điểm này, nói tiếp” Đến đó du lịch, ở đó rất đẹp…”
Sắc mặt Diệp Liễu Phi đỏ ửng, hơi hơi cúi đầu ngồi bên cạnh chỗ cậu ta.
“Khi mình đến chỗ bãi biển, kéo được một mẻ cá lớn…”
“Khẳng định là rất khó kéo đi…” Thẩm Đồng say mê nghe, không tự giác được mà nói tiếp lời cậu ta.
Cuối cùng, cô mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được, xong rồi, mình bị phát hiện rồi.
Trần Khang Trạch làm bộ như không thấy biêủ tình của cô, dơ cơ bắp của mình lên.
“ Không khó, mình luyện được cơ bắp…”
Thẩm Đồng không rời mắt được khỏi cơ bắp gọi cảm của cậu ta, quên mất lúc nãy bản thân còn tức giận với cậu, nhỏ giọng nói:”Tớ có thể chạm vào chút được không?”
Nói xong, đột nhiên nhớ tới cậu ta không phải cha con Nghiêm gia.
“Thôi, mình không lên đường đột làm như vậy”
Trần Khang Trạch làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như này, cậu ta cầm lấy tay cô, trực tiếp đặt trên bắp tay của mình.
“Rất tốt nhé!” Trần Khang Trạch đắc ý, ba cậu ta đổi với cậu ta từ nhỏ đã huấn luyện thể chất cậu vô cùng nghiêm khắc, thân thể so với bạn cùng lứa cường tráng hơn nhiều.
Cùng người khác tiếp xúc da thịt trực tiếp làm cô thấy không quen,” A” một tiếng, nhanh nhẹn thu tay lại.
Thẩm Đồng mếu máo, trong lòng cảm than, vẫn là sờ Nghiêm Đình Nguyệt thoải mái hơn.
Ngồi ở bên cạnh, Diệp Liêũ Phi nhìn bọn họ mà ghen ghét, rõ ràng là cô khơi dậy đề tài trước.
Đối với Thẩm Đồng lại càng thêm bất mãn hơn.
Thời điểm Thẩm Đồng thu hồi tay lại, Diệp Liễu Phi chú ý tới vòng tay của cô, đuôi long mày nhếch lên kinh ngạc, vòng tay, cô tại sao lại co để đeo? Cái này không rẻ đâu, cô không phải là được gửi nuôi ở nhà khác sao, tại sao lại có tiền để mua? Chẳng lẽ như lời bọn họ nói, bạn trai có tiền cho?
“Ding ding…”Tiếng chuông hết tiết học đánh gãy suy nghĩ điên loạn trong đầu Diệp Liễu Phi, cô ta tràn đầy nghi hoặc trở về chỗ ngồi.