Chương 23: Điện thoại

Nghiêm Luật Xuyên đứng ở cửa dặn dò trợ lí, ở lại thu dọn tàn cục cho Lục cục trưởng. Nói xonh, bản thân về phòng ngủ tư nhân.

Hơn 1 tháng không gặp cô, Nghiêm Luật Xuyên nhớ Thẩm Đồng.

Lâu như vậy không gọi điện thoại, không biết có nhớ anh như anh nhớ cô không, Nghiêm Luật Xuyên trong lòng lầm bầm. Vốn dĩ tính toán mỗi tuần trở về một lần,nhưng kế hoạch có chút thay đổi, liên tiếp có việc xảy ra, cho đến hôm nay mới kết thúc.

Kết quả cuối cùng hơi trục trặc, còn phải xem thái độ Lục cục trưởng. Nghĩ vậy, Nghiêm Lục Xuyên lại nhớ, hy vọng ông ta sẽ hài lòng với sự phục vụ vừa rồi.

Nghiêm Luật Xuyên không hề rối rắm, anh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thành phố bị ánh đèn nhuộm vàng. Trong lòng có chút vắng vẻ, , đột nhiên muốn nghe giọng nói của cô gái.

Nhìn nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi, anh thử gọi vào máy bàn,. Điện thoaij bàn thường có ở lầu 1, Hạ Tri Hạ không thích nghe tiếng chuông điện thoại, nên lầu hai không có.

Đợi mười mấy giây, điện thoại mới có người bắt máy, anh mong chờ giọng nói đó.

“ Alo, ... xin chào...”

Tiếng chuông điện thoại làm Thẩm Đồng tỉnh gủ, sợ gây ôn đến Hạ Tri Hạ, cô mơ màng xuống lầu nhận.

Cô giường như đã ngủ rồi, lại bị đánh thức.

“ Đồng Đồng, chú đây.” Giọng nói Nghiêm Luật Xuyên mang ý cười.

“ Chú, sao hôm nay người lại gọi ạ? Sao giờ này chú chưa ngủ?” Có lẽ lâu rồi không gặp, cô gái có rất nhiều câu hỏi.

“ Chú nhớ con, liền gọi điện cho con , con có nhớ chú không?”

“ Nhớ ạ!”

“ Như thế nào mà không thấy con gọi cho chú?” Người đàn ông kiếm cớ gây rối.

“ Ở nhà khách nói chuyện, con có chút ngượng ngùng....” Thanh âm cô gái ngây thơ, mang theo uỷ khuất.

........

Nghiêm Luật Xuyên cùng Thẩm Đồng hàn huyên hồi lâu, đều hỏi về sinh hoạt hàng ngày, cho đến khi cô ngáp lên một tiếng, làm nũng người đàn ông cho mình ngủ, anh mới buông tha.

-------------------------

Thời gian trôi qua rất nhanh, từ nay đến ngày Thẩm Đồng khai giảng, Nghiêm Đình Nguyệt cũng từ nước Mỹ trở về, làn da cô ấy lên có chút rám nắng đầy khoẻ mạnh, lại rất gọi cảm, thần thia scar người cô ấy sáng láng, đầy sức sống.

Thẩm Đồng rất thích màu da ấy, cô mộ hai cứ phải ôm Nghiêm Đình Nguyệt không buông tay, miệng liên tục nói” Nguyệt Nguyệt tỷ thật xinh đẹp”, “ Nguyệt tỷ rất quyến rũ”, thậm chí muốn cùng Nghiêm Đình Nguyệt lên kế hoạch, nói” Nguyệt Nguyệt tỷ, lần sau tụi em đi nước Mỹ cùng chị được không?”

Cho đến khi Nghiêm Đình Duệ ghen lên, đứng phía sau tẩy não Thẩm Đồng”Ta cũng có làn da màu lú mạch, tại sao em không khen anh?” “ Dáng người anh không khoẻ mạnh sao? Không quyến rũ sao? Anh còn có cơ bắp nữa nè!”

Hạ Tri Hạ nhìn bọn họ không nhịn được vui mừng, Nghiêm Đình Duệ bị chọc tức đến không nói được, bỏ về phòng.

_____

Hai ngày sau, trung học Anh Lập tổ chức hoạt động cắm trại.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đồng tham gia hoạt động cắm trại, sáng sớm ngồi ở phòng khách chờ hai anh chị. Nghiêm Đình Duệ vừa ra cửa phòng, liền trông thấy Thẩm Đồng đã mặc đồng phục do mình đưa ngồi chờ, áo sơ mi trắng cùng với cái nơ màu xám, chiếc kẹp hình con bướm, vạt áo sơ mi trắng đều nhét vào trong váy dài, hiện lên vòng eo thon thả tinh tế.

Cô mặc bộ đồ mình mua thật xinh đẹp, Nghiêm Đình Duệ trong lòng thầm nghĩ.

“ Anh, anh rốt cuộc cũng xuống rồi!” Thẩm Đồng vẫy tay với anh lại gần, mở ba lô cho anh nhìn” Em mang theo rất nhiều đồ.”

Nghiêm Đình Duệ thất thần mà nghe, ánh mắt đánh giá Thẩm Đồng. Thẩm Đồng hôm nay thật xinh đẹp, trên cái trán bóng loáng có vài sợi tóc buông xuống, so với bình thường càng ôn nhu, khuôn mặt không chút tì vết, cùng với đôi mắt hạnh, ánh mắt vô tội nhìn mình, thật là câu dẫn người khác! Anh nhìn bờ môi đỏ ướŧ áŧ của cô, trong lòng suy nghĩ, không biết sờ lên có cảm giác gì ...

“ Anh, anh sao thế!” Thẩm Đồng lau sạch ngón tay cho Nghiêm Đình Duệ “ Ngón tay anh dơ như vậy, anh còn đùa với em!”

Trong lòng Thẩm Đồng suy nghĩ, không phải chứ, cậu ta muốn gì đây?

“ hahaa, anh không chỉ muốn chạm vào chỗ này, anh còn muốn niết tai em “Nghiêm Đình Duệ nghe cô gái nói thế, dứt khoát tương kế tựu kế, duỗi tay niết, “ Lêu lêu lêu, em đánh không lại anh”

Thẩm Đồng không chịu thua, cũng phỉa niết lại vành tai Nghiêm Đình Duệ, cô dùng một chân đè lên đùi Nghiêm Đình Duệ không cho anh rời không khỏi, quỳ lên, đem anh đè lên sô pha.

Nghiêm Đình Duệ thuận thế ngã xuống, làm cho cô đẩy ngã mình, cũng không phản kháng. Thẩm Đồng thắng lợi ngồi trên ngực anh, dùng tay nắm lấy vành tai anh, cười hì hì nói,” Em thắng!” Nói xong nhấc chân đi xuống, “ Không quan tâm anh nữa, em đi xem Nguyệt tỷ thu thập đến đâu rồi đây!”

Nghiêm Đình Duệ còn đang chìm trong tư thế lúc nãy, cô ấy cách gần mình như vậy, anh thậm chí còn cảm nhận được hoa huyệt mềm mại của cô... Anh duỗi tay sờ sờ nơi cô vừa ngồi lên, trái tim không kìm lại được mà nhảy lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)