Cuộc gặp gỡ giữa Sina và Rebecca cứ kết thúc như vậy.
Rebecca nghĩ cô thật lòng muốn giúp đỡ, hy vọng cô sẽ chuyển lời cho Diệp Thiên Kì." Đúng là ngây thơ quá rồi, nếu thứ gì mình muốn cũng đạt được dễ dàng như vậy thì đã không gọi là xã hội rồi!".
Sina sau buổi đó liền quên béng luôn. Thẩm Đông Phong vẫn tới đó đều đều, anh tàn tạ, hốc hác sau một tuần kiên trì không có kết quả.
Không thể trơ mắt nhìn lão đại của mình như vậy Phong quyết định nói hết với Đồng Ái Nhã và Sina.
Với tư cách là đối tác tới vì công việc anh lập tức được Hải Vương cho vào, đương nhiên là vẫn phải gọi điện xác minh.
Lần trước tới đây vì đi nhầm phòng mà anh gặp chuyện vô cùng xấu hổ, tuy là rất mất mặt nhưng Sina là người có thể nhờ vả cuối cùng rồi.
Phòng tiếp thị gọi tới cho Sina nói có người của Thiên Nhẫn muốn gặp cô.
Sau khi được sự đồng ý Phong được người dẫn đường tới chỗ của Sina.
Tổng cộng họ đã dẫn anh đi qua mười dãy hành lang, rẽ năm lần tới ba dãy bậc thang." Đúng là cấu trúc khó tin, không hề sai với tiếng tăm trong giới".
Dừng phía đầu hành lang cô gái dẫn đường cho anh đứng lại.
"Căn phòng đầu tiên phía bên phải chính là phòng của 007".
Lạnh lùng rời đi không một tiếng động Phong nhìn theo." Ở đây ai cũng lạnh lùng vậy sao, cả đường đi cũng không nói đến một tiếng".
Bước tới gõ cửa phòng Phong có cảm giác bức người đến kì lạ. Kinh nghiệm chiến trường của anh không hề ít huống chi là do Thẩm Đông Phong đào tạo.
Cửa được mở ra Sina đứng nghiêm chỉnh nhìn anh.
Bối rồi khi nhìn thấy cô anh không biết nói gì cười cười nói.
"Chào".
Sina nghiêng người tránh ra ý mời anh vào trong. Đóng cửa lại cô hỏi anh.
"Anh uống cà phê không?".
"Cảm ơn nhưng tôi không cần".
"Ừm". Ngồi lại xuống bàn làm việc Sina nhìn anh ý bảo anh nói trước.
"Tôi tới đột ngột không báo trước chắc không lỡ dở công việc của cô chứ!".
"Có một chút!". Lạnh lùng không biểu cảm Sian khoanh tay trước ngực trả lời.
Đúng là hết thuốc chữa mà. Phong ngồi đó tự chửi mình. Mọi lần anh sẽ đáp lại rất nhanh nhưng hôm nay như tẩu hỏa nhập ma vậy chẳng biết sẽ nên nói gì.
Anh rối tung không biết nên nói chuyện gì trước chuyện gì sau.
"Hôm nay tôi tới.... à thì là... tôi muốn nói là".
"Có phải không khí ngột ngạt quá không, tôi mở cửa sổ giúp anh nhé!". Sina tận tình giúp anh mở cánh cửa sổ cho thông gió.
"Được rồi! Anh cứ từ từ rồi nói, không vội".
"Trời ơi cô ấy lại cười rồi". Bất giác anh buộc miệng nói ra suy nghĩ.
"Cô thật xinh đẹp".
"Há! Không phải chứ! Anh chỉ đến đây để nói vậy thôi sao".
Phong lúng túng đỏ mặt khuơ chân múa tay giải thích
"Không phải nhưng cô thật sự là rất xinh đẹp".
"Haha. Không sao anh cứ nói tiếp đi tôi rất thích. Có phải hôm nay tôi rất may mắn nên mới được anh khen không?".
"Cô chắc chắn là người may mắn nhất hôm nay".
"Haha". Cả hai đều cùng nhau cười rất vui vẻ.
Phong cũng thấy thoải mái và tự nhiên hơn. Vui đùa xong anh nghiêm túc đi vào vấn đề.
"Thật ra hôm nay tôi tới đây không phải vì việc hợp tác mà là".
"Mà là vì lão đại của các người". Sina đã đoán được trước.
"Đúng là không qua mắt được người thông minh như cô!".
"Vừa nãy là xinh đẹp, giờ là thông minh. Nếu là ban nãy tôi sẽ tin nhưng giờ có vẻ!". Sina dừng một chút nhìn Phong một cái lướt qua.
"Đều là thật lòng".
Cả hai lại lâm vào trầm lặng. Sina phì cười, cô cười mà không quan tâm tới thể diện.
"Tôi buồn cười quá, tôi thấy anh rất dễ lừa!". Sina mắc cỡ xua đi không khí khó xử.
Nghiêm túc trở lại Sina cuối cùng cũng trở lại vấn đề.
"Nếu là vì chuyện này anh đến thì thật sự tôu không giải quyết được rồi!".
Phong ngồi thẳng dậy, người anh muốn nói rõ đầu tiên là Đồng Ái Nhã nhưng Thẩm Đông Phong anh ở đó nên Phong không thể hành động chỉ còn cách tìm tới cô gái này thôi.
"Tôi sẽ không xin cô giúp tôi gặp Diệp Thiên Kì, cũng không có ý muốn xin cô ấy tha thứ cho lão đại. Tôi chỉ muốn nói ra sự thật thôi".
"Vậy anh nói thử xem chuyện gì quan trọng hơn hai chuyện đó nào!". Nhàn nhã gác chân lên bàn Sina bá đạo như ra lệnh cho Phong vậy.
"Lão đại chúng tôi chưa bao giờ lừa gạt lợi dụng tình cảm của cô Diệp cả".
Đuôi lông mày của Sina hơi nhướn lên một chút. Nội tâm cô phản bác lời nói của Phong rằng." Đó là lời biện minh cho những lỗi lầm của nhưng tên tra nam thường nói".
Phong tiếp tục dùng lời nói trân thành nhất để mong Sina có thể hiểu được tấm lòng của lão đại anh.
"Lão đại sau khi chia tay cô Diệp đã vô cùng đau khổ, vô cùng hối hận. Anh ấy làm vậy vì sợ Diệp Thiên Kì sẽ không chấp nhận được. Anh ấy thà rằng khiến cho người mình yêu đau khổ một lần rồi hết chứ không muốn cô ấy phải chịu dày vò".
"Hazz sao tôi vẫn chưa nghe được thứ tôi muốn nghe vậy". Đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình Sina nhàm chán.
Biểu hiện của Sina lúc này trái ngược với bình thường. Nếu bình thường vui vẻ bao nhiêu thì giờ lạnh lùng, vô tâm bấy nhiêu.