Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 64: Sự thật phơi bày.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật sự càng nghĩ lời của Vân càng chính xác. Vân tiếp tục phân tích.

"Suy tư của con gái luôn có một lập trình sẵn chính là có nợ phải trả. Cái này không bao giờ sai. Một người phụ nữ có thể xóa mọi dấu vết thì cũng có thể xử lí một người không có gì là khó".

Lôi chỉ biết há mồm nhìn Vân phân tích. Anh nuốt nước bọt rồi hỏi lại.

"Có nghĩa cô gái đó với lão đại chúng ta chỉ và sự cố vô tình sao!".

"Nhưng lại để cho lão đại nhung nhớ không quên".

"Cảm giác gì!". Phong chỉ Lôi gian xảo hỏi anh.

"Không phải cậu còn zin đấy chứ!".

Lôi đỏ mặt cáu với Phong." Tớ còn là trai tân đấy nhé!". Nói xong cả ba người mới phát hiện ra Vân còn ngồi ở đây, mặt cô cũng đỏ bừng.

Phong và Vũ ho khan giả bộ để xóa đi sự lúng túng.

"Chúng tớ không cố ý!". Vũ gãi đầu đầy ngại ngùng.

"Tra nam, đều làm khổ con gái nhà người ta". Vân giận dỗi vô cớ ủy khuất rời đi.

Trong bệnh viện Rebecca rất lưỡng lự không biết nên làm sao để tốt cho cả hai bên. Cô biết Thẩm Đông Phong ghét nhất chính là sự lừa dối.

Sáng nay tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn ít nhiều vì bác sĩ nói bé cưng của cô có chuyển biến rất tốt. Thẩm Đông Phong từ khi cô thấy khuôn mặt lo lắng của anh hôm trước thì từ đó tới giờ anh cũng không biểu hiện gì nhiều.

Hôm nay Rebecca cũng đã khỏe hẳn nên anh mới đi về tổ chức. Dưới mật thất hệ thống điều khiển đang hoạt động. Thì ra Phong và mọi người đều ở đây.

Bước chân anh êm như nhung trên nền sàn rải thảm. Bốn người họ đang làm gì đó tụm đầu lại với nhau.

Anh đến gần hỏi!" Các chú đang làm gì vậy!".

Ai nấy đều giật nảy mình mặt tái mét. Phong vội vả tắt màn hình.

"Lão, lão đại anh trở về rồi!". Vũ lắp bắp.

"Không giống tác phong các chú chút nào! Đang giấu tôi làm gì sao?".

"Thì là!". Lôi miệng nhanh hơn não suýt nữa thì nói ra

"Thì là chúng tôi đang xem phim thôi, không làm gì hết!". Nói xong Vân muốn tìm một cái hố để chui xuống. Cô muốn rời sự chú ý nhưng hóa ra lại tự cầm đá đập vào chân mình.

"Có phải vất vả lắm đúng không?". Đừng thẳng người nghiêm chỉnh bốn người đồng loạt hô.

"Không ạ!".

"Vậy thì làm việc này đi, kiểm tra ADN của hai người này giúp tôi".

Đón lấy hai mẫu máu Phong tiện mồm dò hỏi.

"Của ai vậy lão đại!".

"Tôi bảo cậu mang đi xét nghiệm thì đi đi". Phong sa sầm mặt mày.

"Vũ ra đây nói chuyện với tôi một lát".

"Dạ!".

Trong một phòng riêng, tường cách âm rất tốt Thẩm Đông Phong ngồi xuống chiếc ghế tựa đầu nhắm nghiền mắt.

Anh day day thái dương có vẻ rất khó chịu. Im lặng một chút, hơi thở anh đều đều trầm tính.

"Diệp Thiên Kì cô ấy vẫn sống tốt chứ!"

"Dạo này cô ấy rất ít khi ra ngoài, phong cách ăn mặc hay thói quen hằng ngày cũng có vẻ thay đổi rất nhiều!".

Trong lòng Thẩm Đông Phong lại đau nhói. Vũ lấy hết can đảm để hỏi anh.

"Lão đại, anh rõ ràng là yêu cô ấy tới như vậy nhưng tại sao lại không nói thật với cô ấy chứ".

"Chú từng yêu chưa?".

"Dạ chưa!".

"Vậy thì thật tiếc". Chống tay lên thành ghế anh nghĩ ngợi.

"Lão đại dù tôi chưa từng yêu nhưng ang tôi có thể nhìn rõ. Cô Diệp là một người mạnh mẽ, anh đâm cô ấy một nhát khiến cô ấy tổn thương nhưng tay anh cũng vì thế mà bị thương vì nắm quá chặt và ra tay không dứt khoát".

Uống một ngụm nước Vũ nói tiếp." Vết thương của cô Diệp sẽ nhanh lành vì có thể suy nghĩ giản đơn như bị phản bội rồi quên đi. Còn anh, anh có quên được cô ấy không chứ".

"Giờ cứ coi như anh hết yêu cô ấy thật. Coi cô ấy là đồ chơi thích thì lấy không thích thì ném. Nhưng quan trọng là khi anh vứt nó đi rồi anh còn tìm lại được không?.

"Đủ rồi! Chuyện này không nằm trong phạm vi và trách nhiệm của chú". Thẩm Đông Phong xoay ghế quay lưng lại đuổi Vũ ra ngoài.

Cúi người chào Thẩm Đông Phong." Lão đại anh nên suy nghĩ thật kĩ".

"Ra ngoài!". Thẩm Đông Phong tức giận quát lớn.

Mở cửa ra ngoài Lôi và Vân đã đợi sẵn.

"Lão đại nói gì với cậu vậy?". Vân hỏi.

Vũ lắc đầu rười rượi. Thái độ của Vũ làm Lôi nghi ngờ.

"Không phải cậu nói với lão đại rồi chứ!".

"Tớ vẫn chưa nói!".

"Thế cái vẻ mặt này của cậu là sao đây!".

Vũ kể lại cho hai người nghe, Vân thân là con gái cũng thấy tức giận. Nếu Diệp Thiên Kì đủ yêu lão đại thì sẽ luôn tha thứ cho anh lão đại đúng là tiêu cực quá rồi".

"Đợi lão đại bớt giận đã. Tớ nghĩ anh ấy cũng sắp biết chuyện của Rebecca rồi! Chờ đợi đi!".

"Ừm, cậu vẫn cho người giám sát Diệp Thiên Kì sao".

"Đúng vậy, nhưng dạo này cô ấy rất khác ít ra khỏi nhà, tóm lại thay đổi rất nhiều!". Vũ tường thuật lại cho Vân.

"Thay đổi nhiều, ít ra khỏi nhà! Chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ thôi. Có lẽ tớ sẽ đi Đông Á một chuyến".

"Đi làm gì!". Lôi hỏi Vân.

"Chúng ta đã tìm tới tận cùng mọi chuyện rồi, giờ mẫu chốt chỉ cần xác minh một lần nữa người phụ nữ đã quan hệ với lão đại có thật sự là cô ấy không thôi. Gỡ được nút thắt này là mọi chuyện không phải được giải quyết rồi sao".

"Được rồi! Nhưng lão đại". Vũ rất lo lắng.

"Giấu lão đại giúp tớ!".
« Chương TrướcChương Tiếp »