Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Cung

Chương 40 (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nơi gặp gỡ là Ngự hoa viên, có thể còn có người khác nhìn thấy nên nếu chối là không gặp thì cũng không ổn. Còn thừa nhận là có gặp nàng ta thì cũng chẳng đặng. Quả thực lúc đó ta không nàng ta đang tìm cái gì nhưng nói như thế thì cũng không ổn. Có Đức phi cáo già ở đây, nói lỡ một lời thôi không chừng cũng sẽ bị nàng ta vin lấy... Thôi thì đành thuận nước đẩy thuyền.

Vô số suy tính lướt qua đầu, ta hít sâu một hơi, cố kiềm cho giọng nói khỏi run rẩy mà đáp:

"Bẩm, thần thϊếp đúng là có từng gặp qua Tĩnh Tu dung ở Ngự hoa viên... Nhưng chỉ là gặp mặt chào hỏi một câu mà thôi nên không biết Tĩnh Tu dung có đang tìm kiếm vật gì hay không."

Tĩnh Tâm Lan nghe ta nói thế, lập tức giãy nảy:

"Hòa phi! Rõ ràng lúc đó nương nương còn vặn hỏi ta đang tìm thứ gì sao giờ lại nói chỉ gặp qua thôi?"

Ta lắc đầu, đáp như đinh đóng cột:

"Tĩnh Tu dung nhớ lầm rồi. Lúc đó từ Thuận Ninh cung trở về, trời thì đang mưa, có lẽ nào ta lại dừng chân nói chuyện lâu để cho dính nước mưa? Ta nhớ rõ khi ấy hai chúng ta chỉ chào hỏi mà thôi, sau đó Tu dung đi trước, ta cũng hồi cung, nào có vặn hỏi gì. À, khi ấy cả Ngọc Nga và Đông Tú cũng có mặt, họ có thể làm chứng."

Ngọc Nga đang đứng hầu sau lưng ta, nghe đến đây bèn bước ra trước, quỳ xuống phía sau Tĩnh Tâm Lan mà thưa:

"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các vị nương nương, nô tỳ xin lấy đầu ra đảm bảo, sự việc đúng là như thế."

Lúc này, Đông Tú cũng hớt hải dập đầu lia lịa:

"Vâng, đúng là như thế..."

Tĩnh Tâm Lan không ngờ đến Đông Tú dám phản lại mình, giận run cả người:

"Ngươi! Các ngươi... không đúng! Hoàng Hậu, Hòa phi nói dối! Xin hãy tin thần thϊếp, lúc thần thϊếp rời khỏi Ngự Hoa viên còn gặp cả Trịnh phi... Trịnh phi đứng ngay gần đó, nhất định nhìn thấy thần thϊếp cùng với Hòa phi... Trịnh phi, xin hãy nói một câu công bằng cho thần thϊếp..."

Hai mắt Tĩnh Tâm Lan đỏ ngầu, giàn dụa nước, hết nhìn ta oán hận lại nhìn sang Trịnh Vân Anh đầy mong đợi. Lẽ dĩ nhiên ở trong cung lâu nay, Tĩnh Tâm Lan hiểu rõ tính cách Trịnh Vân Anh thuần lương trong sáng, tuyệt đối sẽ không dựng chuyện vu hại người khác. Thường ngày ta yêu mến Trịnh Vân Anh chính là vì sự lương thiện của muội ấy, nhưng hôm nay, trong tình thế này... tính cách ấy lại làm ta lo sợ...

"Trịnh phi, muội nói thử xem."

Triệu Lam Kiều liếc mắt nhìn Trịnh Vân Anh, khóe môi khẽ nhoẻn cười, ra vẻ rất vô tư nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao. Trịnh Vân Anh nghe nhắc tới tên thì khẽ giật mình, đưa đôi mắt tròn xoe dè dặt nhìn Triệu Lam Kiều:

"Chuyện này..."

Nhìn thấy Trịnh Vân Anh bị Triệu Lam Kiều hù dọa, Hoàng Hậu liền dịu dàng lên tiếng, vừa như động viên, vừa mang hàm ý bảo hộ:

"Muội muội đừng sợ, có Hoàng Thượng và bản cung ở đây, không có gì phải lo lắng cả."

Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Hậu che chở cho Trịnh Vân Anh như thế, ta đều tự hỏi vì lẽ gì mà một người như Hoàng Hậu lại đối đãi với Trịnh Phi tốt như vậy. Trịnh Vân Anh chẳng những không được sủng ái lại còn không có đầu óc. Nói về gia thế, Trịnh gia tuy vẫn còn cái danh "Tướng gia" nhưng ai nấy đều rõ một Tướng gia mà không có binh quyền thì chỉ là hữu danh vô thực. Như vậy Trịnh Vân Anh hoàn toàn không có giá trị gì đối với Hoàng Hậu còn Hoàng Hậu vốn không thích người vô dụng vậy mà lại hết lòng bảo vệ muội ấy. Sự bảo bọc của Hoàng Hậu đối với muội ấy lâu nay rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Trịnh Vân Anh rất ít khi bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này thành thử không khỏi sợ hãi, ngập ngừng một lúc lâu mới cất tiếng:

"Muội... muội có nhìn thấy Tĩnh Tu dung và Hòa phi ở Ngự hoa viên hôm đó..."

Hai hàng lông mày Tĩnh Tâm Lan khẽ dãn ra, trên môi còn thấp thoáng nụ cười. Trái tim ta ngược lại như bị cột chặt vào một tảng đá lớn, càng lúc càng nặng nề. Ta lén nhìn sang Hoàng Hậu nhưng vẫn thấy nét mặt nàng dửng dưng như không có chuyện gì, chẳng hiểu là nàng thực đã có đối sách hay là che dấu cảm xúc quá tài tình.

Đúng vào lúc này, Trịnh Vân Anh lại nhanh chóng tiếp lời:

"Nhưng muội cũng chỉ nhìn thấy hai người chào hỏi nhau đôi câu rồi đường ai nấy đi, Hòa phi không vặn hỏi gì Tĩnh Tu dung cả."

Nói xong liền cúi đầu không dám nhìn lên nữa.

Lòng ta nhẹ hẫng. Hai bàn tay đương nắm chặt bên dưới tay áo cuối cùng cũng có thể buông lỏng.

Tĩnh Tâm Lan không thể ngờ được Trịnh Vân Anh cũng dám nói dối vu hại nàng ta, nét mặt liền tái mét, chỉ thẳng vào Trịnh Vân Anh la lớn:

"Trịnh phi! Ngươi... ngay cả ngươi... ngươi cùng một giuộc với Chu thị kia! Các ngươi thông đồng hãm hại ta!"

Hai tiếng "Chu thị" của Tĩnh Tâm Lan khiến Hoàng Đế khẽ chau mày một cái. Động tác này rất nhỏ, nếu không phải ta đang lén lút quan sát phản ứng của hắn thì sẽ không nhận ra nổi.

Động tác nhỏ ấy người khác có thể nhìn không thấu nhưng Hoàng Hậu lại nắm bắt được ngay. Nét cười trên mặt nàng thoáng chốc tan biến như mây khói, nàng lạnh lùng đập tay xuống bàn:

"Tĩnh Tu dung, ngôn hành cẩn trọng. Đừng để bản cung phải phạt vả miệng ngươi."

Ta thầm cười nhạo trong lòng. Tĩnh Tâm Lan giận quá hóa điên rồi hay sao? "Chu thị" là thứ nàng ta muốn gọi thì gọi à? Ngay cả Hoàng Đế còn phải kiêng dè hai chữ "Chu thị" này mà đặc cách ban cho ta phong hiệu, vậy mà nàng ta dám ngang nhiên mắng chửi như vậy, chẳng lẽ cảm thấy mình sống quá lâu rồi? Chu thị này không phải chỉ có mình ta, mà còn ám chỉ toàn bộ hoàng tộc Tùy Khâu. Nếu sau này truyền ra việc phi tử của Hoàng Đế Bách Phượng cả gan mắng chửi hoàng tộc nước khác, mặt mũi Hoàng Đế còn để chỗ nào được. Nếu quân sự Tùy Khâu đủ mạnh, mỗi việc này cũng đã đủ để khởi binh.

Triệu Lam Kiều hiểu rõ một câu buột miệng của Tĩnh Tâm Lan nghiêm trọng đến mức nào, lập tức quát lớn:

"Tĩnh Tu dung, còn không mau tạ tội?!"

Tĩnh Tâm Lan nhìn thấy Triệu Lam Kiều sa sầm sắc mặt mới ngộ ra mình đã lỡ lời, hoảng hốt dập đầu liên tục:

"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần thϊếp sai rồi! Thần thϊếp lỡ lời chứ hoàn toàn không cố ý mạo phạm Hòa phi nương nương... Nhưng thần thϊếp quả thực bị oan! Hoàng Thượng minh xét!"

Hoàng Đế xoa xoa thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi:

"Bỏ đi... Cũng chẳng có gì, Hòa phi chắc cũng không để bụng đâu nhỉ?"

Ta nghe hắn nhắc đến mình lập tức cúi đầu ngoan ngoãn đáp:

"Hoàng Thượng nói phải."

Hoàng Đế gật đầu với ta rồi uể oải ngáp dài. Liễu Yến Yến liền đưa chung trà của mình đến bên miệng hắn, nũng nịu:

"Hoàng Thượng, uống chút trà đi."

Hoàng Đế tủm tỉm cười, thản nhiên uống chung trà mà Liễu Yến Yến vừa uống qua, lại còn khẽ nhéo yêu gò má nàng ta một cái khiến cho gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên của Liễu Yến Yến lập tức xuất hiện một rặng mây hồng. Hai người tình ý thắm thiết làm cho người khác nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ.

Trước cảnh tượng hoàn toàn lạc đề ấy, Hoàng Hậu chỉ cười khẽ, nhẹ nhàng chuyển chủ đề trở về chỗ Tĩnh Tâm Lan:

"Ban nãy Tĩnh Tu dung nói rằng có nhân chứng, nhưng xem ra đã có chút nhầm lẫn rồi."

Tĩnh Tâm Lan sợ đến méo xệch cả miệng, khổ sở nói:

"Thần thϊếp... Thần thϊếp bị oan... Tên hộ vệ kia rốt cuộc mặt mũi thế nào, thần thϊếp còn không rõ, sao thần thϊếp có thể..."

Triệu Lam Kiều hẳn cũng nhận ra Tĩnh Tâm Lan đã rơi vào hoảng loạn, liền đỡ lời:

"Thực ra thần thϊếp cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Gã hộ vệ làm nhiệm vụ canh cổng hoàng thành, còn Tĩnh Tu dung lại ở trong hậu cung. Hai người như thế gặp nhau đã khó, huống hồ gì lại có tư tình?"

Dương Quý cơ vốn yên lặng từ đầu, giờ cũng cười cười châm biếm:

"Thần thϊếp thì lại không cho là vậy. Người đã có lòng, thực sự không có việc gì là không thể. Ví như một ngày Huệ Đàm cung có biết bao nhiêu cung nữ, thái giám ra vào. Đâu thể nào kiểm mặt từng người nhỉ?"

Triệu Đức phi cười lạnh:

"Ồ, bản cung cảm thấy hình như Quý cơ rất tỏ tường những việc thế này, phải không?"

Dương Quý cơ chột dạ, vội vàng phân bua:

"Thần thϊếp chỉ suy đoán vậy thôi..."

"Thì ra là suy đoán sao? Bản cung thấy suy đoán này thật sự rất hợp lý. Phải chăng Quý cơ đã tự mình tính toán nhiều lần trong đầu?"

Dương Quý cơ vốn không phải đối thủ của Triệu Lam Kiều, miệng lưỡi đanh đá nhưng tâm tư lại chẳng đủ sắc sảo, mới mấy câu đã chống đỡ không nổi, khéo còn mang họa vào thân. Hoàng Hậu để Dương Quý cơ có mặt chẳng qua vì muốn mượn cái miệng nàng ta một chút nhưng hóa ra lại uổng công, trên mặt hơi lộ nét bất đắc dĩ.

Ngay chính lúc Triệu Lam Kiều đang định thừa thắng xông lên thì Hoàng Đế lại bất thần lên tiếng:

"Tĩnh Tu dung, chiếc khăn này nàng tự tay làm sao?"

Tĩnh Tâm Lan hoảng hốt đáp:

"Dạ phải... thần thϊếp vốn muốn tặng nó cho Hoàng Thượng..."

"Vậy sao..."

Hoàng Đế cười nhàn nhạt, với lấy chiếc khăn từ tay Xuân Linh, chầm chậm nói:

"Trẫm nhớ Tu dung từng tặng trẫm vài cái túi thơm và khăn tay, nhưng chưa từng thấy qua loại mẫu thêu kì lạ này."

Mặt Tĩnh Tâm Lan trắng bệch, nàng ta cúi đầu lí nhí đáp:

"Thần thϊếp thấy... Hoàng Thượng yêu thích chiếc túi thơm của Hòa phi... cho nên... nghĩ Hoàng Thượng sẽ vừa ý những hình thêu đặc biệt..."

Ta hơi giật mình. Căn nguyên chuyện này sao lại dính dáng tới ta? Lén nhìn qua chỗ Hoàng Đế, ta lại giật mình thêm một lần nữa, chiếc túi thơm vụng về của ta vẫn đang chễm chệ treo ở trên thắt lưng Hoàng Đế.

"Thì ra là vậy."

Hoàng Đế hỏi đến đấy, dường như đã được đáp án như ý bèn quẳng chiếc khăn lại cho Xuân Linh, ngả người vào tấm đệm sau lưng, che miệng ngáp.

Hoàng Hậu nhìn bộ dạng lười nhác của Hoàng Đế, mỉm cười trìu mến.

"Thần thϊếp lại nghĩ đôi chim ưng này thực ra có hàm ý sâu xa."

Hoàng Đế nhướn mày:

"Hoàng Hậu nghĩ vậy sao?"

"Xuân Linh, ngươi nói đi."

Cung nữ Xuân Linh được lệnh của Hoàng Hậu bèn bước đến trước, cúi mình thưa:

"Bẩm, theo như nô tỳ điều tra được thì gã hộ vệ kia tên chỉ có một chữ: Ưng."

"Là Ưng sao?" Hoàng Đế vẫn cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo như băng. "Song ưng tại thiên... Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu... Thật là có ý vị."
« Chương TrướcChương Tiếp »