Chương 39 (2)

Bầu trời bên ngoài mưa giăng lạnh lẽo u ám, nhưng bên trong đại điện Triêu Lan cung sáng sủa, ấm áp như thể mùa xuân.

Hoàng Đế ngồi trên ghế chủ tọa, vẫn là tư thế chống cằm lười nhác như thường lệ. Hoàng Hậu mặc phượng bào đỏ tươi, uy nghiêm ngồi ngay ngắn bên phải Hoàng Đế. Phía bên trái, Liễu Yến Yến ngồi hơi nghiêng về hướng Hoàng Đế, chăm chú đùa nghịch tay áo hắn. Triệu Lam Kiều tiến vào, ngồi cạnh Liễu Yến Yến như trước. Ta và Trịnh Vân Anh vừa vào trong liền thấy có bóng lưng nữ tử đang quỳ giữa điện nhưng không dám nhìn ngó lung tung, chỉ chuyên tâm chào hỏi cho thật phải phép. Mãi đến khi ngồi vào vị trí rồi, ta mới nhận ra người đang quỳ kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Tu dung Tĩnh Tâm Lan cùng với cung nữ Đông Tú.

Triệu Lam Kiều sau khi nhấp một ngụm trà thì cất tiếng hỏi:

"Bẩm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, chẳng hay Tĩnh Tu dung vì lẽ gì mà lại quỳ ở đấy?"

Hoàng Đế lười đến mức không muốn mở miệng, chỉ phẩy phẩy tay về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu liền mỉm cười, dịu dàng đáp:

"Bản cung chỉ cho mời Hòa phi và Trịnh phi, thế mà cả Đức phi cũng có mặt rồi. Xem ra Đức phi quả là nhanh nhạy hơn người."

Triệu Lam Kiều làm như không nhận ra ý tứ của Hoàng Hậu, hồn nhiên cười đáp:

"Hôm trước Tĩnh Tu dung nói với muội rằng ở nhà nàng ấy mới đưa vào một ít trà ngon, muốn mời muội cùng thưởng thức, nay muội đang định đến làm phiền thì mới biết Hoàng Hậu gọi Tĩnh Tu dung đến Triêu Lan cung, muội bèn tiện thể đến xem sao."

"Thì ra là vậy." Hoàng Hậu cười tươi như hoa, đuôi mày hơi nhướn lên, nhìn về phía cung nữ Xuân Linh. "Nếu đã như vậy thì hãy nói lại một lần nữa đi, dù sao cũng nên để các vị muội muội đến sau được biết rõ ngọn nguồn."

"Vâng ạ!"

Xuân Linh cung kính bước về phía trước, hay tay cẩn thận nâng một chiếc khăn lụa đưa lên cao cho mọi người cùng nhìn thấy.

Chiếc khăn trong tay Xuân Linh làm bằng lụa màu trắng ngà, bên trên thêu hình một đôi chim ưng sải cánh tung bay giữa những cuộn mây bàng bạc, bên dưới còn có một nhành cây đương ra lộc non, bên cạnh thêu hai dòng thơ:

Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu,

Tại địa nguyện vi liên lý chi. (1)

Cuối cùng là bốn chữ: Tâm Lan niệm quân.

"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng các vị nương nương, chiếc khăn này được tìm thấy ở trên người một tên hộ vệ canh giữ cổng hoàng thành phía Bắc. Có người thấy hắn ngày nào cũng lén mang chiếc khăn này ra nhìn ngắm, lại giấu diếm không cho kẻ khác chạm vào nên sinh lòng tò mò, lợi dụng khi hắn tắm rửa lấy được chiếc khăn này. Người đó thấy chiếc khăn làm từ lụa quý giá, lại từng làm hộ vệ bên cạnh vạn tuế gia nên nhận ra trên khăn còn có thêu khuê danh của một vị chủ tử, vì vậy sợ hãi nhờ người mật báo với Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu nương nương sai nô tỳ đi điều tra thì phát hiện chiếc khăn này vốn thuộc về Tĩnh Tu dung."

Xuân Linh cẩn thận kể lại sự tình, từng câu chữ đều vô cùng sắc sảo, không lộ chút sơ hở.

Ta cười thầm trong lòng.

Hoàng Hậu chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng cũng ra tay. Nàng không triệu tập lục cung nhưng lại trực tiếp thỉnh Hoàng Đế đến, xem chừng đã quyết trừ bỏ Tĩnh Tâm Lan. Khách xem tuồng trong đại điện ngoại trừ Đế Hậu và Liễu Yến Yến thì chỉ có Dương Quý cơ và Minh phi. Liễu Yến Yến và Minh phi thực ra là khách không mời, nghe nói khi Hoàng Hậu đi thỉnh Hoàng Đế thì hai người kia tình cờ có mặt nên mới đi theo. Còn Dương Quý cơ, ta đoán Hoàng Hậu muốn để nàng ta thay mình nói những lời mà một vị mẫu nghi thiên hạ không thể nói. Về phần ta và Trịnh Vân Anh vì sao bị gọi đến thì vẫn còn chưa rõ. Triệu Lam Kiều hẳn là nghe ngóng được tin tức bèn vội vã đến đây tương cứu.

"Hoàng Thượng, thần thϊếp bị oan! Khăn tay đó là của thϊếp, nhưng thϊếp không biết tên Cẩm Y vệ đó là ai cả!"

Xuân Linh vừa dứt lời, Tĩnh Tâm Lan lập tức dập đầu bồm bộp xuống sàn.

Hoàng Đế nhếch môi cười:

"Ban nãy chẳng phải Tu dung nói có thể chứng minh bản thân vô tội sao? Trẫm chờ nghe đây."

Tĩnh Tâm Lan như sực tỉnh, quay ngoắt lại chỉ thẳng về hướng ta và Trịnh Vân Anh đang ngồi, nói lớn:

"Đúng là như thế! Hòa phi và Trịnh phi có thể chứng minh thần thϊếp trong sạch."

Hành động của Tĩnh Tâm Lan làm ta sững người. Thấy Trịnh Vân Anh cũng há miệng ngơ ngác, ta bèn nhẹ giọng thăm dò:

"Tĩnh Tu dung nói gì ta không hiểu? Ta làm sao có thể làm chứng cho Tu dung?"

Tĩnh Tâm Lan đưa tay lau nước mắt, dõng dạc nói:

"Chiếc khăn tay đó đúng là của thần thϊếp, nhưng thần thϊếp đã làm mất nó từ tháng trước. Sau khi đánh rơi, thần thϊếp đã đi tìm nó ở ngự hoa viên, Hòa phi cũng nhìn thấy."

Tim ta bỗng chốc thắt lại.

Trong đầu dần hiện ra cảnh tượng Tĩnh Tâm Lan cùng Đông Tú đi đi lại lại trong Ngự hoa viên lúc trước. Khi ấy, ta cứ tưởng Tĩnh Tâm Lan làm trò xấu gì cho nên mới nhúng mũi vào. Thái độ của Đông Tú lúc đó càng khiến ta tin vào suy đoán của mình. Thật không ngờ, sự hoảng hốt của Đông Tú lại mang hàm ý khác. Đông Tú đúng là không muốn ta gặp Tĩnh Tâm Lan, nhưng không phải vì lo cho Tĩnh Tâm Lan. Thiết nghĩ, có thể lấy trộm được đồ trên người một kẻ ghét bị động chạm vào thân thể như Tĩnh Tâm Lan, ngoài cung nữ thân cận Đông Tú thì còn có thể là ai? Đông Tú sợ hãi, chính là sợ ta lắm điều, làm hỏng chuyện lớn của Hoàng Hậu!

"Hòa phi, lời này của Tĩnh Tu dung có đúng không?"

Giọng nói mềm mại của Hoàng Hậu kéo ta về thực tại. Ánh mắt đen láy thâm thúy của nàng nhìn xoáy vào ta, khiến tay chân ta bủn rủn.

Không, ta không thể làm hỏng chuyện của nàng được.

___________

(1) Trên trời nguyện làm chim liền cánh

Dưới đất nguyện làm cây liền cành

(Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)