Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Cung

Chương 38 (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều tra lại cái chết của Lê Khiết là một việc vô cùng khó khăn.

Lê Khiết qua đời đã hai năm, những người liên quan đến nàng ta chẳng biết hiện giờ sống chết ra sao. Ta lại không thể quang minh chính đại mà đi dò hỏi. Đầu mối duy nhất hiện giờ chỉ có mình Ngọc Thủy mà thôi.

Từ sau khi biết Ngọc Thủy xuất thân từ phủ Hà Thái sư, ta vẫn luôn cẩn thận quan sát nàng. Ngọc Thủy làm việc gì cũng chăm chỉ nghiêm túc, những việc trực tiếp liên quan đến ta thì càng tận tâm hơn. Nàng là người yêu ghét rõ ràng, nhưng không hề vì sự yêu ghét của mình mà thiên vị hay trù dập ai. Thực lòng, có được một nữ quan Chưởng sự như thế ta không còn dám mong gì hơn. Chỉ tiếc xuất thân của nàng quá đặc biệt, tính ta lại đa nghi, thực sự không có cách nào hoàn toàn buông bỏ khúc mắc trong lòng. Bây giờ nghĩ lại, Ngọc Thủy là do Hoàng Hậu tặng cho Lê Khiết làm cung nữ tùy thân, như vậy những chuyện xảy ra với Lê Khiết, Ngọc Thủy ắt phải biết rõ. Những người từng hầu hạ Lê Khiết vì sao chỉ còn mỗi Ngọc Thủy đến giờ vẫn bình an vô sự ở lại Cẩm Tước cung?

Nếu thật sự có kẻ ra tay với Lê Khiết, vì sao không diệt cỏ tận gốc? Là vì sự việc năm xưa Ngọc Thủy không biết gì mới được tha hay là nàng có một vai trò nào đó cho nên không thể trừ bỏ được?

Càng nghĩ càng mù mờ, ta bất giác thở dài thườn thượt.

Ngọc Thủy thấy ta thở dài, bèn hỏi:

"Chủ nhân có tâm sự gì sao?"

Ta cắn môi, nghĩ mình không thể trực tiếp hỏi nàng được, nhưng ngoài nàng ta thì càng không còn ai để hỏi. Suy tính một hồi, cuối cùng ta cũng lựa lời mà nói:

"Hôm trước Hoàng Thượng từng nhắc đến Hiền phi với bản cung..."

Ngọc Thủy nghe tên Hiền phi liền dỏng tai hỏi:

"Thật ạ?"

Ta gật đầu, hai mắt cụp xuống, rầu rĩ đáp:

"Phải... Bản cung cảm thấy Hoàng Thượng hình như rất thích Hiền phi nương nương."

Ngọc Thủy cũng bùi ngùi đáp:

"Đúng thế..."

Ta lại thở dài, đưa tay về phía Ngọc Thủy. Ngọc Thủy thấy vậy vội bước đến nắm lấy tay ta. Cầm chặt tay nàng, ta khẽ nói:

"Bản cung thực hâm mộ nàng ấy. Nếu bản cung giống nàng ấy được một chút biết đâu Hoàng Thượng sẽ thích bản cung hơn một chút..."

Lúc này hai mắt Ngọc Thủy đã đỏ lên. Nàng siết lấy tay ta:

"Chủ nhân đừng nói như vậy... Hoàng Thượng cũng rất thích chủ nhân mà..."

Ta buồn bã lắc đầu:

"Ngươi không cần nói cho ta vui, ta tự biết mình đang đứng ở đâu. Đừng nói đến Thục phi, Đức phi, Tĩnh Tu dung, ngay cả Quỳnh Thục nghi, Tiệp Chiêu nghi cũng được yêu thích hơn ta. Ta chẳng có gì tốt cả. Ta ở nơi là Hiền phi từng ở, dùng những vật dụng mà nàng ấy từng dùng, thế mà lại chẳng được bằng một phần nhỏ của nàng ấy. Ngươi nói xem, có phải mỗi lần Hoàng Thượng đến nơi này, nhìn những đồ vật này đều sẽ nghĩ đến Hiền phi hay không? Sau đó nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân tầm thường như ta có phải là sẽ rất thất vọng không?"

Ngọc Thủy lắc đầu, rơi nước mắt nói:

"Chủ nhân thực sự rất tốt. Cho dù không giống Hiền phi nương nương thì chủ nhân vẫn rất tốt mà... Vả lại, vật dụng ở đây sau khi Hiền phi rời xa nhân thế đều đã được thay đổi toàn bộ, đâu còn lại gì. Ngay cả cách bày trí cũng khác xưa rất nhiều... Hoàng Thượng sẽ không nhìn cảnh nhớ người đâu. Chủ nhân, xin đừng nói những lời thương tâm như vậy."

Ta nhìn Ngọc Thủy, run run hỏi:

"Thật sự đều đã thay đổi ư?"

"Thật ạ... Tất cả vật dụng ở Cẩm Tước cung đều do nô tỳ đích thân giám sát Ti Thiết phòng sắp đặt..."

"Đáng tiếc thật... bản cung cứ mong có thể nhìn thấy cuộc sống của nàng ấy trước đây..."

Nói đoạn, ta lại tỏ ra buồn bã.

Nếu vậy những thứ không sạch sẽ đều bị dọn đi rồi sao? Vậy nên ta ở đây một thời gian rồi mà vẫn khỏe mạnh?

Không, ta vẫn cảm thấy có điểm chưa thỏa đáng.

Khi còn nhỏ, ta từng thấy qua những phi tử của phụ hoàng hãm hại lẫn nhau không ít lần. Nếu ra tay với vật dụng hàng ngày, thường chỉ có mấy chiêu như tẩm xạ hương hoặc độc hương gì đó vào đồ mộc, cũng có thể là pha độc vào son phấn. Nhưng những biện pháp này quá thô thiển, chỉ hại được những nữ tử ngu dốt và những kẻ xuất thân dân dã không quen chuyện đấu đá ở hậu cung. Đối với những thiên kim quyền quý, những chuyện này hẳn họ đều được mẫu thân dạy dỗ trước khi nhập cung rồi. Lê Khiết nhìn thế nào cũng không giống kẻ ngốc, nàng ta không thể chết vì một trò vặt như vậy.

Để làm một người khỏe mạnh dần dần yếu đi, vậy phải hạ độc vào những thứ người đó tiếp xúc mỗi ngày. Ngoại trừ vật dụng trong phòng nghỉ và son phấn các thứ, chỉ còn thức ăn là đáng nghi nhất. Chỉ có điều hạ độc trong thức ăn một thời gian dài mà không để lại dấu vết là điều bất khả thi.

Đầu óc ta như bị một màn mây mù che phủ, càng lúc càng dày đặc, càng nghĩ càng bế tắc, nhưng lại không thể không nghĩ. Nguyên nhân chắc chắn không phải là vật dụng nên dù tất cả vật dụng đều đã được thay đổi thì đối với ta cũng không ích gì. Thứ không sạch sẽ đó rất có thể vẫn còn ở đâu đây. Nếu không tìm ra nó, ta thực chẳng yên lòng.

"Chủ nhân..."

Ngọc Thủy lay nhẹ tay ta, lưỡng lự nói:

"Người đừng buồn nữa. Tuy nơi này đều bị thay đổi cả rồi, chủ nhân không thể nhìn thấy Hiền phi nương nương từng sống như thế nào nữa... Nhưng nô tỳ vẫn còn cất giữ một số kỉ vật của Hiền phi nương nương, nô tỳ có thể mang đến cho chủ nhân xem..."

"Thật sao?"

Ta thậm chí có thể cảm thấy hai mắt mình đang sáng ngời lên, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng. Vẫn còn lại vật dụng của Lê Khiết, biết đâu có thể nhìn ra manh mối gì chăng?

"Vâng, để nô tỳ đi lấy."

"Được. Nhưng nhớ cẩn thận đừng để ai chú ý nhé, Hoàng Thượng mà biết ta hỏi về Hiền phi như thế, e sẽ không vui."

"Nô tỳ biết rồi, chủ nhân đợi một chút thôi."

Ngọc Thủy thấy ta vui vẻ trở lại thì cũng vui lây. Nhìn nàng hào hứng rời đi như thế, ta tự nhiên thấy mình gạt nàng như vậy thực không phải chút nào. Có lẽ thêm một thời gian nữa thôi, ta sẽ cố gắng tin tưởng và thành thật với nàng hơn.

Không lâu sau, Ngọc Thủy trở lại với một chiếc rương gỗ nhỏ trên tay. Nàng bưng chiếc rương đặt lên trên sạp gỗ, bên cạnh chỗ ta đang ngồi.

"Không bị ai nhìn thấy chứ?"

"Không đâu ạ. Chỗ chúng ta có lệ cho cung nhân nghỉ trưa, cho nên giờ này bên ngoài chẳng có người nào đâu."

Ta thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Ngọc Thủy cùng ngồi xuống.

Ngọc Thủy lần thắt lưng, lấy ra một xâu chìa khóa lớn, nàng vừa lựa chìa khóa vừa nói:

"Ở đây cũng không có gì nhiều, chỉ là nô tỳ muốn giữ lại để tưởng nhớ Hiền phi nương nương thôi..."

Nắp rương chậm rãi mở ra, bên trong có ba ngăn, trên cùng đựng tầm mười cây trâm. Khi mở tầng trên ra thì thấy bên dưới là vài hộp son phấn, cao dưỡng da các loại, tầng dưới cùng để một xấp giấy, tất cả đều được sắp xếp rất gọn gàng.

Ta cầm một cây trâm lên xem xét, miệng hỏi:

"Những thứ này đều là của Hiền phi sao?"

Ngọc Thủy rầu rĩ đáp:

"Sau khi Hiền phi nương nương qua đời, tất cả đồ dùng của người đều phải trả về Thượng Cung cục, chỉ có những vật này vì người đã ban cho nô tỳ nên nô tỳ mới được giữ lại."

Ta thận trọng xem qua từng vật một, những cây trâm này đều rất đắt tiền, cả chỗ son phấn này cũng toàn là hàng thượng phẩm. Lê Khiết đối với Ngọc Thủy thật sự rất rộng rãi.

"Ta cảm thấy Hiền phi nương nương rất yêu thương ngươi."

Ta mỉm cười, đặt đồ về chỗ cũ.

"Vâng ạ. Hiền phi nương nương thương nô tỳ nhất, cả cung nữ hồi môn cũng không bằng. Tất cả đồ dùng quan trọng của người đều giao cho nô tỳ cả..."

Ngọc Thủy cúi đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt.

Ta thở dài, chẳng biết nói gì. Những đồ vật này chẳng có vấn đề gì, bản thân ta cũng đang mệt mỏi cùng thất vọng, đâu còn tâm trạng an ủi người khác. Chợt nhìn lại, trong rương vẫn còn một xấp giấy ta chưa động tới. Lòng không hi vọng gì nhiều, nhưng đã để Ngọc Thủy tốn công sức mang rương tới, ta vẫn thử đọc qua một chút.

Mấy tờ giấy này thì ra là ghi lại đồ ăn thức uống của của Cẩm Tước cung năm đó, từ điểm tâm đến các món chính, cả trái cây, trà nước đều không thiếu. Lê Khiết thực sự coi trọng Ngọc Thủy, cả thứ này cũng cho nàng ta quản.

Ta đọc lướt qua một chút liền cảm thấy chóng mặt, lòng thầm khâm phục người của Ti Thiện phòng. Những cái tên trên này vừa văn nhã vừa hoa mỹ, đọc hiểu đã khó, càng không thể biết được những món này có cái gì bên trong cả.

Nhìn lại, Ngọc Thủy vẫn đang ngồi khóc thút thít, ta tặc lưỡi, vỗ vai nàng hỏi:

"Ngọc Thủy này, món Mặc nhân thái cúc này là cái gì thế?"

Ngọc Thủy chùi mắt, ngập ngừng đáp:

"Nguyên liệu cũng khá nhiều, nô tỳ không nhớ rõ..."

Ta chỉ muốn nàng phân tán sự chú ý để bớt thương tâm, cho nên cười đáp:

"Không sao, ta chỉ muốn biết nguyên liệu chính thôi. Những món ăn này tên lạ quá, ta chẳng hiểu gì cả. Mai này mà có cung yến, ta nhất định là sẽ bị chê cười."

Ngọc Thủy đón lấy tờ thực đơn trên tay ta, chau mày nghĩ ngợi:

"Vậy để nô tỳ nghĩ xem, Mặc nhân thái cúc hình như là bánh bao nhân gạch cua, lòng đỏ trứng muối và kim ô hương..."

Bánh bột mỳ nhân gạch cua và lòng đỏ trứng muối? Còn có cả kim ô hương?

Lòng ta khẽ động.

Có lẽ nào...

"Ngươi chắc không?"

"Nô tỳ nhớ là vậy mà."

"Vậy còn món này?"

Ta chỉ tay vào món ăn được viết ngay bên dưới.

"Lan Đình xướng thi? Ừm, hình như là há cảo nhân thịt lợn, tôm... còn kết hợp với bạch ngọc căn và triêu lộ nha nữa."

"Còn món Quá quan lạc nhạn này?"

"À, món này thì nô tỳ nhớ rõ. Hiền phi nương nương rất thích món này. Món này là xôi trắng ăn kèm sâm cầm ướp nước lựu và lục phi hương."

Cứ thế, Ngọc Thủy dần dần giảng giải cho ta từng món một.

Túy Hạnh lâu, Phượng cầu hoàng, Nhân ảnh trầm ngư, Lạc thần du thủy, Thái liên tiếu, Thúy sơn lãm trúc, Hoàng mai khán tuyết...

Mỗi tên nguyên liệu vang lên bên tai là mỗi lúc sống lưng ta lại lạnh thêm một chút, lạnh đến nỗi toàn thân ta như đông cứng. Ta không biết Ngọc Thủy đã nói xong từ lúc nào, nhịp tim dồn dập trong lòng ngực khiến hai tai ta lùng bùng cả, mãi đến khi Ngọc Thủy lay gọi, ta mới giật mình như tỉnh mộng dài.

"Chủ nhân không sao chứ?"

Ta hít sâu mấy hơi, cố tỏ ra bình thản mà hỏi:

"Những món ăn này do Hiền phi chọn sao?"

Ngọc Thủy lắc đầu, đáp:

"Không ạ. Hiền phi ít khi nào đòi hỏi gì, thức ăn mỗi ngày đều do Ti Thiện phòng tuyển chọn theo mùa. Chỉ là món nào người thích thì ăn nhiều vài đũa thôi."

"Thì ra là vậy..."

Khóe môi ta hơi co lên, bản thân ta cũng chẳng rõ đó là một nụ cười hay vì quá sợ hãi mà cả cơ mặt cũng co giật.

Các món này đều là mỹ thực hiếm thấy, sử dụng kỹ thuật chế biến cầu kỳ, kết hợp hài hòa trăm loại nguyên liệu trân quý cùng hơn hai mươi loại gia vị thảo mộc quý hiếm như kim ô hương, tử mỹ nhân, bạch ngọc căn... - các loại cây bản địa ở vùng núi Long Tu, gần biên giới Bách Phượng - Tùy Khâu.

Mấu chốt có lẽ chính là ở đây.

Long Tu là chốn rừng thiêng nước độc, nhiều loại cây cỏ mọc ở đây có mùi vị và hương thơm dễ chịu nhưng thực chất đều là kỳ độc trong thiên hạ. Chúng không gây tử vong, nhưng khi được chế biến cùng các nguyên liệu vốn xung khắc nhau thì chỉ cần một phân lượng rất nhỏ cũng đủ kí©h thí©ɧ độc tính. Sự xung khắc này không lớn, không gây triệu chứng rõ ràng, độc tố tích tụ từ ngày này sang tháng khác, làm thân thể cứ dần yếu đi mà không rõ nguyên do. Các loại thuốc thanh nhiệt, giải độc, bồi bổ thông thường đều không có tác dụng.

Nếu không phải vì lúc nhỏ ta từng được Y Tiên dạy qua những thứ này thì e rằng có nằm mơ cũng không nghĩ ra nổi. Sử dụng nguyên liệu và gia vị tương khắc nhau làm thức ăn, cho dù thử độc cũng chẳng phát hiện được gì, người thường nhìn vào càng không thể nhận ra.

Thời điểm Lê Khiết đắc sủng, Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều chỉ là những phi tần bình thường mờ nhạt. Như vậy, hậu cung lúc đó, ai là người có đủ trí tuệ để bày ra bậc này cạm bẫy này, lại đủ bản lĩnh chi phối cả Ti Thiện phòng?

"Ngọc Thủy, ban nãy ngươi nói tất cả đồ dùng quan trọng của Hiền phi nương nương đều do ngươi quản lý có phải không?"

"Vâng, đúng là như thế ạ."

Thì ra là vậy.

Thì ra tất cả chính là như vậy!

Trong lòng ta vô số cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng trào. Vừa phấn khích vì nghi vấn đã có lời giải, vừa sợ hãi lòng người khó đoán, lại vừa có phần kính phục một âm mưu gọn gàng chặt chẽ không có kẽ hở. Nếu chẳng phải vì Ngọc Thủy thương nhớ Lê Khiết mà giữ lại những thứ này thì chắc chắn ta chẳng đời nào đoán ra nổi.

"Bản cung muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi mang những thứ này về đi."

Không muốn để Ngọc Thủy nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt mình, ta vội vàng đứng dậy đi thẳng vào phòng trong.

"Chủ nhân cảm thấy mệt ở đâu sao?"

Nghe tiếng Ngọc Thủy lo lắng gọi với theo, ta bèn hắng giọng nói vọng ra:

"Không có gì. Ta chỉ buồn ngủ thôi. Ngươi cũng về nghỉ đi, có việc gì ta sẽ gọi."

Ngọc Thủy nghe giọng ta kiên quyết, đành phải làm theo. Lúc Ngọc Thủy vừa đi khỏi cũng là lúc ta ngồi bệt xuống sàn, hai chân mềm nhũn chẳng còn sức lực. Ta cứ ngồi như thế, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Hoàng Hậu, người quả thực không phải chỉ nhờ tụng kinh niệm Phật mà ngồi vững trên hậu vị!
« Chương TrướcChương Tiếp »