- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Cung Đình Hầu Tước
- Thâm Cung
- Chương 35 (2)
Thâm Cung
Chương 35 (2)
Đến Triêu Lan cung, quả như ta nghĩ, Hoàng Hậu vẫn chưa nghỉ trưa. Nàng như thường lệ truyền ta vào phòng nghỉ.
Trong phòng đặt hai chậu băng lớn mát rượi. Hoàng Hậu mặc một chiếc váy dài mỏng manh, dáng vẻ yêu kiều, nằm nghiêng người trên sạp loan phượng, trông như sắp ngủ vậy. Vừa nhìn thấy ta mặt đầy sợ hãi đi vào, Hoàng Hậu ngồi bật dậy, tỏ vẻ kinh ngạc:
"Nguyệt nhi đấy à? Có việc gì mà lại đến vào lúc này?"
Ta trao lại bức tranh cho Ngọc Nga đứng bên ngoài, còn mình thì chạy nhào đến bên chân Hoàng Hậu, hoảng hốt nói:
"Tỷ tỷ... không xong rồi... muội... muội gây ra họa lớn rồi..."
Đây là lần đầu tiên ta gặp Hoàng Hậu mà không hành lễ. Nàng chưa thấy ta hoảng đến thất thố như thế bao giờ, càng ngạc nhiên hơn, vội đỡ ta ngồi lên cạnh nàng, vừa sửa sang lại mấy sợi tóc bay tán loạn trước trán ta, vừa hỏi:
"Xem bộ dạng của muội kìa! Chuyện gì mà sợ hãi như vậy? Có gì từ từ nói."
Ta níu lấy cánh tay Hoàng Hậu như người đuối nước gặp khúc cây trôi, run rẩy kể lại toàn bộ sự tình, dĩ nhiên là cũng có điều chỉnh theo hướng có lợi cho bản thân một chút.
Ban đầu ta có hơi băn khoăn không biết đem chuyện này nói với Hoàng Hậu liệu có làm hỏng chuyện của Hoàng Đế hay không, vì dù sao Hoàng Hậu vẫn là người họ Hà. Nhưng nghĩ lại, nhân mạch của Hoàng Hậu trong cung dầy đặc, Tô Trường Tín và Lý Thọ lại cùng ta tranh cãi trước Ngự Thư phòng lâu như thế thì làm sao không đến tai Hoàng Hậu kia chứ?
Đúng như ta nghĩ, giờ này mà Hoàng Hậu chưa ngủ thì chỉ có thể là chờ ta đến. Nếu lúc này ta mà không hoảng loạn chạy đến cầu cứu Hoàng Hậu, tin rằng ngày mai liền gặp họa. Mặt khác, từ khi đến đây, ta vẫn luôn dựa dẫm Hoàng Hậu, chuyện này không ai là không biết. Có chuyện lớn xảy ra, ta sao có thể không bẩm báo với nàng. Hoàng Đế chắc hẳn phải hiểu rõ ta sẽ không thể giấu giếm Hoàng Hậu. Hắn chẳng phải loại người nông cạn, nếu đã lường trước việc ta không thể kín miệng mà vẫn chọn ta thì chắc chắn hắn đã có tính toán cả rồi. Ta bây giờ chỉ cần lo chỗ Hoàng Hậu cho êm đẹp thôi.
Hoàng Hậu nghe ta kể xong, chau mày nói:
"Lý Thọ không ngờ to gan như vậy."
Ta dùng ánh mắt hoang mang nhìn nàng:
"Tỷ tỷ, muội cho rằng Lý Thọ không có cái gan đó... chuyện này e là có ẩn tình..."
Hoàng Hậu dịu dàng mỉm cười, siết tay một cái:
"Bất luận là ẩn tình gì, hôm nay muội cũng đã làm được một việc tốt cho Bách Phượng. Đừng suy nghĩ nhiều."
Ta thăm dò không được gì, đành bỏ ý định, đi thẳng vào vấn đề quan trọng nhất:
"Muội sao dám không suy nghĩ. Hôm nay muội đã làm ra việc vô phép như thế... Lão Phật gia nhất định sẽ không hài lòng..."
Hoàng Hậu đứng dậy rót cho ta một chén trà, bình thản nói:
"Lão Phật gia thường ngày rất ít khi quản chuyện hậu cung. Hơn nữa Hoàng Thượng là thiên tử, người không trách tội muội thì tức là muội không làm sai. Lão Phật gia luôn nể mặt Hoàng Thượng."
Ta đón lấy chén trà bằng cả hai tay, vẫn tỏ ra bất an:
"Nhưng còn những người khác..."
Hoàng Hậu cười khẽ:
"Có tỷ tỷ ở đây, muội không cần phải sợ. Cùng lắm thì ta phạt muội một chút gì đó cho có là được."
Ta thở phào nhẹ nhõm:
"Đa tạ tỷ tỷ."
Đã biết là tội sống khó thoát, nhưng có lời này của Hoàng Hậu, ta có thể yên tâm rồi. Chỉ hi vọng nàng sẽ không phạt bổng lộc thôi.
Tâm trạng thoải mái, ta và Hoàng Hậu bắt đầu tán chuyện linh tinh. Nói đến bức tranh Hoàng Đế vẽ cho ta, Hoàng Hậu vậy mà chẳng mở lời muốn xem, chỉ cười cười trêu ta:
"Muội có phúc lắm đấy. Xưa nay Hoàng Thượng mới chỉ vẽ tranh chân dung cho ba người thôi."
Ta hiếu kì hỏi:
"Là những ai thế ạ?"
"Lão Phật gia, ta và muội."
Lòng ta chết điếng.
Như vậy... Hoàng Hậu không hề biết về bức tranh vẽ Lê Hiền phi. Cũng có thể nói là nàng không biết đến hoặc chí ít là chưa từng bước chân vào căn phòng đó. Mà từ đây cũng có thể kết luận rằng không có bao nhiêu người được Hoàng Đế cho phép vào, nếu không chuyện bức tranh Hiền phi sao lại không đến tai Hoàng Hậu? Hay là Hoàng Hậu đang thử ta, xem ta đã vào căn phòng đó chưa nhỉ?
Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện đau đầu rồi. Bất luận Hoàng Hậu thật sự không biết hay giả vờ không biết thì ta vẫn cảm thấy may mắn vì ban nãy chỉ kể qua loa, vẫn chưa nói hớ ra, nếu không lại càng thêm phức tạp. Ta bây giờ mặc dù vui vẻ trò chuyện với Hoàng Hậu, nhưng thật tâm chỉ muốn trở về Cẩm Tước cung êm ấm của mình mà thôi.
***
Thời khắc rời khỏi Triêu Lan cung chính là lúc ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Ngọc Nga cũng như ta, đều muốn trở về nhà càng nhanh càng tốt nên luôn miệng hối thúc những thái giám khiêng kiệu.
Kiệu về đến gần Cẩm Tước cung, bỗng nghe Ngọc Nga hoảng sợ nói:
"Chủ nhân... trước cổng cung... có chuyện gì đó..."
Nói năng ấp úng không đầu không đuôi, ta cũng bị nàng dọa cho đứng tim.
"Chuyện gì là chuyện gì?"
Ta vén màn kiệu, thầm nghĩ rốt cuộc đã về đến cửa nhà, còn việc gì có thể khiến Ngọc Nga hoảng lên như thế. Thái giám khiêng kiệu thấy ta có ý muốn bước xuống, lập tức nhanh nhẹn đỡ lấy.
Vừa ra khỏi kiệu, ta liền biết hôm nay mình nhất định đã bị sao quả tạ chiếu trúng. Đúng là về đến cửa rồi vẫn chưa thoát được kiếp nạn.
"Chủ nhân... Lý công công sao lại..."
Ngọc Nga một tay giương ô che nắng cho ta, một tay đỡ lấy ta, nhưng nhìn là thấy nàng còn run rẩy hơn ta nhiều.
Đúng vậy, thứ trước mắt chúng ta chính là tấm lưng vĩ đại của Lý Thọ.
Lý công công quyền lực nhất nhì Nội Thị giám hiện đang nghiêm trang quỳ gối trước Cẩm Tước cung. Lưng áo hắn ướt đẫm mồ hôi, xem chừng đã quỳ ở đấy rất lâu rồi. Đứng bên cạnh Lý Thọ là Ngọc Thủy, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Minh Tử.
Ta nghiến răng nghiến lợi, cố đè nén cơn giận mà đi về phía trước, ung dung cất tiếng:
"Lý công công đang làm gì thế này?"
Bọn người Ngọc Thủy vừa nghe tiếng ta liền mừng rỡ chạy ra nghênh đón:
"Chủ nhân về rồi!"
Lý Thọ cũng hơi xoay người lại, chắp tay thỉnh an:
"Nô tài bái kiến Hòa phi nương nương."
Lúc này ta mới thấy, Lý Thọ không chỉ đơn giản là quỳ trước cửa nhà ta, mà dưới chân hắn còn có một tấm Thiết Hối, khiến cho ta hơi kinh ngạc.
Thứ gọi là Thiết Hối này thực chất là một tấm phản đúc bằng sắt, dày độ năm phân, bề mặt gồ ghề lởm chởm, kích thước vừa đủ cho một người quỳ lên. Khi quỳ lên, những gai sắt đủ hình dạng này sẽ đâm vào đầu gối gây đau đớn gấp mấy lần so với chỉ quỳ dưới đất. Vì Thiết Hối là một khối sắt đặc, cho nên nhiệt độ sẽ tùy theo thời tiết mà biến đổi rất lớn. Quỳ trên Thiết Hối, trời lạnh sẽ lạnh thấu xương như quỳ trên nước đá, trời nóng sẽ cháy da cháy thịt như quỳ trên chảo lửa. Vậy nên mới nó mới được gọi là Thiết Hối – quỳ ở trên nó, không ai là không hối hận.
Ngày trước, ta đã từng nếm qua hương vị của Thiết Hối, đến bây giờ nhìn thấy vẫn còn ớn lạnh. Lý Thọ dám mang cả Thiết Hối đến đây quỳ, thành ý quả là sâu sắc.
"Lý công công sao lại quỳ ở đây?" Ta tỏ vẻ kinh hãi, bước nhanh đến muốn nâng Lý Thọ.
Lý Thọ cúi gầm mặt, dáng vẻ vô cùng khổ sở:
"Bẩm nương nương, nô tài đến thỉnh tội với nương nương."
"Thỉnh tội gì chứ? Mau mau đứng lên thôi! Trời nắng thế này, lại còn quỳ trên cái thứ đáng sợ đó... chân ngài sẽ hỏng mất thôi!"
Nói đoạn lại quay sang trách Ngọc Thủy:
"Các ngươi cũng thật là! Sao có thể để Lý công công quỳ như thế?"
Ngọc Thủy vội phân trần:
"Chúng nô tỳ đã khuyên can nhiều lần, nhưng Lý công công vẫn khăng khăng quỳ ở đó thỉnh tội với chủ nhân..."
Bởi vì thân phận của Lý Thọ cho nên bọn Ngọc Thủy chỉ dám khuyên can chứ không dám có hành động gì, khuyên không được cũng chỉ đành đứng đó cùng chịu trận. Lý Thọ này đúng là đã diễn quá nhập tâm rồi. Hắn muốn thỉnh tội thì cứ thỉnh tội, có biết bao nhiêu cách, sao nhất thiết phải chọn cách khoa trương như vậy?
"Thôi được rồi..." Ta mệt mỏi tựa vào Ngọc Nga. "Bản cung không trách tội ngài đâu, ngài mau đứng dậy vào trong bôi thuốc..."
"Không thể thế được... Nô tài tội đáng chết..."
Sự thái quá của Lý Thọ đã đẩy sự chịu đựng của ta tới giới hạn. Ta thở hắt ra:
"Bản cung biết ngài cũng có chỗ khó xử, làm sao lại đi trách ngài? Chúng ta đều là người hầu hạ Hoàng Thượng, vốn dĩ không cần làm khó nhau như thế."
Ý tại ngôn ngoại. Lý Thọ thông minh, một lời như vậy cũng đủ rồi. Nói xong, ta quay sang Tiểu Phúc Tử và Tiểu Minh Tử, ra lệnh:
"Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau đỡ Lý công công vào trong?"
Có câu này của ta, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Minh Tử nhanh như cắt tới cạnh Lý Thọ, mỗi người một bên, dứt khoát xách Lý Thọ lên, tha vào trong cung, không để cho hắn có cơ hội lằng nhằng thêm nữa.
Ngọc Thủy nhìn ta, ngập ngừng hỏi:
"Chủ nhân, nên làm gì với Lý công công đây?"
Ta cười lạnh, nghiến răng nói rõ từ chữ một:
"Ngươi đi vào đắp thuốc cho hắn. Nhớ, xoa bóp vết thương thật cẩn thận vào. Đừng để Hoàng Thượng nghĩ ta bạc đãi Lý công công."
____________
(1) Dịch: Kể từ lần đầu gặp được nàng thì mọi gian nhân trên đời này coi như không còn nữa.
(Đoàn Dự, Thiên Long Bát Bộ – Kim Dung)
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Cung Đình Hầu Tước
- Thâm Cung
- Chương 35 (2)