Ta ngồi trên giường lớn, ngước nhìn không gian chung quanh. Căn phòng này thực là rộng rãi, trang hoàng toàn một màu hồng tươi tắn. Vật dụng trong phòng làm bằng gỗ trầm sơn son thếp vàng, tỏa mùi thơm dìu dịu quý phái. Đây là phòng tân hôn của ta và Hoàng đế Bách Phượng, cũng là nơi ta sẽ sinh sống trong suốt quãng đời còn lại. Mớ trang sức lỉnh kỉnh trên đầu làm ta chỉ mới ngẩng lên một lát đã thấy mệt, đành cúi xuống xoa cổ cho đỡ mỏi.
Bách Phượng giàu đẹp biết bao. Nghe nói quân vương nước này còn non nớt nhưng biên cương lại có ngũ đại tướng gia anh dũng thiện chiến chia nhau trấn thủ, vì vậy mấy năm qua vẫn chưa có nước nào dám đem quân khai chiến. So với dải đất trù phú này, Tùy Khâu của ta chỉ như chiếc bình thoạt nhìn thì lành lặn hoa mỹ , nhưng kỳ thực bên trong lại rỗng không . Phụ hoàng vẫn ôm mộng thâu tóm Bách Phượng nên mấy năm nay ngài không ngừng dốc sức tôi luyện quân đội, tất nhiên càng không dám gả các hoàng muội đến đây. Ngặt nỗi Hoàng đế Bách Phượng đã sai sứ mang không biết bao nhiêu bảo vật đến cầu thân, phụ hoàng từ chối chẳng đặng, đành bày ra kế sách hèn hạ đẩy ta đến làm vật thế mạng. Nhờ vậy mà một nữ tử quá lứa lỡ thì như ta mới gả đi được, không biết nên vui hay nên buồn.
Ta còn nhớ, mấy ngày trước khi ta xuất giá, phụ hoàng đến gặp ta. Ngài nắm hai tay ta, thành khẩn trưng ra bộ mặt mèo khóc chuột; lại dặn dò ta phải bảo trọng, phải vì con dân Tùy Khâu mà hầu hạ Bách Phượng đế cho tốt, phải khiến hắn sủng ái ta. Ta nghe rất chướng tai, nhưng dẫu sao đó cũng là phụ hoàng thân sinh của ta. Ngài nói mà không đáp thì e quá thất lễ, thế nên ta đành cười đáp lại một câu đơn giản:
– Phụ hoàng yên tâm, nếu có một ngày Đan Nguyệt được Bách Phượng đế sủng ái, Đan Nguyệt nhất định vì con dân Tùy Khâu mà thỉnh cầu hắn ngay lập tức diệt trừ tên hoàng đế tham lam, ngu muội lại hiếu chiến như người.
Những lời ta nói đều xuất phát từ đáy lòng, vô cùng chân thật. Phụ hoàng nghe xong không những không cảm động lại còn nổi trận lôi đình mắng ta:
– Yêu nghiệt! Ngươi có còn là đại công chúa Tùy Khâu không? Có còn là con gái của trẫm hay không?!
Ta thực cảm thấy buồn cười.
– Phụ hoàng, người lẩn thẩn mất rồi. Người đã gả Đan Nguyệt cho Bách Phượng đế, người không nhớ hay sao? Con gái người giờ không còn là công chúa Tùy Khâu nữa, mà là tòng nhất phẩm Hòa phi của Bách Phượng. Còn chuyện ta có còn là con gái của người hay không... Từ lúc người dung túng Lý phi và Hoàng hậu ép mẫu thân ta uống rượu độc, từ lúc người hạ lệnh tống ta vào ngục tối, để cho ta chết đi sống lại... Ta tin là người đã có câu trả lời từ lúc đó rồi."
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ta đối diện với phụ hoàng nói ra suy nghĩ của mình. Tiếc là phụ hoàng không thể cùng ta tâm sự lâu hơn. Ngài nghe được bấy nhiêu đã giận xanh mặt, ngã lăn ra đất, co giật cả tay chân. Mấy thái giám, cung nữ theo hầu kinh hãi, lo rằng ta sẽ chọc ngài giận đến chết bèn xúm lại cố khiêng ngài trở về. Khổ nỗi thân thể ngài quá đỗi phì nhiêu, bốn năm người cũng không nhấc lên nổi, lại tuột tay để rơi xuống đất mấy lần. Ta lặng lẽ nhìn đám cung nhân khốn khổ vật lộn, ì ạch mãi mới có thể vác được phụ hoàng đi mà không khỏi thở dài. Phụ tử chúng ta đúng là không có duyên mà.
Lúc đó ta nói mấy câu này chẳng qua là để trút cơn giận trong lòng bấy nhiêu năm, giờ ngẫm lại mới cảm thấy mình đã quá lời. Ta thật ra chẳng có dã tâm cũng như năng lực thực hiện việc lớn đến nhường ấy. Tham vọng lớn nhất của ta, chung quy cũng chỉ là sống một cuộc đời bình an, sau đó yên ổn chết già, không cần giống mẫu thân chôn tuổi thanh xuân bằng một mối tương tư vô vọng. Nếu ngày xưa mẫu thân đừng quá yêu thương phụ hoàng chắc đã không đến nỗi chết thảm như vậy. Trong cung có rất nhiều phi tần thất sủng, bọn họ cho dù không có vinh hoa phú quý, thường xuyên bị chèn ép, nhưng vẫn có cơm ăn áo mặc, có kẻ hầu người hạ. Mẫu thân vì sao không thể an phận như bọn họ? Người vì sao cứ năm ba ngày lại chạy đến níu kéo phụ hoàng? Người vì sao phải trăm phương ngàn kế xuất hiện trước mặt phụ hoàng, để cho phụ hoàng càng thêm chán ghét, để cho Trần Hoàng hậu, Lý phi, Thẩm phi thêm chướng mắt?
Yêu, chính là không có lí trí, là cuồng dại, là mê muội như vậy sao?
Nếu quả thật như thế, ta nghĩ mình không nên dính dáng đến thứ gọi là tình yêu ấy.
Mải suy nghĩ về lần gặp gỡ hiếm hoi với phụ hoàng, ta hoàn toàn không hay biết Hoàng đế Bách Phượng đã vào phòng từ lúc nào. Mãi đến khi một giọng nói ấm áp mà trong trẻo vang lên, ta mới nhận ra sự hiện diện của hắn.
– Hòa phi đang nghĩ gì thế?
Ta ngước lên, liền bắt gặp Hoàng đế đang nhìn ta cười tủm tỉm.
Ta hít sâu một hơi, cung kính quỳ xuống.
– Hoàng thượng vạn tuế! Thần thiếp không biết Hoàng thượng giá đáo, xin Hoàng thượng tha tội.
– Miễn lễ! Từ nay nàng đã là phi tử của trẫm, đừng quá khách khí. Lại đây!
Hoàng đế thản nhiên ngồi xuống giường, vẫy tay gọi ta. Ta siết chặt bàn tay đang run run dưới lớp áo lụa đỏ thắm, cố nén căng thẳng mà ngồi xuống cạnh hắn.
Hoàng đế còn rất trẻ, cùng lắm chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành. Dáng người hắn hơi gầy , nhưng từ lời nói đến cử chỉ đều toát lên khí chất vương giả uy nghiêm mà phụ hoàng ta đã đánh mất từ lâu.
Ta cười khổ trong lòng. Cứ nghĩ gả được cho một mối tốt, ngờ đâu lại gặp phải một tiểu hài tử còn nhỏ hơn ta mấy tuổi. Cứ nghĩ Bách Phượng đế nổi danh hôn quân bạo ngược trong lời đồn phải là người uy dũng đáng sợ thế nào, ai ngờ... Phụ hoàng lần này chơi ta một vố thật đau. Sau này, ta nhất định phải nguyền rủa ngài thường xuyên hơn mới được.
– Nàng không cần phải sợ.
Hoàng đế lại cười, cười đến xán lạn. Bây giờ ta mới nhận ra, hắn có một đôi mắt thật trong trẻo dịu dàng. Ta chợt băn khoăn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, thực sự là của một tên bạo quân sao?
Ta cúi đầu không đáp, chỉ cảm thấy bàn tay xương xương của hắn vỗ nhẹ lên vai ta mấy cái, rồi chuyển dần lên cổ, lên mặt.
– Nàng tên là Đan Nguyệt phải không? Tên đẹp lắm. Nguyệt nhi, qua đây giúp trẫm.
Hoàng đế đưa tay về phía ta, dịu dàng mỉm cười. Lâu lắm rồi không có ai gọi ta là Nguyệt nhi. Lâu đến nỗi hai chữ Nguyệt nhi đã trở nên quá xa lạ, ta nghe mà thoáng giật mình.
Giấu nỗi hoảng hốt kia xuống tận đáy lòng, ta chầm chậm nhích lại giúp hắn cởi long bào. Khuyên áo trên long bào không giống loại bình thường thường, ta lúng túng hồi lâu mới tháo được. Hoàng đế lại chẳng tỏ vẻ khó chịu, chỉ cười nhẹ rồi tóm lấy đuôi tóc ta đùa nghịch.
– Nguyệt nhi, nàng biết không, thật ra trẫm rất dễ tính. Chỉ cần nàng có thể an phận, đối với trẫm một lòng một dạ, trẫm nhất định cho nàng một đời bình an...
Giọng Hoàng đế thì thầm đều đặn bên tai. Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Một đời bình an?
Buồn cười làm sao.
Mấy chục năm trước, có phải phụ hoàng cũng từng nói với mẫu thân những lời này? Có phải lúc đó ngài cũng dịu dàng ghé sát bên tai mẫu thân như vậy?
Một đời bình an của mẫu thân kết thúc bằng một chén rượu độc. Mẫu thân biết, nhưng vẫn vui vẻ uống. Vì nếu người không uống, ta sẽ phải uống chén rượu ấy. Mẫu thân đã chọn cái chết để bảo toàn tính mạng cho ta. Năm đó, ta mới mười một tuổi.
Một đời bình an của ta rốt cuộc sẽ kéo dài được bao lâu, rồi sẽ kết thúc như thế nào?
Hoàng đế thấy ta hiền lành vâng lời nên rất hài lòng. Cuối cùng ta cũng cởi được long bào trên người hắn xuống.
Ồ, không có lớp long bào dày cộm, trông hắn mới ốm yếu làm sao.
Hoàng đế không nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt ta. Hắn cúi đầu, khẽ đặt lên môi ta một nụ hôn.
Ta nhắm chặt mắt. Tự nhiên những run rẩy, âu lo mà một tân nương đáng ra phải có đột nhiên biến mất tăm. Lòng ta hoàn toàn trống trải. Đôi môi Hoàng đế mềm mại, lành lạnh phủ lên đôi môi nóng ấm của ta. Nụ hôn nhạt nhẽo, chẳng có dư vị gì.
– Hương thơm trên người nàng thực dễ chịu.
Hoàng đế thì thầm bên tai ta. Nụ hôn lành lạnh rơi dần xuống cổ, khiến ta khẽ rùng mình.
Ta vốn không dùng hương liệu gì đặc biệt. Mùi hương mà hắn nói đến, có lẽ là mùi thảo dược tự nhiên trên người ta. Nói là tự nhiên nhưng cũng không phải sinh ra đã có.
Sự việc xảy ra vào năm ta lên ba tuổi, khi đó ta đột nhiên mắc phải một chứng bệnh lạ. Thái y trong cung đều lắc đầu bó tay. Lúc ấy mẫu thân ta vẫn còn được sủng ái nên phụ hoàng cũng dốc nhiều tài lực tìm thần y chữa bệnh cho ta. Đến khi ta hấp hối gần chết thì bỗng đâu xuất hiện một người tự xưng là Y Tiên lừng lẫy giang hồ xin nhập cung chữa bệnh. Mẫu thân đồng ý ngay lập tức. Phương pháp của người này rất lạ. Ông bắt ta mỗi ngày phải ngâm mình hai canh giờ trong một ngàn loại thảo dược, xong lại tiếp tục xông thêm ba canh giờ trong một ngàn loại hương liệu. Tất cả do một tay ông ta tự pha chế, không ai biết được thành phần dược liệu là gì. Ngoài ra, ông còn bắt ta ăn rất nhiều loại kì trân dị thảo để bồi bổ sức khỏe. Vị Y Tiên đó hành tung bí ẩn, thủ pháp kì dị nhưng quả thực lợi hại. Sau chín mươi chín ngày, bệnh của ta khỏi hẳn, thể lực tăng cao gấp mấy lần. Có điều mùi thảo dược năm ấy vẫn lưu lại trên người ta, đến bây giờ cũng không tài nào bay đi được.
Đám nô tài ở đây thật ý tứ. Đèn đuốc bên ngoài đều đã tắt tự bao giờ. Gian phòng chìm trong bóng đêm tĩnh lặng. Tất cả những gì ta cảm nhận được chỉ còn là hơi thở mát nhẹ của Hoàng đế nhóc con phả lên cổ và mùi tử đinh hương dìu dịu tỏa ra trên người hắn.
Hoàng đế có mái tóc rất mềm mại, gần như tóc của ta, cho nên khi tóc hắn rũ xuống hòa vào tóc ta liền cảm giác như là tóc của cùng một người. Ngón tay ta bất giác vươn ra, quấn lấy một lọn tóc của Hoàng đế và một lọn tóc của mình, sau khi quấn thêm mấy vòng thì không còn nhận ra được tóc nào là của ai nữa. Hóa ra câu "se duyên kết tóc" chính là ý này. Phụ hoàng của ta lại "kết tóc" với nhiều phi tử như vậy, thảo nào tóc của ngài càng lúc càng ít, bây giờ chỉ còn một mảng trán sáng bóng cũng là hợp lý.
Ta cứ vô thức vuốt ve lọn tóc trong tay, đầu óc lơ đãng những chuyện không đâu. Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ khi cảm nhận được vòng tay Hoàng đế siết chặt lấy eo mình, ta mới nhận ra mình đang nằm trên người hắn.
– Làn da của nàng rất đẹp, mềm mại giống như da trẻ con vậy.
Hoàng đế vuốt ve lưng ta, khe khẽ nói.
– Tạ ơn hoàng thượng.
Ta mơ màng đáp lại một câu.
Ta biết mình không có gì hơn người, duy chỉ có làn da này có thể khiến các phi tử của phụ hoàng phải ghen tức. Thậm chí có kẻ còn nhiều lần dùng roi mây đánh ta để hủy hoại nó bằng được . Có điều làn da đẹp như vậy, ở trên người một nữ nhân tầm thường như ta có xem là phí phạm quá không?
Cơn buồn ngủ đã kéo đến giữ chặt mi mắt ta. Thân thể Hoàng đế gầy gò, nằm trên người hắn không được êm ái như trên nệm nhưng ta vốn dễ tính nên chỉ một lát sau đã muốn thiu thiu ngủ. Vậy mà đột nhiên hoàng đế lại ngồi bật dậy, hại ta lăn từ người hắn xuống giường, suýt chút tim nhảy ra ngoài.
– Hoàng thượng...
Ta cắn răng chịu đau, lồm cồm bò dậy, nghĩ bụng không biết mình đã làm gì thất lễ.
– Nguyệt nhi, đây là cái gì?
Giọng Hoàng đế đột ngột trở nên hốt hoảng.
Ta mơ hồ một chút mới nhận ra bàn tay Hoàng đế đang đặt trên mấy vết sẹo sau lưng mình.
– Đó là... Lúc nhỏ Mẫu hậu có dạy dỗ thiếp đôi chút...
Ta ngái ngủ, đáp bừa cho qua chuyện.
Những vết sẹo này chính là sự ghen ghét của những ả đàn bà xấu xa kia, cũng là sự trừng phạt của bọn chúng đối với việc mẫu thân thường xuyên đến tìm phụ hoàng. May là da thịt ta vốn lành tính, bao nhiêu vết thương chỉ cần rửa sạch băng bó sơ qua vài ngày là lành lặn như cũ; riêng những chỗ quá nặng mới để lại sẹo nhưng cũng rất mờ. Không ngờ Hoàng đế lại quan tâm đến nỗi thắp đèn sáng rực lên săm soi cơ thể ta.
– Chỗ này... chỗ này nữa...cũng là do Mẫu hậu của nàng làm hay sao?
Hoàng đế chụp lấy bắp chân ta, chăm chăm nhìn những vết sẹo mờ ngang dọc trên đó.
Ta đỏ mặt.
Tính tình ta bẩm sinh lạnh nhạt, rất hiếm khi có thể đỏ mặt. Tuy ban nãy gần gũi với Hoàng đế nhưng trong đầu ta toàn nghĩ vẩn vơ, trong phòng lại không thắp đèn nên chẳng hề cảm thấy thẹn thùng gì. Nhưng bây giờ đèn đuốc sáng trưng, hắn lại nhìn ta trực diện. Ta dẫu có lạnh nhạt thế nào thì cũng vẫn là nữ nhân. Bao nhiêu máu trong người dồn hết lên mặt. Ta tỉnh táo hẳn.
– À không... ở đó là Thẩm phi, còn bên kia là Lý phi...
Tư thế này quả là khó coi. Ta ngượng ngùng muốn rút chân lại nhưng Hoàng đế vẫn kiên quyết nắm chặt không buông. Hai má nóng bừng, ta chỉ muốn đạp hắn lăn xuống đất nhưng lại sợ mất đầu, nên đành tùy hắn muốn sao thì làm.
Hoàng đế sững sờ nhìn ta rất lâu.
Ta thở dài.
Hoàng đế đã lấy về một người vợ chẳng những nhiều tuổi hơn mà lại không xinh đẹp, chẳng những không xinh đẹp lại còn có nhiều sẹo trên người. Hắn nhất định rất thất vọng. Hắn mà thất vọng, liệu có phế ta không? Hay là hắn sẽ giết ta?
– Xin Hoàng thượng thứ tội...
Ta sợ sệt, cụp mắt nhìn xuống, chỉ nghe Hoàng đế hít sâu một hơi đã thấy mình bị hắn kéo vào lòng ôm chặt. Chặt đến không thở nổi.
– Từ nay về sau, trẫm sẽ không để ai ức hiếp nàng.
Ta không biết hắn nói với ta hay là đang tự nhủ với chính mình. Lời nói của bậc đế vương lúc nào cũng ngọt ngào và có vẻ đáng tin như thế sao?
Ta không ngại ngùng gì, cứ vòng tay ôm ngang eo Hoàng đế, khe khẽ gật đầu. Thân thể hắn mát dịu, còn hơi lạnh lẽo nhưng bây giờ đang lúc trời nóng nực, thành ra ôm hắn giải nhiệt cũng tốt. Cảm giác được một bàn tay man mát vỗ về sau lưng cũng thật thoải mái làm sao.
Người hứa cho thiếp một đời bình an?
Ý tốt của người, thiếp nhận.
Nhưng ý tốt này, người sẽ giữ được bao lâu?
Ta cứ ngồi như vậy mà ngủ thiếp đi trên vai Hoàng đế. Trong giấc ngủ, ta lờ mờ cảm nhận được Hoàng đế nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ta, hình như còn hôn lên trán ta.
Bên tai ta lại như thoảng qua mấy chữ "một đời bình an".