Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 7: Do dự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Trang cúi đầu: "Nô tỳ không có..."

"To gan! Ai cho ngươi nói chuyện?" Lời còn chưa nói xong, Hoàng hậu đã lớn tiếng đánh gãy. Liếc mắt nhìn nữ tử bên dưới, trong mắt bà chỉ toàn tức giận, nhưng trong đó lại ẩn ẩn có tia thương tiếc.

Nữ tử thông minh như vậy, bà vốn nên vui vẻ khi nàng ở cạnh Thái tử, chỉ tiếc, nàng lại là quân cờ làm dao động Thái tử. Nếu sự việc đã ra như vậy, bà quyết sẽ không nương tay.

Không thể để mình lợi dụng, vậy thì bà chỉ có thể hủy hoại nàng. Cẩn thận đủ điều, cho nên bà mới là Hoàng hậu của Tây Chu.

Vừa rồi, thời điểm Tề Hiền phi tới đây, nàng ta còn nói bóng nói gió, bà nghe không phải không hiểu.

Mà bà chỉ quan tâm một chuyện, đó là Thái tử Tây Chu, chỉ có thể là con trai bà. Những người khác, đừng hòng mơ tưởng!

"Rầm" một tiếng, trong nội trướng đột nhiên có thứ gì bị ném ra dừng ngay trước mặt Thượng Trang. Nàng theo bản năng nâng mắt, không khỏi giật mình.

Thứ bị hoàng đế vứt ra là một thanh chủy thủ được khảm đá màu lục.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, hoàng đế muốn nàng tự sát hay sao?

Nàng còn đang suy nghĩ, thanh âm già yếu bên trong đã truyền tới: "Thái tử, gϊếŧ nàng ta."

Cả người Nguyên Duật Phong run lên, hắn không tin đưa mắt nhìn vào sa trướng, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sắc bén của Hoàng hậu. Hắn chỉ thấy bà cau mày, liếc mắt ý bảo hắn cầm thanh chủy thủ lên.

Thượng Trang bất giác nhìn Nguyên Duật Phong bên cạnh, hắn không nhìn nàng, chỉ quỳ gối, cũng chưa từng đưa tay nhặt thanh chủy thủ. Nàng nhớ, thời điểm tới đây nàng còn nói, muốn sống. Hắn muốn nàng cầu xin hắn, nhưng, nàng không mở miệng.

Nếu đã như vậy, hắn sẽ vì tự bảo vệ mình mà gϊếŧ nàng sao?

Trong lòng càng lúc càng nặng nề, nàng, không biết.

Dù sao, nàng cũng không phải người trong lòng của hắn.

Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên nhớ tới Nguyên Chính Hoàn. Nếu y ở đây, y sẽ cứu nàng sao?

Sẽ sao?

Nàng thầm tự hỏi, lại đột nhiên muốn cười.

Nguyên Chính Hoàn vì sao phải cứu nàng? Nhưng, nàng lại không có lý do mà nhớ tới y.

"Thái tử..." Hoàng hậu nhịn không được khẽ quát, trong thanh âm hỗn loạn mấy tia gấp gáp. Bà không hi vọng vì một cung nữ mà hoàng đế không có thiện cảm với Thái tử. Nếu được, bà sẵn lòng tiến lên thay hắn gϊếŧ nàng.

Nhưng, bà biết, thứ hoàng đế muốn chính là Thái tử tự mình động thủ.

Ánh mắt Nguyên Duật Phong lướt qua gương mặt của Hoàng hậu, sau đó chậm rãi dừng trên thanh chủy thủ. Hắn đột nhiên cười khổ một tiếng, thật giống.

Giống ba năm trước đây...

Trong lòng đau đớn, hắn nắm chặt hai tay, cắn răng: "Phụ hoàng hồ đồ rồi sao? Nàng không phải nàng ấy."

"Thái tử!" Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, bàn tay đặt trên đầu gối nhịn không được mà run lên.

Thượng Trang cũng khϊếp sợ, "Nàng ấy" trong lời của hắn là ai? Người đó là nữ tử điều chế hương lộ hoa hồng sao?

Nghĩ nghĩ, trái tim lại đột nhiên khẩn trương.

"Khụ khụ..." Hoàng đế ho khan rồi đứng lên, Hoàng hậu định nhấc sa trướng đã thấy ông vung mở, ngồi dậy. Chằm chằm nhìn hai người bên dưới, sau một lúc lâu, ông mới lên tiếng: "Nếu không phải, con còn có gì để do dự?" Thời điểm hoàng đế nói chuyện, ánh mắt đã dừng trên người Thượng Trang.

Ông nhìn ra được Nguyên Duật Phong đang do dự, nữ tử này, rốt cuộc có bản lĩnh gì, tiến cung chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã làm Thái tử trở nên như thế?

Xem ra, là ông đã quá nương tay.

Ngay từ đầu, ông không nên giữ lại tính mạng của nàng.

Hoàng hậu định đỡ hoàng đế, ông lại vẫy tay ý bảo không cần.

Nguyên Duật Phong nâng mắt, nói: "Nếu không phải, vậy phụ hoàng đang có ý gì?"

"Ngươi!" Hoàng đế đứng lên, một trận đau đầu đột nhiên đánh úp. Ông cơ hồ không đứng thẳng được, Hoàng hậu hoảng sợ, kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy thân thể sắp ngã của ông, quay đầu trách mắng: "Làm càn! Sao con có thể nói chuyện với phụ hoàng mình như thế! Không phải chỉ là một nô tỳ thôi sao? Gϊếŧ nàng ta đi!"

Trái tim Thượng Trang "thình thịnh" nhảy loạn, cục diện như vậy, một câu nàng cũng không có tư cách để nói. Sinh tử của nàng đang nằm trong tay bọn họ.

Nguyên Duật Phong khẽ cười một tiếng: "Ngay cả thân muội muội ngài còn hạ thủ được, huống chi hôm nay chẳng qua là một cung nữ hèn mọn."
« Chương TrướcChương Tiếp »