Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
Đồng phúc tấn cười đáp: "Năm nay vừa tròn mười lăm, trước đây ở nguyên quán Thịnh Kinh, tháng trước mới vào kinh." Xoay người lại dắt cô nương tới: "Cung thỉnh Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu vạn phúc kim an."
Thái hoàng Thái hậu mỉm cười nói: "Y Lập à, trời đất ở quan ngoại tuy rộng lớn, nhưng cô nương nuôi ở trong kinh thì tốt hơn."
Đồng phúc tấn nói vâng: "Mẫu thân con bé mất sớm, từ nhỏ ôm tới lớn lên trước mặt thần phụ, sau đó lão thái thái không nỡ, nói muốn đưa đi quan ngoại, mặc dù thần phụ không muốn xa con bé, nhưng lại không thể làm trái lời lão thái thái, đành để họ mang đi. Hôm nay cũng đã lớn rồi, dù không nỡ cũng phải đưa vào kinh. Con bé khuê danh là Bạch Anh, tính tình hằng ngày rất linh động, hôm nay gặp nhiều người, chắc là hơi sợ rồi." Vừa nói, vừa dắt nàng chuyển hướng đến ghế của Hoàng hậu, hành lễ nói: "Cung thỉnh Hoàng hậu chủ tử vạn phúc kim an."
Anh Minh giơ tay lên nói miễn lễ, nhìn kĩ cô nương kia, nàng ấy có một đôi mày cong lá liễu, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, nhìn thoáng qua trừ hàng chân mày ra thì không có chỗ nào là không tròn. Làn da trắng nõn, nhìn hơi giống như cục bột, rất vui tươi, làm cho người ta ưa thích.
Anh Minh chính là như vậy, không có ác ý với bất cứ ai, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không ghét ai, bởi vậy với cô nương mới gặp lần đầu này, theo nàng là cực tốt. Ngay cả khi biết hôm nay Đồng gia đưa nàng ấy tiến cung là có ý tiến cử, nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng. Trên dưới Đại Anh, cô nương đến tuổi đều phải đi con đường này, có đường dẫn người vào trước, nếu như trong cung có ý định, chọn ngày hoàng đạo là có thể sắc phong. Nếu như trong cung không hứng thú mấy, như vậy thì tham gia tuyển tú mùng mười tháng hai hàng năm, trộn lẫn trong đám tú nữ để người ta chọn lựa. Khi đó tuy rằng cũng có cơ hội tấn vị, nhưng phần lớn là nhờ mặt mũi của bậc cha chú trong nhà, từ Quý nhân chậm rãi đi lên, tương đối mất nhiều sức lực.
Lần lượt hành lễ ra mắt xong, Đồng phúc tấn bèn nói chuyện với Thái hoàng Thái hậu. Dù sao nếu tra về nguồn gốc thì cũng là thân thích, Nhị Công chúa của tiên đế gia hạ gả cho ca nhi (anh em) nhà bà, có người giật dây bắc cầu ở giữa, Nhị Trưởng Công chúa nói rất nhiều chỗ tốt của em chồng trước mặt Thái hoàng Thái hậu, cơ hội tiến cung lập tức lớn hơn mấy phần.
Còn Thái hậu, không muốn góp vào phần náo nhiệt này nên nghiêng người nói chuyện phiếm với Anh Minh: "Vốn nghe nói nhà Đồng Sùng Tuấn có vị Chính Chi Nhi tiểu thư, nhưng không biết tại sao tháng trước bị lâm bệnh, hơi đần độn, chỉ sợ không ổn, nên hiện giờ Đồng phúc tấn mới đưa người này đến. Đồng gia có hai khuê nữ đến tuổi ứng tuyển, lớn không được thì đành phải chọn nhỏ. Người này không phải do Đồng phúc tấn sinh mà là Trắc phúc tấn. Thân thể Trắc phúc tấn không được tốt, sinh con bị rong huyết mà chết, sau đó cô nương này được nuôi ở phòng của phúc tấn, cũng là mệnh khổ."
Anh Minh ồ một tiếng, vô cùng đồng cảm với người này: "Nàng ấy cũng là do Trắc phúc tấn sinh, cái này thật giống với con. Chỉ là con suôn sẻ hơn nàng ấy nhiều, con được sinh mẫu nuôi lớn, dù sao cũng thuận lợi hơn nàng ấy."
Thái hậu gật gật đầu: "Không phải nhà nào cũng hòa thuận giống nhà con, đúng là vì nhà cửa yên bình nên mới nuôi dưỡng ra một người tính tình tốt như con." Bà vừa nói vừa nâng chung trà uống một ngụm, nhân tiện liếc nhìn về hướng Đồng phúc tấn: "Không phải do mình sinh ra, dù sao vẫn kém một chút, cô nương nhà nào nguyện ý để tổ phụ tổ mẫu đưa tới quan ngoại nuôi nấng? Đồng Sùng Tuấn lãnh quân làm việc, quanh năm không có ở nhà, chỉ cần phúc tấn há miệng, đứa nhỏ mang đi thì sẽ mang đi. Chờ đến tuổi lại đón về, nên tham gia tuyển tú thì tham gia, mặc kệ có được hay không, vẫn là có cơ hội thăng tiến."
Anh Minh nghe xong buồn bã gật đầu, sau lại cười với Thái hậu: "Sao người lại biết nội tình vây? Chuyện trong nhà của những mệnh phụ đó, người đều có một quyển ghi chép."
Thái hậu vui vẻ cười ha ha: "Người như ta làm quả phụ bao nhiêu năm như thế, làm gì để gϊếŧ thời gian nào? Đương nhiên là góp nhặt chuyện phiếm khắp nơi! Nếu như theo ca từ trong lời kịch, ta nên tự xưng một tiếng Ai gia --- trượng phu đã mất, cũng không được bi sao! Nếu không tự mình tìm chuyện vui, ta sẽ buồn chết."
Cho nên, con người nên có tính tình rộng rãi như Thái hậu, bất chấp bao nhiêu gập ghềnh lớn nhỏ, dù cho cuộc sống không có hy vọng, cũng phải tự mình sống vui vẻ. Đối với vị bà bà (mẹ chồng) này, Anh Minh luôn có một phần yêu thương, một phần kính nể, không cần phải giấu mình trước mặt bà, nàng ép giọng xuống hỏi: "Bạch Anh cô nương này, định giữ lại sao ạ?"
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng: "Con nguyện ý giữ nàng ta lại à?"
Anh Minh cười một cái: "Chuyện này không phải do nô tì quyết định, nghe theo Lão phật gia và người, còn có ý của Vạn tuế gia nữa."
Thái hậu lắc đầu: "Ta cũng không quản nhiều, liên hôn trong triều đều phải nhìn vào thế lực nhà mẹ đẻ, chuyện triều chính ta một chữ cũng không biết, cho nên còn phải xem ý của Lão phật gia và Hoàng đế. Nhưng Đồng Sùng Tuấn này nhận được thánh quyến, lần trước đánh thắng trận, hiện giờ lại được phái đến Khách Nhĩ Khách Tứ Bộ, triều đình đang muốn đánh Xa Thần Hãn."
Anh Minh à một tiếng, như vậy là rất cần mượn sức, duy trì triều đình ổn định thì cần văn thần, mở mang bờ cõi cần võ tướng. Dù sao phòng ở trong cung rất nhiều, cho thêm một phân vị cũng được. Nàng chua chát nghĩ, vị kia biết được hẳn là cao hứng đến hỏng, hậu cung lại có máu mới đổ vào, hiện giờ uống Linh Quy Tập [*] cũng không cần phải lo lắng, sẽ có chỗ để hắn đi.
[*] Linh Quy Tập (龟龄集): Một loại thuốc Hoàng đế thường dùng, thành phần chính là nhung hươu, tốt cho thận, lá lách, xương cốt...
Từ xưa đến nay, cơ hội để nữ hài có tiếng nói không nhiều lắm, đặc biệt là hôn sự của bản thân cơ bản đều nghe lệnh của chủ tử, lệnh của phụ mẫu. Hoàng đế dù là đầu heo mặt chó cũng phải theo hầu hạ, đừng nói chi đến đương kim Vạn tuế gia phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đường đường. Cho dù đôi khi đầu óc không được tốt mấy, nhưng không biểu hiện ra ngoài, không ảnh hưởng đến toàn cục. Cô nương chỉ nhìn tướng mạo của hắn, chắc chắn sẽ khắc vào trong lòng, cho nên trong hậu cung hẳn là không có nữ nhân nào không yêu hắn.
Gả vào nhà đế vương không tốt đẹp gì, nàng nổi giận nghĩ, tất cả cô nương tốt nhất thiên hạ đều để cho hắn chọn, chả trách nhiều người muốn làm Hoàng đế như thế! Nàng nhìn con đường đi về phía đông, hắn ở đó dự đại yến với quần thần, còn chưa đến. Nàng có chút muốn chờ hắn tới, lại không muốn hắn tới. Hôm nay nhân yến tiệc trung thu, các nhà đều dẫn cô nương nhà mình đến, nếu như hắn thấy, phát hiện vừa ý, vậy... làm thế nào mới tốt đây!
Tùng Cách ở đầu bên kia cầm hai cây kẹo đường thỏ nhi gia tới. Thỏ nhi gia ngồi ngay ngắn trên đầu cây gậy nhỏ, mang dáng dấp của võ tướng. Hai cái đều cho Anh Minh, Anh Minh dâng cho Thái hậu một cây, Thái hậu không hề nghĩ ngợi, cắn một cái rớt đầu thỏ nhi gia.
"Ôi, ăn như thế không tao nhã." Thái hậu nổi hứng, bà là người lòng dạ cởi mở, không hề kiêng kị gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Anh Minh ăn món đồ chơi bằng đường này rất có trình tự, nàng ăn hạo kỳ [*] ở phía sau trước, rồi ăn lỗ tai. Thỏ nhi gia không có lỗ tai thoạt nhìn có chút đáng thương, như một hòa thượng sứt môi.
[*] Hạo kỳ: Cờ tam giác sau áo giáp (phía sau chiếc áo giáp của võ tướng trong Hí khúc có lá cờ thêu hình tam giác).
Cung nhân Thiện cục đi tới đi lui, thức ăn trên bàn cũng dần thay đổi, từ rượu và thức ăn đổi thành trái cây và điểm tâm. Tiết trung thu, nói đến chuẩn bị thì trước hết là nghĩ đến cua và bánh trung thu, Anh Minh không quá thích hai thứ này, cua thì ngại phiền phức, bánh trung thu thì ngại quá ngọt. Nàng thích ăn lựu, trong đĩa trái cây vì để giữ khẩu vị nên lựu vẫn để nguyên. Nhưng phần đầu quả đã được mở ra, chỉ để hờ lên trên, trên thân quả được người ta cắt vài đường dọc, nhìn lướt qua giống như một củ tỏi.
Nàng hơi nghiêng người hỏi: "Hoàng ngạch nương, con có thể ăn lựu này không?"
Thái hậu nói ăn đi: "Làm Hoàng hậu không cần ăn kiêng."
Nàng cười ngượng ngùng. Hải Đường bên cạnh muốn đi đến giúp, nàng nói không cần, cầm cái đĩa sơn thủy nhỏ đặt ở trước mặt, tự mình chầm chậm, đoan trang, bỏ từng hạt đỏ tươi trong suốt như mã não vào trong đĩa nhỏ.
Nàng thích làm mấy việc nhỏ thế này, từ bé đã vậy, nàng không thích ăn từng hạt, thích gom lại, sau đó ăn một lúc thật sảng khoái. Có điều khi làm Hoàng hậu, hành động không được tự do như vậy, nhất là trường hợp này, nhiều mắt nhìn, nàng phải giữ thể diện của thân phận. Nhưng tách lựu không giống như bóc cua, tách lựu là tình thú nhỏ, Hoàng hậu không cần hầu hạ, có đức tính tốt cùng vui vẻ với mọi người. Cho nên thấy nàng tự động tay, các nội ngoại mệnh phụ cũng không thể kêu người hầu hạ, tách lựu bóc cam đều là tự mình làm.
Trên sân khấu đã bắt đầu sướиɠ âm, người trên sân khấu hát 《Thiên Thủy quan 》, rất hợp với tình hình mà giả trang lỗ tai thật to, vẽ mặt thỏ. Gia Cát Lượng phe phẩy quạt lông hát ba câu: "Hắn xấu hổ quỳ thẳng ở bên đường, ta không thích tướng quân thao lược rộng, ta thích tướng quân là một binh sĩ tốt có hiếu."
Thái hậu vỗ tay: "Hóa ra tướng quân này là Vạn tuế gia của chúng ta!"
Mới nói đến Vạn tuế gia xong, một đoàn gấm xanh đã lọt vào khóe mắt của Anh Minh, là Hoàng đế đến. Đầu tiên hắn hành lễ gặp mặt với Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.
Anh Minh vội vàng đứng lên khuỵu người vấn an, các cáo mệnh thấy vậy cũng nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi, ở bên cạnh bàn ba quỳ chín lạy, cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.
Hoàng đế nói bình thân: "Hôm nay không tính là quốc yến, không cần giữ lễ tiết. Đừng vì trẫm tới mà ảnh hưởng đến nhã hứng, cứ tùy ý đi."
Mọi người tạ ân đứng dậy, ngồi xuống lần nữa, Anh Minh hỏi: "Đại yến ở phía trước đã xong rồi ạ? Sao giờ này Vạn tuế gia đã đến đây rồi?"
Đương nhiên là do Hoàng đế nhớ đến chuyện trong lòng, cho nên mới nôn nóng đến đây. Nhưng không thể nói thẳng ra được, hắn còn muốn lát nữa hành động bất ngờ, bèn thuận miệng trả lời: "Phía trước có mấy đại thần thân thiết và Nội Vụ phủ thu xếp, trẫm đến đây để tận hiếu với Lão phật gia và Thái hậu."
Anh Minh cũng không biết tâm tư của hắn, nàng gật đầu, lại quay đi tách lựu của mình. Hoàng đế y theo ý tưởng của Đức Lộc trước đó, chờ nàng để tay xuống bàn, nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy, chỉ thấy nàng múa máy bốn cái hộ giáp (đồ bảo vệ móng) khắc hoa kim lăng khảm mễ châu (hạt châu nhỏ như hạt gạo), không hề hoang mang mà tách lựu, từng hạt đỏ rực vân vê trên đầu ngón tay, như một chấm mực đỏ.
Hoàng đế chờ đến nóng lòng, lại khó nói nên lời, đành nhìn đĩa hạt lựu kia mà phát ngốc. Nghĩ rồi lại suy, hẳn là phải giở chút thủ đoạn, vì vậy bất chấp tất cả, kéo đĩa đầy lựu tới trước mặt mình.
Anh Minh thấy thành quả mình bận rộn cả nửa ngày bị đoạt đi mất, ngạc nhiên nhìn hắn. Hoàng đế sợ nàng tức giận, rất ấm ức tìm bậc thang leo xuống: "Trẫm cũng thích ăn."
Vậy thì thôi, nàng nghe xong hết giận, lông mày vốn dựng ngược lên được thả về chỗ cũ, thậm chí còn hiện lên chút ý cười. Bởi vì cuối cùng cũng tìm được một sở thích chung, sau này trao đổi về việc ăn uống sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
"Không ngờ người cũng thích ăn." Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, săn sóc lấy chiếc thìa vàng nhỏ ở trước mặt mình tới, đặt trước mặt hắn: "Ăn đi ạ, ăn hết vẫn còn, ta tách cho người."
Hoàng đế chớp mắt một cái, phát hiện sự việc phát triển không giống như dự đoán. Hắn cúi đầu nhìn một đống hạt lựu trong đĩa, hắn biết dù thế nào cũng không thể vứt bỏ sự nhiệt tình tự tay làm của nàng. Nếu bây giờ không được, hay là dứt khoát ăn hết giúp nàng, để cho nàng không còn gì để tách, sau đó đôi tay này có thể rảnh rỗi, có thể đặt ở kia để cho hắn nắm lấy.
Thật là một sự hy sinh lớn lao. Đức Lộc lực bất tòng tâm nhìn Vạn tuế gia múc từng thìa cho vào miệng, nếu là ngày bình thường thì lão nhân gia ngài sẽ không thể nào ăn thứ vụn vặt như vậy, trái cây này chỉ có cô nương gia mới kiên trì, Vạn tuế gia là người làm đại sự, ngay cả nếm cũng sẽ không nếm. Hiện giờ vì đạt được mục đích có thể xem như là bất chấp tất cả rồi... Thật ra trái cây do nương nương tách ăn vẫn khá ngon nhỉ!
Anh Minh không hiểu cách ăn của hắn, thấy hắn múc từng thìa một cách dứt khoát, nàng nghiêng đầu hỏi: "Người ăn lựu không nhả hạt sao?"
Hoàng đế giật mình, hạt... lựu? Chính là cái thứ nhai còn dư lại kia? Hắn cảm thấy xấu hổ lại tức giận, đây là trái cây gì, trong hạt còn có hạt, ai cho phép nó sinh ra như thế!
Nhưng hắn có nỗi khổ không nói nên lời, rõ ràng mượn cớ thích ăn để đoạt lấy, đến cuối cùng ngay cả hạt bên trong cũng không biết, chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Hắn đành phải tiếp tục duy trì thể diện: "Trẫm thích ăn như thế."
Anh Minh ồ lên, trong lòng nói Vạn tuế gia thật là có cá tính, ngay cả ăn lựu cũng không giống người khác. Bất luận như thế nào, hiếm khi nghe thấy món hắn thích ăn, nàng càng thêm ra sức tách hạt cho hắn, thế nên Hoàng đế bắt đầu hoài nghi, cái đĩa này thật ra là cái Tụ Bảo bồn (ý nói lúc nào cũng dồi dào), không thì tại sao ăn mãi vẫn không hết.
Sau cùng hắn không chịu được nữa, đặt thìa xuống nói: "Hoàng hậu nghỉ một lát đi."
Anh Minh rất có tự giác làm một Hoàng hậu tốt, nói không mệt. Lòng Hoàng đế lại rất mệt, thầm nghĩ trẫm đã no rồi, thật sự ăn không nổi nữa. Nếu cứ mãi không dứt như thế, rốt cuộc là khi nào mới có thể nắm lấy tay nàng được!
Trong thời khắc mấu chốt này Đực Lộc phát huy tác dụng cực lớn, hắn cầm chậu bạc tới, cười nói: "Quả lựu có tính ngọt, chủ tử nương nương rửa tay đi. Cũng đừng bóc nữa ạ, một hồi móng tay sẽ biến thành màu đen, rất khó coi."
Anh Minh không còn cách nào khác, đành phải đặt tay xuống. Hải Đường bước lên thay nàng gỡ hộ giáp xuống, Hoàng đế nhìn thấy những ngón tay màu xanh lá đã được tháo ra, chỉ còn lại năm ngón tay có móng ngắn, non mịn, xinh đẹp, không giống như những bộ móng dài lâu năm gần như trở nên thô ráp đáng sợ, tay của nàng còn có hình dáng linh lung. Hắn bỗng nhiên cười nói: "Hoàng hậu, cứ để móng tay như vậy được rồi, nàng đừng giữ lại dài như bọn họ, không đẹp."
Anh Minh rất kinh nhạc, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt hắn lại nhìn chằm chằm lên sân khấu, dường như lời vừa rồi không phải do hắn nói.
Nhưng lòng của nàng nhẹ nhàng rung rộng, khó có thể tưởng tượng được rằng một bá vương qua loa cẩu thả sẽ để ý đến móng tay của nàng. Nàng mím môi cười: "Ta cũng nghĩ như vậy, móng tay dài rất vướng, rửa tay cũng vô cùng phiền phức."
Hoàng đế ừ, lại lặng lẽ nhìn đôi tay kia, từ trong nước đưa lên lại càng thêm trắng đến óng ánh, dù là dùng khăn lau cũng không ảnh hưởng gì.
"Nhưng mà..." Nàng lại gắn hộ giáp lên, hơi xấu hổ nói: "Lựu kia, ta còn chưa được ăn."
Tim của Hoàng đế vốn đã đập thình thịch, chỉ chờ nắm tay nàng, hắn đã thực hành và cân nhắc chuyện này cả một đêm. Nhưng nàng nói như vậy, rõ ràng là ám chỉ, vừa rồi ta tách cho ngươi, bây giờ đến phiên ngươi.
Nếu đổi lại thành người khác, Hoàng đế để ngươi hầu hạ đã là coi trọng ngươi, tạ ơn còn không kịp, ai còn dám yêu cầu trả lại! Nhưng người này thì khó nói, nàng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy chột dạ.
Bên cạnh còn có người hầu, để người khác bóc được không, để hắn rảnh tay làm chuyện đứng đắn. Kết quả nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng không rõ ý, hắn bỗng nhiên khuất phục, nhận mệnh nói: "Trẫm tách lựu cho Hoàng hậu."
Giai thoại thiên cổ, tuyệt đối là vậy! Vạn tuế gia rửa tay, thả từng hạt lựu vào trong chiếc đĩa, nhưng hắn tách không đúng cách, tốc độ tách không theo kịp tốc độ ăn của nàng, chuyện này cho thấy trước khi nàng ăn đủ, hắn sẽ không được rảnh tay.
Nàng còn đang khen ngợi hắn: "Tấm lòng của Vạn tuế gia... Không nói nữa." Hạt lựu giữa đôi môi đỏ, chụt một tiếng hút vào, Hoàng thượng nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Thật ra đồ kém cỏi này rất nữ tính, hắn thầm nghĩ, chỉ cần không phải lúc cắn răng phân cao thấp, dáng vẻ cũng còn giống người kia rất xứng với hắn. Chỉ tiếc là nắm không được, trong lòng hắn càng thêm nôn nóng, nếu không có cơ hội nói ra, nếu như bỏ lỡ hôm nay, lần tới phải lấy dũng khí, còn mất thêm rất nhiều tinh thần.
Cứ như thế này thì không được, hắn tính toán trong đầu, động tác tay càng lúc càng chậm. Đức Lộc nói cần phải thực hiện dưới bàn sao? Chuyển lên mặt bàn cũng được mà! Hắn là người có tích cách dám nghĩ dám làm, thấy bàn tay kia đặt cách mình khoảng ba tấc, hắn bỗng nhiên bạo gan, bỏ quả lựu xuống, bất chấp nắm lấy.