Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 26: Chương 26:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Nga Sung dung

Nơi có nước ắt có linh khí, Lâm Khê đình ở giữa hồ, tuy hồ bị chia làm hai nửa, nhưng vẫn dưỡng ra được một hồ đầy sen.

Còn chưa đến mùa nên mới có vài cây lẻ tẻ kết nụ. Nụ hoa hơi nhọn nhọn, chỉ to như há cảo thịt dê vừa rồi. Nhưng lá sen lại khá tươi tốt, một lá chồng lên một lá, rất có xu thế đỡ lấy trời.

Đương nhiên lá cây đều là lá mới của năm nay, nhưng ra sớm hay muộn có khác biệt rất lớn, lá già màu sắc đậm, gân lá rõ ràng cứng cáp. Lá mới màu sắc nhạt hơn nhiều, mang theo một điểm mềm mại xoay tròn, mạch lạc như một bức họa mỹ nhân ngả nghiêng chốn hồng trần, bút pháp nhẹ nhàng xinh đẹp, điểm đến đó thì ngừng.

Bên cạnh hồ ở Lâm Khê đình có lan can bằng cẩm thạch bao vây bốn phía, bám vào lan can duỗi tay ra vừa lúc có thể với tới cây lá. Anh Minh để Tùng Cách níu nàng lại, còn mình thì thò người ra hái. Lá sen rậm rạp, tầng tầng lớp lớp gần như che kín mặt hồ. Đợi nàng thò tới gần, xuyên qua từng tầng từng tầng kẽ hở của lá sen, mới nhìn thấy nước ao phía dưới trong suốt đến đáy, trong nước lại có cá, vô cùng ngạo mạn không coi ai ra gì cứ thế tung tăng.

Anh Minh thấp giọng kêu lên: “Có cá chép!”

Tùng Cách cũng duỗi cổ ra nhìn: “Ở đâu? Ở đâu cơ?”

Bên cạnh có một giọng nói mềm mại vang lên: “Lá sen phía dưới quá dày, không thấy rõ đáy ao đâu, đợi đến lúc lá sen tàn hết thì những con cá kia mới nổi lên.”

Hoa viên của Từ Ninh cung là nơi mà nhóm phi tần trong cung giải buồn tránh nóng, gần như lúc nào đến cũng có thể gặp được người ra vườn đi dạo. Anh Minh thu người lại nhìn qua, người vừa lên tiếng chính là một nữ tử trẻ tuổi, mặc áo lông cừu thêu lưới hình tròn màu xanh nhạt, chải bả tử đầu [1] ngay ngắn. Trên búi tóc mang đồ trang sức đơn giản, chỉ có một chuỗi ngọc xanh nhỏ đong đưa bên tai làm tôn lên làn da trắng sáng, có chút cảm giác lạnh nhạt như hoa cúc.

[1] Bả tử đầu: Một kiểu tóc của phụ nữ thời nhà Thanh.

Anh Minh quan sát nàng ấy, nàng ấy cũng mỉm cười nhìn nàng: “Cô nương không phải người trong cung, chắc là người mà Lão phật gia mới đón vào cung à? Là cô nương nhà Nạp Công gia?”

Nhìn cách ăn mặc này, chắc là phi tần của Hoàng đế, mặc kệ là phân vị nào, khi gặp phải hành lễ chắc chắn sẽ không sai.

Anh Minh nhún người thỉnh an nàng ấy, cúi đầu nói vâng: “Nô tỳ mới đến, chưa được gặp chủ nhân trong cung, không biết phải xưng hô thế nào, mong được thứ tội.”

Cái nhún người này không phải ai cũng có thể nhận được, người được hành lễ nhanh chóng đi tới nâng nàng lên, cười nói: “Cô nương đừng làm vậy, đây không phải tổn thọ ta sao. Tuy rằng trước mắt chưa định phân vị, nhưng tương lai cũng đều là tỷ muội. Năm ngoái Lão phật gia không khỏe, không thích nhiều người ầm ĩ nên cho miễn thỉnh an sáng chiều, ta cũng không thể đến Từ Ninh cung gặp cô nương một lần. Hôm nay may mắn gặp được, cô nương lại hành lễ với ta, thật làm cho ta tổn thọ mất.”

Trong cung từ trên xuống dưới đều biết, sau khi Hiếu Tuệ Hoàng hậu đi thì khuê nữ nhà Nạp Tân lập tức tiến vào, còn là Lão phật gia tự mình phái người đi quý phủ đón, tất nhiên tiền đồ không thể nói hết được. Hôm nay vừa hay gặp được, vậy thì chào hỏi, lộ mặt trước, sau này cũng không xem như hoàn toàn xa lạ.

Thị nữ đi theo bên cạnh cũng lên tiếng: “Đây là Di Tần nương nương của chúng ta, nô tỳ là Tiểu Hỷ, thỉnh an cô nương.”

Anh Minh cười cười, nói không dám nhận: “Ta vào đây là phụng dưỡng Thái hoàng Thái hậu, không nhận nổi ngươi xưng nô tỳ.” Rồi nói với Di Tần: “Tiểu chủ nhân đi dạo vườn à? Hôm nay là ngày đầu sau cơn mưa, nên đi ra ngoài hít thở không khí.”

Di Tần có một đôi mắt phượng, hơi hơi xếch lên, lúc cười lại có một loại phong tình không nói ra được. Nàng ấy thuận theo nói: “Không phải sao, cô nương cũng đi dạo vườn à?”

Anh Minh nói không phải: “Nô tỳ đi hái chút lá sen tươi về làm cháo lá sen cho Lão phật gia, không ngờ ở chỗ này gặp được tiểu chủ. Nô tỳ thật thất lễ, đáng lẽ phải thỉnh an nhóm tiểu chủ ở các cung trước mới phải.”

Di Tần nghe xong xua tay: “Cô nương đừng nói vậy, bảo nha đầu kia đừng xưng là nô tỳ mà mình còn xưng thế.” Một bên quay đầu phân phó Tiểu Hỉ ở lại cùng người của Anh cô nương hái lá sen, một bên thân thân thiết thiết cầm tay Anh Minh đi vào trong đình.

Bốn mặt đình đều mở cửa sổ, có thể ngắm phong cảnh bốn phía. Có ghế băng kê sát vào tường, ngồi gần cửa sổ, gió từ bốn phía thổi đến, thổi vào người rất dễ chịu. Di Tần phe phẩy quạt tròn nói: “Chúng ta là người ở trong cung, ngẩng đầu bốn bề là trời, cúi đầu bốn bề là đất. Phải tuân theo quy củ, chỗ có thể đi không nhiều lắm, chỉ có nơi này và phía sau Ngự Hoa viên còn có thể thỉnh thoảng đi lại. Lúc trước lo việc tang ma của Đại hành Hoàng hậu, ta cũng ở Chung Túy cung, lúc cô nương tiến đến lễ bái, ta đi theo nhóm mệnh phụ lùi vào trong thiên điện, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy ngươi tiến đến.”

Anh Minh à một tiếng, lúc ấy chỉ có một mình nàng tiến vào chính điện, chỉ có bốn cung nữ thái giám túc trực bên linh cữu thêm dầu thắp nhang. Đoán chừng Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đang nhìn ở phía sau màn nên tất nhiên nàng không tiện tùy ý nhìn quanh. Dù sao đi vào chính là bị người dò xét, cũng không có gì lạ cả, chẳng qua người chủ nhân này có tâm kết giao, làm nàng có chút không được tự nhiên.

Còn Di Tần, dường như cũng không thèm để ý nàng thân thiện hay không, dáng vẻ nàng ấy hờ hững, khoác tay lên bệ cửa sổ khắc hoa, chậm rãi ung dung xoay chuỗi vòng tay thập bát tử [2] của nàng ta.

[2] Vòng Thập bát tử: Vòng của phật giáo, mỗi chuỗi gồm 18 viên được xâu lên. Còn gọi là vòng bồ đề.

“Ta đã sớm nghe nói qua, cô nương và Đại hành Hoàng hậu là bạn khuê mật của nhau. Tình bạn từ thuở nhỏ có được thật đáng quý mà, bây giờ Hoàng hậu nương nương mất đi, chắc cô nương rất thương tâm!” Nàng ta nói cực kỳ chậm, cực kỳ sâu sắc: “Hoàng hậu nương nương thật đáng thương mà, thời gian cuối đời đau đớn khôn xiết, thái thái nhà mẹ đẻ ở bên ngoài không vào được cung, nàng ấy cũng chỉ có thể trông mong nhìn ra cửa, dáng vẻ kia, cả đời ta đều không quên được. Ôi, nói ra lời này hơi bất kính, đi rồi có lẽ cũng thoải mái, không còn phải chịu những đau khổ kia, lên trời làm thần tiên đi. Bây giờ cô nương vào cung rồi, cũng không cần tù túng quá, nếu trong lòng khoáng đạt, thời gian rồi cũng qua thôi.”

Mỗi người trong cung đều đánh bàn tính của mình, trong mỗi câu nói đều có thâm ý. Vốn Anh Minh không quan tâm nàng ta nói gì, nhưng nàng ta nhắc tới chuyện biết dáng vẻ Thâm Tri lúc lâm chung, vẫn làm nàng cảm thấy trong lòng chua xót.

Sắp đi mà cũng không có người thân ở bên cạnh, lúc ấy Thâm Tri phải đau khổ đến nhường nào! Tiếc rằng thâm cung này giống như tường đồng vách sắt vậy, khi nàng ấy không còn hơi sức để hạ ý chỉ, hoặc có hạ ý chỉ cũng không có ai thay nàng ấy đi truyền đạt, một mình nàng ấy nằm trên giường lạnh lẽo, nhất định là rất sợ hãi. Anh Minh không phải loại người thân ở nơi náo nhiệt thì sẽ sẵn lòng múa hát mua vui, nàng biết lúc này Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu khoan dung với nàng, là vì a mã của nàng còn có thể dùng được vào lúc này. Còn tương lai sẽ thế nào chứ, Tiết Công gia ngã, kế tiếp sẽ đến lượt a mã nàng rồi. Tiết Thâm Tri mất rồi, người kế tiếp bị bỏ đi như giày rách tất nhiên sẽ là nàng.

Thật ra nàng rất muốn tỉ mỉ nghe ngóng xem khi đó các chủ tử cao nhất trong cung đối đãi thế nào với Thâm Tri, nhưng nghe được từ một người không biết nguồn gốc thì không khỏi bị thêm mắm dặm muối. Nàng quyết định từ bỏ, rũ mắt vuốt ve nếp gấp trên đầu gối, thản nhiên đáp lại: “Trong hoàng cung cẩm tú này, chỉ cần dưỡng tốt thân thể thì cái gì cũng có.”

Dường như Di Tần không nghĩ tới nàng ta lại nhận được một câu như vậy, nhìn như là thông suốt, mặc dù nói rất chân thành, cuối cùng lại khó tránh khỏi lấy lệ cho qua. Cũng phải, vừa gặp mặt đã móc hết tim gan, trên đời lấy đâu ra người như vậy chứ!

“Vạn tuế gia vẫn còn có chút tình nghĩa với nương nương, dù sao cũng là phu thê từ thời niên thiếu, phút cuối cùng cũng không đành lòng nhìn nương nương đi không an ổn. Ta nghe nói ngày nương nương về trời, Vạn tuế gia đi gặp nương nương, về sau không biết nô tài nào ở trước mặt phạm vào điều kị của Vạn tuế gia, Vạn tuế gia liền nổi giận đùng đùng rời khỏi Chung Túy cung. Ngươi xem, sống trong cung này, riêng thân thể khỏe mạnh cũng không dùng được mà còn phải là người ở bên cạnh biết tốt xấu nữa. Quan trọng nhất là có được một người tri kỷ, nếu lúc ấy cô nương cũng ở trong cung, nương nương cũng không đến mức lẻ loi.” Dứt lời Di Tần cười thẹn thùng: “Hôm nay ta thấy cô nương, nói một câu, dù cô nương nhìn ta tựa như có ý lôi kéo làm quen, cảm thấy người như ta không ổn trọng đoan trang. Ta cũng không sợ cô nương chê cười, nói không phải là tự đề cử bản thân mình, lúc nương nương còn sống, trong cung này coi như ta đi lại gần với nương nương nhất. Bây giờ cô nương vào cung, ta có bạn, không sợ không có ai quan tâm ta. Không dối gạt cô nương, từ lúc nương nương về trời, ta cũng không có nói nhiều như vậy với ai.”

Anh Minh có chút ngạc nhiên: “Ý tiểu chủ là mọi người trong cung cô lập ngài à?”

Di Tần mỉm cười muốn nói lại thôi: “Ôi, cũng không phải, các cung có chỗ bận bịu của các cung. Lại nói Tử Cấm thành to như vậy, cũng không phải ai cũng có thể thổ lộ tâm tình, gặp nhau nhiều nhất chỉ gật đầu chào hỏi thôi.”

Lúc này Tùng Cách ở bên ngoài thưa lại: “Chủ tử, bây giờ không còn sớm nữa. Lúc này không chuẩn bị, nhỡ Lão phật gia muốn dùng sợ đưa lên đồ không ngon.”

Anh Minh đang lo thoát thân không được, trùng hợp có Tùng Cách giải vây, nàng đứng lên nói: “Tấm lòng này của tiểu chủ thật hiếm có, Hoàng Hậu nương nương ở trên trời sẽ phù hộ cho ngài. Nô tỳ chỉ là người bình thường, nếu như tiểu chủ không chê, sau này nguyện ý theo trò chuyện với tiểu chủ. Hôm nay cũng đã tới lúc, nô tỳ phải đi trước một bước, về chuẩn bị đồ ăn đêm cho Lão phật gia.”

Di Tần ừ một tiếng: “Hầu hạ Lão phật gia quan trọng, cô nương mau đi đi, đợi lúc nào rảnh chúng ta lại nói tiếp.”

Anh Minh nhún người chào, quay người đi ra khỏi Lâm Khê đình.

Trên đường về, Tùng Cách còn nói: “Nếu đúng là vị Di Tần nương nương này đi lại gần gũi với Hoàng hậu nương nương thì đó cũng là người có lòng tốt.”

Anh Minh cắn nhẹ môi dưới: “Hàng năm ta vào cung hai lần, chưa từng nghe nương nương nhắc qua vị Di Tần này. Nương nương là người thế nào, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng với nàng ấy, nàng ấy đối đãi với ta thật tâm. Nếu gặp được giữa chừng thì phải cùng nhau trải qua sinh tử, nàng ấy mới có khả năng thổ lộ tình cảm với ngươi. Đã thổ lộ tâm tình thì nàng ấy sẽ không nhịn được phải giới thiệu cho ta, ta chưa gặp qua nàng ta, vậy thì không phải là có giao tình từ bốn năm trước. Tình cảm qua năm này tháng khác có đôi lúc chưa chắc có thể tin được, trước khi mất bái kiến qua vài lần, giỏi lắm là phi tần phía dưới thỉnh an, nói gì thâm giao.”

Tùng Cách nghe được thì sửng sốt một chút: “Chủ tử, nếu như ngài là nam nhân, có thể thăng đường thẩm án được đấy.”

Anh Minh cười nhận lấy lá sen trong tay nàng giơ lên, che đi ánh nắng chiều chiếu xuống: “Ông trời thật quá lợi hại, sắp lặn rồi mà vẫn còn có chút uy lực đây này. Ngươi nhớ cho kỹ, người trong cung chỉ có thể nghe một nửa. Như nàng ta nói đủ lời, chẳng qua là muốn làm trong lòng ta không thoải mái mà thôi. Hễ một khi tức giận lên, không thoải mái sẽ biểu hiện lên mặt, mỗi ngày chúng ta đi lại trước mặt Lão phật gia, biểu hiện ra mặt chẳng phải bị phát hiện rồi hả?”

Tùng Cách gật đầu rối rít: “Nàng ta còn muốn ly gián ngài và Vạn tuế gia, xúi ngài không ưa Vạn tuế gia.”

Anh Minh cau mày, tươi cười nhạt đi một chút. Nàng tự nhủ trong lòng, cái này cũng không cần nàng ta xúi giục, vốn nàng với Hoàng đế cũng không hợp nhau. Nhưng mà những người làm phi tần kia, gặp được một người có khả năng trở thành chủ tử của các nàng, tất nhiên phải đề phòng khắp nơi. Tốt nhất là lại đến một Hoàng hậu không được sủng ái, quân vô tướng, từng người xưng vương, cuộc sống như thế mới là cuộc sống dành cho người.

Nàng không kiên nhẫn ứng phó những thị phi trong đám nữ nhân: “Sau này chúng ta thấy những tiểu chủ kia thì đi vòng qua đi, bây giờ không có chuyện thì đừng ra khỏi Từ Ninh cung.” Vừa nói vừa xoay lá sen, tới lúc tiến vào cửa lớn của cung thì lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười.

Nấu cháo là sở trường của nàng. Vo sạch gạo, hầm cũng phải hầm nhừ mới ngon miệng, muốn tiết kiệm thời gian, trước tiên có thể lấy chày giã nát gạo một chút. Như thế vừa đun nhừ vừa quấy đều, tới lúc được thì cho thêm đường phèn, xé nát lá sen rắc lên cho ngấm trong khoảng thời gian hai chén trà, chờ tới lúc bỏ lá sen ra, cháo kia một màu xanh biếc, chỉ mới ngửi đã thấy mùi thơm ngát xông vào mũi rồi.

Anh Minh bận rộn ở phòng bếp nhỏ, Thái hoàng Thái hậu vì đợi chén cháo kia của nàng nên sau đó cũng không ăn nhẹ nữa.

Lão thái thái dựa lưng vào đệm gấm hỏi Mễ ma ma: “Nhìn tinh thần đứa nhỏ lúc này còn tốt chứ?”

Mễ ma ma nói tốt: “Đang nhảy nhót tung tăng trong bếp, cô nương này thật là hiếm có, người như thế ra ngoài chắc chắn không yếu ớt chút nào. Lúc đầu nôn mật xanh mật vàng, rốt cuộc là vẫn còn trẻ, nghỉ ngơi một lúc là lại tốt. Theo nô tỳ thấy không có điểm nào có thể bới móc, Lão phật gia thấy sao?”

“Đúng thế...” Thái hoàng Thái hậu lắc đầu: “Hoàng đế gây khó dễ cho người khác như thế, không sợ làm trò cười cho người ta.”

“Trò cười gì chứ.” Mễ ma ma cười nói: “Vạn tuế gia ở điện Kim Loan mạnh mẽ độc đoán, trở về là trong nhà mình mà. Sau này Anh cô nương là người bên gối, hai người có làm ầm ĩ cũng là chuyện giữa hai phu thê, ai còn dám truyền ra ngoài chứ? Đế Hậu vốn là một thể, có phát cáu trước mặt Anh cô nương thì tất nhiên Anh cô nương sẽ nhẫn nhịn. Ngài nhìn xem Vạn tuế gia có làm mình làm mẩy với phi tần bên cạnh không? Ai ở trong cung mà lại không kính sợ hắn?”

Thái hoàng Thái hậu phát hiện luận chứng này rất có sức thuyết phục: “Như thế xem ra, Anh Minh là một người có phúc đấy.”

Mễ ma ma nói còn không phải ư: “Ngài cứ yên tâm đi, bọn họ làm ầm ĩ là chuyện của bọn họ, ngài chỉ cần kê cao đầu chờ ăn cháo lá sen của ngài là được rồi.”

Vừa nói xong thì phía cửa sổ có bóng người đi qua đây. Sắc trời mờ mờ tối, dưới mái hiên thắp đèn l*иg, chiếu ra hình hoa đào cắt trên giấy như một bức tranh mỹ nữ thượng hạng. Tiếng mành trúc va vào nhau, Anh Minh cầm đĩa sứ men xanh bưng bát sứ viền lá sen cùng màu, hơi nhún người thỉnh an: “Lão phật gia, người nếm thử tay nghề của nô tỳ đi. Tuy nô tỳ không thể so với ngự trù trong cung, nhưng mà có hương vị dân dã, nếu Lão phật gia ăn thấy ngon thì chỉ cần khen nô tỳ là được.”

Nàng rất giỏi nói, từng câu đều có sự hồn nhiên của cô nương, Thái hoàng Thái hậu rất thích dáng vẻ này của nàng, nhanh chóng bảo Mễ ma ma nhận lấy bát cháo, vừa mở ra đã thấy phía trên cháo xanh điểm thêm hai viên cẩu kỷ, trừ cái đó ra thì không còn cái gì khác. Thái hoàng Thái hậu múc lên nếm thử một miếng, giống như nàng nói, là hương vị nguyên thủy nhất của cháo lá sen, không có hạt sen, không có ý dĩ, cũng không có thịt gà xé phay. Đầu bếp trong cung vì lấy lòng chủ tử, thích làm những thứ đơn giản thành rườm rà, thường làm những đồ đã ngon làm thành vô cùng cầu kỳ. Đã lâu không được ăn hương vị dân dã giống như vậy, thỉnh thoảng ăn một bát, rất hợp ý Thái hoàng Thái hậu.

Khen thì tất nhiên là phải khen, nhưng mà Thái hoàng Thái hậu lại quan tâm... Một chuyện khác hơn: “Có còn nhiều không?”

Anh Minh trả lời có: “Nô tỳ chuẩn bị cho Thái hậu và Vạn tuế gia nữa, chút nữa nô tỳ sẽ đưa sang cho Thái hậu.”

Thái hoàng Thái hậu nói không cần: “Chỗ Thái hậu để Thước Ấn đưa qua, phần kia của chủ tử ngươi, ngươi tự mình đưa qua đi.”

Anh Minh cũng đoán sẽ như thế này, nàng cũng không tiện làm trái ý Thái hoàng Thái hậu, chỉ nói: “Cửa cung đã khóa, nô tỳ ra vào e rằng không tiện.”

Quy củ là chết, người là sống. Thái hoàng Thái hậu bảo: “Cứ nói vâng lệnh của ta, ai dám cản trở ngươi.”

Anh Minh chớp mắt mấy cái, không còn cách nào khác, đành phải trả lời vâng. Nàng lui về phòng bếp nhỏ sững sờ nhìn cháo trên lò mà ngẩn người, trong lòng tự nhủ ban ngày hại ta nôn thành như thế, nếu có bã đậu [3], ta nên hạ cho ngươi một nắm, cho ngươi ăn nè!

[3] Bã đậu: Là vị thuốc đông y chữa hàn tích đình trệ, bụng đầy trướng, táo bón, đại tiện bí kết (tắc nghẽn ruột) ho nhiều đờm loãng, đau tức ngực, bạch hầu và sốt rét. Ăn nhiều sẽ bị đi ngoài.

Nhưng mà rốt cuộc chỉ là mình nghĩ lung tung thôi, đồ đưa đến ngự tiền đều sẽ có người kiểm tra, ai dám đυ.ng tay chân, quay đầu lập tức chém đầu cả nhà ngươi.

Cầm hộp cơm nhiều tầng đi, Anh Minh cẩn thận từng li từng tí dẫn theo Tùng Cách cùng nhau ra khỏi cửa cung. Lúc này sẽ không bị nhầm nữa, đi hướng đông qua Vĩnh Khang tả môn, đi thẳng một đường là Long Tông môn. Lúc đi được nửa đường thì nghe thấy trong hẻm có tiếng ồn ào thông truyền, đã đến lúc đóng cửa cung, các nàng bẩm rõ là phụng ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu mới được gác cổng cho qua.

Anh Minh nhìn về hướng Dưỡng Tâm điện, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tùng Cách, ngươi nói xem chúng ta đi lúc này có được không?”

Tùng Cách lập tức hiểu ra: “Chủ tử sợ Vạn tuế gia lật thẻ bài, không rảnh rỗi mà ăn cháo lá sen của chúng ta à?”

Anh Minh cho nàng ấy một nụ cười khen ngợi, phát hiện ra nha đầu kia mới tiến cung hai ngày mà đầu óc đã thông minh hơn so với trước kia rồi. Hoàng đế cũng có việc vui của Hoàng đế, nếu lúc này thật sự có sắp xếp rồi, vậy nàng mà đi thì có bao nhiêu xấu hổ chứ!

Nàng di di chân, đang lúc lưỡng lự đã tới trước Long Tông môn. Quân Cơ xử ở ngay trong Long Tông môn, vừa mới qua cổng đã thấy phía trước có người từ trong phòng trực đi ra, vốn cho rằng có thể gặp được a mã, không nghĩ tới người đi ra chính là kiền a mã [4].

[4]: Kiền a mã: Nghĩa phụ, cha nuôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »