- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Cung Hỗn Loạn
- Chương 15: Chương 15:
Thâm Cung Hỗn Loạn
Chương 15: Chương 15:
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
"Hoàng đế tới." Mỗi lần Thái hoàng Thái hậu thấy Hoàng đế triều phục nghiêm chỉnh tan triều trở về, bà vừa kinh ngạc lại vừa mừng vui. Tựa như lão bà bà gia đình bình thường, tôn tử đặt ở đầu quả tim. Từ nhỏ Hoàng đế đã mất mẫu thân, sau đó phụ hoàng cũng về trời, hắn là do một tay Thái hoàng Thái hậu nuôi lớn, tất nhiên tình cảm không giống bình thường.
Trước mặt, người hầu hạ đứng ngay ngắn nghiêm trang cúi chào, nhún người hành lễ với Hoàng đế. Chén nước của Anh Minh không thể nào tiếp tục đội nữa, miễn cho Hoàng đế lại quở trách, nói không phải tới xem con khỉ làm xiếc. Mọi người đều sợ mất lễ nghi ở ngự tiền, không ai tới giúp nàng một tay, nàng đành phải tự mình nghĩ cách. Nàng đặt hai chén nước xuống, sau đó lại nhân lúc mọi người thỉnh an lại bưng chén nước trên đỉnh đầu xuống.
Đuôi mắt Hoàng đế xẹt qua, ánh mắt lạnh lẽo không có tình cảm. Hắn chắp tay bái lạy Thái hoàng Thái hậu: "Đêm qua Hoàng tổ mẫu ngủ có ngon không? Sáng nay ăn uống có ngon miệng không?"
Thái hoàng Thái hậu nói đều tốt: "Làm phiền ngươi nhớ đến. Gần đây chiến sự phía Bắc căng thẳng, việc triều chính rối ren phức tạp, cuộc sống của ta trong cung an nhàn như tiên, ngươi không cần tới vấn an ta mỗi ngày đâu. Ta nghĩ thế này, bớt tới thăm ta đi hoặc là ta sai người tới báo cáo cho ngươi, được không?"
Hoàng đế không thuận theo mấy cách Thái hoàng Thái hậu tìm an nhàn cho mình, hắn chậm giọng nói: "Hoàng tổ mẫu săn sóc tôn nhi, tôn nhi đều biết. Nhưng bất kể việc triều chính nhiều hay ít, quy củ dưỡng thành từ nhỏ không thể thay đổi. Tôn nhi làm theo lễ pháp tổ tông, mỗi ngày tới vấn an Hoàng tổ mẫu, đó là đạo hiếu. Nếu đến việc này Hoàng tổ mẫu cũng bỏ bớt cho tôn nhi, tôn nhi không thể phụng dưỡng Hoàng tổ mẫu, sao có thể làm tấm gương tốt cho người trong thiên hạ."
Thái hoàng Thái hậu nghe xong cười bất đắc dĩ: "Ta đây là thương tiếc ngươi, ngược lại khiến cho ngươi chê trách. Trước đây ta không có ai bầu bạn, bọn Thái hậu và Quý thái phi không thể lúc nào cũng ở chỗ ta. Hiện giờ ta có Anh Minh, có nàng ấy nói chuyện giải sầu với ta cũng coi như hoàn thành đạo hiếu của ngươi."
Có Anh Minh hoàn thành đạo hiếu của Hoàng đế, những câu đó của Thái hoàng Thái hậu là muốn gộp bọn họ vào làm một. Anh Minh cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân, làm như không nghe rõ. Hiển nhiên Hoàng đế cũng không hề kích động, khoanh tay nói: "Tấm lòng Hoàng tổ mẫu rộng rãi, tôn nhi cũng yên tâm làm việc tiền triều."
Hiện giờ Hoàng đế có thể một mình đảm đương một phía, Thái hoàng Thái hậu đã không hề hỏi đến chuyện tiền triều, chuyên tâm ở Từ Ninh cung dưỡng thân mình. Trước kia vị Hiếu Tuệ Hoàng hậu kia không thân cận với bà. Lúc trước tuyên triệu sắc lập Hoàng hậu chỉ vội vàng ra mắt trước ngày đại hôn, bởi vậy bà cũng không để trong lòng. Vì Hoàng hậu đầu tiên nói mất liền mất cho nên lần này bà bỏ chút công sức lên người Anh Minh. Thái hoàng Thái hậu quay đầu nói với Hoàng đế: "Ngươi nhìn hôm qua ngươi lệnh cho nàng ấy học quy củ, nàng luyện từ sáng sớm, ngay cả ăn cũng không buồn để ý. Đúng là Hoàng đế tỏ thái độ, người dưới đói đứt ruột. Hiện giờ ta thấy cử chỉ tiến lùi đều rất tốt, ma ma thông thạo bảo nàng đội chén, đến một chút nước cũng chưa văng ra ngoài, ngươi còn muốn gì nữa? Cô nương được chiều chuộng chưa quen rời khỏi vòng tay phụ mẫu, nàng ấy mới tiến cung, là thời điểm chưa biết hành xử sao cho phải. Ngươi nên tử tế một chút, lời nói ôn tồn một chút mới biểu lộ ra sự thể thiên cách vật [1] của ngươi.”
[1] Thể thiên cách vật (体天格物): nghiên cứu, hiểu biết quy luật của sự vật và thích nghi với nó.
Hoàng đế nghe xong liếc mắt nhìn Anh Minh một cái. Phải tử tế chút, nói chuyện còn phải ôn tồn chút? Hắn không tiện phản bác ý của Thái hoàng Thái hậu, chỉ là ấn đường nhíu lại theo thói quen, tựa như ánh mặt trời trên đỉnh đầu đâm bị thương đôi mắt hắn: "Là tôn nhi sợ nàng ta mất lễ nghi trước mặt Hoàng tổ mẫu khiến Hoàng tổ mẫu không vui, rốt cuộc trong cung không giống bên ngoài, học thêm quy củ cũng là có ích cho nàng ta. Nhưng nếu Hoàng tổ mẫu thấy tốt rồi thì cho ma ma rút lui đi, bảo nàng ta cẩn thận làm việc là được."
Thái hoàng Thái hậu lắc đầu: "Nàng ấy là khách, không phải đến làm việc."
Đất nước thành lập hơn hai trăm năm chưa từng có tiền lệ trước khi làm Hoàng hậu vào cung làm người hầu. Hoàng hậu là thể diện của hoàng gia, có ai tự vả vào mặt khiến người ta chê cười chứ.
Anh Minh hiểu được lý lẽ trong đó, nàng nhún người hành lễ: "Lão phật gia, nô tỳ nguyện ý làm việc học bản lĩnh. Cả nhà nô tỳ đều tại Kỳ, nghe các chủ tử sai bảo là bổn phận của nô tỳ. Vạn tuế gia muốn nô tỳ học quy củ là cất nhắc nô tỳ để nô tỳ tiến bộ. Lão phật gia thương nô tỳ là vinh dự và thể diện của nô tỳ, nô tỳ không thể ỷ vào Lão phật gia nhân từ mà thật sự coi mình là khách."
Nàng tự giác nói lời này không câu nệ, ai ngờ ý cười trên mặt Thái hoàng Thái hậu dần dần biến mất. Bà cũng không nhìn Anh Minh, ngón tay gõ vào tay vịn của ghế hoa hồng, móng tay gõ lách cách vào mặt sơn, mỗi một tiếng đều khiến người ta nhói lòng.
Trên lưng Anh Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, đoán rằng lúc này mình nóng lòng phủi sạch sẽ không tránh khỏi làm Thái hoàng Thái hậu tức giận. Nàng cũng không dám nhìn Hoàng đế, càng nhìn càng khiến mình thêm áp lực, lại làm Hoàng đế càng muốn gϊếŧ nàng.
Thời gian từ từ trôi qua, sự yên tĩnh cực kỳ gian nan. Sau một lúc lâu rốt cuộc nghe thấy Thái hoàng Thái hậu thở dài, giọng kiềm chế mà chỉnh sửa nàng: "Không phải, ngươi vào cung không phải vì hầu hạ bất cứ người nào. Ở trước mặt ta là để trọn vẹn tình nghĩa giữa chúng ta, bàn về tuổi, ta đủ khả năng làm tổ mẫu ngươi. Ở trước mặt Hoàng đế..." Thái hoàng Thái hậu cắn môi suy nghĩ: "Cũng đừng coi chính mình là nô tài. Trong lòng ngươi nên kính Hoàng đế, kính yêu Hoàng đế, lời của Hoàng đế tất nhiên phải nghe nhưng cũng đừng coi mình là nô tài, nhớ chưa?"
Lúc này Anh Minh mới hít thở trở lại được, vội quỳ xuống dập đầu: "Vâng, lời dạy bảo của Lão phật gia nô tỳ nhớ kỹ trong lòng."
Thái hoàng Thái hậu lại khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Sao lại quỳ?" Bà kêu Nga Tử đỡ người lên: "Ngươi không phạm sai, đừng có động một tí là lại quỳ xuống."
Vẻ mặt Anh Minh hổ thẹn: "Nô tỳ khiến Lão phật gia không vui."
Cũng không tính là không vui, chỉ là một loại phương thức tạo quy củ khác. Thái hoàng Thái hậu vẫy nàng như vẫy con mèo, gọi nàng đến trước mặt, xoa tay nàng, nói: "Ngươi còn trẻ, có một số việc suy nghĩ chưa thấu đáo. Đã ở bên cạnh ta, tất nhiên ta sẽ chỉ bảo cho ngươi." Lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, bà bật cười nói: "Ai da, nhìn bàn tay này thanh tú biết bao, từ hôm nay nên nuôi móng tay đi. Ta có mấy bộ giáp tơ vàng thường mang lúc trẻ, lát nữa thưởng cho ngươi."
Nên nuôi móng tay... Nghe được câu này đầu óc Anh Minh ong ong lên, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành nhún người tạ ơn.
Thái hoàng Thái hậu vừa ý, quay đầu nói với Hoàng đế: "Ngươi ở đây một lúc rồi, đến chỗ Thái hậu thỉnh an đi, nàng ấy ngóng trông ngươi đó." Rồi bà lại dặn dò Anh Minh: "Ngươi đi cùng đi. Trong cung rất rộng, ngươi cũng nên đi đây đó một chút mới tốt. Trước mắt ngươi không dẫn theo nha đầu bên người sao?"
Anh Minh nói vâng: "Không được ân chỉ, nô tỳ không dám tự tiện dẫn người vào cung."
Thái hoàng Thái hậu nói: "Tóm lại nên có người bên cạnh, ngươi vẫn thường dùng ai thì bảo người trong phủ đưa người đó vào. Ta lại cho ngươi thêm hai người, trong cung có quy củ không thể đơn độc ra vào cửa cung, bên cạnh có người, làm việc cũng thuận tiện hơn."
Anh Minh đang lo đến người để bàn bạc cùng cũng không có, Thái hoàng Thái hậu lại ban ân điển, coi như cứu nàng khỏi lửa xém lông mày. Nàng vui mừng khấu tạ, ngay cả phải đi cùng Hoàng đế đến Thọ An cung cũng cảm thấy không quá khó khăn.
Hoàng đế tiến lùi có độ, cúi người vái lạy Thái hoàng Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi, tôn nhi cáo lui." Hắn lùi hai bước rồi đi ra hướng cửa cung.
Cửa Từ Ninh cung rộng mở, làn gió chậm rãi thổi qua tóc mai. Anh Minh vén sợi tóc tán loạn ra sau tai, mơ hồ nghe thấy tua vàng trên hà bao của Hoàng đế bị gió lay động phát ra tiếng vang xào xạc.
Đi theo đến chỗ Thái hậu, nàng cũng không biết làm gì nhưng bởi vậy mà không cần đội chén nữa, so ra vẫn tương đối lời. Gió xuân thổi mang theo sự ấm áp, ngày tháng trôi qua thật mau, chớp mắt đã sắp tới thanh minh. Nếu vẫn còn ở ngoài cung, nàng có thể lên Cảnh Sơn tế bái, tử ©υиɠ của Thâm Tri tạm đặt ở Khán Đức điện, còn chưa nhập táng. Đáng tiếc hiện giờ chính mình cũng thân bất do kỷ, không chỉ tự do bị hạn chế, còn bị hoàng quyền bức ép mà phải nhẫn nhịn đối mặt với người bức chết Thâm Tri. Chỉ là suy ngẫm lại liền khiến người ta cảm thấy vô vọng.
Đây là thói đời kiểu gì, các nàng còn không bằng cỏ rác. Gần vua như gần cọp, vừa rồi ở chỗ Thái hoàng Thái hậu đã có thể nếm rõ mùi vị đó. Mặc kệ trước đó hiền lành bao nhiêu, đảo mắt là có thể mặt lạnh, đó là uy quyền của nhà Đế vương. Chính mình đυ.c nước béo cò, cũng không biết có thể lừa gạt đến bao giờ.
Hoàng đế bước lên kiệu, nàng đứng trước cửa cung đờ đẫn nhìn. Bảo tọa chín rồng sơn vàng phản xạ ra sắc thái huy hoàng dưới ánh mặt trời. Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đó, trên hai vai bộ triều phục đá xanh là hai hình rồng cuộn, ánh mắt hắn vững vàng nhìn về phía trước, dải tua mũ miện đỏ tươi làm nổi bật lên gương mặt vừa lạnh lùng cay nghiệt lại xa cách.
Kiệu nâng lên, nàng hơi cúi người xuống, đợi cho kiệu đi phía trước, mình lùi lại một chút đi theo phía sau. Tiếng thái giám vỗ tay vang vọng trên đường hẻm, bang một tiếng đánh động lũ chim bồ câu đậu trên đầu tường. Bồ câu vỗ cánh tạo ra tiếng động rất lớn, tiếng phành phạch vang đến tận mây xanh. Lúc này tư thế của Hoàng đế mới thay đổi, hướng mắt nhìn theo quỹ đạo của chim bồ câu. Gương mặt kia không còn mang vẻ buồn bực nặng nề nữa, thậm chí nhìn nghiêng qua chiếc cằm lả lướt còn mang theo vẻ thanh cao phú quý của công tử phong lưu.
Thật là kỳ quái, Hoàng đế cũng có lúc phân tâm? Trong mắt Anh Minh hắn không giống người sống, hắn như một thân cây, tình cảm bên ngoài biến thành từng vòng tuổi phát triển vào bên trong thân cây, không ai thấy.
Quả nhiên rất nhanh hắn đã thu lại tầm mắt, nâng khuỷu tay lên đặt trên tay vịn. Ống tay áo hình móng ngựa không được cố định buông xuống đầu ngón tay, chỉ thấy từng tấc xương khớp rõ ràng. Quanh năm sống trong nhung lụa nuôi dưỡng ra da thịt trắng nõn, mạch máu xanh tím có thể thấy rõ ràng dưới ánh sáng.
"Ngươi học quy củ mà học cũng không tốt." Bỗng nhiên hắn mở miệng, lạnh lùng nói thẳng vào chỗ đau của ngươi.
Anh Minh sợ ngẩn người, biết hắn đang nói mình, nàng giương mắt nhìn lên phía trước. Kết quả tầm mắt của hắn đang dừng lại trên mặt nàng, Hoàng đế đang tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng."Trẫm thật sự rất tò mò, ngươi nhìn chăm chú, đến tột cùng là nhìn cái gì?"
Trong lòng nàng lập tức chấn động, đang nhìn cái gì... Suy nghĩ một chút, thật ra cũng không hẳn là nhìn cái gì... Mới tới một nơi, mọi người mọi vật đều cảm thấy mới lạ, dường như nói nghe rất hợp lý. Chỉ là Hoàng đế nhìn xuống nàng, loại ánh mắt và khí thế từ trên cao nhìn xuống này làm nàng cảm thấy rất không tự nhiên. May mà nàng nhanh trí, vội lạnh lợi nói: "Gió lớn, nô tỳ suy nghĩ Vạn tuế gia không mặc áo lông cừu, lỡ như bị phong hàn thì làm sao bây giờ."
Hoàng đế không nói, mày kiếm giương lên, cách thật lâu mới nói: "Trong ngoài Càn Thanh cung, từ thái giám cung nữ đến thị vệ đều không dám nhìn trộm thiên nhan, quy củ này trẫm mong ngươi nhớ kỹ."
Anh Minh nói vâng, vẫn chưa hề cảm thấy có gì quét qua mặt. Chỉ là nàng không rõ, nếu hắn không nhìn nàng thì làm thế nào phát hiện nàng đang nhìn hắn. Về phần cái gọi là "nhìn chăm chú", lời này cũng không biết căn cứ từ đâu. Chẳng qua là nàng lướt nhìn thoáng qua mà thôi, làm sao đã đủ dùng cái từ này.
Nàng há miệng thở dốc, cảm thấy bị hiểu lầm trước sau không được tốt. Nàng vốn định giải thích nhưng lại nghĩ không thể được, đây là người nào chứ, cho phép nàng biện bạch à.
Hoàng đế nhìn thấu lòng người: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Anh Minh cân nhắc, lắc đầu: "Nô tỳ không có gì muốn nói, Vạn tuế gia dạy dỗ phải."
Hoàng đế cười nhạt, tất nhiên sẽ không cãi cọ với nàng về chuyện rượu thiện hôm qua, càng sẽ không hỏi nàng thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái là có ý gì. Kiệu hạ xuống đất, dừng trước cửa Thọ An cung. Hoàng Thái hậu đã đứng dưới bậc thềm nghênh đón hắn. Hoàng đế không để ý tới nàng nữa, đứng dậy rảo bước vào Thọ An cung.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Cung Hỗn Loạn
- Chương 15: Chương 15: