Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Anh Minh vội bước ra ngoài điện nghênh đón, tuy bên ngoài tuyết rơi không lớn nhưng gió Bắc thổi, lay động lông cáo trên áo choàng của hắn. Hắn bước lên bậc thang, nàng nhún gối thỉnh an hắn, chờ hắn tới trước mặt, nàng lặng lẽ sờ tay hắn: "Lạnh không?"
Hoàng đế nói đâu có lạnh: "Trẫm từ Càn Thanh cung tới đây, cách có vài bước thôi."
Đúng là người thích ra vẻ, cách có vài bước cũng phải ngồi kiệu, lại còn nói như thể đúng lý hợp tình.
Anh Minh mím môi cười với hắn: "Người đã đón vào rồi, lúc này đang ở bên trong."
Hoàng đế à một tiếng, tuy hắn và vị biểu muội này bảy tám năm không gặp nhưng ký ức lúc mười tuổi còn khắc sâu. Lúc trước khi mẫu thân nàng ta còn tại thế, đại khái cũng có ý tứ đưa khuê nữ vào cung. Trước mười tuổi bọn họ rất thường gặp nhau, sau mười tuổi dần thưa thớt nhưng bất luận thế nào một năm cũng gặp ít nhất hai lần. Sau đó mẫu thân nàng ta qua đời, dường như nàng ta cũng biến mất khỏi thế giới này. Hoàng đế bận rộn chính vụ, không gặp nên tình cảm cũng dần nhạt phai. Cho đến lần trước nghe Thái hoàng Thái hậu nhắc đến hắn mới đợt nhiên nhớ ra mình còn có vị biểu muội này.
Thật ra Đế vương không quá coi trọng tình thân, ngoại trừ người thân cận nhất và Hoàng hậu ngốc này, hắn không để ai trong lòng. Nhưng nghe nói vị biểu muội này rất đáng thương, hơn nữa rốt cuộc có chút tình nghĩa khi còn nhỏ, bởi vậy thái độ của hắn cũng mềm mại hơn khi đối xử với người khác. Thời điểm vào cửa hắn đã thấy nàng ta chờ ở một bên, khi thấy hắn thì cuống quít dập đầu, vì căng thẳng nên mười ngón tay bấu chặt mặt đất đến mức trắng bệch. Hắn nói đứng lên đi: "Nhiều năm không gặp, đứng lên rồi nói."
Giọng nói của Hoàng đế không phải loại giọng nói làm ấm áp lòng người mà luôn mơ hồ mang theo hương vị lạnh nhạt, hơi lạnh giống như tuyết mịn lướt qua. Thù Lan nói vâng, lúc đứng lên có hơi lảo đảo, cung nữ bên cạnh lập tức đỡ lấy, nàng khách khí nhún eo: "Cảm ơn cô cô."
Hoàng đế nhìn nàng ta, đúng là thấy có chút đáng thương. Nàng ta không giống tiểu thư phủ công hầu khác, tuy rằng bên ngoài rụt rè tự trọng nhưng tuyệt đối không hèn mọn. Vẻ dè dặt của nàng ta lộ ra từ trong xương cốt, so sánh với nàng ta sẽ biết lúc trước người kém cỏi này càn rỡ cỡ nào.
Hoàng đế thở dài: "Bên ngoài trời giá rét, vào noãn các nói chuyện."
Bảo tọa hoa văn rồng mây màu vàng của hắn đều đã bố trí xong, cùng Hoàng hậu yên vị trên giường sưởi, cũng ban Thù Lan ngồi, hắn hòa hoãn nói: "Nghe nói mấy năm nay ngươi sống rất gian nan, lúc trước cữu mẫu [1] đối xử với trẫm rất tốt, sau khi bà ấy qua đời trẫm không thể quan tâm chăm sóc ngươi, trẫm có chút hổ thẹn với ngươi."
[1] Cữu mẫu : vợ của cậu.
Vỗn dĩ Thù Lan đang ngồi trên ghế con, nghe Hoàng đế nói vậy, nàng lập tức lo sợ không yên đứng dậy nói không dám: "Chuyện của nô tỳ không đáng nhắc đến, Vạn tuế gia bộn bề chính vụ, vốn không nên hao tâm tốn sức vì người không quan trọng như nô tỳ."
Hoàng đế gật đầu, không tiếp tục tỏ vẻ tự trách nữa.
Anh Minh biết, hắn đối xử với mọi người trừ nàng đều dùng vẻ dịu dàng hư tình giả ý, ngoài miệng nói rất êm tai, thật ra trong lòng cũng không thật sự nghĩ như vậy. Cũng đúng thôi, hắn không có nghĩa vụ phải quan tâm vị biểu muội này, lúc này hỏi đến là bởi vì nghe nói được nên thật sự không đành lòng khoanh tay đứng nhìn thôi.
Coi như trước đây còn nhỏ chơi với nhau vô tư, nhưng sau đó mỗi người có thế giới riêng, rất nhiều thứ đã thay đổi. Vì vậy nhiều năm sau gặp lại sẽ sinh ra cảm giác muốn thân thiết nhưng lại không thể thân thiết như trước. Hoàng đế không muốn nói chuyện riêng với nữ nhân, hắn vỗ đầu gối, nói: "Nếu tiến cung rồi thì không cần quan tâm chuyện bên ngoài nữa, Hoàng hậu sẽ tự xử trí. Nếu Hoàng hậu không xử trí được còn có trẫm, ngươi cứ yên tâm."
Thù Lan nói vâng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Mấy năm nay nàng phải chịu ấm ức, trong lòng nàng đã sớm không còn tình cảm gì với a mã, trên đời ngoại trừ ca ca thân thiết nhất, có lẽ chỉ còn lại vị biểu ca Hoàng đế này. Hoàng đế là chủ nhân thiên hạ, tuy cao cao tại thượng không thể với tới nhưng chuyện cũ khi còn nhỏ cùng nhau đếm gạch vàng ở Càn Thanh cung còn sờ sờ trước mắt. Từng có một chút giao tình, cũng không phải hoàn toàn xa lạ, người bị coi thường đã lâu như nàng rất nhạy cảm với sự quan tâm trong lời nói.
Vì những lời này của Hoàng đế, Anh Minh càng phải cẩn thận sắp xếp nàng ấy. Đừng nhìn trong cung có nhiều phòng ở như vậy, thật ra mỗi củ cải một cái hố [2], nàng ấy không thể đến cung có chủ vị, nam tam xử bắc ngũ sở nàng ấy ở cũng không hợp quy củ. Từ khi ra khỏi Từ Ninh cung Anh Minh vẫn luôn cân nhắc, nhớ tới phía sau Khôn Ninh cung, chỗ tiếp giáp với Ngự Hoa viên có một viện vắng vẻ, rất thích hợp xếp nàng ấy vào đó.
[2] Mỗi củ cải một cái hố, ý chỉ mỗi người đều có một nơi ở thích hợp ở riêng mình.
"Ta đã chọn một nơi ở cho cô nương, Tĩnh Khế trai phía sau Khôn Ninh cung được không?" Anh Minh nói với Hoàng đế, dứt lời nhìn về phía Thù Lan, cười nói: "Nơi đó là nhà ở biệt lập, cách chỗ ta không xa, bình thường ít người qua lại. Lúc rảnh rỗi không có việc gì ngươi có thể tới đây nói chuyện cho khuây khỏa, cô nương thấy thế nào?"
Thù Lan lo sợ bất an, câu nệ nói: "Nô tỳ không biết tạ ơn Hoàng hậu nương nương thế nào cho đủ, nương nương suy nghĩ cho nô tỳ, nô tỳ hoàn toàn nghe theo nương nương làm chủ. Nương nương cũng đừng gọi nô tỳ là cô nương, nô tỳ không nhận nổi, nương nương gọi nô tỳ là Thù Lan đi. Tuy chân tay nô tỳ vụng về nhưng cũng xin ân điển của nương nương, để nô tỳ hầu hạ nương nương, báo đáp đại ân của nương nương."
Anh Minh cười càng hiền lành: "Vậy ta gọi ngươi là Thù Lan, ngươi là biểu muội của Vạn tuế gia, ta chăm sóc ngươi là điều nên làm. Cũng đừng nói mấy lời khách sáo, chỉ cần có thể ra khỏi ngôi nhà kia, sau này sống thật tốt là được."
Đối với sắp xếp của nàng, trước nay Hoàng đế không có dị nghị gì. Chuyện hậu cung hắn không muốn can dự, nhưng cũng thận miệng nói một câu rất tốt: "Thường ngày trong nhà gà bay chó sủa, vào trong cung cứ thành thật kiên định mà sống. Hoàng hậu cử mấy người hầu hạ tốt tới đây, ngươi yên tâm nghỉ ngơi, những chuyện khác tương lai rồi tính."
Thù Lan đứng lên nói vâng, lúc mới tiến cung, trong lòng nàng thật sự rất mông lung, cũng không biết lấy lòng Lão phật gia thế nào, Hoàng hậu có tốt hay không. Trước mắt xem ra tất cả đều thuận lợi, tuy Hoàng đế nhiều năm không gặp nhưng cũng không quên tình nghĩa khi còn nhỏ. Đến lúc này trái tim đập loạn của nàng mới có thể yên ổn, đúng như Hoàng đế nói, nàng có thể thành thật, kiên định mà sống.
Anh Minh vẫy tay hướng ra ngoài, Uyển Đậu dẫn theo mấy cung nữ tiến vào hành lễ. Anh Minh nói với Thù Lan: "Vừa rồi lăn lộn nửa ngày, nhất định ngươi mệt muốn chết rồi. Ngươi cùng bọn họ đi thay quần áo, nếu thiếu thốn thứ gì cứ nói với bọn họ, bảo bọn họ đi lấy là được."
Thù Lan lại ngàn vạn tạ ơn rồi mới rời khỏi noãn các.
Hoàng đế có chút không rõ: "Sao Hoàng tổ mẫu không hỏi đến chuyện này?"
Anh Minh sửa tay áo, nói: "Đổng Phúc Tường tới cửa đón người mang theo khẩu dụ mà phúc tấn Công gia cũng không màng đến. Đổng Phúc Tường mất hết mặt mũi trở về bẩm báo với Lão phật gia, lúc ấy Lão phật gia đã không vui, nhìn ý tứ có vẻ là không muốn nhúng tay vào việc nhà của người ta. Thù Lan đáng thương, tại sao lại gặp phải bà mẹ kế khốn nạn như vậy. Ta thấy nàng ấy đúng là người tính tình nhu nhược, nếu là cô nương người Kỳ thì nào có dễ nói chuyện như vậy, sớm đã làm ầm trời lên rồi. "
Hoàng đế bắt được đầu đề câu chuyện liền chê cười nàng: "Nàng tưởng ai cũng như nàng sao, ở trước mặt trẫm cũng dám giở trò. Trẫm biết ý của Lão phật gia, vô cớ xuất binh tới cửa đón người như vậy vốn đã không hợp quy củ..."
Nàng liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện không hợp quy củ trong cung làm còn ít sao, lúc trước cũng vô cớ xuất binh tới cửa nhà chúng ta đón người đấy thôi."
Hoàng đế có chút xấu hổ: "Đó là nhìn trúng nàng, muốn cho nàng làm Hoàng hậu, thế nào gọi là vô cớ xuất binh? Người trên đời này đều biết mà trong lòng nàng không biết sao?"
Anh Minh di chuyển tầm mắt, không đáp lời hắn.
Hoàng đế cũng không thèm để ý, cầm sách nói: "Lão phật gia thích con gái, lúc này không quan tâm như vậy cũng thật kỳ lạ."
Thật ra không có gì khó lý giải, người tới từ một gia đình như vậy khó tránh khỏi bị cha mẹ liên lụy. Nếu Thừa Ân công dốc sức vì triều đình, coi như trong nhà có thối nát cũng cho qua đi. Đáng tiếc hiện giờ vị Công gia kia cáo ốm xin nghỉ, ăn bổng lộc mà không làm việc, Thái hoàng Thái hậu coi thường, tất nhiên cũng không thích Thù Lan.
Anh Minh hiểu được nguyên nhân trong đó nhưng vẫn muốn chu toàn cả hai phía, nàng cười nói: "Nàng ấy mới vào Từ Ninh cung, Lão phật gia đã hỏi sao gầy như vậy, có lẽ là Lão phật gia thích cô nương có da có thịt giống như ta."
Nói đến một thân da thịt trắng trẻo của nàng, đáy lòng Hoàng đế liền nổi lửa tà, hắn muốn làm gì đó với nàng nhưng lại không thể, kiêng kị ban ngày đóng cửa thả rèm thì có chút khó coi nên hắn không thể làm gì khác hơn là cố sức nín nhịn.
"Vậy..." Hoàng đế rối rắm, phân tán lực chú ý: "Phúc tấn của Na Mãn chống lại ý chỉ, Lão phật gia không thoải mái chính là vì chuyện này. Dù có muốn truy cứu thì rốt cuộc cũng phải nể mặt Hiếu Từ Hoàng hậu, người lại là trẫm muốn đón vào. Cho nên Lão thái thái không thể xử lý, chỉ có thể nén giận trong lòng."
Anh Minh nói: "Vậy chúng ta xử lý hay không xử lý đây?"
Tất nhiên ý Hoàng đế là muốn xử lý, vị cữu cữu kia mắt mù tai điếc đến mức độ này rồi cũng không cần để ý đến thể diện hay không thể diện nữa. Chỉ là chuyện trong nhà của quần thần, hắn cũng phải đắn đo cân nhắc nặng nhẹ. Theo ý của hắn cứ ban ba thước lụa trắng là xong chuyện nhưng Anh Minh nói không ổn.
"Na Đan Châu và Thù Lan chưa định chuyện hôn sự mà trong nhà có người bị ban chết như vậy, đó là trở ngại với bọn họ. Trong nhà không thiếu thủ đoạn trừng trị người, nếu bà ta đơn giản chỉ là đối xử không tốt với nữ nhi, Công gia không nói gì, chúng ta cũng không tiện nhúng tay. Nhưng lúc này bà ta dám to gan làm trái ý chỉ của Lão phật gia, đây cũng không phải chuyện bản thân trong nhà có thể giải quyết. Hiếm khi có được cơ hội lần này, không thể không cẩn thận xử lý bà ta."
Hoàng đế bị nàng nói vòng vèo đến choáng váng đầu: "Đừng nói xa nói gần nữa, nói vào vấn đề chính đi."
Nàng chớp đôi mắt, vẻ mặt giảo hoạt: "Chủ tử, trên người phúc tấn Thừa Ân công có cáo mệnh chứ?"
Hoàng đế nói có: "Vợ quý nhờ chồng, năm thứ hai sau khi Na Mãn tục huyền [3], bà ta đã được ban cáo mệnh."
[3] Tục huyền : đi bước nữa, tái hôn.
"Bà ta thật sự đã làm nhục phong hàm trên người." Nàng bưng chén trà trái cây, chậm rãi hớp: "Một người có tôn quý hay không cũng dựa vào những danh xưng ngoài thân này. Chủ tử ban ý chỉ tước đoạt cáo mệnh của bà ta coi như trừng phạt, những chuyện khác cũng đừng quản."
Hoàng đế nhìn nàng, không hiểu ra sao, một lúc lâu mới nói: "Dáng vẻ này của nàng nhìn giống như một tay bày mưu lão luyện."
Động tác bưng trà của Anh Minh ngừng lại, biết người này lại muốn bắt đầu đâm chọc nàng.
"Nếu ta mà ngốc thì ngài đâu có muốn ta làm Hoàng hậu của ngài?" Nàng thở phì phò nói, nói xong cũng không nguôi giận: "Không được, cho ngài nói lại."
Hoàng đế thấy nàng nhe răng, lập tức thay đổi cách nói: "Người trong cung này đều không dễ đối phó, nếu nàng yếu đuối thì đã sớm bị người ta ăn rồi."
Lúc này Anh Minh mới vừa lòng, lẩm nhẩm nói: "Lần trước lấy sinh nhật của ta ra trêu ghẹo, ta còn chưa tha thứ cho ngài đâu. Lúc này ta giải oan cho biểu muội ngài, ngài còn nói ta mưu mô."
Hoàng đế tự biết sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn dời khỏi chỗ của mình, kề sát bên cạnh nắm tay nàng: "Lời vô tâm của trẫm nàng nghe rồi quên đi. Làm Hoàng hậu phải rộng lượng, nàng hiểu không?" Sờ tay nàng cảm thấy không đủ, hắn thuận tiện sờ xuống chân nàng.
Mùa đông, giường sưởi trong noãn các đốt địa long[4], tuy ấm áp nhưng hồi lâu cũng có chút khô nóng. Cho nên khi không có người ngoài nàng không thích mang vớ, ngồi xếp bằng, chân giấu dưới vạt áo, nhìn thoáng qua vẫn là dáng vẻ đoan trang hào phóng.
[4] Địa long: giun đất.
Sau khi đại hôn, Hoàng đế phát hiện thói quen kỳ quái này của nàng. Lúc Thù Lan vừa đi, nàng liền hý hoáy gì đó dưới giường sưởi, hắn lại gần sờ một cái, quả nhiên cởi vớ ra rồi.
Sờ chân càng thân mật hơn so với sờ tay, sắc mặt Hoàng đế nghiêm trang, ngón tay dao động trên mắt cá chân nàng: "Được, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ tước cáo mệnh của bà ta, cho bà ta biết lợi hại."
Anh Minh hốt hoảng, hiện giờ kỹ thuật của hắn thật cao siêu, sờ mà cũng rất có kỹ xảo. Đầu ngón tay kia như tơ nhện, cào cào như gần như xa.
Cách lớp áo choàng, nàng ấn tay hắn xuống: "Không được sờ ta."
Hoàng đế ừ một tiếng, nâng cao âm điệu, tỏ vẻ bất mãn: "Trẫm sờ nàng cũng không phải lần đầu, có gì mà nàng không chấp nhận được?"
Nàng oán giận nhìn hắn: "Ta sợ ngứa", nói xong cười rộ lên, ôm cổ hắn, hung hăn hôn một cái lên môi hắn.
Hắn thích dáng vẻ này của nàng, ngây thơ lớn mật, thẳng thắn dứt khoát. Phu thê ân ái trên đời đều có điểm giống nhau, có ngươi thì ắt có ta, ngươi tiến ta lùi. Hoàng đế là người hướng nội lại chậm nóng, đang ở địa vị cao, nhìn tưởng chừng rực rỡ huy hoàng nhưng thật ra rất khó gặp được người hiểu được điều hắn giấu trong lòng. Chỉ có Anh Minh, dù hắn có làm ra vẻ, nàng cũng biết khát vọng trong lòng hắn. Thời điểm hắn làm việc đáng xấu hổ, nàng cũng có thể vứt bỏ thể diện tới làm cùng hắn.
Hắn dùng một tay nâng nàng lên, lặng lẽ cố định cái đầu thường nảy ra tư tưởng kỳ quái của nàng. Thân mật giữa vợ chồng rất quan trọng, hắn triền miên hôn một lượt trên mặt nàng, thâm tình chân thành, chan chứa tình yêu.
Kết quả nàng làm hắn rất mất hứng: "Ngài cứ như Sát Bất Đắc vậy!"
Hoàng đế nghe vậy bực mình: "Trẫm giống gấu? Nàng giống cái gì?"
Nàng tỏ vẻ rất khó xử: "Có thể là gấu vợ."
Hoàng đế cảm thấy nàng không đàng hoàng, nhìn chằm chằm nàng như gà chọi. Nhưng nhìn chằm chằm xong hắn lại bật cười, vây nàng trong l*иg ngực xoa nắn một hồi.
Dù noãn các không xông hương cũng có một hương thơm ngọt ngào, đầu Hoàng đế chạm vào trán nàng, vụng về nói: "Hoàng hậu hiền huệ phân ưu giải nạn giúp trẫm, trẫm nên thưởng nàng như thế nào đây..." Hắn vừa nói vừa dán môi vào động mạch trên cổ nàng.
Anh Minh kéo dài cổ, thỏa mãn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thật tốt, tất cả đều rất tốt. Nàng vừa lòng với người này, tuy hơi xấu tính nhưng nàng có thể tạm chấp nhận. Sự xấu hổ khi tân hôn dần dần biến mất, hiện tại chỉ cần hắn tới gần, tim nàng sẽ đập như sấm, cả người không còn sức lực.
Trầm mê nam sắc không cách nào tự kiềm chế, nhắc tới thật xấu hổ. Hắn duỗi tay buông rèm cửa sổ xuống, dường như không có ý trở lại giường, nàng cũng cảm thấy rất tốt, chỉ cần hắn thích, thế nào cũng được.
Đương nhiên sau khi chìm đắm trong nam sắc rồi, chính sự vẫn phải làm. Ngày hôm sau Tam Khánh vào bẩm báo, nói chiếu thư thu hồi cáo mệnh đã ban xuống, hắn nhận lệnh đi tuyên ý chỉ. Lúc ấy Thừa Ân công cũng ở đó, nghe tuyên đọc xong hắn ta trực tiếp mê man. Trước mặt Công gia, Doanh Phòng phúc tấn hoàn toàn như chim nhỏ nép vào người, nhìn thấy mà thương. Bà ta gạt nước mắt: "Ta theo gia ngần ấy năm, không có công lao cũng có khổ lao..."
Tin tức hôm trước bà ta cản trở người Từ Ninh cung phái tới, Thừa Ân công ít nhiều nghe được, lúc ấy hắn lo lắng đề phòng, chỉ sợ hỏng việc. Quả nhiên, lo lắng trong lòng còn chưa hạ xuống, ngày hôm sau ý chỉ đã đến. Phúc tấn còn đang kể lể mình quản gia vất vả thế nào, Thừa Ân công gục mặt xuống, thở dài với bà ta: "Đừng nói nữa, ta đã sớm nhìn ra, với tính tình này của ngươi sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi."
Doanh Phòng phúc tấn trực tiếp ngây người: "Sao ngài có thể nói như vậy, ta đối xử với ngài chưa đủ tốt sao?"
Tuy mấy năm nay Thừa Ân công cáo bệnh về vườn nhưng chuyện tiền triều đấu đá thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết. Trước kia đóng cửa sống cuộc sống riêng, hắn tự do thoải mái, muốn làm gì thì làm. Bởi vì đó là việc nhà hắn, người khác không quản được. Hiện giờ chuyện đã ầm ĩ ra bên ngoài, trong lòng hắn hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ. Dù thế nào thì cũng không thể đánh mất tước vị trên người, về phần nữ nhân thì không yêu người này còn có người khác.
Hắn xua tay, phất áo bỏ đi, để lại Tam Khánh và thái giám đi cùng bốn mắt nhìn nhau.
"Thế vị phúc tấn này nói thế nào?" Anh Minh ngồi phía trên hỏi, nghĩ thầm thật ra nếu bà ta có thể ăn năn thì cũng không đáng đuổi tận gϊếŧ tuyệt người ta.
Ai ngờ Tam Khánh nói làm nàng từ bỏ ngay suy nghĩ đó: "Rốt cuộc Quách phúc tấn xuất thân nhà võ, người ta khó chịu một lúc rồi không để ý nữa. Lúc nô tài vừa đi người ta còn hát tiểu khúc nữa đó."
Hát tiểu khúc? Anh Minh dựa vào gối cười một tiếng. Đúng vậy, cáo mệnh chẳng qua chỉ là cái hư danh, bị tước đi thì cùng lắm là tổn thất chút bổng lộc, gia sản của Thừa Ân phủ ở nơi đó, bà ta cũng chẳng bị đói. Bà ta nghĩ tước cáo mệnh là xong sao? Không khỏi quá đơn giản rồi.