Chương 64: Mơ mộng hão huyền

Bị đóng sập cửa từ chối tiếp khách, Trì phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, đè xuống ý nghĩ muốn đá văng cửa ra, hỏi nha hoàn của Minh Quang Viện: "Nó tỉnh dậy đã điên như vậy rồi à?"

Có điên hay không Xuân Tê cũng không rõ lắm, chỉ biết vẻ ngoài lôi thôi phong trần của công tử cũng có một vẻ đẹp riêng.

Đám tỷ muội xung quanh bị phu nhân hỏi liền nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào, nàng thấp giọng nói: "Có lẽ buổi tối công tử ngủ không ngon..."

Người ngủ không ngon sẽ có tính khí thất thường, tâm trạng không ổn định.

Lời giải thích này quá gượng ép, Trì phu nhân vỗ trán, không biết có nghe vào hay không, nàng vừa oán giận vừa khó hiểu nói: "Con xem đứa nhỏ này, bao giờ mới học được chín chắn? Thanh Hòa, con nói thẳng với ta, nó bắt nạt con à?"

Bằng không lúc gặp người ta, tại sao lại luống cuống giống như chuột gặp mèo vậy?

Nghĩ tới Trì Hành hôm qua dầm mưa chạy như điên, về nhà mà cũng không mang giày, nàng cảm thấy đau lòng lại nghi hoặc: "Có phải nó làm bậy với con không?"

Xuân Tê nghe vậy trong lòng chua xót: Nếu công tử làm bậy với nàng, dù có làm gì thì nàng cũng chỉ có thể thích.

"Đâu có." Thanh Hòa nói cười vui vẻ: "A Trì đùa giỡn với con thôi."

Ai đùa giỡn với tỷ?

Cách một cánh cửa, lỗ tai Trì Hành vểnh lên, nghe được rất rõ.

Nếu ta thật sự đùa giỡn với tỷ, hôn thì cũng hôn thôi, có gì to tát đâu, nhiều nhất là bị tỷ đánh một trận.

Chính vì không phải là trò đùa đơn thuần thường ngày nên mới khiến người ta kinh hãi, run sợ, lo lắng đến nỗi bỏ chạy, hồn vía bay mất.

Con cháu thế gia đã sớm hiểu sự đời, chỉ là chưa đến mức "đàm đạo về những sắc thái tìиɧ ɖu͙©".

Tuy nhiên từ nhỏ, Trì tiểu tướng quân đã được nuôi dạy khác biệt với nam nữ bình thường. Đại tướng quân hận sắt không thành thép, chỉ hận không thể dục tốc bất đạt nên đã dạy cho nàng tất cả những kiến thức về chiến lược trị quốc, bày binh bố trận.

Trì phu nhân thì cưng chiều nữ nhi, dù nóng hay lạnh đều vô cùng lo lắng.

Là cha mẹ, bọn họ hầu như không nghĩ đến việc nói chuyện với nữ nhi về quá trình trưởng thành của thiếu niên, về cách nhìn nhận và đối phó với những bản năng tự nhiên của cơ thể.

Trì Hành từng nghe người ta nói đến tìиɧ ɖu͙©, cũng từng nhìn thấy trong tập tranh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tự mình trải nghiệm.

Như thể mãnh thú trong lòng nàng đã được thả ra, phát ra tiếng gầm đòi "ăn thịt người" đối với Uyển Uyển nhu nhược.

Nàng bực bội vò đầu bứt tóc, lột bỏ áo trong nhăn nhúm trên người và bắt đầu thu dọn.

Cuộc trò chuyện ngoài cửa vẫn chưa kết thúc.

Trì phu nhân lao tâm khổ trí vì nữ nhi: "Nếu nó dám làm bậy với con, con đừng khách sáo với nó. Nhãi ranh này cần được dạy dỗ, dám sập cửa vào mặt lão nương."

Thanh Hòa dùng khăn che miệng, cười động lòng người: "A Trì bản tính hồn nhiên, ngây thơ đáng yêu, lại còn hiếu thảo, sao có thể giận dỗi sập cửa vào mặt phu nhân được? Chắc là thấy con nên mới hoảng hốt."

Trì phu nhân chợt hiểu ra, khẳng định chắc nịch hai người ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó. Chuyện "thợ săn" và "con mồi" đuổi bắt nhau này nàng không tiện hỏi nhiều, vẫy tay nói: "Thôi, kệ nó đi, nhãi ranh còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay lão nương sao?"

Khóe miệng Trì Hành co giật, thầm nghĩ: Nương à, nương thật đúng là mẹ ruột của con! Trước mặt Uyển Uyển, nương cũng chịu chừa chút mặt mũi cho con!

Ngoài cửa vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Nàng thay quần áo mới với vẻ mặt chán nản, trong nháy mắt ngồi vào bàn trang điểm vấn tóc.

Cần phải lấy tư thái thanh tao, hoàn hảo để xóa sạch hình ảnh luống cuống vội vàng với mái tóc như ổ gà trước đó.

Nói xong vài lời, Thanh Hòa tiễn Trì phu nhân đi, bình tĩnh liếc nhìn Xuân Tê.

Nha hoàn của Minh Quang Viện đều có ngoại hình ưa nhìn, quanh năm suốt tháng canh giữ bên cạnh "Trì tam công tử" trẻ tuổi xuân sắc, khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không bị cám dỗ.

Có rất nhiều cô nương thích A Trì, một Xuân Tê này nàng không để vào mắt.

Nhưng nay đã khác xưa, A Trì đã "hiểu rõ bản chất của mình", nếu để một nữ tử tươi trẻ, dịu dàng, lại có ý đồ tiếp tục ở bên cạnh nàng ấy thì không thích hợp.

Xuân Tê bị ánh mắt hờ hững của Tam thiếu phu nhân tương lai nhìn đến tay chân lạnh ngắt.

"Ngươi đã hầu hạ bên cạnh nàng bao nhiêu năm rồi?"

"Hồi, hồi cô nương, nô tì đã hầu hạ Tam công tử tổng cộng được bốn năm sáu tháng."

Mới có bốn năm.

Thanh Hòa thản nhiên mỉm cười, không hỏi thêm câu nào nữa, dùng ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ chạm khắc, nói với giọng dịu dàng: "A Trì?"

"Một, một lát nữa là xong!"

Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Nắng sớm thanh lãnh, Tiểu tướng quân hừng hực khí thế đứng trước cửa, đầu đội mũ ngọc, thân khoác áo gấm thêu hoa mẫu đơn màu xanh đá, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống.

Chỉ qua một cái Tết, vóc người của nàng dường như cao hơn một tấc, đi trên đôi giày hình mây có hoa văn vẽ trên giày, tuấn tú pha chút rực rỡ, rực rỡ lại đầy vẻ phong lưu.

Sôi nổi tươi tắn xông xáo, trực tiếp va vào trái tim thiếu nữ.

"Uyển Uyển, tỷ đến tìm ta à? Mau vào đi!"

Nàng kéo người nọ vào phòng, Thanh Hòa từ từ tỉnh táo lại, tim đập loạn xạ.

Tiểu tướng quân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa, nàng mời người ngồi xuống, tự mình pha trà nước, chăm chút từng chi tiết.

Nàng thực sự chưa nghĩ ra nên đối mặt với Uyển Uyển như thế nào, nhưng cũng không thể cứ nhốt người ta ngoài cửa được.

"Ta nói ta không có ở đây bị tỷ ấy nghe được", trong lòng Trì Hành đầy lo lắng, không biết phải làm sao để giải quyết.

Nói bản thân ngủ đến hồ đồ?

Trời ạ, Uyển Uyển đâu phải là con nít ba tuổi! Ai lại đi nghe mấy lời nói nhăng nói cuội của mình chứ?

Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa từ trà xanh, nàng chờ đợi Thanh Hòa lên tiếng, dù là hỏi lý do "muốn cắn người" hôm qua hay lý do "không có ở đây" sáng nay, ôm lấy quyết tâm nếu thực sự không được thì chết quách, nàng đưa trà đến bên tay Thanh Hòa.

Thanh Hòa ngồi trước bàn, chống cằm lười biếng nhìn nàng, không nói gì, chỉ nhìn mãi.

Trì Hành bị nàng nhìn đến mặt hơi đỏ lên: "Tỷ, tỷ tỷ nhìn ta làm gì vậy?"

"Không được nhìn ngươi sao?"

"..."

Nàng lúng túng ôm lấy hổ con, cằm gác lên đầu hổ, không dám nhìn vào mắt Thanh Hòa, tay thỉnh thoảng vuốt ve bộ lông mềm mại của Phi Tuyết, trong lòng bồn chồn, rất sợ bị nhìn thấu.

Sườn mặt của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, giả vờ oán trách: "Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi còn muốn trốn tránh ta sao? Hôm qua ngươi bỏ đi không nói một lời, ngươi có biết ta lo lắng đến mức nào không?"

"Ta không phải muốn trốn tránh tỷ..." Trì Hành căng da đầu nói: "Ta chỉ muốn bình tĩnh lại hai ngày."

"Ngươi đã làm gì, tại sao phải bình tĩnh hai ngày?"

Tỷ ấy dường như không biết vì sao mình thất thố vào hôm đó...Trì Hành không đoán chắc được tâm ý của nàng, thiếu tự tin, lúng túng dò hỏi: "Ta muốn hôn tỷ."

Thanh Hòa đang nghịch nắp trà thì khựng lại.

"Ta muốn hôn tỷ, nhưng, nhưng mà không phải không hôn được sao. Tỷ đẩy ta ra, ta tưởng ta đã chọc giận tỷ rồi nên không dám ở lại đó nữa..."

Nàng cười ha ha, cười đến cổ họng khô khốc: "Uyển Uyển, tỷ...bây giờ còn giận không?"

Nắp trà khẽ vén lên tạo làn sương mỏng, động tác của Thẩm cô nương thanh tao, ung dung, một cái nhướng mày hờ hững cũng đẹp vô cùng: "Ta giận gì chứ? Lúc đó ta...lòng rối như tơ vò, không biết ngươi định làm gì, sao tự dưng lại muốn cắn ta?

Ngươi muốn hôn thì cứ hôn, cũng không phải chưa từng hôn, trước kia chúng ta "tư bôn" bên ngoài, lần ở làng nhỏ kia, không phải ngươi cũng lén lút hôn ta một cái sao?"

Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào một bên má, lông mày cong cong, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Nhìn theo đầu ngón tay của nàng, Trì Hành nghĩ: Sao mà giống nhau được? Hôn má với hôn môi có thể đánh đồng được sao?

Nhưng mà chiếu theo lời nàng nói, Trì Hành nhớ tới khoảng thời gian hai người sống ở làng nhỏ.

Phong tục tập quán ở làng nhỏ vô cùng mộc mạc, giản dị, tựa như chốn tiên cảnh giữa trần gian. Lúc bấy giờ, để giải khuây cũng như tránh đi những đào hoa không cần thiết, các nàng đã giả làm "vợ chồng chưa cưới" rồi nhập gia tùy tục mà tham gia "ba ngày huấn luyện".

"Ba ngày huấn luyện" ở làng nhỏ được chuẩn bị cho những cặp vợ chồng chưa cưới sắp thành hôn. Hai người trà trộn vào đó, trong ngày đầu giảng dạy, chưa nói đến Uyển Uyển, chính mình cũng đã thực sự hiểu được chuyện nam nữ.

Chợt nhớ lại chuyện xảy ra đã lâu, trong đầu Trì Hành hiện lên tị hỏa đồ mà ngày đó lão giả đã cho nàng xem và học, khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia đỏ bừng khả nghi.

Tất nhiên hôn má và hôn môi không thể coi là giống nhau, huống chi lúc đó nàng đã không còn muốn hôn môi nữa, nàng muốn cắn môi của Uyển Uyển.

Sau khi bị đẩy ra, nhìn thấy đôi mắt nàng ấy ngấn nước, khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp, nàng càng muốn đè lên thân thể mềm mại của nàng ấy, cởi bỏ xiêm y, lật qua lật lại, nếm thử từng tấc một...

Nàng suy nghĩ vẩn vơ, cổ họng nhấp nhô, tai ửng đỏ, đôi mắt trong veo nhuốm màu du͙© vọиɠ hỗn loạn của nhân thế.

Một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt Thanh Hòa, lạt mềm buộc chặt, nhưng giọng điệu lại vô tội vô hại.

Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Hai ta quen nhau đã nhiều năm, ngươi thích mỹ sắc đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Sao ta có thể giận ngươi chỉ vì ngươi tò mò về mùi vị son môi của nữ tử chứ?"

Đúng là nói như vậy cũng không sai.

Biết nàng không tức giận, Trì Hành vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy hụt hẫng.

Sau khi hụt hẫng, lòng tràn đầy cảm giác tự trách.

Uyển Uyển luôn hết mực chiều lòng nàng, vậy mà nàng lại có những suy nghĩ đen tối như vậy, người tới độ tuổi này có ham muốn tìиɧ ɖu͙© là điều bình thường, khó có thể kháng cự, nhưng nàng lại muốn xé nát váy áo của Uyển Uyển, cái này cũng quá xấu hổ rồi.

Một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy lại bị nàng liên tục vấy bẩn, Trì Hành xấu hổ vô cùng: "Nếu vậy, chi bằng tỷ đánh hai tay ta đi!"

"Tại sao ta phải đánh ngươi?"

"Ta......"

Trì Hành hiếm khi ấp a ấp úng, không dứt khoát như vậy.

Bụp!

Bị đánh một cái vào lưng như gãi ngứa, người bị đánh ngẩng đầu lên: "Ưm, vẫn còn nhẹ quá..."

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, chỉ là đùa thôi mà, chuyện này sao có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai chúng ta chứ?"

Trì Hành buồn bã nghĩ: Không, đã bị ảnh hưởng rồi.

Ta không còn là người ngâm chung một hồ tắm lớn với tỷ mà trong lòng không có tạp niệm nữa.

Nàng hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân: "Tỷ mang cái gì ngon cho ta à? Ta đói quá."

Nàng vẫn chưa ăn sáng, trong bụng trống rỗng.Thanh Hòa cười nàng nói gì cũng được: "Ta mang cho ngươi cá thu, đậu phụ cay từ Như Quy Lâu, còn có một bình rượu trắng nữa."

Hộp đồ ăn được mở ra, mùi thơm nồng nàn, Trì Hành xoa xoa tay, hít một hơi thật sâu, rất cảm động: "Uyển Uyển, tỷ đối với ta thật tốt."

Trì phu nhân chỉ còn cách cửa vài bước chân, lo lắng áo bông nhỏ nhà mình bị đói: "..."

Chậc! Đồ vô lương tâm, dễ bị lừa đi như vậy!

Nàng im lặng mỉm cười, quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, cố ý không làm phiền hai người.

"Ăn từ từ thôi." Thanh Hòa cầm khăn tay, lau mồ hôi mỏng trên trán nàng.

Trì Hành ăn rất ngon miệng: "Cá này...Úi, cá này cay quá, ngon hết sẩy! Uống thêm rượu nữa..." Cổ họng nàng như đang bốc khói.

"Uyển Uyển, tỷ có muốn thử không?" Nàng nâng một chén rượu nhỏ lên.

Do dự hồi lâu, Thanh Hòa gật đầu: "Vậy nếm một ngụm."

Trì Hành chu đáo đưa chén rượu đến bên môi nàng, nhắc nhở: "Rượu này hơi nồng, tỷ uống chậm thôi."

Rượu trắng do nàng chuẩn bị, dĩ nhiên nàng biết rượu này nồng. Rượu cay nồng chạm vào môi, rượu ấm từ từ chảy vào cổ họng, dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn bị sặc ho hai tiếng, khóe mắt ửng đỏ.

Cái này thật đúng là...đẹp.

Trì Hành nhìn chằm chằm, ngượng ngùng quay mặt đi, xoay cổ tay, uống hết rượu còn lại trong một hơi.

Bây giờ không chỉ có cổ họng nàng bỏng rát.

Chết mất thôi.

Tình thanh mai nhiều năm của các nàng cứ như vậy mà tràn ngập nguy cơ sao?

Nhìn ra là nàng thật sự không quen uống rượu mạnh, Trì Hành đau lòng vuốt lưng cho nàng: "Tỷ tỷ, tỷ thấy đỡ hơn chưa?"

Vượt qua vị cay nồng kéo dài, má Thanh Hòa ửng hồng, nhẹ nhàng vẫy tay: "Không sao đâu. Đừng động vào ta, ăn của ngươi đi."

So với nàng thì cá và đậu hũ gì đó đột nhiên chẳng còn mùi vị gì cả.

Nửa giai đoạn đầu Trì Hành ăn rất ngon miệng, nhưng nửa sau giống như nhai sáp, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Thanh Hòa tỷ tỷ xinh đẹp vô cùng.

May là Uyển Uyển đã đính hôn với chính mình, nếu là người ngoài thì đã sớm không nhịn được mà đè nàng xuống sinh một bầy con.

Sinh con đau đớn đến vậy, động một tí là nguy hiểm đến tính mạng, nàng mới không muốn Uyển Uyển mạo hiểm.

Hơn nữa, chính vì "ba ngày huấn luyện" ở làng nhỏ mà nàng mới hạ quyết tâm không muốn Uyển Uyển gả chồng.

Nhưng thực tế nàng là nữ nhi, dù không phải nam tử nhưng nàng vẫn ham mê sắc đẹp.

Hôm qua, sự thật đã chứng minh rằng sắc tâm không phân biệt nam nữ.

Xong rồi.

Không bao giờ quay lại được nữa.

Trước đây, nàng không hiểu tại sao có người thích làm những chuyện bậy bạ trên giường, nhưng bây giờ nàng hiểu rồi, cái cảm giác nhìn mỹ nhân cất tiếng xin tha với giọng khàn khàn và đôi mắt rưng rưng thật là kí©h thí©ɧ, khiến người ta say mê!

Rượu không say người người tự say, Tiểu tướng quân ngây thơ vô tình mở ra một cánh cửa, sự háo hức vẫn còn nguyên, miệng nhai thức ăn mà vẫn không quên mơ mộng hão huyền.

Nàng thậm chí còn không để ý đến ánh mắt trìu mến của vị hôn thê bên cạnh mình.

Thế là đủ rồi.

Đừng mãi mãi là một đứa trẻ.

Phải trưởng thành, phải biết mặt tốt xấu của thế tục, đừng mãi mãi ngây thơ, cần thử học hư, hiểu được cái tốt của sự thân mật thể xác, hiểu được yêu thương, ham muốn và chiếm hữu. Đừng mãi mãi không lay chuyển được giống một đứa trẻ như ngọc lưu ly.

A Trì như vậy, A Trì sạch sẽ như vậy, nàng không xứng.

Bóng tối dâng trào trong mắt Thẩm Thanh Hòa, bỗng nàng nở nụ cười như hoa mùa xuân: "Hôm qua ta được mấy vò rượu ngon, ngươi có muốn đến biệt uyển ngồi một lát không?"