Sáng sớm, Tạ Chiết Chi tâm tình vui vẻ, đứng dậy tắm rửa thay quần áo, ngồi ở bàn trang điểm nửa canh giờ.
Tạ Chiết Mi trước đây được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh, thân là đồng bào tỷ muội, tướng mạo của Tạ Chiết Chi dù có kém cũng không đến nỗi nào.
Mỹ nhân trong gương đồng nhếch môi mỉm cười, bề ngoài có vẻ dịu dàng, phóng khoáng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tàn nhẫn vô nhân đạo.
Tướng quân ngày mai sẽ hồi phủ, hôn sự của ma ốm chướng mắt ở Tú Xuân viện sẽ được định trong năm nay, gả vào Lan gia, có biết bao là khổ sở đang chờ nàng đến nếm.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa sống không tốt, đuôi lông mày của bà không giấu nổi ý vui, hỏi: "Đại công tử đã về chưa?"
"Hồi phu nhân, đại công tử còn chưa trở về."
Nghe tin nhi tử còn chưa từ thư viện về, Tạ Chiết Chi nhíu mày nói: "Phái người đi thúc giục đi, có thể là gặp trở ngại trên đường. Thanh Yến là đích tử duy nhất trong phủ, ngày mai tướng quân sẽ về, chuyện lớn nào cũng không quan trọng bằng việc cả nhà đoàn viên."
"Vâng."
Dùng bữa sáng xong, bà ung dung đi đến Tú Xuân viện, nửa đường bắt gặp Liễu Cầm đang đi về phía bà.
Tình cờ gặp nhau, Liễu Cầm bình tĩnh mỉm cười nói: "Gặp qua phu nhân."
"Không giữ Thanh Hòa mà tới đây làm gì? Thanh Hòa đâu?"
Đoán trước bà sẽ hỏi như vậy, Liễu Cầm không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Tiểu thư buổi tối không khỏe, còn nằm trong phòng." Nàng nhướng mi, nhanh chóng liếc nhìn Tạ Chiết Chi: "Tiểu thư tâm tình không tốt, không muốn gặp ai. Trong lòng biết phu nhân lo lắng cho nên đã phái nô tì báo trước, đỡ phải làm phiền phu nhân đi một chuyến uổng công."
"Nàng cũng xem như có tâm." Tạ Chiết Chi mỉm cười, giả vờ ra vẻ mẹ hiền, hỏi han tỉ mỉ từng chuyện, Liễu Cầm trả lời không sót một chữ.
Xác định không có gì nghiêm trọng, chỉ là tâm tình tiểu cô nương chán nản, không muốn quan tâm đến người khác, tâm trạng của Tạ Chiết Chi đã tốt hơn nhiều.
Trở lại nơi ở, bà sai người đưa tặng thật nhiều dược liệu quý giá cho Tú Xuân viện.
Đến ba giờ sáng, Lan phu nhân không thể cưỡng lại nhi tử van xin, bèn đưa nhi tử đến cửa.
Hàng năm Thẩm Thanh Hòa đều là mỹ nữ đứng đầu Thịnh Kinh, xinh đẹp vô cùng, nhưng lại bệnh nặng, còn mang tiếng hiếm muộn, ở Thịnh Kinh này hộ nào dám cưới nàng?
Lấy quyền thế của Thẩm gia, Thẩm Thanh Hòa nếu gả đi nhất định phải làm chính thê. Hôm nay là chính thê, ngày sau là thế gia chủ mẫu, cưới nàng có khác gì đoạn tử tuyệt tôn? Trước đây đám bà mối ùa ùa đến phủ tướng quân cầu hôn, giờ đây lại không dám đến cửa nữa.
Nhưng cố tình đích trưởng tử mà bà lấy làm tự hào nhất lại nhận định nữ tử Thẩm gia, đến mức độ lấy cái chết để ép bức.
Chưa thấy được Thẩm Thanh Hòa người bệnh kia đẹp như thiên tiên, làm người ta mê mệt đến cỡ nào, Lan phu nhân đã cảm thấy vô cùng khó chịu với Thẩm cô nương mà bà chưa từng gặp mặt.
Khó chịu thì khó chịu, hôm nay vẫn phải tới cửa.
Trò chuyện với Lan phu nhân vài câu, Tạ Chiết Chi tương đối hài lòng với mối hôn sự này.
Có Lan gia ở trong triều đình hộ giá hộ tống, Thanh Yến khoa cử nhập sĩ có thể tránh được nhiều đường vòng không cần thiết. Bà quyết tâm lấy lòng, sai hạ nhân dẫn Lan công tử đi thăm Bích Xuân viên.
Thưởng ngoạn Bích Xuân viên là giả, cách hoa mà ngắm mỹ nhân mới là thật.
Lan Tiện Chi nhìn Thẩm phu nhân bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích, trong lòng háo hức, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước nhanh ra ngoài.
Hắn vừa rời đi, Lan phu nhân liền thở dài: "Phu nhân cũng nhìn thấy rồi, hôn sự với quý phủ mà không thành, đứa nhỏ này không biết còn nháo đến cỡ nào."
Tạ Chiết Chi nhận lấy cành ô liu bà đưa, tuy vui mừng nhưng cũng không dám nói nhiều: "Chuyện của Thanh Hòa, vẫn phải đợi tướng quân trở về quyết định. Tuy nhiên lệnh công tử tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn, ở Thịnh Kinh không thể tìm ra nhi lang nào tốt hơn được nữa."
Thấy bà có ý muốn gả nữ, Lan phu nhân vui buồn lẫn lộn.
Mừng vì nhi tử đạt được tâm nguyện sẽ không nghĩ đến tìm chết nữa, nhưng lại lo rằng tôn tử tương lai của Lan gia sẽ do thϊếp thất sinh ra.
Lan Tiện Chi không có những lo lắng này.
Sau khi rời khỏi chính điện, một đường ngắm cảnh lâm viên Thẩm gia, hắn đứng ở Bích Xuân viên, hy vọng có thể có một cuộc gặp gỡ tình cờ tốt đẹp với Thẩm cô nương.
Sau khi hỏi rõ nơi Thẩm cô nương ở, hắn háo hức nhìn về hướng Tú Xuân viện.
Liễu Cầm Liễu Sắt đang ngồi trên nóc nhà Tú Xuân viện, chán nản ăn hạt dưa.
"Tiểu thư có nói lúc nào không cần phải gạt nữa không? "
"Có." Liễu Sắt phun hạt dưa. "Đợi cách vách nháo nhào lên đã."
"A? Khi nào bên kia mới phát hiện ra tiểu tướng quân bỏ trốn đây, sao không thấy động tĩnh gì cả?"
"Ai biết? Có thể là do tiểu tướng quân có bản lĩnh, giấu được đến ngày mai thì sao."
Giấu thêm được một ngày thì ngựa có thể chạy xa thêm một ngày.
Liễu Cầm cầm lấy một nắm hạt dưa, ghét bỏ nói: "May mắn tiểu thư hoặc là không làm, một khi đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp đi cùng tiểu tướng quân, vậy mà Lan công tử vẫn không chịu bỏ cuộc. Ngươi xem, hắn lại đang nhìn về phía chúng ta. Cười chết người, hắn nhìn nhiều thêm mấy lần thì tiểu thư nhà chúng ta có thể thích hắn sao? Người này không hiểu lời hay ý đẹp, lời của tiểu thư chúng ta cũng không để trong lòng, bị cự tuyệt bao nhiêu lần mà còn dám tới?"
"Ừ, còn trẻ mà đã thành danh, quá kiêu ngạo, cho rằng nữ nhi trên đời này đều phải xoay quanh hắn."
Hai tỷ muội lời qua tiếng lại, cố tình hạ thấp Lan gia kỳ lân nhi [1] đến không đáng một đồng.
[1]: Một người con trai tài giỏi và xuất chúng.Liễu Cầm vỗ tay nói: "Nói gì thì nói, vẫn là tiểu tướng quân tốt, thanh mai trúc mã, là ân nhân thuở nhỏ, biết nóng biết lạnh, dù có gây ra bao nhiêu rắc rối cũng không khiến người ta chán ghét. Tiếc là tuổi còn nhỏ."
"Chờ đi. Người tiểu thư đã muốn, chính là vịt nấu chín, trốn không thoát."
Trì – vịt nấu chín – Hành hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi đang ngứa, vẻ mặt khó hiểu.
Gió chiều nhẹ thổi, đôi mắt nàng khẽ nâng lên, bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu.
Vân Sinh khách điếm, phòng tốt nhất.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mở cửa đi."
Khi đã quen thuộc với một người đến một mức độ nào đó, ắt hẳn sẽ quen thuộc cả tiếng bước chân của người nọ.
Trì Hành chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thanh Hòa nghe thấy tiếng bước chân liền cầm áo choàng trong tay đi về phía cửa.
Cửa mở ra, hương hoa thoang thoảng ùa vào, từng chùm hoa nghênh xuân rực rỡ như món quà bất ngờ được đặt trước mắt: "Tỷ tỷ, tặng cho tỷ."
Nhiệt tình trong mắt thiếu niên lang còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời ban trưa, Thẩm Thanh Hòa mỉm cười, ôm hoa tươi, bước tới đón nàng vào.
"Hoa từ đâu đấy?"
"Lúc chạng vạng đi ngang qua một sơn cốc cách khách điếm không xa, ta nghĩ tỷ sẽ thích nên đến đó trước khi khách điếm đóng cửa."
Nàng tự rót cho mình một ly, đôi môi đỏ mọng thấm nước trà, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cổ áo bị kéo ra, để lộ một ít da thịt trắng như tuyết. Thanh Hòa nhìn đến không thể rời mắt, đôi mắt chớp chớp vì kinh diễm.
Đôi khi nàng còn cảm thấy, nhất cử nhất động của A Trì đều mang theo dụ hoặc.
Rõ ràng mới mười bốn tuổi, còn chưa thực sự trưởng thành, nhưng chính loại ngây thơ, hồn nhiên và thuần khiết này, sức sống rạng ngời, quyến rũ mà không tự biết đã khiến nàng không thể làm ngơ những rung động mãnh liệt trong tim.
Nàng im lặng, Trì Hành đột nhiên ngước mắt lên: "Hoa nghênh xuân, tỷ tỷ còn thích không?"
Thanh Hòa lấy lại tinh thần, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẫn nhịn, chung quy vẫn cảm thấy đau lòng nàng chạy tới chạy lui, rút chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, lau mồ hôi trên trán cho nàng.
"Thích."
Nàng nhớ tới sơn cốc mà lúc chạng vạng vừa đi qua, không gần như A Trì nói, cưỡi ngựa tới lui cũng phải mất nửa canh giờ.
Chưa kể tới còn muốn hái hoa dưới ánh trăng.
Hoa này phân lượng không nặng, nhưng phần tâm ý trong sáng, hồn nhiên chỉ mong được thấy nụ cười của nàng thì lại nặng trĩu.
Thẩm Thanh Hòa mi mắt cong cong: "Ta vẫn luôn rất thích."
Hai mắt Trì Hành chợt sáng lên, tựa như nhặt được tiện nghi: "Tỷ tỷ thích, coi như ta không uổng công rồi."
Nàng cũng chỉ muốn dỗ dành người nọ cười nhiều hơn thôi. Sức khỏe của Thanh Hòa tỷ tỷ không tốt, nếu chạy ra ngoài như vậy mà tâm tình lại không tốt, chính là lỗi của nàng.
Bề ngoài thô kệch, bên trong tinh tế, nói đến lấy lòng nữ tử, hai vị ca ca Trì gia đều ghen tị với nàng không thôi, còn khen nàng có thiên phú.
Kỳ thật thiên phú ở đâu ra?
Chỉ là trên thế gian có quá nhiều nam nhi đối đãi keo kiệt với nữ tử, lại không chịu thừa nhận mình keo kiệt thôi.
Từ trước đến nay, bọn họ chỉ cho đi thứ họ thích, thứ họ muốn, mà không chịu dành thêm tâm ý để nghĩ đến cảm nhận của đối phương.
Tới chỗ Thanh Hòa tỷ tỷ uống ba chén trà nhỏ, Trì Hành ở lâu cũng không tiện.
"Vãn tinh" được nàng trịnh trọng giao cho Thẩm Thanh Hòa, nghiêm túc nhắc nhở: "Ta nghỉ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì tỷ tỷ kêu ta một tiếng, ta sẽ đến ngay. Bên ngoài có rất nhiều người xấu, Cầm Sắt còn chưa tới, tỷ tỷ trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ lại."
Phần quan tâm này chân thành lại thỏa đáng, trong lòng Thanh Hòa hưởng thụ, muốn nhìn "hắn" thêm một lúc nữa, nhưng lại ngại nam nữ khác biệt nên chỉ có thể kìm nén suy nghĩ của mình.
Tiễn Trì Hành đi rồi, nàng cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, mỉm cười hạnh phúc cắt tỉa bó hoa nghênh xuân, cắm vào bình sứ màu xanh ngọc bích có miệng tròn, hạ quyết tâm dù hoa có khô héo cũng phải giữ gìn cẩn thận.
Sau khi tắm gội đơn giản, thiếu nữ nằm nghiêng ôm đao, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Từ khi rời khỏi Thịnh Kinh liền ngựa không ngừng vó, đến giờ phút này cơ thể đã hoàn toàn kiệt quệ, nhưng vẫn nhất quyết chờ Trì Hành về, nhìn thấy người, nhận được hoa, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Buông bỏ mọi phiền muộn, Thanh Hòa ngủ một giấc thật ngon.
So với nàng thì Trì Hành khổ sở hơn nhiều, cả đêm đều không ngủ ngon. Thời thời khắc khắc cảnh giác phòng bên cạnh, phàm là bên ngoài có gió thổi cỏ lay đều lo lắng có dọa Thanh Hòa tỷ tỷ sợ hãi hay không.
Trời đã gần sáng, nàng chống cằm, dưới đáy mắt là quầng thâm đen, nghĩ: Ra ngoài không dễ chút nào.
Nhưng không dễ dàng mới xem như phiêu bạt giang hồ, làm người từng trải.
Ở lại Thịnh Kinh rực rỡ gấm hoa suốt ngày có ích gì? Chỉ làm cho người ta bị dưỡng đến phế.
Đôi mắt lại lóe lên một tia sáng nhợt nhạt: Bây giờ chắc hẳn cha nương đã phát hiện nàng chạy trốn rồi phải không? Nàng có tự phụ đến đâu cũng không dám nghĩ mình có thể giấu được thêm một ngày nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng cha nổi trận lôi đình mắng nàng nhãi ranh, Trì Hành tặc lưỡi, lầm bầm trong không khí: "A cha, người không hiểu. Phải có khí phách, có ý chí, mới là thiếu niên nha."
Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, không phải hai mươi bốn, ba mươi bốn, sao cứ muốn phải ngoan như vậy?
***
"Buồn cười, buồn cười, nàng muốn làm ta tức chết, các ngươi cũng muốn làm ta tức chết!"
Trời đã sáng rõ, cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy Trì tướng quân gầm lên giận dữ. Liễu Cầm Liễu Sắt ngồi trên bậc đá trước cửa, nhìn nhau: Ha, nháo nhào lên rồi!
Xé lá thư nữ nhi để lại, Trì Diễn tức giận: "Nói! Nhãi ranh đó đi đâu rồi?"
Gã sai vặt đổ mồ hôi lạnh: "Nô, nô tài không biết!"
Đại tướng quân tức giận đập bàn, bàn bị chia năm xẻ bảy, "Ta còn nói sao hôm qua nàng sửa lại tính tình, chịu đọc sách trong thư phòng, hóa ra là đã bỏ trốn. Trốn thì trốn một mình thôi, bắt cóc người khác làm gì? Hỗn trướng! Cái đồ không nên thân này, bây giờ cánh cứng rồi, còn dám bay lên trời!"
Bên ngoài ngư long hỗn tạp, một cô nương như nàng sao có thể lăn lộn được? Ông càng nghĩ càng giận.
"Hồi tướng quân, Tam công tử đã mang 'Vãn tinh' đi rồi."
"Vãn tinh" chính là đường đao mà Trì Diễn đã dày công tìm cho nữ nhi.
Trì Diễn sửng sốt, sắc mặt tái nhợt: "Được, hay lắm! Nàng còn nhớ mang theo đao ra ngoài, nàng cũng biết bên ngoài rất nguy hiểm...Hỗn trướng!"
Ông lăn qua lộn lại trái một tiếng "nhãi ranh", phải một tiếng "hỗn trướng", ông mắng chưa đủ, Trì phu nhân nghe cũng đủ phiền rồi.
Nữ nhi bỏ trốn bà lo lắng hơn ai hết, nhưng điều khiến bà lo lắng nhất không phải là Trì Hành chạy ra khỏi nhà mà không nói một lời.
Trì Hành còn trẻ nhưng thiên phú võ học tuyệt hảo. Với thiên phú như vậy, làm tiểu bá vương ở Thịnh Kinh cũng chẳng ích gì, ra ngoài kinh qua mưa gió để xem lòng người cũng tốt.
Bà không lo lắng Trì Hành trở về thiếu tay gãy chân, điều bà quan tâm chính là thái độ của A Hành đối với Thanh Hòa.
Nàng bắt cóc Thanh Hòa vào đúng thời điểm mấu chốt khi hai nhà Lan Thẩm đang nghị thân, còn chuẩn bị kỹ lưỡng và tính toán trước, đồng thời giữ bí mật với mọi người – chẳng lẽ A Hành thích Thẩm cô nương rồi!
.....................................
Tác giả có lời muốn nói:
Cha thì nổi trận lôi đình, nương thì chó ngáp phải ruồi (đầu chó).
Nhưng bây giờ tiểu tướng quân còn trẻ, không hiểu được động tâm là cái gì, hoàn toàn là xuất phát từ bản tâm muốn đối tốt với Thanh Hòa, gọi tắt là nhắm mắt tán tỉnh bừa bãi!