"Lời này của ngươi chẳng có lý gì cả." Thanh Hòa cố ý trêu chọc nàng: "Ngươi có chuyện giấu ta, khoan nói đến là chuyện gì, tại sao ngươi giấu ta mà còn không cho ta tức giận sau khi nghe ngươi nói chứ?"
Vốn dĩ Trì Hành dám nói như vậy là vì thấy không khí giữa hai người đang rất tốt. Lúc này bị hỏi ngược lại, sự lanh lợi và linh hoạt trước mặt mọi người bỗng chốc biến mất: "Uyển Uyển, ta không có ý đó, ta đã giấu tỷ, tỷ đương nhiên có thể tức giận, nhưng ta không muốn tỷ tức giận ta quá mà tổn hại đến sức khỏe.
Sức khỏe của tỷ vốn đã không tốt, nếu lại ưu tư vì chuyện của ta mà phát bệnh, ta...ta...ta chết ngàn lần cũng khó chuộc được tội!"
Chỉ là đùa giỡn thôi, cho dù nàng muốn tự mình chuộc tội thì trong lòng Thanh Hòa cũng không nỡ. Chưa nói đến chuyện A Trì cải trang nam nhi lừa dối nàng nhiều năm, chỉ riêng việc nàng dùng thủ đoạn bất chính để phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng ấy, nếu nói ra chuyện này, không phù hợp với hình ảnh đoan trang, điềm tĩnh của Thẩm đại cô nương nàng.
"Làm gì có chuyện cần chuộc tội? Được rồi, ta hứa với ngươi, khi nào ngươi suy nghĩ kỹ thì nói cho ta biết, ta tạm thời không so đo với ngươi."
"Thật chứ?"
"Ta lừa ngươi làm gì?"
Tiểu tướng quân vui mừng khôn xiết: "Tốt, tốt quá rồi. Đa tạ Uyển Uyển đại nhân đã không chấp tiểu nhân!"
Nàng cúi người hành lễ, mới làm nửa chừng thì được người ta đỡ dậy.
"A Trì, giữa chúng ta cần gì những nghi thức xã giao này? Ngươi giấu diếm ta, ta không so đo với ngươi là vì ta trân trọng tình cảm gắn bó từ thuở ấu thơ của hai ta. Nhưng ngươi chỉ được giấu ta lần này thôi, sau này nếu không phải là chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không được phép như thế nữa."
"Ta biết rồi." Nàng hưng phấn nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Thanh Hòa: "Bên ngoài có phải lạnh lắm hay không?"
"Không sao." Đôi tay Thanh Hòa bị nàng ôm trọn trong lòng bàn tay, hơi thở nóng hổi từ môi Trì Hành phả vào khe ngón tay, hàng mi nàng run rẩy, nụ cười lan tỏa từ khóe mắt.
"Như thế này chẳng phải tốt hơn rồi sao?" Trì Hành xoa xoa tay nàng: "Ta nghe nương nói, đêm qua tỷ đã thức trắng đêm để canh chừng ta, tỷ đâu phải không biết ta khỏe mạnh thế nào, ngược lại là tỷ, đừng thức khuya vì ta nữa. Không nghỉ ngơi tốt, sức khỏe làm sao có thể tốt được?"
"Ngươi lại nhiều lời nữa rồi."
"Được rồi, coi như ta nhiều lời."
Đôi mắt cười của nàng khiến lòng người ấm áp, Thanh Hòa không nén được niềm vui, mỉm cười, quay mặt đi không nhìn nàng nữa.
Đỡ phải nhìn lâu quá, mất định lực.
Tiểu tướng quân sáng sủa, đẹp ngời ngời bỗng nhiên khiến nàng nhớ lại cảnh tượng nam nữ già trẻ đứng hai bên đường chào đón lúc nàng vừa "tư bôn" trở về thành.
Cũng may người này đã là của nàng.
Thanh Hòa cảm thấy may mắn vì bản thân đã ra tay kịp thời.
Gió thổi lạnh buốt ở hoa viên, từng mảng tuyết trắng rơi xuống điểm tô cho trời đất trắng xóa.
Khương Tinh như thường lệ đeo giỏ thuốc xuất hiện ở góc đường, đυ.ng phải hai người đang cùng nhau tản bộ.
"Đại sư bá?"
Khương Tinh thấy nàng hôm nay trang điểm lộng lẫy, xiêm y tươi sáng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn kia nhìn thế nào cũng thấy tuấn tú.
Thiếu niên tươi sáng, mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ đều khiến người ta kinh ngạc. Đè xuống phần tán thưởng kia, nàng hỏi: "Vết thương đã lành chưa?"
"Đa tạ đại sư bá tương trợ."
Cổ tay mảnh mai bị ấn xuống, Trì Hành ngoan ngoãn không động đậy, để bà bắt mạch.
"Không tồi. Ngươi có thể nghĩ ra việc sử dụng chân khí thuần dương để mài giũa khí âm hàn sót lại thành âm hoàn, là muốn đi theo con đường dung hòa âm dương sao?"
Người thạo nghề vừa mở miệng đã nói đúng trọng tâm, Trì Hành không dám lơ là: "Hàn độc này có duyên với ta, trên võ đài nếu không mượn sức nó để đối đầu với Lan Tiện Chi đang hấp thụ nội lực của đối thủ để dùng cho bản thân, muốn chiến thắng có lẽ phải trả cái giá đắt hơn.
Nó đã theo ta cả trận đấu, vô tình cứu ta một mạng, giờ đây âm khí đã được chân khí thuần dương luyện thành âm hoàn vô hại. Có nó ở đây, không đến nỗi dập tắt suy nghĩ trước đây của ta. Ta vẫn muốn thử, dù sao thì ý tưởng dung hòa âm dương cũng quá hấp dẫn."
"Ngươi đã có cả hai khí âm dương rồi, không nên tham lam."
"Đại sư bá dạy phải."
Khương Tinh nhìn hai bàn tay đan xen của hai người, mỉm cười: "Ta đi trước đây, nơi này không nên ở lâu. Sau này có duyên gặp lại."
Nàng nói đi là đi, không để ai đưa tiễn mình. Bóng dáng hóa thành tàn ảnh, theo gió đi xa.
Tiên phong đạo cốt [1], nói nàng xuất thân từ Đạo Môn không sai chút nào.
[1]: Phong cách của người tu tiên.Trì Hành nhìn đến say mê, lẩm bẩm tự nói: "Bao giờ ta mới có thể ung dung tự tại như đại sư bá đây?"
"Sẽ có ngày đó."
Trì tiểu tướng quân thu hồi tầm mắt: "Thôi, bây giờ ta đã đủ tự do, không thể quá tham lam."
Thẩm cô nương mỉm cười trách nàng: "Biết vậy là tốt rồi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười trong bão tuyết, tình cảm sâu đậm, thật khiến người ta hâm mộ.
Phủ Trấn Quốc đại tướng quân không quá lớn cũng không quá nhỏ, đi dạo quanh một vòng, vừa đi vừa dừng, mất một canh giờ.
Cuối cùng, Thanh Hòa đưa Trì Hành đến Tú Xuân Viện.
Trì Hành rất quen thuộc với Tú Xuân Viện, vào đây cũng không khác gì vào nhà mình.
Địa noãn trong phòng đang cháy dữ dội, nhiệt độ này đối với Thẩm cô nương là thoải mái nhất, nhưng đối với Tiểu tướng quân tràn đầy năng lượng thì lại quá nóng, như thể đột nhiên bước vào lò lửa.
Dưới chân nàng lại đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Nóng thì cởi ra đi." Thanh Hòa sai Liễu Sắt mang bàn cờ đến, lại sai Liễu Cầm pha trà rót nước, đi đến trước bàn nhỏ cởi giày ngồi xếp bằng, đôi mắt trong veo liếc nhìn. Trì Hành nâng vạt áo, đỏ mặt cởi đôi ủng da hươu lót nhung dưới chân.
Tiểu tướng quân thoải mái thanh tân, mùi mồ hôi cũng không khó ngửi. Cởi bỏ đôi giày da hươu, Trì Hành áy náy ôm chân ngửi nhẹ một cái, không ngửi thấy mùi khó chịu nào trong lòng mới thả lỏng, không ngờ hành động buồn cười này lại bị người ta nhìn thấy rõ ràng.
"Ta còn có thể chê ngươi được sao? Mau lại đây."
Trì Hành thích sự thân mật trong lời nói của nàng, cười hì hì đi vớ tuyết ngồi đối diện nàng.
Hai chén trà thơm, một bàn cờ, quân đen quân trắng chiến đấu không ngừng nghỉ, bầu không khí dần trở nên sôi nổi và căng thẳng.
Lần trước ở Tiểu Hương Sơn, Trì Hành vất vả lắm mới thắng được nàng một ván, lần này lại thua sạch.
Nhận thấy sự tiến bộ rõ rệt của nàng, Tiểu tướng quân thu lại sắc mặt, cầm quân cờ mãi không hạ xuống.
Bàn cờ như chiến trường, người trên chiến trường, từng cử chỉ hành động đều ảnh hưởng đến sống chết.
Trên chiến trường không có cha con, trên chiến trường cũng không có vị hôn thê.
Sợ nàng còn trẻ không biết trời cao đất dày, Thanh Hòa đã dốc hết sức lực để dập tắt sự kiêu ngạo của nàng sau khi chiến thắng trên võ đài.
Hao tổn tinh thần, quân trắng hạ xuống "bốp", nàng cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thảnh thơi thưởng thức cảnh Tiểu tướng quân nhíu mày vì gặp khó.
"Làm sao đây?" Trì Hành kêu lên: "Nước này của tỷ tỷ, đúng là đẩy ta vào đường cùng."
"A Trì, vẫn còn nhiều điều phải học."
Gió tuyết che khuất tầm nhìn, bước ra khỏi Tú Xuân Viện, cả người Trì Hành trở nên trầm mặc hơn nhiều.
Tuổi trẻ vốn dễ tự mãn, không coi ai ra gì. Đôi lúc A Trì sẽ trở thành điểm sáng trong mắt người khác, nhưng điểm sáng như vậy, không được quá lâu.
Nữ giả nam trang là tội khi quân, mỗi một bước đều đang đi trên lưỡi đao, cần biết kiêu binh tất bại [2].
[2]: "Kiêu binh tất bại" là một "chân lí" trong binh pháp cổ, để chỉ một điều tối kị trong chiến tranh không thể phạm phải, nếu không muốn bại trận, đại ý chính là kiêu ngạo, chủ quan, khinh địch thì nhất định sẽ gặp thất bại.Thanh Hòa hy vọng con đường dưới chân nàng sẽ vững vàng, không có những va chạm sóng gió do sự kiêu ngạo và bất cẩn gây ra.
"Đa tạ Uyển Uyển đã lo lắng."
Trì Hành ngẩng đầu mỉm cười, ánh sáng ẩn trong mắt mang theo sự thông minh và cảnh giác vượt xa độ tuổi này.
"Đi đi."
Vừa rời khỏi Tú Xuân Viện, Thẩm Thanh Yến đã dẫm lên tuyết rơi đầy đất bước đến: "A tỷ, Trì ca ca, ăn cơm thôi."
Theo quy tắc từ xưa đến nay của Đại Vận triều, bất kể là dân thường hay quý tộc, hai nhà đã quyết định kết thân đều phải chọn một ngày ăn lẩu trước lễ đính hôn.
Nói một cách đơn giản, món lẩu là hai nồi sắt lớn được treo trên than củi, một nồi để luộc rau củ quả, một nồi để nấu thịt thái lát, cay nồng, ngay cả những người không ăn cay cũng phải nể mặt mà nếm thử hai miếng.
Hai nhà quây quần bên mâm cơm ăn đến toát mồ hôi hoặc cay đến toát mồ hôi, cùng nhau thưởng thức món lẩu nóng hổi tượng trưng cho cùng một gốc rễ [3], từ nay về sau hai nhà thông gia không phân biệt ngươi ta.
[3]: Bản QT là "đồng khí liên chi" hay còn gọi là "đồng khí liên căn" là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.Đôi tân nhân sắp đính hôn sẽ ăn cùng một nồi lẩu, nồi lẩu của đôi tân nhân sẽ có hương vị rất cầu kỳ.
Mỗi người có khẩu vị khác nhau, có người thích ăn mặn, có người thích ăn nhạt, có người không cay không vui, có người lại không ăn được đồ cay dù chỉ một chút. Trước khi nấu, đầu bếp hỏi món lẩu này nên nấu theo khẩu vị của ai, Trì phu nhân dứt khoát nói: Tất nhiên là theo khẩu vị của con dâu tương lai!
Động thái này đã nhận được sự ngầm tán thành của Thẩm đại tướng quân.
Hai người chưa kết hôn không cần đợi đến khi bước vào hỉ đường mà thông qua món lẩu này đã phải thể hiện sự nhường nhịn và bao dung dành cho nhau.
Chỉ khi biết bao dung lẫn nhau mới có thể ăn chung một nồi lẩu, ngủ chung một cái giường.
Khắp nơi đều thể hiện kinh nghiệm và sự tỉ mỉ của thế hệ trước.
Tất nhiên, việc kế thừa truyền thống này đã dẫn đến những trường hợp hôn ước bị hủy bỏ do không ăn được với nhau, nhưng chính điều đó càng làm nổi bật tầm quan trọng của món lẩu này.
Bữa lẩu mà cô gia tương lai đến ăn là bài kiểm tra mà cả hai gia đình dành cho nhau.
Liệu có biết quan tâm hay không, chỉ cần một bữa ăn là có thể nhận ra.
Trì Hành là người mà khi vào đông không thể thiếu cay.
Nhưng trước mặt nàng là nồi canh thanh đạm, hơi nóng bốc lên, theo thứ tự chỗ ngồi, nàng phải ngồi đối diện với vợ chưa cưới.
Ở bàn bên kia có Thẩm lão phu nhân, vợ chồng Thẩm đại tướng quân, Thẩm Thanh Yến, cùng với vợ chồng Trì đại tướng quân và Trì nhị công tử Trì Ngải.
Hai gia đình ngồi quây quần bên nhau, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Tạ Chiết Chi không muốn ngồi cùng bàn, ăn cùng nồi với Trì phu nhân. Trì phu nhân là người "lấy được chồng tốt" nổi danh ở Thịnh Kinh, cùng là chủ mẫu của phủ Tướng quân, ai hơn ai kém, chỉ cần nhìn một cái là có thể rõ ràng.
Trì Diễn đối đãi với phu nhân của mình hơn cả mạng sống. Ngày xưa khi còn là Thái tử, chỉ vì Hoàng thượng từng vô ý phán xét về một nữ tử chưa xuất giá mà Trì công tử trẻ tuổi kiêu ngạo đã suýt đánh nhau với Trữ quân.
Quân thần không nói chuyện với nhau suốt nửa tháng, sau đó bởi vì không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của bạn tốt, Thái tử điện hạ đành đích thân đến xin lỗi nàng kia, mọi chuyện mới lắng xuống.
Mà nữ tử đó, chính là Trì phu nhân hiện tại đang ngồi đối diện.
Cả đời này Tạ Chiết Chi ghét nhất hai người, một là đích tỷ Tạ Chiết Mi, hai là Trì phu nhân nhà bên.
Bắt nàng ăn cùng nồi với người mình không thích, cũng giống như bắt con chuột gọi con mèo do Thẩm Thanh Hòa kia nuôi là mẹ.
Ăn vài miếng đơn giản, nàng nhân cơ hội cổ họng bỏng rát vì quá cay xin cáo lui, nhận lấy cái lườm nguýt của Thẩm lão phu nhân.
Đây là lần đầu hai nhà thông gia ăn lẩu, không cần chú trọng lễ nghi, chỉ gói gọn trong hai chữ: ấm áp.
Thoát khỏi ràng buộc "không nói chuyện khi ăn và không trò chuyện khi ngủ", ăn uống đơn giản là để tận hưởng niềm vui.
Hai gia đình vừa ăn uống vừa trò chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang bàn bên cạnh để quan sát con cái.
Không ngờ Trì Hành ăn thanh đạm cũng ngon miệng, thoạt nhìn rất thoải mái: "Tỷ tỷ, tỷ có muốn uống chút rượu không?""
Có hai chén rượu trái cây dùng để tăng thêm hứng thú.
Thanh Hòa vén tay áo: "Được, ta kính A Trì."
Trì Hành vội vàng cầm chén rượu lên nói: "Kính tỷ tỷ, chúc tỷ phúc thọ an khang, vạn sự như ý."
Sau khi uống rượu trái cây, hai người lại gắp đồ ăn cho nhau, tuy rằng còn trẻ nhưng lại có dáng vẻ ngọt ngào thân thiết như vợ chồng mới cưới.
Trì phu nhân tấm tắc khen ngợi, nói một tiếng phi thường.
Là Thanh Hòa phi thường hay nữ nhi bảo bối của nàng phi thường, cái này không biết được.
"Vẫn còn ăn nổi chứ? Không cần chiều theo khẩu vị của ta đâu, cứ tự nhiên ăn theo ý thích của ngươi đi."
"Tỷ nói vậy là sao? Tỷ tỷ thích thì ta cũng thích. Hơn nữa thích ứng trước cũng không có hại gì, dù sao sau này chúng ta cũng phải sống chung mà."
Vừa dứt lời, trong lòng Trì Hành dâng lên một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời, rất ngọt ngào, vừa mới mẻ vừa háo hức.
Thanh Hòa cười: "Ăn nhiều một chút, đã tới đây một chuyến nhất định phải ăn no."
"Cứ yên tâm." Trì Hành lại không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Trì Ngải lén nhìn nương. Quả nhiên, ánh mắt của nương trông thật nguy hiểm.
Hôm nay A Hành lợi dụng vết thương vừa lành ở nhà nũng nịu kén ăn với nương, hắn cười thầm, không có ý định nhắc nhở đệ đệ tốt đang đắm chìm trong ngọt ngào của giai nhân.
Trì Hành bị ai đó đá nhẹ vào bắp chân, nàng mở to đôi mắt vô tội trong veo, trên trán như muốn viết "Tỷ tỷ, sao tỷ lại đá ta?"
Cũng may nàng nhanh nhạy, vô thức liếc mắt sang bên cạnh, vừa vặn đối diện với đôi mắt cười như không cười của Trì phu nhân.
Da đầu nàng tê dại, mỉm cười lấy lòng nương rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong một nồi canh rau thanh đạm nhỏ, Trì tam công tử đi theo cha nương rời khỏi Thẩm gia, quay đầu vẫy tay chào Thẩm cô nương đang được quấn đến kín mít.
Vừa ra khỏi cửa nhà người ta, bước vào cửa nhà mình, nàng liền kêu lên "Ui da" một tiếng: "Nương ơi, nương đừng nhéo tai con nữa, nhéo nữa là tai con rơi xuống mất!"
"Rơi xuống thì tốt, để Thanh Hòa tỷ tỷ của con đau lòng con nhiều hơn."
Tiểu tướng quân hoảng sợ hít một hơi: "Nương ơi, con còn chưa trở thành cô gia của Thẩm gia đâu, cô gia của Thẩm gia không thể thiếu một bên tai được!"
"Cô gia của Thẩm gia, cô gia của Thẩm gia, nương thấy trong đầu con chỉ toàn nghĩ đến làm cô gia của Thẩm gia. Chỉ biết sai bảo nương, ra ngoài lại ngoan hiền như cừu con!"
Trì Hành che tai lẩm bẩm: "Bên ngoài đâu mà bên ngoài, đó là nhà bên cạnh chúng ta mà, ăn xong nồi lẩu này coi như đã trải qua một nửa lễ nghi thông gia rồi. Nhà của Uyển Uyển, chẳng phải cũng là nhà của con sao?"
"Hừ." Trì phu nhân liếc nhìn nàng, sau đó dẫn nữ nhi vào phòng, trong lòng đầy tò mò, lén lút hỏi: "Mau nói cho nương biết, trước khi tách ra các con đã bàn bạc những gì?"
"Nương, sao cái gì nương cũng hỏi hết vậy..."
"Nhãi ranh, có nói hay không?"
Đầu tiên là bị nhéo lỗ tai, sau đó lại bị chọc vào bên hông sườn, Trì Hành sợ hãi: "Ấy, được rồi, con nói, con nói không phải được rồi sao."
"Nói mau."
"Ừm..." Ánh mắt Tiểu tướng quân lơ đãng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Uyển Uyển hẹn ngày mai đi ra ngoài chơi—Ui! Tại sao nương lại đánh vào đầu con?"
Nàng ôm đầu, vẻ mặt lên án.
Trì phu nhân tức giận: "Sao con không mời nàng đi chơi?"
Nàng hạ giọng: "Dù sao con cũng đang trong thân phận nam nhi, sao có thể để nữ tử chủ động được? Nghe lời nương, ngày mai gặp nhau, chủ động một chút cũng đâu có thiệt gì."
"Hừ! Con không chủ động thì Uyển Uyển cũng không nỡ để con chịu thiệt!"
Nàng tự tin đáp lại làm cho Trì phu nhân giận đến muốn nhéo tai nàng lần nữa: "Có nghe lời nương không? Nếu không sau này con sẽ hối hận!"
Thấy nương nói rất nghiêm túc, Trì Hành im lặng một lát, sau đó ngoan ngoãn đáp: "Được rồi, con hiểu rồi. Chuyện này phải để con suy nghĩ một chút, con phải suy nghĩ kỹ đã."
Nàng vò đầu bứt tóc, vén rèm bước ra ngoài. Trì phu nhân mỉm cười, lẩm bẩm một câu rồi để nàng rời đi.
***
Tác giả có lời muốn nói: A Trì nhất định phải nghe lời nương của ngươi! (hò hét)