Chương 45-1: Hỗn loạn

Một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Triệu Tiềm chỉ vừa chớp mắt, khi nhìn lại thì tầm nhìn của y đã hoá thành một màu đỏ rực.

Thái tử đang ngồi một bên chăm chú quan sát, "A" một tiếng, sắc mặt tái nhợt vì máu bắn tung tóe khắp nơi.

Tiếng hét đó cũng khiến những người đang thất thần tỉnh táo lại.

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mới trước đó hai người trên võ đài còn đánh nhau đến hoa mắt chóng mặt, bất phân thắng bại, sao chỉ trong nháy mắt Đường đao đã đâm vào tim Lan công tử với góc độ hiểm hóc?

Trước khi Lan Tiện Chi chết, hai mắt hắn trợn to, thậm chí không dám tin rằng mình cứ như vậy mà chết dưới lưỡi đao của Trì Hành. Đao được đưa ra từ khi nào? Lúc đao đưa ra hắn đang làm gì? Sao lại thua? Sao lại phải chết?

Môi Trì Hành trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng rút đao ra!

Lúc đâm vào thì là lưỡi đao trắng, lúc rút ra đã biến thành đỏ rực, máu bắn tung tóe. Những giọt máu văng lên trán của Trì tam công tử, tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú của nàng ba phần lạnh lùng, ba phần yêu dã.

Bốn phần còn lại, là sự run sợ và kinh hoàng mà ai cũng không diễn tả được.

Thiếu niên anh hùng, ung dung tự tại đứng ở chính giữa như một ngọn giáo sừng sững, y phục đỏ thắm tung bay, ánh đao sắc lạnh thấu xương.

Nếp nhăn trên trán Triệu Tiềm càng sâu thêm, vì cái chết của Lan Tiện Chi, vì Thái tử thất thố trước mặt mọi người, vì thiếu niên đang đứng lặng lẽ trên võ đài khiến mọi người kinh ngạc.

Thân thể Lan Tiện Chi loảng xoảng ngã xuống. Tay cầm kiếm của Trì Hành thoáng chốc buông lỏng tựa như ảo giác, rồi lại càng siết chặt "Vãn Tinh", ánh mắt kiên định như băng.

"Tiện nhi!"

Lan đại nhân gào thét thất thanh, nỗi đau mất con trào dâng trong lòng khiến hẵn phẫn nộ đến tột cùng, tiếng gào rống mang theo bi thương: "Trì Hành! Ngươi dám gϊếŧ nhi tử của ta?!"

"Hừ! Dọa ai vậy? Gϊếŧ cũng đã gϊếŧ, không phân biệt sống chết thì gọi là đấu sinh tử gì chứ? Lan đại nhân không dám nhận thua à?"

"Trì, Trì đại tướng quân..."

Trong lòng Lan đại nhân lạnh lẽo, đau buồn và phẫn nộ không thể bùng phát, hắn đau đớn quỳ xuống, kêu lên từng chữ: "Bệ hạ!"

"Bệ hạ, con của thần đã thắng cuộc. Đã đến lúc Bệ hạ ban hôn rồi."

Triệu Tiềm vô cùng hận người sống sót không phải Lan gia tử, càng hận sự kiêu ngạo ương ngạnh của Trì Diễn, hận đến huyệt thái dương nhảy thình thịch, y kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống sự sỉ nhục này, hỏi: "Còn có nam nhi nhà ai dám đấu một trận với Trì tam công tử không?"

Mọi người nhìn nhau.

Trì Hành đứng bất động trên võ đài, tay cầm đao siết chặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua hiện trường.

Nàng còn nhỏ nhưng lại gϊếŧ người không chớp mắt, một đao liền đưa Lan Tiện Chi xuống suối vàng, cả người khí thế bừng bừng, chính là lúc khó địch nổi nhất.

Lúc này nếu lại lên đấu, nhìn tư thế Trì tam công tử chém người, không chết ắt cũng bị thương!

Không một ai xuất chiến, Triệu Tiềm tức giận cười ba tiếng: "Được, được, được! Trì tam lang dũng mãnh bất khả chiến bại, hắn sẽ là con rể Thẩm gia! Xét thấy tuổi còn nhỏ cho nên đính hôn vào đầu xuân, ba năm sau mới tổ chức hôn lễ, hai vị Đại tướng quân không có ý kiến gì chứ?"

Tɧẩʍ ɖυyên Ân chắp tay: "Thần không có ý kiến."

"Trì đại tướng quân thì sao?"

Trì Diễn cười nói: "Bệ hạ thánh minh!"

Thánh minh? Triệu Tiềm nuốt cục tức vào bụng, vội vã cùng Thái tử rời đi.

Trong lòng y tức giận, mất quân cờ Lan Tiện Chi này, không thể ngăn cản hai nhà Trì Thẩm liên hôn, y chỉ có thể khiến lễ đính hôn diễn ra chậm lại, hoãn ngày hai phủ tổ chức hôn lễ.

Động thái này làm người ta thấy ghê tởm, cũng bộc lộ sự bất lực của Hoàng đế như y.

Hai phủ quyền thế quá lớn, công cao lấn chủ, ở Thịnh Kinh thì không sao, nhưng khi rời khỏi Thịnh Kinh, đi đến nơi xa xôi, người ngoài chỉ biết tướng quân chứ không biết Bệ hạ.

Trở lại cung, Triệu Tiềm trầm mặt bước vào Ngự Thư Phòng, mở chiếc l*иg vàng, bóp chết con chim hoàng yến mà y đã nuôi ba năm.

Con chim đã tắt thở bị ném mạnh xuống đất!

"Làm sao có chuyện như vậy được, làm sao có chuyện như vậy được! Lũ vô dụng, toàn là lũ vô dụng!!"

Cung nhân im lặng như ve sầu mùa đông, Đại giám nín thở không dám quấy rầy Bệ hạ trút giận.

Nửa khắc sau, Triệu Tiềm nguôi giận, cung nhân mang nước trong đến rửa tay cho y.

Đôi tay đã được rửa sạch, y cười khẩy lạnh lùng: "Chết thì chết, giữ lại bọn vô dụng chỉ thêm chướng mắt."

Những lời này cơ bản đã quyết định vinh nhục của Lan gia, nhi tử Lan gia chết thì chết, chết uổng phí, thậm chí trước lúc lâm chung còn không hoàn thành lời dặn dò của Bệ hạ, liên lụy Lan thiếu sư Lan đại nhân cũng bị Bệ hạ ghét bỏ.

Hai phụ tử vất vả mưu đồ, kết quả lại là công dã tràng.

Đại giám cúi đầu, nín thở không dám hó hé.

"Trì gia ấu tử đúng là có khí phách." Sắc mặt Triệu Tiềm âm trầm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thiếu niên cầm đao.

Cùng là nhi tử, nhưng mà nhi tử của Trì Diễn đều là tướng tài.

Trì Anh bị gãy chân nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút, Trì Ngải vì huynh đệ mà không tiếc cả tính mạng, lấy thân che chở cho đệ đệ khỏi những âm mưu hiểm độc.

Trì Hành...

Tên Trì Hành này!

Triệu Tiềm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, y phải nhịn bao lâu nữa mới có thể tiêu diệt phụ tử Trì gia?

Thái tử mà y đã dốc lòng bồi dưỡng, đặt rất nhiều kỳ vọng cũng không sánh được với ấu tử Trì gia. Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, than thở trời cao bất công.

Xưa kia y cũng từng xưng huynh gọi đệ với Trì Diễn và Tɧẩʍ ɖυyên Ân. Cũng nhờ tài năng của hai người mà giang sơn mới vững vàng, nhưng sai lầm ở chỗ bọn họ không biết điểm dừng, đoạt lấy hào quang vốn thuộc về đế vương, chỉ có y mới là vị quân chủ độc tôn của mảnh đất này!

Hôm nay Trì Diễn vì bảo vệ nhi tử mà không để y vào mắt, trong mắt Triệu Tiềm thoáng qua một tia sát ý sâu sắc, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi.

Còn chưa đến thời điểm.

Còn phải nhẫn.

Sự kiêu ngạo của Trì Diễn ngày hôm nay chẳng phải là kết quả do y phủng sát mà thành sao?

Tâm trạng căng thẳng của Triệu Tiềm dần dần được thả lỏng, nụ cười của y khiến cho bầu không khí ảm đạm trong Ngự Thư Phòng tan đi phần nào.

Đại giám như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

"Thưởng! Ban cho hai phủ Trì Thẩm mỗi phủ một trăm chuỗi ngọc trai, một vạn lượng vàng, hai trăm bộ đồ sứ, mừng hai phủ đính hôn vào mùa xuân. Ngươi đích thân đi!"

Đại giám thấp giọng đáp lời.

Ra lệnh cho các cung nhân lui ra, Triệu Tiềm nhắm mắt, ngả người vào ngai vàng: "Đạo trưởng, trẫm nên làm gì đây...

Trẫm là thiên tử được trời ban mệnh, nhưng ngay cả quyền sinh sát cũng không thể nắm giữ. Trì Diễn như gai nhọn trong lòng trẫm, không thể không trừ khử.

Trẫm đã làm theo lời đạo trưởng, trước khi tỷ võ chiêu thân đã dâng hương cầu phúc cho Lan Tiện Chi, nhưng Lan Tiện Chi vẫn chết, tại sao ngay cả trời cũng không chịu giúp trẫm?

Đạo trưởng, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?"

Rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức Triệu Tiềm không còn hy vọng gì nữa, một giọng nói khàn khàn vang lên trong Ngự Thư Phòng: "Người được đế vận phù hộ, được trời yêu thương. Kẻ gϊếŧ hại sủng thần của Thiên tử, phải phòng!"

"Phòng?" Triệu Tiềm chợt mở mắt ra!

***

Tỷ võ chiêu thân kết thúc, hôn sự giữa hai nhà Trì Thẩm đã được định đoạt, biểu hiện của Trì Hành trên võ đài đã bịt miệng dư luận. Tuy vẫn còn những lời đồn đãi về Trì tam công tử là người háo sắc nhưng gạt những chuyện đó sang một bên, Trì Hành quả thực không làm nhục uy danh của Trì gia, dám làm dám chịu.

Trước đó tư bôn, sau lại đánh võ đài, cái trước hồ đồ, còn có thể nói một câu tuổi trẻ nông nổi, cái sau thì chính là có năng lực, có trách nhiệm. Hôn sự đã định, không ai dám bàn tán về dòng chính của hai phủ nữa.

Chỉ là tỷ võ chiêu thân, nhi tử Lan gia đang có tiền đồ xán lạn lại chết dưới đao của Trì Hành, có người thở dài tiếc nuối, có người thì than vãn người trẻ tuổi lỗ mãng.

Bản thân đấu sinh tử đã là cuộc chiến sinh tử, cũng như lời Trì đại tướng quân đã nói, đứng trên võ đài, không phân biệt sống chết, làm sao dám gọi là đấu sinh tử?

Mọi việc đều có kết cục của nó, kết cục này chẳng qua là bọn họ gieo gió gặt bão.

Lan gia đau đớn vì mất đi người con tài giỏi, Lan đại nhân hối hận, ôm thi thể của nhi tử khóc thất thanh.

Trì Hành bị mọi người vây quanh vội vã đi về nhà, nàng quay đầu lại nhìn mỹ nhân đang đứng bên cạnh Thẩm đại tướng quân, khoác trên mình áo choàng đỏ rực như lửa.

Đính hôn vào đầu xuân, vài tháng để chuẩn bị cho tiệc đính hôn là quá đủ, hai nhà Trì Thẩm hẹn nhau ngày mai cùng đi ăn lẩu.

Cảm nhận được hơi thở của Trì Hành lạnh lẽo, Trì Diễn vội vàng dẫn theo hai trai một gái rời đi.

Trì phu nhân ở nhà cầu phúc cho con, nghe thấy tiếng động liền ra cửa đón.

"Nương ơi, thắng rồi! Tam đệ thắng rồi!"

"Lan Tiện Chi chết dưới đao của A Hành, A Hành đã tự mình báo thù cho đại ca rồi."

"Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, hai phủ sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào đầu xuân, nhưng cũng dặn dò rằng A Hành còn nhỏ, chưa đủ tuổi nên phải đợi ba năm sau mới được tổ chức hôn lễ."

Trì Ngải vui mừng từ tận đáy lòng, đang vui vẻ thì trong miệng phun ra một ngụm máu.

Hắn bị Lan Tiện Chi đánh một chưởng dẫn đến nội thương, suốt dọc đường đều dùng nội lực đè nén vết thương, lúc này lộ ra dọa Trì phu nhân và Trì đại tướng quân hoảng hốt.

"Có chuyện gì vậy?" Trì phu nhân vội vàng nắm lấy cổ tay nhi tử, mặt lạnh tanh, bắt mạch, hỏi: "Sao hơi thở lại rối loạn như vậy?"

Trì Hành lo lắng nói: "Nhị ca, huynh——"

Sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi, một ngụm máu pha lẫn sương cũng theo đó phun ra!

"A Hành!"

Trì đại tướng quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nữ nhi đang ngất xỉu.

Niềm vui hân hoan nồng nhiệt trước khi vào cửa bỗng chốc tan biến.

Trì nhị công tử bị thương, Tiểu tướng quân hôn mê, bầu trời Trì gia bỗng chốc bị mây đen bao phủ.

"Hồi đại tướng quân, bên ngoài có một nữ nhân, tự xưng họ Khương!"

"Họ Khương? Khương thần y?" Trì Diễn vui mừng nói: "Mời vào nhanh!"

Trì Hành vừa rơi vào trạng thái hôn mê kỳ lạ, Khương Tinh đã xuất hiện trong phủ Trì đại tướng quân.

Cách một bức tường, động tĩnh của Trì gia không giấu được Thẩm gia, tin tức Trì Hành ngất xỉu rất nhanh truyền đến tai Tɧẩʍ ɖυyên Ân.

"Cha, hay là chúng ta sang thăm xem sao?" Thẩm Thanh Yến đứng trong sân nhìn sang bên cạnh.

Mặc dù không thích Trì Hành bắt cóc a tỷ ra ngoài nhưng màn thể hiện của Trì Hành trên võ đài quả thực khiến người ta khâm phục.

Thiếu niên khí phách hăng hái, tay cầm đao, vạn sự vạn vật đều có thể chém đứt, chỉ dựa vào khí thế này, hắn miễn cưỡng chấp nhận Trì Hành làm tỷ phu của hắn.

Thẩm Thanh Yến thỉnh thoảng nhìn cha, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn a tỷ đang ôm lò sưởi tay, quả đúng là hai cha con! Chỉ nhìn vẻ mặt họ, ai có thể hiểu được trong lòng họ đang nghĩ gì?

"Hay là sang thăm xem sao?" Tɧẩʍ ɖυyên Ân hỏi nữ nhi.

"Không cần." Đầu ngón tay Thanh Hòa lạnh buốt, khẽ vuốt ve mặt ngoài ấm áp của chiếc lò sưởi hình con thú bốn chân tinh xảo.

Từ trước nàng đã nhận ra, lúc A Trì đứng trên lôi đài, dùng sát khí bừng bừng trấn áp mọi người, có lẽ không phải do nàng cố ý phô trương thực lực mà là cơ thể đã sắp không chịu nổi rồi.

Trước khi rời đi, A Trì chỉ nhìn nàng một cái, nếu không sao thì với tính cách của A Trì, chắc chắn sẽ nhìn thêm vài lần.

Theo lý mà nói có Đại sư bá ở đó, nàng có thể yên tâm, đến cũng chỉ thêm rối ren.

Thẩm Thanh Hòa đa số thời điểm là người lý trí, chỉ có một số ít lần, lý trí không thể kìm hãm được cảm tính trào ra từ trong xương tủy.

Chân tay nàng lạnh buốt: "Buổi tối chúng ta đi."

Dù có lý trí đến đâu thì cũng không nỡ không quan tâm.

Tɧẩʍ ɖυyên Ân thấp giọng nói: "Con không sao chứ? Có muốn về phòng nghỉ ngơi không?"

"A tỷ về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ giúp tỷ nghe ngóng tình hình bên kia. Đợi Trì Hành khỏe lại, ta sẽ chạy tới báo tỷ ngay."

Thanh Hòa nhướng nhẹ hàng lông mày thanh tú, nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thẩm Thanh Yến suy nghĩ một lát, miệng lưỡi không còn lanh lợi như ngày thường, sau đó vội vàng đổi lời: "Đợi, đợi tỷ phu khỏe lại, ta nhất định sẽ báo cho a tỷ trước tiên."

"Cảm ơn." Nàng quay người nói: "Cha, nữ nhi xin phép cáo lui trước."

Tạ Chiết Chi vừa đến thì Thanh Hoà đã đi, biết được Trì Hành vừa về phủ đã lâm vào hôn mê, nàng che giấu thật sâu tâm trạng hả hê khi thấy người gặp họa. Lúc lướt qua vai nhau, Thanh Hòa dừng lại gọi một tiếng "Dì", được Liễu Cầm Liễu Sắt dìu đi.

Nàng ốm yếu, Tạ Chiết Chi lười nói chuyện nhiều với nàng để tránh lây bệnh, ngước nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nhi tử đỏ bừng vì thời tiết lạnh giá, lòng sinh ngạc nhiên: "Thanh Yến, con làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Yến gãi đầu: "Không có gì đâu nương, con đi canh dưới tường đây."

Đi canh dưới tường?

Hiểu ra vấn đề, Tạ Chiết Chi tức giận đến mức muốn mắng hắn chỉ có chút bản lĩnh này. Do còn có Tɧẩʍ ɖυyên Ân ở đây, nàng nhịn lại, không kiên nhẫn vẫy tay, nhắm mắt làm ngơ.

Vợ chồng hai người đứng cạnh nhau trong đình viên, Tạ Chiết Chi nắm chặt khăn gấm trong lòng bàn tay, dịu dàng hỏi: "Phu quân thực sự đồng ý để Trì Hành làm con rể của chúng ta sao?"

Vừa dứt lời, ánh mắt Tɧẩʍ ɖυyên Ân trở nên lạnh lùng: "Đây là hôn sự do Bệ hạ ban xuống."

Kể từ khi trở về từ Tiểu Hương Sơn, hắn luôn đối xử với nàng lạnh nhạt, nếu không phải mỗi tháng có ba lần nghỉ ngơi trong phòng nàng, Tạ Chiết Chi thực sự lo lắng hắn đã biết chuyện đó.