Chương 44-1: Tỷ võ chiêu thân

Đứng trước cái gió se lạnh tháng Chín, A Hành mỉm cười tra đao vào vỏ sau khi đỡ được chiêu hồi mã thương [1] bất ngờ của đại ca.

[1]: Là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Kỹ thuật cốt yếu của Hồi mã thương nguyên thủy phải gồm 03 yếu tố đó là vũ khí (thương), phương tiện (ngựa - mã) và chiến thuật (hồi - đột ngột tập kích trở lại).

Lần này hai "huynh đệ" so tài khác với luyện tập thường ngày, mục đích là để mô phỏng sự nguy hiểm trên võ đài, nâng cao khả năng ứng biến linh hoạt.

Sau hai trăm hiệp đấu nảy lửa, trên mặt Trì Anh lộ vẻ tán thưởng, vỗ vai nàng: "Làm tốt lắm, A Hành!"

Không hổ là người có thiên phú võ thuật cao nhất trong Trì gia. Hắn có linh cảm rằng một ngày nào đó A Hành sẽ đạt được thành tựu phi thường trong võ thuật.

Trước đây khi đấu với đại ca, Trì Hành thua nhiều thắng ít, sau nửa năm rèn luyện trong giang hồ, đã nếm trải mưa máu gió tanh do đao kiếm gây ra, khả năng thực chiến được mài giũa trong khoảnh khắc sống còn hơn xa trước đây.

Hiện tại nàng vẫn chưa phải là đối thủ của đại ca, nghe vậy cũng không hề tự mãn, khuôn mặt nhỏ tuấn tú ửng đỏ, nàng toát mồ hôi, ôm quyền thi lễ với đại ca: "Vất vả cho đại ca."

Trì Anh cười xoa đầu nàng.

Thanh Hòa ôm đĩa nhìn hai "huynh đệ" hăng hái chia sẻ cảm tưởng sau trận đấu, cụp mắt, ngón tay thon thả ngắt lấy một quả nho từ trên đĩa.

Thanh Hòa đút nho vào miệng, ngước mắt nhìn hai người vẫn đang "ngươi xoa đầu ta, ta vỗ vai ngươi", thầm nghĩ: Quả nho này đúng là chua thật.

Bình dấm của nàng sắp đổ rồi mà A Hành vẫn còn đứng trò chuyện với đại ca dưới cái nắng chang chang, Trì phu nhân lắc đầu tặc lưỡi một tiếng, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc A Hành giống ai.

Nhớ lại lúc A Diễn theo đuổi nàng cực kỳ nhanh nhẹn, sử dụng đủ mọi mưu mẹo. Trong hai năm đó, mỗi khi nàng ra khỏi cửa, các tiểu thư quý tộc gặp nàng đều phải chua chát vài câu mới chịu thôi.

Đến lượt nữ nhi mình, được người ta thầm mến mà còn không biết, Trì phu nhân nheo mắt: Quả nhiên người động tâm sớm thường phải chịu nhiều vất vả.

Nhìn không nổi cảnh cô nương bên cạnh im lặng ăn nho, Trì phu nhân vẫy tay: "A Hành!"

"A? Nương gọi con."

Lúc này Trì Hành mới chú ý tới mỹ nhân thanh lịch, dịu dàng đang ngồi bên cạnh nương mình, ánh mắt sáng lên, bước tới với tốc độ nhanh hơn bình thường: "Nương."

Nàng nhìn Thanh Hòa, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: "Thanh Hòa tỷ tỷ."

Thanh Hòa đặt chiếc đĩa sứ trắng xuống: "Lại đây."

Trì Hành tiến thêm hai bước, ngắm nhìn mỹ nhân từ cự ly gần. Nước nho dính ướt môi nàng, cái cằm nhọn nhọn, cổ trắng ngần như tuyết làm nàng ngắm đến mê mẩn.

Trì phu nhân nhìn nữ nhi ngây ngốc mà lắc đầu, không nhìn nổi nữa, nàng hất tay áo, lặng lẽ rời đi, không quấy rầy hai người tâm tình.

Rốt cuộc nàng cũng hiểu, trong lòng Thanh Hòa cô nương này đã rõ như lòng bàn tay, chuyện gì nên biết thì đã biết, chuyện gì không nên biết thì...

Tim đập thình thịch, nhớ lại câu nói trước đó của con bé: Kinh là kinh diễm, hỉ là vui mừng. A Hành đã làm gì mà khiến đối phương kinh diễm?

Chuyện này không thể suy nghĩ thêm nữa, nàng lắc đầu.

Đi được hai bước, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm cô nương đang nâng cằm A Hành, tỉ mỉ lau mồ hôi cho nữ nhi. Trì phu nhân thấy vậy thầm nghĩ không nhìn nổi nữa, vội vã rời đi như trốn chạy.

Hôn sự giữa hai nhà đã được công khai, chỉ còn chờ Trì Hành đánh bại mọi người trong ngày tuyển rể, vào lúc này không ai dám phá đám.

Sau khi Trì phu nhân đi, Trì Anh và Trì Ngải cũng dẫn theo người bên cạnh rời đi. Sân tập võ rộng lớn như vậy, ngoài nha hoàn và gã sai vặt đã lui ra xa thì chỉ còn lại hai người họ.

Chung quanh bỗng chốc trở nên im ắng, tiếng chim hót líu lo trên cây vang vọng bên tai. Trì Hành ngước mặt lên, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ đến lúc nào vậy? Sao không báo trước cho ta? Sớm biết tỷ đến thì ta đã không nói chuyện phiếm với đại ca rồi."

Trước đó Thanh Hòa ăn nho ăn ra dấm chua nhờ một câu nói vô tình của nàng mà được hóa giải. Thanh Hòa cầm khăn tay lau mồ hôi mỏng trên chóp mũi nàng: "Mới đến không bao lâu, báo trước cho ngươi làm gì? Ngươi làm việc của ngươi, ta xem của ta."

Nói cũng có lý, Tiểu tướng quân nhướng mày: "Tỷ tỷ, ta có lợi hại không?"

"Lợi hại."

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên sạch sẽ, thoải mái, càng tăng thêm vẻ anh khí hừng hực của tuổi trẻ. Nàng kéo Trì Hành ngồi xuống, Liễu Cầm bên cạnh đã sớm chuẩn bị sẵn nước sạch để nàng rửa tay.

Những ngón tay thanh mảnh, thon dài và mềm mại được nước rửa sạch, Trì Hành ngắm nhìn đôi bàn tay ngọc ấy một lúc lâu không thể rời mắt.

"Nếm thử đi, là ta đã tách vỏ từng quả một đấy."

Một đĩa nho đã được lột vỏ, Trì tiểu tướng quân nhìn thấy mà không khỏi đau lòng: "Mấy việc lặt vặt thế này về sau cứ để hạ nhân làm là được."

Những trái nho căng mọng, mọng nước được đưa lên môi, nàng há miệng, chỉ lo thưởng thức sắc đẹp mà quên mất nhai nho trong miệng.

Mãi đến khi Thanh Hòa nhắc nhở, nàng mới sực tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng "ực" một cái, hóa ra nàng đã nuốt cả quả nho.

Khuôn mặt trắng nõn của Trì Hành đỏ bừng, mông nhảy dựng lên như có lửa, chỉ vào cổ họng mình: "Tỷ tỷ, sao ta...ta lại nuốt xuống vậy?!"

Nhắc đến những thứ mà Trì tiểu tướng quân nhỏ tuổi sợ nhất khi ăn uống, Trì phu nhân chắc chắn sẽ mỉm cười và nói: Sợ nhất là ăn nho quên nhả hạt, ăn cá quên nhả xương, chỉ cần là thức ăn có vỏ, có hạt, có xương, đều phải được lấy ra sạch sẽ mới chịu ăn.

Nói về chuyện này, đây cũng là một chuyện xấu hổ thuở nhỏ của Trì đại công tử.

Để ngăn ấu đệ ăn bừa bãi, hắn đã cố tình bịa ra câu chuyện ma quái để dọa nạt vị Tiểu tướng quân cứ thấy đồ ăn là nhét vào miệng.

Trì Hành lo lắng đến mức mồ hôi lại túa ra trán, Thanh Hòa dở khóc dở cười, không khỏi nghĩ thầm A Trì của nàng trước năm sáu tuổi rốt cuộc đã lớn lên gian nan thế nào?

Sợ nhìn người ta sinh con, sợ ăn nho mà quên nhả hạt, ngày hôm sau sẽ có cây nho mọc trong bụng.

Thanh Hòa nén cười, trấn an: "Không sao đâu."

Bị nàng nhẹ nhàng dỗ dành một hồi, tìm lại được lý trí bị dọa sợ, đôi tai trắng nõn của Tiểu tướng quân cũng đỏ bừng lên.

Nàng tự biết bản thân mất mặt, nằm úp mặt xuống bàn, lặng lẽ che mặt.

"Lúc còn nhỏ, ta còn sợ những thứ có hạt hơn ngươi, sợ không cẩn thận nuốt phải, hạt giống sẽ nảy mầm, mọc ra những thứ kỳ quái làm nứt vỡ bụng của ta." Thanh Hòa ghé vào bên tai nàng: "Vì chuyện này mà ta còn âm thầm trốn đi khóc một hồi, tưởng mình không sống được bao lâu nữa."

Chuyện này nàng mới được nghe, Uyển Uyển cũng có lúc đáng yêu như vậy sao?

"Khi đó ta mới bốn tuổi..."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, tựa như giọt sương thơm đọng trên cánh hoa sáng sớm. Trì Hành cảm thấy vành tai ngứa ngáy, lại nôn nóng muốn nghe phần tiếp theo, khuôn mặt ló ra khỏi khuỷu tay, mở to đôi mắt lấp lánh, nở nụ cười tò mò: "Rồi sao nữa? Sau đó thế nào?"

"Sau đó à, ma ma tìm được ta, bà nói rằng mỗi hạt ta vô tình nuốt vào sẽ thay ta chắn đi tai ương, bởi vì trời cao thích những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, sẽ phù hộ chúng gặp dữ hóa lành."

"Thật sao?" Ánh mắt Trì Hành lấp lánh tia hy vọng: "Cách nói này quả là thú vị."

"Đúng là thú vị. Hai tháng nữa là diễn ra cuộc thi, hạt nho này sẽ sớm mang đi mọi vận rủi của A Trì."

"Đúng vậy!" Tiểu tướng quân bắt đầu phấn chấn: "Uyển Uyển, tỷ đút cho ta thêm một quả nữa đi, vừa rồi ăn nhanh quá, chưa cảm nhận được mùi vị."

"Ừ."

Nàng không còn cảm thấy xấu hổ vì vô tình nuốt quả nho nữa. Thanh Hòa nhặt một quả căng mọng đáng yêu từ trong đĩa trái cây ra đút cho nàng.

Nhìn nàng ấy ăn uống vui vẻ, lòng nàng cũng vui theo.

Thật ra nàng đã nửa thật nửa giả bịa ra chuyện xưa để lừa A Trì.

Năm bốn tuổi ấy, ma ma đi tìm sai hướng nên không tìm thấy nàng, nàng nấp ở góc tường nhìn hai con mèo đánh nhau, khóc nức nở đến nỗi không thở được, nghĩ rằng mình sẽ không sống được bao lâu, thậm chí tối nay cũng không thể ăn món canh hoa đào yêu thích nhất.

Bây giờ nàng không còn thích ăn canh hoa đào ngọt ngấy kia nữa, mà ma ma luôn hết lòng vì nàng cũng đã qua đời vì tuổi già.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi."

Trong mắt Trì Hành lấp lánh ánh sao, khiến người ta nhìn vào quên hết muộn phiền.

Sau khi ăn hết đĩa trái cây, Trì đại tướng quân từ xa đi tới, nàng lấy khăn lau đi vết nước trái cây trên khóe môi: "Tỷ tỷ, cha tới rồi, ta đi trước."

"Đi đi. Cũng đã đến lúc ta phải về rồi."

Liễu Cầm Liễu Sắt đỡ tiểu thư nhà mình rời đi, Trì Hành nhìn theo họ cho đến khi khuất xa tầm mắt. Gió mát thổi đến, nàng đưa tay xoa xoa mặt, quay người bước về phía sân luyện võ.

"Đã sẵn sàng để bị đánh chưa?"

Trì tiểu tướng quân không hề sợ hãi, tay cầm đường đao, rút lưỡi đao ra khỏi vỏ: "Cứ việc xông lên!"

Trì Hành liên tục khổ luyện trong phủ, ở phủ Lan Thiếu sư lại thêm một người ngã xuống, Lan Tiện Chi thu công, điều tức, nhìn người chết trên mặt đất đã cạn kiệt nội lực mà khinh thường.

Cảm nhận được công lực cuồn cuộn trong người, hắn tràn đầy tự tin vào cuộc tỷ thí hai tháng sau: "Nếu lúc này để con gặp Trì Hành, cha, con có lòng tin sẽ lấy được đầu hắn ta!"

Lan đại nhân rất hài lòng với câu trả lời này.

Thảo Lệ là người trong giang hồ, người trong giang hồ dựa vào võ công của mình để hành tẩu thiên hạ, mất đi võ công, sống không còn ý nghĩa.

Hắn không hiểu nổi tại sao chất nhi thà rằng đánh đổi cả nửa đời sau thành người tàn phế cũng phải giành chiến thắng, nghiêm túc khuyên nhủ:

"Cơ thể giống như một vật chứa, nội lực mà cơ thể mỗi người chứa được là có hạn. Trừ phi ngươi khai thông kinh mạch, nâng cao dung lượng chứa, nếu không một mực tham lam chỉ khiến chân khí hỗn tạp không dung hoà được, gây ra tổn thương không thể hồi phục cho bản thân.

Phương pháp này trái với đạo trời, chỉ có thể dùng để dũng mãnh nhất thời. Sang ngày thứ hai, nội lực tiêu tán, đau đớn đến mức khiến người ta sống không bằng chết, dù có vượt qua được nỗi khổ đó, cả đời cũng không thể luyện võ nữa, chẳng khác gì phế nhân. Nếu ngươi hối hận, bây giờ ta vẫn có thể giúp ngươi tiêu tán nội lực."

"Tại sao ta phải hối hận?" Lan Tiện Chi nâng cánh tay lên, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ tràn đầy nội lực: "Cả đời này ta theo đuổi danh lợi, dù có đỗ Trạng nguyên thì trong lòng cũng không thỏa mãn. Ta muốn tiến xa hơn, cưới được nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, hưởng thụ quyền thế. Những điều đó, ta sẽ nhanh chóng đạt được."

Dù sao hắn cũng nhớ không nên đắc ý vênh váo trước mặt lâu chủ của "Thảo Lâu", khom người nói: "Cũng phải đa tạ bá phụ đã truyền dạy cho chất nhi phương pháp này."

Hắn đắm chìm trong đó, vì một phút đắc ý mà tùy tiện cắt đứt khả năng luyện võ nửa đời sau, hành động này thật thiển cận. Trải qua nhiều năm, Thảo Lệ đã gặp nhiều người như vậy, nên không nói thêm gì nữa.

Tỷ võ chiêu thân diễn ra vào tháng mười Một, không chỉ Trì gia, Lan gia khẩn trương chuẩn bị mà các nhi tử nhà võ tướng khác cũng đang chăm chỉ rèn luyện.

Buổi thi đấu võ chiêu thân, người có mắt đều nhìn ra đây là kế sách hòa giải của Bệ hạ dành cho vị sủng thần mới, một mũi tên trúng hai đích, cắt đứt khả năng kết thân của hai phủ Trì Thẩm.

Người thông minh đều không dám xen vào chuyện giữa hoàng tộc và phủ Tướng quân, những người tham gia thi tuyển đa phần chỉ có ý định kết bạn bằng võ thuật.

Trì Hành là con nhà tướng, cha là Đại tướng quân thống lĩnh ba quân. Hiện giờ, một nửa số tướng lĩnh trong triều đều do Trì Diễn một tay đề bạt, Trì gia có công trạng hiển hách, là tướng môn đứng đầu không thể chối cãi.

Đám nhi tử nhà võ tướng ai dám tranh chấp với nhi tử của Đại tướng quân?

Tranh cũng tranh không lại, bọn họ một là không có lá gan như Lan Tiện Chi, hai là không được Bệ hạ sủng ái, không thể khuấy đυ.c nước.

Nhưng dù sao đây cũng là cuộc thi do Bệ hạ đích thân ra lệnh, nếu không có ai tham gia thì chẳng phải sẽ làm mất thể diện của hoàng gia cũng như Trấn Quốc đại tướng quân sao?

Giữa lúc các gia tộc đang hối hả chuẩn bị, mùa thu đã lặng lẽ đến.

Tháng Mười một, chỉ còn mười hai ngày nữa là đến ngày đấu võ chiêu thân.

Cách một bức tường, vị chủ tử của Tú Xuân Viện đã sớm khoác lên mình chiếc áo choàng lông trắng ấm áp thường mặc vào mùa đông.

Cứ cách vài ba ngày, nàng lại xuất hiện trước mặt Trì phu nhân với vẻ ngoài yếu đuối, khiến Trì phu nhân dù biết rõ nàng là người đầy mưu mô nhưng vẫn không thể kiềm chế mà hết lòng giúp đỡ.

"Cách vách lại gửi sang một đĩa bánh hấp, nói là do Trì phu nhân tự tay làm, để tiểu thư nếm thử."

Cũng nên thử một chút. Bánh hấp cỡ bằng lòng bàn tay trẻ con, được cắt vuông vức thành tám miếng nhỏ. Bánh không nhiều lắm, mới được đưa sang, ngoài mặt còn nghi ngút hơi nóng.

Bước vào tiết trời cuối thu, sương đọng giá lạnh, hai ngày trước Thanh Hòa lại mắc bệnh nhẹ, cơ thể chưa bình phục không nên chạy lung tung, nằm trong viện cẩn thận nghỉ ngơi vài ngày.

May mắn thay, có lẽ một nửa hàn độc đã chuyển sang người Trì Hành cho nên mùa thu này nàng chỉ bị bệnh nhẹ, vượt qua tương đối suôn sẻ.

Bánh gạo nếp nóng hổi được đưa đến trước mặt, Thanh Hòa đặt lò sưởi tay xuống, đôi mắt long lanh ánh nước ngậm ý cười ấm áp, dùng chiếc tăm dài cắm vào bánh gạo. Nàng nếm thử một miếng nhỏ, hương vị ngon hơn cả mong đợi.

Có một người mẹ có tay nghề nấu nướng cao, làm được các món ăn vặt phong phú như vậy, chẳng trách A Trì lúc còn bé lại kén ăn.

Nghĩ đến Trì Hành, trên mặt nàng nở nụ cười: "Đem bức "Phá Trận Đồ" trong thư phòng mà ta mới vẽ xong cách đây mấy hôm đưa cho Trì phu nhân đi."

"Vâng, tiểu thư."

Dùng một phần bánh gạo nếp đổi lấy một bức "Phá Trận Đồ" khí thế hừng hực, Trì phu nhân ngồi trong nhà thưởng thức tranh đến say mê, càng nhìn càng thấy mình đã chiếm hời từ người ta.

Vốn dĩ tặng bánh gạo nếp chỉ là việc nhỏ, làm bánh gạo nếp không tốn nhiều công sức, còn vẽ tranh là một việc rất tỉ mỉ.

Chưa kể Thanh Hòa sức yếu, vẽ một bức tranh tốn thời gian gấp mấy lần người bình thường, nàng cảm thấy áy náy, nhưng vẫn bị khung cảnh trong tranh thu hút ánh nhìn.

Trong con cháu nhà võ tướng ở Thịnh Kinh, hiếm có cô nương nào có thể vẽ ra được cảnh "sát phạt, phá trận".

Nói như vậy, "con dâu tương lai" này của nàng quả thật không đơn giản, thân thể yếu ớt mà chí khí không nhỏ.

Nàng không khỏi thở dài: A Hành cũng thật là may mắn, lơ mơ thế nào mà lại chiếm được trái tim quý giá hơn vàng của cô nương người ta.

Đang suy nghĩ thì có tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào, Tiểu tướng quân sải bước vào cửa: "Nương, bánh gạo nếp đâu rồi? Mau đút cho con hai miếng, con sắp chết đói rồi!"

"..."

Nàng bước vào cửa, nhìn thấy trên bàn là bánh gạo nếp đã được chuẩn bị sẵn cho nàng, hai mắt sáng rực, hệt như quỷ đói đầu thai.

Điểm duy nhất ra hồn chính là, nàng là một con "quỷ đói" ăn uống vô cùng lịch sự.

Trì phu nhân lo lắng, nuốt lại lời định nói, hỏi: "Hôm nay con đã so tài với cha con mấy hiệp rồi?"

Trì Hành vội vàng lên tiếng, cầm ly trà ấm bên cạnh nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng. Nàng tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng ngời: "Nương thử đoán xem?"

Trì phu nhân chỉ mỉm cười không nói gì, Tiểu tướng quân chờ bà hỏi mà bà lại không hỏi. Khi hết hứng thú, nàng mới thành thật nói: "Tám mươi hiệp! Hiệp cuối cùng nếu không phải cha gian lận, con đã có thể trụ được đến một trăm hiệp mà không thua."

"Gian lận là đúng, lúc lên võ đài ai lại quan tâʍ đa͙σ quân tử? Cưới vợ là chuyện lớn, hạnh phúc cả đời của Thanh Hòa tỷ tỷ của con đều phụ thuộc vào con."

"Con biết rồi."

Nói đến đây, Trì Hành không dám tự mãn: "Còn mười hai ngày nữa, con sẽ cố gắng gấp bội."

Nàng liên tiếp ăn hết năm sáu miếng bánh gạo nếp, uống ừng ực ba ly trà, trong bụng chỉ toàn là nước trà.

Cha cho nàng nghỉ ngơi mười lăm phút, nàng không vội vàng ra ngoài, liếc nhìn bức "Phá Trận Đồ" mà Trì phu nhân vẫn chưa cất đi, lông mày thoáng chốc rạng rỡ: "Là Uyển Uyển vẽ, tài nghệ của tỷ ấy lại tiến bộ rồi."

Từ sau sáu tuổi, nàng không ít lần trốn cha nương leo tường sang Tú Xuân Viện xem nàng ấy vẽ tranh, đối với bút pháp của nàng ấy đã sớm thuộc nằm lòng.