Người thiếu niên dũng cảm, không hề e dè đối mặt với ánh mắt của mọi người, dáng người thanh tú, đĩnh bạt, ánh mắt trong trẻo.
Chuyện mà Trì phu nhân lo lắng lâu nay đã thành sự thật, có lẽ vì lo lắng quá lâu nên giờ đây lại không hề suy sụp như tưởng tượng, chỉ hơi ngạc nhiên trong giây lát, rồi lại bình tĩnh trở lại.
So với sự bình tĩnh của nàng, Trì đại tướng quân cực hận tai mình quá thính, chỉ mới một khắc trước còn đối chọi gay gắt với Tɧẩʍ ɖυyên Ân, ngay sau đó nữ nhi đã vội vã muốn làm "con rể" của người ta.
Môi hắn run run: "Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
"Hài nhi biết, hài nhi muốn cưới Thanh Hòa tỷ tỷ làm vợ."
Thái độ nàng quả quyết, nói ra không hề hối hận, Thẩm Thanh Hòa không kiềm chế được nụ cười bên môi.
Nụ cười ấy quả thực là đẹp, đẹp đến mức trái tim của Trì tiểu tướng quân như muốn sôi trào.
Nữ nhi nhà mình bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền, dáng vẻ ngốc nghếch kia rơi vào trong mắt Trì phu nhân, làm cho nàng ôm cổ tay thở dài, hối hận vì đã nhìn lầm, để A Hành và Thanh Hòa quá gần gũi nhau.
Không thèm làm những việc mà khuê mật thường làm nữa, giờ chỉ một lòng một dạ muốn trở thành "phu thê" thôi sao?
Nàng cảm thán có phải mình đã già rồi không, không theo kịp suy nghĩ thất thường của người trẻ tuổi được nữa, sau đó nhịn không được thầm nghĩ: Rốt cuộc Thanh Hòa đã coi trọng nữ nhi nhà nàng từ khi nào? Từ khi rung động đến nay, đã âm mưu bao lâu rồi?
Nói như vậy, lần tư bôn nửa năm này, quả nhiên A Hành đã bị nàng tính kế rồi!
Càng nghĩ càng tức giận, giận nữ nhi ngốc nghếch rơi vào bẫy của người ta mà không hề hay biết.
Nàng giận, Trì đại tướng quân còn tức giận hơn.
Muốn cưới Thẩm Thanh Hòa làm vợ, chưa nói đến thân phận nữ nhi của A Hành, chỉ riêng việc nàng là người có mệnh đế vương, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ rước lấy họa sát thân ngay.
Nếu hai phủ Trì Thẩm kết thành thông gia, liệu vị trong cung kia còn ngủ ngon được nữa không?
Toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ bị phá hỏng!
"Cút lại đây!"
Trì đại tướng quân vung tay áo bỏ đi.
Trì Hành đứng dậy, phủi bụi bẩn trên đầu gối, nhìn thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều bằng ánh mắt mỉm cười để trấn an.
Thanh Hòa đứng bên cạnh Thẩm đại tướng quân, nở nụ cười động lòng người.
Hai người mắt qua mày lại không coi ai ra gì, Trì phu nhân ho hai tiếng: "Còn không mau đi? Coi chừng cha đánh con bây giờ."
"Đi liền đây." Tâm trạng của vị Tiểu tướng quân không hề bị ảnh hưởng.
Nàng đã suy nghĩ suốt dọc đường, đối với người ngoài nàng còn giữ lời hứa, đối với Uyển Uyển càng không thể bội ước.
Nàng cưới nàng ấy cũng tốt, tốt về mọi mặt.
Sau khi Trì Hành rời đi, cha con Thẩm gia thong dong đứng trong sân, vẻ mặt ai nấy đều bình thản.
Trì Anh và Trì Ngải đích thân mang ghế mời họ ngồi, hai huynh đệ nhìn nhau, đối với Thẩm đại tướng quân càng thêm cung kính và nhiệt tình.
Thanh Hòa ngồi trên ghế gỗ đàn hương chạm trổ, nhẹ nhàng nâng mí mắt nhìn Trì phu nhân đang giận dỗi, lấy từ trong tay áo ra hộp phấn bằng ngọc đã chuẩn bị sẵn.
Sự thật chứng minh, Trì phu nhân thoạt nhìn mềm cứng không ăn, thực chất còn dễ dỗ dành hơn A Trì.
Nàng vẫn luôn biết Trì phu nhân muốn nhận nàng làm nữ nhi.
Hiện giờ điều cần làm, chỉ là biến "nữ nhi" thành "con dâu".
***
"Quỳ xuống!"
Trước từ đường, đối diện với những bài vị linh thiêng, Trì Hành vén vạt áo quỳ xuống.
Nơi này là nơi an toàn nhất của Trì gia, một khi cánh cửa đen kịt đóng lại, dù bên trong có náo loạn đến đâu cũng không ai có thể nhìn thấy gì.
"Ngươi còn nhớ thân phận của mình không?"
"Dạ nhớ."
"Nhớ? Ta thấy ngươi giả nam nhiều năm, đã quên mất mình là ai!"
"Con biết con là ai." Trì Hành nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Con là Trì Hành, là nữ tử, nhưng con quả thực muốn cưới Uyển Uyển, cầu xin cha thành toàn cho con."
Nàng cúi người dập đầu, trán va vào viên gạch lát nền phẳng lì và cứng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện một vệt đỏ.
Trì Diễn bị nàng làm cho tức đến nghẹn họng, nhưng cũng bị thái độ nghiêm túc của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn cố kìm nén lửa giận, tận tình khuyên nhủ: "A Hành, chuyện này rất quan trọng..."
"Chuyện này rất quan trọng. Con sống với thân phận nam tử, nếu không thể trốn tránh việc lấy vợ, chẳng lẽ cha có lựa chọn nào tốt hơn sao? Con không biết tại sao cha muốn con giả nam, nhưng con hiểu rõ mọi việc cha làm đều là vì Trì gia. Cha có người muốn bảo vệ, con cũng vậy!"
Ra ngoài một chuyến, dường như nàng đã thực sự trưởng thành.
Trì Diễn không còn đối xử với nàng như trẻ con nữa: "Ngươi muốn bảo vệ nàng, cha tạm thời không hỏi tại sao ngươi muốn bảo vệ nàng, nhưng Bệ hạ sẽ không đồng ý hai phủ kết làm thông gia."
Hoàng quyền tối cao, ngươi còn ngại vị kia chưa đủ kiêng kỵ hai phủ sao?
Trì Hành mím môi, trong mắt hiện lên tia giằng co, sau đó ánh mắt dần dần khôi phục sự kiên định: "Hài nhi đã nói là sẽ làm, nếu không làm được, cả đời này khó có thể tiến lên được dù chỉ nửa bước!"
"Làm gì đến nỗi này?" Đại tướng quân kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu: "Ngay cả người con muốn bảo vệ nhất cũng không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ nước nhà? Con đã nói sẽ cưới nàng, không thử sao có thể thành? Chuyện có thành hay không là do con người quyết định, nếu vì lý do này lý do kia mà không dám làm, chí khí sẽ bị bẻ gãy, cả đời này con không thể giống như bây giờ được nữa. Trong lòng con hổ thẹn."
Ánh nến lờ mờ trong từ đường chiếu vào khuôn mặt trẻ trung của Trì Hành. Nàng sinh ra đã khác biệt, Trì Diễn mãi mãi không thể chỉ xem nàng như nữ nhi của mình.
Nàng không chỉ là nữ nhi của hắn, không chỉ là niềm vui bất ngờ phá tan mọi sự mơ hồ của hắn khi được tái sinh, mà còn là đế tinh trời giáng xuống, là vị đế vương tương lai cai trị mảnh đất này với tư tưởng rộng mở.
Hắn giận nàng suốt ngày gây rắc rối, mong chờ nàng mau chóng trưởng thành nhưng khi nữ nhi đột nhiên thổ lộ tâm tư với hắn, hắn lại cảm thấy bất lực.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy đế tinh bừng sáng từ chân trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như đôi mắt sáng ngời và đầy nhiệt huyết của A Hành lúc này, đó là sự dũng cảm và nhiệt huyết mà chỉ những người trẻ tuổi mới có.
Bệ hạ không đồng ý thì sao?
Làm trước rồi tính sau.
Trì Diễn đứng đó sững sờ, suy nghĩ hồi lâu rồi ngửa đầu cười to.
Tiếng cười vang vọng trong từ đường chứa đầy bài vị tổ tiên, nụ cười hào sảng như mây, khiến trái tim lo lắng của Trì Hành buông xuống.
"Tốt lắm, nói được làm được, không hổ là nữ nhi của Trì Diễn ta!"
Bệ hạ đồng ý hay không, mặc kệ y chứ.
Con đường mà A Hành cần đi là con đường tranh giành thiên mệnh, chẳng phải đã định sẵn là phải tranh chấp với đôi phụ tử hoàng thất đó rồi sao?
Con đường mới chỉ bắt đầu, trời sinh đã là địch, há có thể cùng tồn tại?
Nếu ngay cả việc theo đuổi ý nguyện cũng phải nhìn sắc mặt của hoàng thất, nếu ngay cả việc bảo vệ một người cũng e dè, sợ hãi thì sao có thể đi tiếp con đường này được nữa? Làm sao có thể tranh giành thiên mệnh?
Từ xưa đến nay, những người thay đổi triều đại có người nào mà không phải đi lên bằng con đường máu? Nếu nàng đã có lòng dũng cảm tiến về phía trước, hắn hà tất phải ngăn cản?
Không chỉ không thể ngăn cản, mà còn phải cố gắng hết sức để giúp đỡ.
"Được!" Trì Diễn trầm giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngày đó ở trong mật thất của dược cốc, có phải ngươi và nàng ở bên trong không?"
Mật thất ở dược cốc?
Trì Hành đáp: "Đúng vậy."
"Nàng có biết ngươi là nữ tử hay không?"
"Không biết."
"Ngươi đã muốn cưới nàng, vậy có muốn giấu nàng về thân phận của mình không?"
"Con không muốn giấu nàng, khi có cơ hội, con sẽ nói với Uyển Uyển rằng con là nữ tử."
"Nếu nàng không muốn gả cho nữ tử, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Nàng ấy sẽ không."
"Nếu nàng gả vào phủ, sau đó lại hối hận mà tiết lộ thân phận của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Nàng ấy sẽ không."
"Nếu nàng để ý ngươi là nữ tử, lại nảy sinh tình cảm với nam tử thì ngươi sẽ làm thế nào?"
"Con đã nói rồi, nàng ấy sẽ không làm vậy! Lòng nàng như lòng con, nàng sẽ không hại con, cũng không bỏ rơi con!"
"Ngươi tin sao?"
"Tại sao con lại không tin?" Trì Hành ngẩng cao đầu, giọng nói trong trẻo: "Cha, hài nhi xin hỏi một câu, năm mười bốn tuổi người đã làm gì?"
"Gϊếŧ địch trên chiến trường, lấy đầu của đại tướng."
"Chính là như vậy, hài nhi năm nay cũng mười bốn, hổ phụ vô khuyển nữ [1]."
[1]: Người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra con gái bất tài.
Cha con hai người nhìn nhau, trong mắt như có tia lửa điện bắn ra. Lòng Trì Diễn sướиɠ rơn: "Hay cho câu "cũng mười bốn", hay cho câu "hổ phụ vô khuyển nữ"! Giỏi! Rất giỏi!"
Đây có lẽ là lời khen ngợi cao nhất mà Trì Hành nhận được từ cha mình, nàng cười rạng rỡ, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước rộng mở.
Người cả đời này nên thuận theo tâm ý, sống không hổ thẹn với lòng, nếu đường mọc đầy gai nhọn thì vung đao chém phăng, nếu không, sao lại cầm đao trong tay?
Nàng mừng vì cha đã tán thành quyết định của mình, tôn trọng ý nguyện của mình. Sau một hồi trò chuyện, những oán trách ít nhiều trong lòng Trì Hành đối với cha ruột tan biến, bước ra khỏi từ đường, tinh thần và diện mạo đều khác biệt rất nhiều.
"Cha."
"Tam đệ!"
Hai huynh đệ Trì Anh và Trì Ngải lo lắng bước ra đón, nhìn thấy tinh thần của âu đệ tươi sáng, trong lòng tấm tắc khen ngợi: Chẳng lẽ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, A Hành đã thuyết phục được cha thay đổi ý định?
Nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở này, chẳng lẽ chuyện đã thành công?
Đã quyết định làm thông gia, Trì Diễn thoải mái thể hiện thái độ muốn kết thân, ôm quyền thi lễ với Tɧẩʍ ɖυyên Ân: "Hai vị, xin mời vào trong bàn chuyện!"
Từ đình viện đến tiền đường, những thay đổi của Trì Diễn đều được Thẩm đại tướng quân nhìn thấy.
Trà được đưa đến tay là loại Đại Hồng Bào [2] thượng hạng, ngay cả trong phủ của hắn cũng hiếm thấy, ngửi hương trà, nghe lão bằng hữu nhắc đến chuyện hôn sự của đôi nhi nữ, hắn liếc nhìn nữ nhi đang ngồi dưới vị trí chủ tọa.
[2]: là một loại trà Oolong có xuất xứ từ núi Vũ Di, Trung Quốc. Đây là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng với chất lượng xuất sắc, hương hoa thơm phức, vị trà ngọt mượt, và hương lan bền lâu.
Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười như thế này.
Làm tan chảy cả một vũng nước xuân, mật ngọt từ trong tim chảy ra, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái cũng thấy ngọt ngào.
Đã có lúc, A Mi cũng nhìn hắn như vậy.
Đây là huyết mạch duy nhất mà hắn có với A Mi.Nhưng chỉ vì một lần sơ suất của hắn, không chỉ khiến A Mi hương tiêu ngọc vẫn [3], mà còn liên lụy nữ nhi mang trong mình hàn độc mười sáu năm.
[3]: Hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Hắn ghen tị khi Uyển Uyển từ xa trở về còn nhớ mua quà ra mắt Trì phu nhân, nghĩ lại, mối quan hệ cha con của họ quả thật xa cách, hắn đã làm quá ít cho nữ nhi, quan tâm quá ít, đa số là giận cá chém thớt.
Lạnh nhạt, hờ hững, vậy mà lại bào mòn đi tình cảm ruột thịt trời sinh.
Có thể thấy nàng thích Trì Hành.
Nếu không thực sự yêu thích, ai lại đi hao tổn tâm huyết dụ dỗ người ta ra ngoài?
Trì gia tiểu tử quả thực có chỗ đáng khen, Tɧẩʍ ɖυyên Ân không muốn phá hỏng kế hoạch của nữ nhi mình, kẻo mối quan hệ giữa hai cha con trở nên xấu đi.
Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: "Đã như vậy, trước tiên cứ định ra hôn sự đi..."
Hắn cũng nên tiếp tục quan sát thêm vài năm nữa.
Nhiều năm trước hai nhà vì Trì Hành anh hùng cứu mỹ nhân mà hàn gắn lại, giờ đây lại vì chuyện con cái mà cùng ngồi một chỗ, bàn bạc việc đính hôn.
Trì Hành vui vẻ rót trà cho Thanh Hòa, nàng còn nhỏ, miệng lưỡi ngọt ngào, lại biết điều, sau đó còn quay sang rót trà cho Thẩm đại tướng quân, trước khi cha ruột ghen tị đã kịp làm nũng một phen, khiến mọi người đều vui vẻ ra mặt.
Bầu không khí hòa hợp, Trì phu nhân nhìn thấu mọi chuyện: Thẩm cô nương thực sự rung động, còn con nhà mình, ôi chao.
Mèo con chạy tới dưới chân Trì Hành, được Tiểu tướng quân bế lên.
Nhận ra con mèo này chính là con mèo nàng đưa cho Thanh Hòa, được Thanh Hoa giao lại cho Trì phu nhân nuôi dưỡng, nàng mỉm cười: "Tỷ tỷ nhìn xem, có phải nó béo lắm rồi không?"
Nửa năm, con mèo được nuôi đến da lông óng mượt, to hơn vài vòng, Thanh Hòa nói với giọng nhẹ nhàng: "Mập rồi, cũng lớn rồi."
Nàng đưa tay sờ sờ đầu mèo con, ánh mắt rơi vào cái bụng lộ ra của nó, thấp giọng hỏi: "A Trì, ngươi xem có phải nó đang mang thai mèo con không?"
"Hả? Thật sao?" Trì Hành tò mò, cũng sờ theo.
Mới một hồi không để ý, hai người đã kề đầu nói cười rôm rả, trong mắt Trì đại tướng quân thoáng qua một tia lo lắng: A Hành nhà hắn tuy thông minh lanh lợi trong mọi việc, nhưng về phương diện yêu đương, có vẻ không bằng nữ nhi Thẩm gia.
Nhãi ranh, trong lòng đã có người ta mà còn không biết!
Ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Tɧẩʍ ɖυyên Ân còn tệ hơn cả mình, hắn bỗng dấy lên ý cười.
Nhưng Trì đại tướng quân rất nhanh đã không cười nổi nữa.
Thánh chỉ đến còn nhanh hơn cả gió lướt qua hào [4] thành Thịnh Kinh.
[4]: Rãnh rộng và sâu dùng làm vật chướng ngại, công sự chiến đấu, hoặc để đi lại, vận chuyển được an toàn.
Thái giám truyền chỉ gồng giọng the thé đọc xong chiếu chỉ, không dám nhìn khuôn mặt không biểu cảm của hai vị Đại tướng quân.
"Thẩm đại tướng quân, tiếp chỉ."
Người vừa đi, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt ở tiền đường lập tức nguội lạnh.
Trì Hành ôm mèo, khuôn mặt xinh đẹp trở lên lạnh lùng, ánh mắt nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì.
Không ai nói gì, Trì Anh mở lời: "Bệ hạ muốn tổ chức thi đấu chiêu thân cho Thẩm gia, e rằng là để dọn đường cho Lan Tiện Chi đi?
Hôm qua con gặp hắn rồi, giờ đây hắn rất có quyền thế. Trước đó mỗi khi gặp mặt hắn còn rất thân thiện với con, bây giờ vì chuyện của A Hành mà xem con chẳng ra gì.
Lòng tham của hắn đối với Thẩm cô nương vẫn chưa dứt, A Hành và Thẩm cô nương vừa trở về, chỉ dụ trong cung đã ban xuống, đây là quyết tâm không muốn hai phủ làm thông gia. Tỷ võ chiêu thân, liên quan đến chữ "võ", ắt sẽ có nguy hiểm."
Hắn chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng đều là những gì mà mọi người đang nghĩ trong lòng.
"Trì Hành, ngươi có tự tin sẽ đánh bại tất cả mọi người, danh chính ngôn thuận trở thành cô gia của Thẩm gia ta không?"
Đây là lời đầu tiên mà ngày hôm nay Tɧẩʍ ɖυyên Ân nói với Trì Hành.
Trì Hành không dám lơ là, sau khi đặt mèo vào lòng Thanh Hòa, nàng đứng thẳng dậy, môi hé mở, ánh mắt rạng ngời, đầy khí phách: "Chuyện này, ngoài con ra thì còn ai làm được!"