Chương 37-2: Ba ngày huấn luyện

Có biết bao nhiêu người, đi cùng nhau một đoạn đường rồi lại tan vỡ. Có những người đàn ông si tình, có những người phụ nữ u sầu, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.

Bà có ý tốt muốn giúp đỡ đôi "vợ chồng chưa cưới" đến nhà bà hôm nay tránh đi những sai lầm trong quá khứ, cho nên đã thuận miệng nói về chuyện cũ.

Mọi chuyện đều bình dị, nhưng đều khiến người ta cảm động.

Củi gạo dầu muối cũng là một phần của thế giới rộng lớn.

Thế giới của những người bình dị.

Sau khi đã chuẩn bị xong bữa ăn, Trì Hành cầm chén đĩa trên tay dẫn đầu đi ra khỏi phòng bếp.

Trong làng không có quy định nam nhân không được xuống bếp, vừa bước ra ngoài, bà lão liền nói: "Thẩm cô nương."

Thanh Hòa dừng lại, quay người, im lặng nhìn bà.

"Thẩm cô nương và Trì tiểu công tử, không phải là một đôi "vợ chồng chưa cưới" thực sự."

Có thể giấu diếm được mọi người, nhưng không giấu được bà lão trước mặt, nàng khẽ cười, trong ánh mắt toát lên sự tự tin: "Bây giờ chưa phải là thật, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành sự thật."

Bà lão cười cười không nói, thấy nàng là người có chủ ý, cho nên bà im lặng không xen vào chuyện người khác.

Quan sát cuộc sống bình dị và ấm áp của một đôi tình nhân đích thực là chìa khóa của buổi huấn luyện ngày thứ hai.

Vợ chồng sau khi ra khỏi khuê phòng, còn có những cách chung sống cao siêu hơn.

Trì Hành ít nhiều hiểu được điều này.

Khi hoàng hôn buông xuống, bước đi trên con đường đá cuội của làng nhỏ, nàng nghiêng đầu hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có ao ước cuộc sống như thế này không?"

Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, quả quyết lắc đầu.

"Hả? Đây là cuộc sống mà vợ chồng trẻ ở trong làng đều mong muốn, tỷ tỷ không thích sao?"

"Không phải là không thích, nhưng cũng không nhất thiết phải ao ước."

Thanh Hòa thong thả bước đi trên con đường đá xanh thẳng tắp: "Mỗi người có một cách sống riêng, làm gì có đôi tình nhân nào có cách chung sống cố định?

Từ nhỏ ta đã quen ăn ngon mặc đẹp, một ngày khổ cực cũng được, hai ngày khổ cực cũng không sao, nhưng năm này qua năm khác chỉ được ăn cơm rau đạm bạc, còn yêu cầu ta an phận thủ thường, vui vẻ với cuộc sống nghèo khổ, khó lắm.

Ta nguyện vì người ta yêu mà hạ mình, nhưng nếu có lựa chọn tốt hơn, tại sao ta không thể có cả hai?

Giàu sang, quyền thế, người yêu, ta đều muốn.

Giàu sang có thể giúp ta chuyên tâm sống vì tình yêu, giảm đi những mâu thuẫn trong cuộc sống thường ngày do vấn đề sinh tồn.

Quyền thế có thể giúp ta sống một cách vẻ vang. Người đời có quyền thế bên mình, chẳng khác nào chiến tướng có áo giáp hộ thân, sao lại không muốn?

Còn về người yêu, ta cần có hai điều trước đó mới có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi người mình muốn. Môn đăng hộ đối, trải qua hàng nghìn năm nay, không thể nói là có lợi hay có hại, chỉ có thể nói là tự có lý lẽ của nó."

Trì Hành trầm tư suy nghĩ rồi cười nói: "Suy nghĩ của ta không xa vời như tỷ tỷ, ta chỉ cảm thấy việc duy trì tình thú mười năm như một ngày cũng không tệ. Nhưng đã gọi là tình thú, đương nhiên phải mới mẻ mới thú vị hơn."

"Thích mới mẻ sao?"

Tiểu tướng quân không ngờ nàng lại hỏi như vậy, ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nói đúng tình hợp lý: "Tỷ tỷ, có thiếu niên nào mà không ham của lạ?"

"Nói cũng phải." Mi mắt Thanh Hòa cong cong, mỉm cười.

"Tỷ tỷ, tay tỷ lạnh quá, để ta ủ ấm cho tỷ."

Hai bàn tay đan xen vào nhau, nửa bầu trời rực rỡ sắc đỏ của hoàng hôn.

Trì Hành nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa, không hỏi, tỷ tỷ, tỷ có người trong lòng chưa?

Nàng im lặng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đan ngón tay vào ngón tay nàng ấy. Mười bốn năm cuộc đời, lần đầu tiên nếm trải cảm giác chua xót, trái tim như bị dao cắt thành hai mảnh.

Một đêm mơ mộng hỗn loạn.

Trời chưa sáng, Trì Hành đã toát mồ hôi lạnh, ngồi dậy từ trên giường gỗ, lớp áσ ɭóŧ bên trong ướt đẫm, dính chặt vào lưng.

"Sao lại thế này?"

Nàng thở hổn hển, suy sụp chống tay lên trán, cổ áo trong hở ra để lộ xương quai xanh tinh xảo, mồ hôi lăn dài theo xương quai xanh.

Nàng từ từ vùi mặt vào hai đầu gối.

Sao lại thế này chứ?

Sao có thể mơ thấy tỷ tỷ kết hôn?

Trong mơ, Thanh Hòa tỷ tỷ mặc bộ váy cưới màu đỏ rực, che mặt bằng chiếc khăn trùm đầu đỏ, dáng người thon thả, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được mình không vui.

Nàng nhìn thấy có người vén khăn lên, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng vô hồn của Uyển Uyển được giấu bên dưới chiếc khăn trùm đầu.

Trong mơ, nàng muốn giấc mơ dừng lại.

Nhưng giấc mơ vẫn tiếp tục.

Một bàn tay đặt lên vai Uyển Uyển, siết chặt không cho phép phản kháng, còn bàn tay kia vươn đến eo, muốn cởi bỏ đai lưng quấn quanh eo...

Trong mơ nàng sốt ruột muốn chết.

Trước khi đai lưng bị cởi ra, Trì Hành đã bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh

***

Trước bàn ăn, Thanh Hòa kẹp đũa tre đưa cho nàng, thấy sắc mặt nàng còn khó coi hơn ngày hôm qua, không khỏi lo lắng.

"A Trì, ăn cơm đi."

Trì Hành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ấy ngồi đối diện mình bình an vô sự, tảng đá lớn đè nặng trong lòng chầm chậm được dời đi.

Nàng tuyệt đối sẽ không để Uyển Uyển gả cho nam nhân nàng ấy không yêu, cho dù có chết, nàng cũng muốn nàng ấy được như ý nguyện, cả đời thanh thản, an yên.

Ý thức được bản thân bị ba ngày huấn luyện ở làng nhỏ làm cho tâm trạng sa sút, nàng lại càng bướng bỉnh hơn——nàng muốn xem xem còn chuyện gì mà mình không biết!

Mang theo khí phách hăng hái xông pha trận mạc, Trì Hành trở nên háo hức, một hơi giải quyết xong hai chén cơm, ăn hết nửa đĩa thức ăn, nói vài câu an ủi Thanh Hòa rồi cầm đao bước ra sân.

Tiếng gió rít lên, Thẩm cô nương dời chiếc ghế tròn nhỏ ngồi trước cửa nhìn nàng luyện đao, trong mắt hiện lên một tia sâu thẳm.

Đêm đến, A Trì trằn trọc không ngủ được, rốt cuộc nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, đang sợ hãi điều gì?

Thanh Hòa bình tĩnh lại, nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

Ba ngày huấn luyện: Ngày thứ nhất dạy về chuyện nam nữ, rõ ràng là ham muốn xá© ŧᏂịŧ. Ngày thứ hai đến thăm đôi vợ chồng cài hoa, muốn nhấn mạnh về tình cảm vợ chồng.

Sáng nay A Trì nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ so với ngày thường, vô cùng lo sợ. Điều gì khiến nàng ấy phải lo sợ?

Chẳng lẽ...nàng đang lo lắng cho hôn sự của mình?

Tiểu tướng quân lo lắng, suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôn sự của nàng, khiến cho Thanh Hòa dở khóc dở cười.

Nàng nghĩ, có lẽ đây lại là cơ hội của mình.

Là cơ hội để nàng tiến thêm một bước.

Hôm nay là ngày thứ ba nàng nhập gia tùy tục mà tham dự "ba ngày huấn luyện", Mộc đại nương vẫn chưa đến.

Chờ từ sáng đến tối, cho đến khi mặt trời lặn xuống đằng tây mà vẫn không có ai đến thúc giục.

Thanh Hòa chống cằm thầm nghĩ: Lời dạy bảo cuối cùng chẳng lẽ còn phải quan tâm đến thiên thời địa lợi nhân hòa sao?

Ăn tối xong, những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu lấp lánh, Mộc đại nương vội vã chạy đến: " Thẩm cô nương, Trì tiểu công tử, mau đến đây!"

Trì Hành trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo được hun bằng ngải cứu trước mặt. Thấy nàng vẫn chưa động đậy, trưởng làng tốt bụng giục: "Trì tiểu công tử, mau thay quần áo mới đi."

"Cái này..."

Nàng nhìn sang Thanh Hòa bên cạnh, Thanh Hòa dùng ánh mắt trấn an.

Cuối cùng, hai người nhanh chóng thay quần áo mới theo tập tục của địa phương, thay xong bộ quần áo mới dệt từ sợi gai mịn rồi mới lần lượt bước ra khỏi phòng.

Thấy hai người đã chuẩn bị xong, Mộc đại nương nói: "Đi thôi."

Lời dạy bảo vào ngày thứ ba là các cặp vợ chồng chưa cưới phải canh gác ở hậu viện, cách một cánh cửa lắng nghe tiếng sản phụ sinh nở bên trong.

Nghe có vẻ khó tin nhưng đây chính là truyền thống mà làng này đã duy trì suốt hai trăm năm qua.

Theo quan điểm của họ, những đau khổ mà người phụ nữ phải chịu đựng khi sinh con không cần phải né tránh, mà ngược lại cần được tôn vinh.

Quá trình sinh con đầy rẫy hiểm nguy, được ví như đi vào cửa tử. Là nữ tử, sau khi kết hôn, họ phải sinh con nối dõi tông đường cho phu quân, phải chịu đựng những đau khổ cần phải chịu.

Vì vậy, hôn nhân không thể lấy ra làm trò đùa, một khi đã thành hôn thì dù sống hay chết cũng phải giữ gìn.

"......Nữ tử đã như vậy, nam tử càng phải hiểu được nỗi vất vả khi sinh con của họ, hiểu được sự hy sinh mà thê tử đã dành cho gia đình. Bây giờ ta hỏi các ngươi, có ai hối hận vì đã đính hôn không?"

Mộc đại nương, với vẻ mặt trang trọng và nghiêm nghị khác với sự nhiệt tình thường ngày, bắt đầu đặt câu hỏi theo truyền thống của làng.

Nam nữ trong làng đã định ra hôn ước có một cơ hội để đổi ý trước khi thành thân, hôm nay là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện ba ngày.

So với hôn nhân sắp đặt, người dân địa phương thích phơi bày bản chất của hôn nhân cho giới trẻ nhìn nhận rõ ràng hơn.

Cho dù là chuyện nam nữ, hay là tình yêu nam nữ, hoặc là cửa ải sinh nở mà nữ tử nhất định phải trải qua sau khi lấy chồng đều được bày ra rõ ràng trước mặt ngươi, nghiêm túc nói với ngươi rằng, cơ hội để hối hận chỉ có một lần.

Nếu không có sự quyết tâm hoàn toàn và sự sẵn lòng trăm phần trăm thì dù hôn sự có thành, một ngày nào đó cũng sẽ sinh ra khoảng cách.

Có một nữ tử trong thôn từng chọn hủy hôn tại cửa ải này. Lý do là vì nàng ta chưa yêu nam nhân kia đến mức sẵn sàng sinh con cho hắn. Cuối cùng, nàng nhận được sự tôn trọng từ dân làng và sự chấp thuận từ người được hứa hôn.

Mộc đại nương hỏi xong, đứng tại chỗ ba mươi phút.

Tiếng kêu xé lòng của sản phụ bên kia cánh cửa vang lên không ngừng trong ba mươi phút.

Môi Trì Hành trắng bệch, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Nàng nghĩ, ba ngày huấn luyện ở nơi này quả thực là đến để khắc mình.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trán nàng, Thanh Hòa tưởng rằng nàng sợ hãi cảnh nữ tử sinh nở, suy nghĩ thay đổi, nghi ngờ lại tăng thêm: A Trì gan dạ vô cùng, sao có thể dễ dàng bị dọa sợ?

Nhưng không ai biết rằng lần Trì phu nhân sinh nữ nhi là một ca khó sinh, thật sự là một lần đi vào cửa tử.

Nếu không phải lúc nguy cấp có Khương Tinh Khương thần y giúp đỡ, e rằng sẽ dẫn đến kết cục một người chết, một người sống.

May là đứa nhỏ đã chào đời, mạng của Trì phu nhân cũng giữ được.

Trải qua chuyện này, Trì đại tướng quân càng yêu thương thê tử hơn.

Năm Trì Hành năm tuổi, ông thường xuyên dặn dò nàng rằng nương sinh nàng ra rất khó khăn.

Mưa dầm thấm đất, Trì Hành từ nhỏ đã biết quan tâm, đau lòng nương, miệng ngọt như bôi mật, thường xuyên dỗ dành Trì phu nhân vui vẻ ra mặt.

Bắt đầu từ lúc đó nàng đã ám ảnh về việc sinh con, từ khi còn rất nhỏ, tiểu tướng quân đã coi đây là chuyện nguy hiểm nhất trong đời.

Bóng ma năm xưa giờ đây bị xé toạc, phơi bày trực tiếp trước mặt nàng. Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của sản phụ như sóng trào ập đến, hình ảnh trong tâm trí nàng dần dần thay đổi, từ nương chuyển sang Thanh Hòa.

Sức khỏe của nương rất tốt, võ công không thua kém gì cha mà còn suýt chết vì khó sinh, thân thể Uyển Uyển vốn yếu đuối, nếu thực sự mang thai, ải này làm sao qua được? Chẳng phải là muốn lấy mạng của nàng ấy sao?

Nàng sững sờ đứng đó, tay chân lạnh ngắt.

Làng nhỏ lấy đây làm nội dung cuối cùng của khóa huấn luyện ba ngày, mục đích ban đầu là để cho nữ tử tự quyết định cuộc đời mình, đồng thời cũng để nam tử nhận thức được những khó khăn trong đó, từ đó đối xử với vợ thêm phần kính trọng.

Cuộc sống vốn có những lúc thăng trầm, gập ghềnh, nhưng đừng quên lời thề son sắt muốn kết tóc se duyên năm xưa.

Ý định ban đầu là tốt, nhưng không ngờ lại dọa đến Trì Hành.

Đứng trước cửa, năm cặp đôi chưa kết hôn không một ai lên tiếng đổi ý.

Cho đến khi đứa bé chào đời, huấn luyện kết thúc, Trì Hành mơ mơ màng màng được Thanh Hòa dắt về nhà.

Bước vào tiểu viện, đi vào phòng, khép hờ cửa lại, Thanh Hòa không yên tâm thử bắt mạch cho nàng: "A Trì, ngươi..."

Tiểu tướng quân bỗng nhiên ôm chặt eo nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, làm nữ nhân thật không dễ dàng!"

Nàng ấy đột nhiên lao đến, Thanh Hòa chưa kịp phản ứng đã bị nàng ấy ôm vào lòng, nàng sửng sốt một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy: "A Trì, ngươi sao vậy?"

Trong lòng Trì Hành hoảng sợ, đầu ngón tay run rẩy, nàng thấp giọng cầu xin: "Uyển Uyển, sau này tỷ đừng lấy chồng được không?"

Đau đớn khi phá thân, đau đớn khi sinh con, tỷ chịu được cái nào?

Tỷ sinh ra đã xinh đẹp nhưng lại mang bệnh trong người, nếu gả nhầm cho người xấu, ai sẽ thương xót cho tỷ đây?

Thanh Hòa yên tâm ôm lại nàng, giọng nói dịu dàng, thở dài: "A Trì, nếu ta không lấy chồng, ai sẽ nuôi ta đây?

Sau khi cha qua đời, phủ tướng quân sẽ là nhà của Thanh Yến và dì. Ta không có gia đình riêng, vậy phải đi đâu?"

"Để ta, ta sẽ nuôi tỷ tỷ, ta sẽ chăm sóc tỷ tỷ suốt quãng đời còn lại!"

Sau khi nói ra những lời này, trái tim hoảng loạn của Trì Hành dần dần bình ổn lại, nàng nghĩ: Đúng vậy, lẽ ra phải như thế. Nàng là nữ tử, nàng sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ suốt quãng đời còn lại. Nàng sẽ cố gắng sống lâu hơn một chút để có thể phụng dưỡng tỷ tỷ lúc tuổi già.

Nàng vùi mặt vào cổ Thanh Hòa, nhẹ giọng nói: "Ta có rất nhiều tiền, tỷ thích khu đất nào ở Thịnh Kinh ta đều mua cho tỷ, chúng ta vẫn làm hàng xóm, được không?"

Một lúc lâu sau, Thanh Hòa nở một nụ cười nhạt: "Là hàng xóm, không phải ngoại thất [2] sao?"

[2]: Vợ không hôn thú.