- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
- Chương 35-1: Thiên vị
Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 35-1: Thiên vị
Chỉ nói hay thôi sao mà đủ? Cả đời này nàng đều nguyện ý để hoa đào lại cho A Trì chém, chỉ mong đóa hoa này là của nàng, vĩnh viễn nở vì nàng.
Thanh Hòa mỉm cười trìu mến, như thể tiểu tướng quân đã làm rất nhiều điều cực kỳ khó khăn cho nàng, dịu dàng nói: "Vất vả A Trì."
"Cái này có gì vất vả, tỷ không trách ta xen vào chuyện của người khác là tốt rồi." Trì Hành bị đôi mắt của nàng nhìn đến rung động tâm hồn, vội vàng dời tầm mắt đi, "Ta đi tẩm ướp hai con gà này, tối nay nấu gà tiềm, mai mang chút thịt thú tươi ngon cho nhà trưởng làng."
Nàng vẫn hiểu nguyên tắc có qua có lại.
Nàng xách gà đi thật nhanh, nụ cười trên môi Thanh Hòa càng rạng rỡ: Vợ chồng chưa cưới nhỉ.
Khi nào nàng với A Trì mới có thể trở thành một cặp vợ chồng chưa cưới thực sự đây?
Nàng bình tĩnh lại, tự nhủ chính mình đừng vội, cứ từ từ.
Làng nhỏ dân số không nhiều, do đó nam nữ trong thôn đến tuổi kết hôn thường không trì hoãn, sớm kết hôn để sớm góp sức xây dựng thôn quê thêm phát triển.
Người dân ở đây giản dị, lương thiện và rất coi trọng hôn nhân, theo quan sát của Thanh Hòa mấy ngày nay, nam nhân ở đây rất tôn trọng và yêu thương nữ nhân trong nhà, tình cảm giữa hai phu thê rất tốt.
Biết được "Trì gia tỷ đệ" thực ra là một cặp vợ chồng chưa cưới đã có hôn ước, số người tới cửa chúc mừng nối đuôi không dứt.
Hơn nữa do câu chuyện Trì Hành tùy tiện bịa đặt ra để lừa Mộc Đại Lang quá cảm động, cho nên những người nghe về "sóng gió thăng trầm" của hai vợ chồng son đều chuẩn bị quà đến thăm hỏi, lời lẽ tha thiết mong họ sẽ ở lại làng nhỏ, trở thành một phần của làng này.
Người dân nơi đây có một sự bài xích khó hiểu đối với thế giới bên ngoài làng, chắc hẳn họ cho rằng Trì Hành và Thanh Hòa đã phải chịu rất nhiều khổ cực trước khi vào làng.
Mộc đại nương tận tình khuyên bảo làm cho tai của Trì tiểu tướng quân đỏ bừng, nàng không chịu nổi nữa, bấm hai ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo Thanh Hòa.
Thanh Hòa bận rộn ứng phó với lòng tốt của Mộc đại nương, chỉ đành dùng ánh mắt liếc nhìn tiểu tướng quân đang lúng túng xấu hổ vì bịa chuyện dọa người hai lần, trong lòng cũng không nhịn được cười.
Nàng đổi giọng, không chút biến sắc mà chuyển đề tài sang chuyện hôm nay trước khi đại nương ra cửa đã đặc biệt đổi y phục.
Bộ đồ mới tinh này là do trưởng làng mua cho Mộc đại nương nửa tháng trước, đại nương đã cất giữ nhiều ngày, hôm nay mới dám mặc ra ngoài.
Một thiếu nữ, một phụ nhân, chủ đề trò chuyện vây quanh một bộ đồ mới, dường như nói mãi không hết chuyện.
Trì Hành thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đợi được Mộc đại nương đi, cả người nàng rã rời, mệt mỏi ngã xuống ghế gỗ hòe, không quên pha một chén trà hoa cho Thanh Hòa.
"Uyển Uyển, uống trà đi."
Trong mắt Thẩm Thanh Hòa hiện lên vẻ tức giận: "Ngươi còn biết dỗ dành ta sao? Ta cũng không biết từ lúc nào chúng ta lại trở thành một đôi uyên ương mệnh khổ, gia đạo sa sút, bị người hãm hại...Ngươi nói lời này, không sợ đại tướng quân và phu nhân trừng phạt sao?"
Sắc mặt Trì Hành đỏ bừng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai: "Lúc đó ta nóng vội, chỉ nghĩ phải khiến Mộc Đại Lang chết tâm nên nói năng phóng đại quá mức. Ai ngờ hắn lại là người nhiều chuyện, tâm địa lại đơn thuần, ta nói gì cũng tin sái cổ. Ây da tỷ tỷ, tỷ tha cho ta đi!"
"Ngươi muốn ta làm sao tha thứ cho ngươi..." Nàng mỉm cười trêu chọc vị tiểu tướng quân của mình, ánh mắt liếc nhìn thấy Mộc đại nương đi rồi lại quay lại, lời trêu chọc sắp sửa nói ra liền nuốt ngược vào trong.
"Mộc đại nương."
Mộc đại nương đi thẳng vào vấn đề: "Trước khi đi ta quên nhắc nhở các ngươi, mỗi năm vào tháng tám, các cặp đôi chưa kết hôn trong làng chúng ta sẽ trải qua "huấn luyện" trong ba ngày. Nhập gia tùy tục, đến lúc đó đừng quên đến "Đại Liễu Thư xã"."
"Huấn luyện ba ngày?" Trì Hành mở to đôi mắt trong suốt hỏi: "Đó là cái gì?"
"Hắn" có dung mạo tuấn tú, khí chất thanh tao, toát lên sự trong sáng và phóng khoáng mà ngay cả nữ nhi cũng hiếm có, Mộc đại nương vô cùng yêu thích, từng có ý định chọn hắn làm rể.
Bà nở nụ cười ái muội của người từng trải: "Đến lúc đó tiểu công tử sẽ biết thôi."
Bà tự nhiên phóng khoáng, quay đầu lại nói: "Thẩm cô nương, ta đi trước nhé?"
"Chúng ta tiễn Mộc đại nương."
Hai người tiễn Mộc đại nương ra cửa, sau đó trở về phòng, Trì Hành ngồi bên bàn trà, một tay chống cằm: "Huấn luyện ba ngày, nghe có vẻ thú vị nhỉ?"
Thanh Hòa thong thả uống trà: "Tháng tám sắp đến rồi, chờ thêm chút nữa là được."
"Nghe lời tỷ tỷ."
Sau giờ Ngọ, Mộc Cửu Nhi mang theo một giỏ trái cây tươi đi vào tiểu viện.
Tiểu viện yên tĩnh, Thanh Hòa tối qua ngủ không ngon, giờ này đang ngủ trưa. Sợ làm phiền nàng ấy, Trì Hành đã đuổi hết ve trên cây đi.
Mặt trời đã lên cao, tiểu tướng quân không ngại nóng, bưng chậu nước trong veo ngồi dưới gốc cây lau thanh bảo đao của mình. Mỗi lần lau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh những người đã bị thanh đao này chém chết, máu chảy lênh láng trên đường đi.
Cầm đao là để bảo vệ người mình quan tâm.
Phải bảo vệ gia đình trước, sau đó mới có thể bảo vệ đất nước.
Rời khỏi Thịnh Kinh, nàng đã nhiều lần vào sinh ra tử nhờ thanh đao này, "Vãn Tinh" chưa bao giờ phụ lòng nàng.
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu tên thủ lĩnh sát thủ ngày hôm đó ở trong hang động cũng có một thanh đao sắc bén có thể cắt vàng cắt ngọc, lưỡi đao có lẽ sẽ không chỉ dừng ở xương của nàng mà là một nhát chém đứt lìa nửa cánh tay cùng với vai của nàng.
Là vận mệnh, cũng là thời thế.
Ai dám nói bảo đao không phối với anh hùng?
Trên tay nàng đã có bảo đao, điều nàng phải làm bây giờ chính là trở thành một anh hùng thực sự.
"Trì tiểu công tử?"
Mộc Cửu Nhi rón rén đứng ở cửa, khẽ khàng gọi người như sợ bị phát hiện. Trì Hành cảm thấy cô nương này khá tốt, ít nhất cũng không giống ca ca của nàng, đột nhiên lại hét toáng lên.
Dưới gốc cây còn có một cái khúc gỗ, nàng chỉ vào đó: "Mộc cô nương, ngồi đi."
Mộc Cửu Nhi vui vẻ ngồi bên cạnh nàng, cẩn thận đặt giỏ trái cây sang một bên, háo hức nhìn Trì Hành đang lau đao.
Nàng không nói gì, Trì Hành cũng đã quen với yên tĩnh, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc giao tiếp không lời với "Vãn Tinh" của mình.
Mộc Cửu Nhi không hiểu được cuộc trao đổi này, điều duy nhất nàng có thể hiểu được là Trì tiểu công tử quả thực vô cùng tuấn tú, dung mạo tinh xảo như nữ nhi, lại có dáng vẻ oai hùng của một thiếu niên. Nàng đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cần nhìn từ xa cũng thực chói mắt.
Nghe nói "Trì cô nương" không phải là Trì cô nương mà là Thẩm cô nương, Thẩm cô nương là hôn thê của Trì tiểu công tử, không phải tỷ tỷ, Mộc Cửu Nhi đã buồn bực, trốn trong phòng khóc rất lâu.
Sau khi khóc, nàng nghĩ rằng mọi chuyện vẫn có thể thay đổi.
Những người giàu có ở bên ngoài làng đều thích nạp thϊếp. Nếu Trì tiểu công tử không chê, nàng có thể làm thϊếp của hắn, chăm sóc hắn thật chu đáo và sống một cuộc đời bình yên.
Có thể ở bên cạnh một thiếu niên xuất chúng như vậy cho đến cuối đời, nàng đã cảm thấy mãn nguyện, danh phận không quan trọng.
Nàng không dám nói ý tưởng này với cha mẹ, càng không dám nói với đại ca luôn yêu thương nàng.
Nếu Trì tiểu công tử không ghét bỏ mà chấp nhận nàng, nàng sẽ dẫn người về quỳ xuống trước mặt cha mẹ.
Nếu Thẩm cô nương không thích có thêm một tiểu nhân [1] trong nhà, cùng lắm thì nàng cũng quỳ gối trước mặt nàng ấy.
[1]: Từ này ở đây được dùng như người bình dân tự gọi mình một cách khiêm nhường trong thời cổ đại.
Mộc Cửu Nhi tự nhận đã nghĩ chu toàn mọi việc, người cũng đã tới nhưng trong mắt tiểu công tử lại chỉ có thanh đao kia, nàng thầm hận Trì Hành không thông suốt, là đồ đầu gỗ.
Nàng cũng không thể cứ tiếp tục nhìn hắn lau đao, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Thẩm cô nương đâu rồi?"
"Đang nghỉ ngơi trong phòng."
"Sao Trì tiểu đệ lại không ngủ?"
"Tối rồi mới đi ngủ."
Hắn vô cùng lạnh nhạt, chẳng hiểu phong tình, Mộc Cửu Nhi chịu đả kích lớn.
Vì vẻ ngoài ưa nhìn của Trì tiểu công tử, nàng thuyết phục bản thân phải chịu đựng.
Trì Hành đặt "Vãn Tinh" xuống, vỗ trán: "A, suýt nữa thì quên mất, trong bếp đang nấu nước mơ chua."
Nàng mỉm cười nói: "Mộc cô nương, ta xin phép đi trước."
Hắn vừa cười, cả đất trời bỗng dưng bừng sáng. Mộc Cửu Nhi cảm kích vì hắn đã không đuổi mình đi, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng vội vã của thiếu niên lang, trong lòng vô cùng ghen tị với Thẩm gia tỷ tỷ.
Có một vị hôn phu đẹp trai xuất chúng như vậy, e rằng nàng nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Không ngờ là Thanh Hòa đã tỉnh từ lúc nàng đến.
Không phải cười tỉnh, mà là bị mùi son phấn của nữ nhân "huân tỉnh".
Cửa sổ hoa mở toang, nàng bất động, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió bên ngoài.
Sau một hồi im lặng, Thanh Hòa duyên dáng bước đi đến bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Mộc Cửu Nhi cô nương đang tò mò đưa tay chạm vào "Vãn Tinh" của A Trì.
Thanh đao này bấy lâu nay nàng vẫn ôm ấp mà ngủ, giờ đây lại bị một nữ nhân không liên quan chạm vào, trong lòng bực bội, định lên tiếng ngăn cản thì một giọng nói thanh nhã xuyên qua cành lá trước cửa sổ vang lên bên tai nàng: "Đừng chạm vào nó!"
Trì Hành bước nhanh tới, một tay cầm lấy "Vãn Tinh", âu yếm ôm vào trong ngực, giọng điệu bất mãn: "Mộc cô nương, sao ngươi có thể như vậy, chưa được ta cho phép mà đã chạm vào đao của ta?"
Mộc Cửu Nhi bị tiếng hét của nàng làm cho sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm qua nàng bị một thiếu niên lang tuấn tú như vậy mắng, nàng cảm thấy mới lạ, tay chân luống cuống: "Ta, ta..."
Trì Hành không yên tâm, nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Ngươi chưa chạm vào đấy chứ?"
Thanh Hòa đang đứng trước cửa sổ, nghe vậy không khỏi bật cười.
Bị khinh thường quá đáng, Mộc Cửu Nhi trong nháy mắt không còn ý định làm thϊếp cho hắn.
Chỉ là một cây đao thôi, đừng nói nàng chưa chạm vào, cho dù có chạm vào thì sao? Chẳng lẽ nàng không rửa tay hay là người nàng bẩn thỉu?
Nàng còn nghĩ sẽ sinh con cho người này, kết quả trong lòng Trì tiểu công tử nàng còn không quan trọng bằng một cây đao, nàng tức giận muốn chết, mắt ướt đẫm: "Không chạm thì không chạm, ai thèm!"
Nàng tức giận đến nỗi khom lưng lấy đi trái cây tươi vốn định tặng cho người ta, quay đầu quăng cho Trì Hành vẻ mặt khó chịu.
Sau khi người đi rồi, Trì tiểu tướng quân không hiểu sao lại bị trút giận, tự mình cảm thấy ấm ức. Nàng sống mười bốn năm, đây là lần đầu tiên bị một cô nương trút giận lên mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Có bệnh..."
Nàng lại ngồi dưới gốc cây, không chắc Mộc cô nương có động chạm bừa bãi vào thanh đao của mình hay không, cau mày, nhặt lấy tấm vải trắng lau lại bảo đao một lần nữa, miệng lẩm bẩm nói thầm.
Thanh Hòa yên tâm mà cười, đáy lòng dâng lên một cảm giác thành tựu không nói nên lời: Không cần nàng dạy, A Trì cũng có thể tự mình chém hoa đào.
Nàng dừng chân trước cửa sổ một lúc lâu, Trì Hành theo cảm giác mà ngẩng đầu nhìn, ánh mắt kinh ngạc sáng lên: "Uyển Uyển, tỷ tỉnh rồi, có phải bị đánh thức không? Tỷ có khát nước không, để ta mang cho tỷ nước mơ chua."
Vừa nói, nàng vừa tra đao vào vỏ, nhanh nhẹn đi ra sau bếp bưng hai tô canh giải nhiệt lớn, vừa uống canh vừa nói Mộc cô nương có tính khí nóng nảy.
"Chưa được chủ nhân cho phép mà đã chạm vào đao của người ta, vậy mà nàng ta còn nói lý à?" Trì Hành nhấp một ngụm canh rồi nuốt xuống: "Ta cũng đâu có cầu xin nàng chạm vào đao của ta, đúng không?"
Vô cớ bị mắng một trận, nàng cúi đầu tiếp tục húp một ngụm lớn, tâm hồn thư thái, cổ họng phát ra tiếng than nhẹ sung sướиɠ, hiếu kỳ hỏi: "Uyển Uyển, sao tỷ cứ nhìn ta cười suốt vậy?"
Thanh Hòa thu hồi tầm mắt, không nhìn nàng nữa, ngón tay ngọc ngà thon dài cầm muỗng sứ nhỏ, từng ngụm từng ngụm uống nước mơ chua, cử chỉ thanh lịch, tao nhã: "Muốn cười cũng không được sao?"
"Đương nhiên là được."
Trì Hành ngừng lảm nhảm về Mộc cô nương, uống một bát lớn nước mơ chua, không biết đã nói tới chủ đề nào rồi.
Nói về Mộc cô nương, sau khi về nhà, nàng đã nhốt mình trong phòng khóc nức nở. Từ đó, lòng nàng dành cho Trì tiểu công tử hoàn toàn nguội lạnh.
Nam nhân đẹp thì có ích gì? Ngốc nghếch, ăn nói vụng về, không hiểu phong tình!
Khóc lóc mệt mỏi, bệnh thương người của nàng lại tái phát: Sống bên cạnh một khúc gỗ không thông suốt như vậy, cuộc sống của Thẩm tỷ tỷ sẽ ra sao đây?
Không cần nàng phải lo lắng, càng không cần nàng phải thương xót, Thanh Hòa sống ở làng nhỏ vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Mặt trời đã lên cao, trưởng làng dẫn theo bốn năm đội thanh niên đến gõ cửa.
Làng nhỏ nằm ở một nơi hẻo lánh, muốn vào thành thì trước tiên phải đi qua một ngọn núi thổ phỉ. Lũ cướp trên núi không biết lý lẽ, thấy cô nương xinh đẹp thì cướp, gặp người giàu có thì gϊếŧ, không chuyện ác nào mà không làm.
Quan phủ đã từng nhúng tay vài lần nhưng đều không có kết quả, ngược lại còn làm cho khí thế của bọn sơn phỉ thêm hăng hái.
Dần dần, những quan lại đến đây nhậm chức không dám dõng dạc nói về chuyện diệt giặc cướp nữa, khiến cho người dân sống gần đó rất khổ sở.
Trưởng làng may mắn sống sót nhờ được Trì Hành cứu giúp, sau khi đã tận mắt chứng kiến
võ công của thiếu niên lang, ông tin rằng với sự có mặt của Trì Hành, thanh niên trong làng sẽ có thể an toàn vượt qua ngọn núi thổ phỉ kia.
Đợi mọi người nói xong, Trì Hành mỉm cười, nói: "Ý của trưởng làng là muốn ta hộ tống một đoạn đường sao?"
Nhờ một thiếu niên mười bốn tuổi làm hộ vệ, nam tử thành niên trong thôn cảm thấy rất mất mặt, trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám làm trái ý của trưởng làng trước mặt mọi người.
Trong làng nhỏ, trưởng làng được mọi người rất kính trọng, lời ông nói không ai không nghe theo.
Sau khi cân nhắc một hồi, nghĩ đến việc mình cũng muốn vào trong thành mua sách, Trì Hành vui vẻ đáp lời: "Được. Có ta ở đây, nhất định sẽ đưa các vị ca ca bình an đi, bình an về."
Nghe một tiếng "ca ca" trong trẻo của nàng, những nam nhân có mặt ở đây đều nở nụ cười trên môi.
Chuyện đã đến nước này, trưởng làng tin tưởng Trì tiểu công tử, bọn họ cũng nguyện ý tin tưởng Trì Hành.
Cũng không cần thiết phải nhắc đến cảm ơn.
Khi ra cửa, Thanh Hòa chỉnh lại cổ áo cho tiểu tướng quân của mình, cẩn thận dặn dò vài câu. Trì Hành cười bảo nàng lo xa: "Chỉ là một đám ô hợp, không đáng để vào mắt."
Nàng nói về "sơn phỉ" với thái độ coi thường, Thanh Hòa thu lại nụ cười, dặn dò: "Không được chủ quan."
"Ta biết rồi."
Thanh niên trong làng vào thành để trao đổi hàng hóa. Ngồi trên xe bò, Trì Hành nhớ lại lời dặn dò của Thanh Hòa, tay không rời khỏi thanh đao.
Tuy đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng chỉ cần nhìn vào vỏ đao cũng có thể biết đó là một thanh đao tốt hiếm có.
Đối với những người luyện võ, đao của họ không khác gì con bò mà người dân quê dùng để cày ruộng, đó là báu vật mà họ dựa vào để sinh tồn.
Biết rõ điểm này, các nam nhân trẻ tuổi chỉ nhìn với vẻ ghen tị, cũng không mạo phạm.
Họ dậy sớm để đi, lúc này trời còn chưa quá nóng. Khi càng đến gần núi thổ phỉ, tốc độ đánh xe của Ngưu Tứ Phúc chậm lại đáng kể.
Trì Hành cười nhẹ: "Sao đột nhiên chậm lại thế? Ngưu đại ca, nhanh lên đi, trời sắp nắng to rồi."
Nàng không hề coi trọng sơn phỉ, các nam nhân chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của nàng, chỉ có thể dựa vào sự tin tưởng vô điều kiện của họ đối với trưởng thôn, sau khi trao đổi ánh mắt, Ngưu Tứ Phúc lấy hết can đảm thúc con bò.
Một xe chở hàng đủ cho cả làng ăn trong vài tháng nên ai cũng lo lắng.
Khi đến chân núi thổ phỉ, một đám hán tử mặc áo tay ngắn, tay cầm đại đao từ bụi rậm ven đường lao ra: "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng—"
Keng!
Đường đao được rút ra khỏi vỏ.
Không cho hắn nói thêm lời nào, "thiếu niên lang" ngồi trên xe bò nhảy dựng lên, hai chân đạp xuống đất, mũi đao lạnh lẽo: "Không muốn chết thì cút!"
Các nam nhân trong làng đồng loạt nuốt nước miếng, nghĩ thầm: Bình thường sao không thấy Trì tiểu huynh đệ hung dữ như vậy?
"Đại đương gia, tiểu tử này cướp lời của chúng ta!"
"Thằng nào đây, làm thịt nó đi!"
***
Ba mươi phút sau.
Xe bò ung dung ra khỏi địa phận núi thổ phỉ.
Nam nhân trong thôn ai nấy đều sáng mắt, cao thủ võ lâm đích thực đang ngồi bên cạnh họ, chẳng trách trưởng làng nói chỉ cần một mình Trì tiểu huynh đệ, một thanh đao là đủ bình an vô sự.
Đường đi suôn sẻ, Trì Hành ngồi trên xe bò suy nghĩ miên man: Lũ ô hợp ở núi thổ phỉ chỉ có hơn một trăm tám mươi người, cũng không mạnh như lời đồn, sao quan phủ lại không dẹp được, để cho bọn giặc cướp hoành hành?
Nghĩ đến cảnh vừa nãy đại đương gia khóc lóc van xin mình ở lại làm "Thái thượng hoàng", vẻ mặt Trì Hành trở nên nghiêm trọng.
Cảm giác này chợt dâng trào trong lòng, ngay cả ở Thịnh Kinh, thậm chí ở Loan thành cũng chưa từng có.
Nàng và tỷ tỷ đã đến nhiều nơi, phồn hoa, hẻo lánh, nhưng trực giác về loại tham nhũng chính trị này chỉ xuất hiện sau khi bọn họ đến đây.
Dân làng bị cô lập, quan phủ không hành động, mặc cho lũ vô lại chiếm núi làm vua, coi thường luật pháp.
Hiện tại nàng đang vội vã vào thành, trên vai gánh vác trách nhiệm về của cải cùng mạng sống của các vị đại ca trong thôn, trên đao không nên dính máu.
Chờ có cơ hội, nàng nhất định sẽ dẹp tan bọn sơn phỉ!
Sát ý trong lòng dâng lên, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.
Một thời đại mà nàng từng nghĩ là thái bình thịnh vượng ngày hôm nay đã bị xé nát, mà vẻ ngoài hào nhoáng cũng bị xé tan.
Những chuyện này, nếu cứ ở trong Thịnh Kinh thành thì không nghe, không nhìn thấy được.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
- Chương 35-1: Thiên vị