Lăn lộn trong chốn giang hồ, đao của ngươi chính là con đường của ngươi.
Lưỡi đao càng sắc bén, đường càng rộng mở.
Trong một thế giới mà kẻ mạnh làm vua, nếu có người cản đường thì sao?
Gϊếŧ. Mở một con đường máu!
Tựa như dòng máu nóng của dòng dõi nhà tướng đang sôi sục trong huyết quản Trì Hành, khiến cho nàng không hề e dè trước mưa máu gió tanh. Cầm đường đao trong tay, tuổi trẻ hăng hái, khí phách anh hùng trỗi dậy.
Hai mươi bốn sát thủ của "Thảo Lâu" ập đến, gió Tiểu Hương Sơn mạnh đến lạnh thấu xương, sát khí bừng bừng.
Bầu trời lúc này mây đen cuồn cuộn, tháng sáu, trời như trẻ con, nói thay đổi là thay đổi.
Mưa lớn như trút nước, hạt mưa đập vào ô cửa sổ. Khương Tinh đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía xa xăm qua ô cửa, bàn tay giấu trong ống tay áo đã bấm đốt ngón tay mấy lần mà vẫn không có kết quả.
Đế tinh nhập cục, con đường phía trước mịt mờ, không thể đoán định bằng sức người. Giống như mưa gió ập đến bất chợt, không biết khi nào cây cối sẽ yên tĩnh, gió sẽ ngừng thổi.
"Thần y, ngài uống chén canh gừng làm ấm cơ thể đi."
Ngày mưa, hơi ẩm dày đặc, nhận một chén canh gừng to do phụ nhân đưa tới, Khương Tinh cau mày, đột nhiên nghĩ: Thời tiết xấu như vậy, không biết sức khỏe của Thanh Hòa sư điệt thế nào rồi.
Hơi trắng bay lên, nàng cúi đầu thổi tan lớp sương nóng trên mặt nước, đợi đến khi canh gừng nguội bớt, nàng mới cúi đầu uống.
Vị cay lập tức lan tràn trong miệng, hơi nóng truyền xuống cổ họng, nàng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm nay không sao không trăng, bầu trời hoàn toàn tối tăm.
Gian nhà tre nhỏ không một bóng người.
Chư vị sát thủ của "Thảo Lâu" cho đến chết cũng không hiểu nổi, tại sao đã lấy nhiều đánh ít mà vẫn có thể bại dưới đao của người thiếu niên?
Màu đỏ sẫm của máu đã bị nước mưa cuốn trôi, không còn thấy được sự hung hãn và điên cuồng trước đó nữa.
***
"Uyển Uyển, Uyển Uyển, tỷ không sao chứ?"
Trong hang tối, Trì Hành ôm người vào lòng, liên tục kiểm tra mạch đập của nàng, lo lắng đến độ trán đổ mồ hôi.
Ngay khi nàng muốn dùng chân khí thuần dương để áp chế hàn khí đang cuộn trào trong cơ thể đối phương, một bàn tay lạnh như băng đã đặt lên mu bàn tay nàng.
"Thuốc......"
Thuốc? Trì Hành sửng sốt: "Đúng vậy, thuốc, thuốc!"
Nàng dùng một tay thò vào tay áo thiếu nữ, lấy ra "Hồi Viêm Đan" mà Khương Tinh để lại trước khi rời đi, đổ ra ba viên thuốc đưa lên môi nàng ấy.
Sau khi uống thuốc, Thanh Hòa vẫn còn lo lắng cho tình trạng vết thương của nàng, nhưng vì kiệt sức nên chưa kịp nói gì thì ý thức đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Mùi hương lạnh lẽo, mùi thuốc thang quyện lẫn với mùi tanh nồng của máu lan tỏa khắp nơi. Ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt nhỏ của Trì Hành trắng bệch, hít một hơi thật sâu, vận dụng nội lực để làm bay hơi quần áo ướt sũng của hai người.
Hang động tối đen như mực, không thể nhìn rõ người, may mắn là có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim đập của nhau.
Cơn mưa máu gió tanh lúc ban ngày vẫn quanh quẩn trong tâm trí, đôi mắt Trì Hành bỗng chốc trở nên u ám: Là kẻ nào cố chấp muốn lấy mạng nàng?
Là Tả Vân Thanh bị nàng đánh gãy chân, hay là...
Tâm trí rối bời, nàng buộc mình không được nghĩ nhiều, nhắm mắt lại điều hòa hơi thở.
Trực giác mách bảo nàng rằng sát ý vẫn chưa rút đi, trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
Cũng may mấy ngày nay sức khỏe của Thanh Hòa đã tốt hơn nhiều, sau khi uống thuốc, hàn độc sắp phát tác đã bị áp chế. Đối mặt với kẻ địch cường đại, nàng không dám ngủ nhiều, một canh giờ sau đã tỉnh lại.
Nhận ra mình đang bị A Trì ôm chặt vào trong ngực, gần đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể hôn vào cổ nàng ấy, gò má nàng đỏ bừng, dùng lý trí để đè nén thẹn thùng không nên có, cúi đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Chân khí luân chuyển trong cơ thể trong ba đại chu thiên, Trì Hành mở mắt, khàn giọng hỏi: "Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, còn ngươi thì sao?"
"Ta không sao, tỷ—"
"Tìm được rồi, hóa ra các ngươi trốn ở chỗ này!"
Giọng điệu âm u trong đêm mưa gió có vẻ như càng kỳ quái hơn.
Thủ lĩnh của đám sát thủ bị mất một con mắt, bị thương ở cánh tay, vết thương trên người đều do Trì Hành ban tặng.
Vốn còn tưởng Trì tam công tử là một con cừu béo có thể tùy ý gϊếŧ thịt, nhưng không ngờ rằng người mà hắn đã nhận số tiền khổng lồ để gϊếŧ lại là một con sói hung hãn và kiên cường.
Lần này "Thảo Lâu" phái hai mươi bốn sát thủ, tám người chết dưới lưỡi đao của Trì Hành, bốn người chết dưới sự hợp sức tấn công của Cầm Sắt, năm người khác đang nổi sát ý đuổi theo Liễu Cầm Liễu Sắt.
Nói cách khác, hai người Trì Hành lần này có bảy sát thủ cần phải đối mặt.
Nghe tiếng đoán vị trí, đúng là có bảy người.
Sát ý bao trùm trong hang động tối tăm, bên ngoài sấm sét vang dội, Trì Hành nhanh chóng rút đao ra: "Tỷ tỷ, đứng ở phía sau ta."
Thanh Hòa thu hồi khí thế lạnh lùng, lui về khu vực an toàn, dặn dò: "A Trì, cẩn thận."
"Ta biết." Trì Hành bước mạnh về phía trước, đêm nay nhất định phải phân định sống chết.
Chân khí thuần dương cuộn chảy trong kinh mạch, giọng nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Muốn chết, vậy cùng nhau chết đi!"
***
Tí tách, tí tách.
Máu chảy xuống cánh tay, làm ướt mặt đất dưới chân Trì Hành.
Trong hang đầy máu, sau bốn trăm hiệp, tên thủ lĩnh thở hổn hển chửi thầm: "Tên điên!"
Thậm chí còn điên rồ hơn cả sát thủ chân chính.
Lúc này, "Trì tam công tử" tuổi còn nhỏ mà đã có sức mạnh của một chiến tướng, mỗi một chiêu thức đều nhằm mục đích lấy đầu kẻ địch.
Nhưng vậy thì thế nào?
"Hắn" không thể kiên trì lâu hơn được nữa.
Có bảy sát thủ, ba người đã bị hạ gục, còn lại bốn người đều nảy sinh ý định làm tiêu hao sức lực của mục tiêu nhiệm vụ.
Bọn chúng muốn giở trò lừa gạt nhưng Trì Hành tuyệt đối sẽ không để bọn chúng toại nguyện, không muốn chết thì trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Sắc mặt nàng tái nhợt, hổ khẩu [1] nứt nẻ, thân hình gầy gò nhưng lại như thần tiên, giơ mũi đao lên, hung hăng khıêυ khí©h: "Phế vật!"
[1]: Phần cạnh bàn tay, ở giữa ngón cái và ngón trỏ (Theo Từ điển Hán Nôm).Một câu chọc giận bốn người.
Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, chân khí trong cơ thể Trì Hành chảy ngược, dùng phương pháp cực đoan liên tục kí©h thí©ɧ tiềm năng của cơ thể. Tiềm năng được phát huy, cho nàng cơ hội chỉ trong mười hơi thở.
Một hơi thở!
Sát ý của tiểu tướng quân đột nhiên dâng cao, dáng người như ma quỷ, một đao lấy đi một đầu người!
Một đòn gϊếŧ chết địch, hai mắt nàng đỏ sậm, hai chân run rẩy, răng hàm sau nghiến chặt, máu chảy ra từ khóe môi.
Chân khí chảy ngược, đau đớn lan tỏa khắp kinh mạch, mồ hôi vã ra như tắm, đau đến nỗi khiến nàng siết chặt lấy "Vãn Tinh".
Thanh Hòa dựa lưng vào bức tường đá, cắn môi dưới đến mức không còn một tia máu.
Mưa bên ngoài dần nhỏ lại, trăng từ sau đám mây ló ra, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của A Trì và sự ngoan cường thề muốn trả thù địch trong mắt nàng ấy.
Nàng không dám lên tiếng, không dám làm phiền, càng không dám ở thời khắc sinh tử làm một kẻ chỉ biết núp sau lưng người khác, trở thành gánh nặng.
Giờ khắc này, nàng hận mình yếu đuối.
Cũng vào giờ khắc này, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ điên cuồng.
Nàng nên gϊếŧ đám người đó thế nào đây?
Bọn chúng dám đả thương A Trì, tuyệt đối không thể để chúng sống sót!
Hơi thở thứ tư!
Trì Hành hung hãn rút đao, thân hình bay lên, một đạp đạp vỡ nát đỉnh đầu của "Thảo mười chín", gió đao rít lên, chém đứt cánh tay phải cầm đao của "Thảo hai mươi mốt"!
Cơn đau dữ dội từ kinh mạch truyền đến, khoảnh khắc cánh tay bị chém đứt kia bị hất tung, bản thân nàng cũng vì kiệt sức mà ngã gục xuống đất.
Máu từ miệng trào ra, theo phản xạ gần như vô thức, nàng lăn trên đất rồi đứng dậy, đổi tay cầm đường đao để đỡ đòn từ phía sau, đao kiếm va chạm, không cho Trì Hành có thời gian thở dốc.
Đến lúc này thì hoàn toàn dựa vào bản năng để rút đao, nàng buộc phải vận dụng những gì đã học được trong đời đến mức cực hạn.
Hơi thở thứ sáu!
"Chết đi, ngươi đi chết đi!" Tên thủ lĩnh điên cuồng nhặt con đao gãy chém lên vai Trì Hành, đao cắm vào xương, bị Trì Hành dùng lòng bàn tay ném đi.
Cho ta một cơ hội.
Làm ơn cho ta một cơ hội để gϊếŧ chết hắn chỉ trong một đòn.
Thẩm Thanh Hòa thở gấp.
Nàng biết bản thân cũng như A Trì, cơ hội chỉ đến một lần.
Trong khoảnh khắc sống còn, A Trì ở chỗ sáng, nàng ở chỗ tối, nếu đánh rắn động cỏ thì sẽ bỏ lỡ cơ hội ám sát cuối cùng.
Không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Nàng siết chặt cổ tay áo, không cho phép có sơ suất!
Hơi thở thứ tám!
Trì Hành đau đớn đến nứt cả mắt, chiêu cuối cùng của "Liệt Diễm Thập Tam Đao" mang theo luồng gió đao dữ dội ập đến, "Thảo hai" gầm lên một tiếng, cùng với "Thảo hai mươi mốt" đã bị chặt đứt cánh tay phải lao tới!
Chịu một chưởng đánh vào lưng, Trì Hành dùng đao đâm xuyên tim "Thảo hai", máu phun khắp mặt.
Nàng nói: "Hơi thở thứ mười."
Trong mắt nàng hiện lên một tia buồn bã: Đáng tiếc, vẫn còn có người chưa chết.
Không chịu được nữa rồi.
Muốn gục ngã, ngủ một giấc thật ngon.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng nàng vẫn luôn có một ý nghĩ không chịu buông tha: Nếu nàng ngã xuống, Uyển Uyển phải làm sao đây?
Trong lòng nàng tràn ngập lo lắng, ngoài tầm mắt của nàng, cơ quan thú nhắm thẳng vào địch, tiếng gió rít lên, trong nháy mắt "Thảo hai mươi mốt" cụt tay bị một mũi tên sắc nhọn từ bên cạnh bắn trúng vào đầu!
Thẩm Thanh Hòa run rẩy chạy đến bên cạnh nàng, ôm lấy đầu nàng ấy, để nàng ấy có thể thoải mái dựa vào lòng mình.
"Uyển, Uyển Uyển..."
"A Trì, đừng nói gì nữa."
Bang. Bang. Bang.
Tiếng vỗ tay đều đều vang lên từ cửa hang.
Đồng tử của Trì Hành đột nhiên co lại, hít một hơi thật sâu, từ trong lòng Thanh Hòa rút đao đứng dậy!
"Đao pháp của Trì tam công tử quả là xuất thần."
Có tất cả bốn người đến, bọn chúng mặc áo choàng đen giống nhau, đeo mặt nạ, không giống sát thủ, từng cử chỉ hành động đều giống như quân đội có kỷ luật nghiêm minh.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Trì Hành đều cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vào thời khắc sinh tử mấu chốt, nàng lại không hề sợ hãi, nắm chặt "Vãn Tinh", muốn chiến đấu thêm một trận!
Bốn người tiến đến gần, nàng vừa bước ra một bước, bốn lưỡi đao sắc bén hướng về phía nàng để lấy mạng.
Bầu trời đổi sắc, một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng trắng lóa mắt, chiếu sáng hang động như ban ngày.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, Thẩm Thanh Hòa bỗng dưng hoảng hốt, sát khí bộc phát: "A Trì, tránh ra!"
Trì Hành phản ứng rất nhanh, nàng vừa né tránh, bảy mươi hai mũi kim độc phóng ra từ trong ống tiêm!
Loại ám khí này là vũ khí tẩm độc, cũng là vũ khí gϊếŧ người.
Bảy mươi hai mũi kim độc, chỉ cần dính một mũi là cầm chắc cái chết, khả năng ngắm bắn chính xác được Thẩm Thanh Hòa rèn luyện qua nhiều năm phát huy tác dụng vào lúc này.
Ám khí bất ngờ được tung ra, thu hoạch được bốn con "nhím".
Hang động hoàn toàn tĩnh lặng.
Đợi mấy hơi thở, xác nhận người đã chết, nguy cơ đã qua đi, Trì Hành mỉm cười: "Uyển Uyển, tỷ thật là..."
Nàng ngất đi.
"A Trì!"
***
Liễu Cầm và Liễu Sắt dốc hết sức lực chém gϊếŧ năm tên sát thủ truy đuổi, kiệt sức ngã gục xuống đất.
"Ai!"
Hai người căng thẳng tột độ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, may mắn lần này không phải kẻ địch.
Đi được mấy bước, Trì đại công tử nhảy từ trên lưng ngựa xuống, thấy cả hai người đều đầy máu, trong lòng chùng xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tam đệ của ta đâu?"
Không thấy.
Một đêm mưa gió qua đi, Trì Hành và Thẩm Thanh Hòa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tin tức truyền về Thịnh Kinh, trước tiên truyền đến Ngự thư phòng.
Đương kim Bệ hạ đã đến tuổi trung niên, tướng mạo thậm chí còn thanh tú và nho nhã hơn so với khi còn trẻ.
Hắn mỉm cười nghe hết báo cáo của thủ lĩnh Hắc y vệ, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Thuộc hạ không nắm bắt được tâm ý của Bệ hạ, nơm nớp lo sợ.
Một lúc lâu sau, nam nhân nho nhã yếu đuối thở dài, dùng vẻ mặt và giọng điệu từ bi nhất hỏi: "Chết rồi à?"
Thủ lĩnh Hắc y vệ đổ mồ hôi như mưa: "Sống không thấy người, chết, chết không thấy xác."
Ngay cả bốn gã Hắc y vệ chấp hành nhiệm vụ cũng chưa quay trở lại.
"Thôi." Bệ hạ nhàn nhã ném thức ăn cho chim ăn, ý cười trong mắt hơi ngưng tụ, bất mãn nhếch môi: "Chết một người cũng được rồi."
Chết một người, hai phủ đã có thể trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng so với vị Thẩm gia đại cô nương bệnh tật kia, hắn lại hy vọng vị Trì gia kia sẽ chết hơn.
Trì tam công tử khi còn nhỏ đã anh hùng cứu mỹ nhân, trời xui đất khiến lại mang đến hòa bình cho hai phủ vốn không đội trời chung, làm cho Bệ hạ lo lắng đến mức đêm không thể ngủ ngon.
Hắn lẩm bẩm, khó hiểu: "Tuổi còn trẻ, tỏ vẻ anh hùng gì chứ..."
Phủ Trụ Quốc đại tướng quân và phủ Trấn Quốc đại tướng quân cách nhau một bức tường, sau khi đọc lá thư Trì Anh gửi từ cách xa tám trăm dặm, Trì Diễn vỗ vỡ bàn gỗ bằng một chưởng.
Trong mắt hắn lóe lên sát khí, nhìn chằm chằm vào bốn chữ lớn "Không rõ sống chết" trên bức thư, hơi thở nặng nề.
A Hành không thể có chuyện.
Ai chết cũng được, nhưng nàng không thể chết!
Trên mu bàn tay nổi gân xanh, lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội, hắn cố nén không nhìn về hướng Hoàng thành.
"Cha, hài nhi thỉnh cầu được ra khỏi thành tìm người!" Trì nhị công tử Trì Ngải lo lắng cho "đệ đệ" của mình, chủ động xin ra trận.
"Không, ngươi không cần phải đi."
Trì Diễn phun ra một ngụm trọc khí, lạnh lùng ra lệnh: "Trì Viễn, soạn tấu chương dâng lên Hoàng cung, nói rằng con trai ta ra khỏi cửa bị trộm cướp làm bị thương. Thân làm cha, bất kể sống chết, ta cũng sẽ đưa con mình trở về, thỉnh bệ hạ chấp thuận."
"Vâng! Tướng quân!"
Tấu chương được soạn thảo xong, sau đó được đưa đến Ngự thư phòng để nhanh chóng phê duyệt, chỉ mất ba mươi phút.
Ba mươi phút là đủ để Trụ Quốc đại tướng quân đã quen với mưa gió bình tĩnh lại.
Trì phu nhân tay cầm hai thanh đao bước vào cửa: "A Diễn, đi thôi."
Trì Ngải sửng sốt.
Đừng nói hắn giật mình, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng đều kinh ngạc.
Dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, đừng nhìn đại tướng quân xưa nay thích dùng roi dạy con, nhưng liên quan đến an nguy của Tam công tử, hắn hoàn toàn không ngồi yên được.
Nghĩ cũng đúng, Tam công tử là con út, hiếm có cha mẹ nào không ưu ái con út.
Tɧẩʍ ɖυyên Ân mặt mày u ám chờ đợi ở cổng phủ tướng quân, nhìn thấy Trì Diễn, cố nén sát khí trong lòng, quay đầu, phi ngựa ra khỏi kinh thành.
Chưa đầy nửa ngày, tin tức lan truyền huyên náo rằng đại tướng quân của hai phủ đều đã rời thành vì đôi nhi nữ nhà mình.
Có người nói Trì tam công tử đã chết ở bên ngoài, chính vì vậy mới khiến Trì đại tướng quân vốn không thích đi xa lại chịu đi xa.
Một số người còn cho rằng, người chết ở bên ngoài không phải Trì tam công tử, mà là Thẩm đại cô nương.
Cách đây một thời gian, có người đồn đoán rằng, thiếu niên đã dùng một đao phá hủy thiết phiến của "Chim én trên xà" được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ kia rất có thể là Trì tiểu tướng quân đã bắt cóc Thẩm cô nương, cùng hắn bỏ trốn.
Trì tiểu tướng quân mạnh như vậy, sao có thể chết được?
Ngược lại Thẩm cô nương ốm yếu bệnh tật, nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không quá khó đoán.
Mấy ngày nay Tả Vân Thanh vui vẻ đến nỗi mỗi bữa cơm đều ăn thêm một bát, so với hắn, Lan Tiện Chi còn vui sướиɠ hơn.
Vui sướиɠ, nhưng cũng không hoàn toàn là vui sướиɠ.
Hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua cái đầu trên cổ Trì Hành, nhưng bên phía "Thảo Lâu" vẫn chưa chuyển đầu người đến, hắn bắt đầu nghi ngờ có gì đó không ổn.
Hắn muốn Trì Hành chết, không muốn nhìn thấy Thẩm cô nương gặp chuyện, nhưng hiện tại cả hai người đều cùng nhau mất tích...
Nghĩ đến đây, chút vui vẻ ban đầu của Lan công tử cũng tiêu tan, chỉ còn lại nỗi muộn phiền.
Trì Anh dẫn người đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy hang động đầy rẫy thi thể đêm qua.
Dù đã qua một đêm nhưng khi đến gần, mùi tanh nồng của máu càng thêm rõ rệt.
Vài canh giờ trước, chắc hẳn ở đây đã xảy ra một trận huyết chiến.
Chẳng lẽ là A Hành?
Hắn nhíu mày, lòng đau như cắt.
Giận Trì Hành lẻn ra ngoài, lại lo lắng không biết "hắn" ở đâu, có bị thương hay không.
So với trận chiến ác liệt đầu tiên, trận sau có vẻ kết thúc một cách vội vã và chóng vánh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đen tối của người chết, cúi người xuống, khi nhìn rõ cây kim bạc dài mảnh khảnh đâm vào ngực người kia, hắn nheo mắt lại: Đúng là một cây kim độc tàn nhẫn!
Chết ngay lập tức.
Hắn càng nhìn càng sợ hãi: "Chôn đi."
Hắn vừa nói xong liền nghĩ đến cái gì, lập tức đổi ý: "Không, thiêu đi."
Hang động trong phút chốc biến thành biển lửa.
Mất dấu người rồi, Liễu Cầm Liễu Sắt không dám dừng lại, họ từ từ đi tìm ở những nơi hẻo lánh.
Thư cầu cứu của Trì Anh gửi đến Thịnh Kinh vừa được gửi đi, bên đầu kia, ở một thung lũng bí ẩn không ai biết tên.
Thanh Hòa kiễng chân hái những quả còn xanh chưa chín trên cây, đổ đầy nước vào ống tre, ăn xong rồi cầm đường đao trở về theo đường cũ.
Nơi đây là dược cốc thiên nhiên, dược liệu dồi dào. Dựa vào những loại thuốc này và y thuật không tầm thường của Uyển Uyển, Trì Hành mới có thể bình phục sau vết thương nghiêm trọng.
Ngoài những vết thương ngoài da sâu đến thấy được xương, việc cưỡng ép đảo ngược chân khí để kí©h thí©ɧ tiềm năng cơ thể đã gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể của nàng. Trong thời gian này, Thanh Hòa không chỉ điều trị ngoại thương mà còn tìm mọi cách để điều trị nội thương.
Trì tiểu tướng quân khỏe như vâm nằm trên giường đá, biến thành một con hổ con bị nhổ răng, nhìn thấy quả dại trên tay Thanh Hòa, chua đến nỗi trong miệng tiết nước bọt.
"Uyển Uyển..."
"Ta biết ngươi không muốn ăn."
Thanh Hòa ngồi bên cạnh nàng: "Nhưng không ăn thì làm sao được? Ăn hết phần này đi, tối nay ta sẽ nướng cá cho ngươi."
Muốn ăn cá nướng trước tiên phải bắt được cá, Trì Hành nhìn thân hình gầy gò của nàng, không dám tưởng tượng nàng đã phải dùng bao nhiêu sức lực để cõng mình đang hôn mê đến đây.
Đau lòng còn không kịp, sao còn dám kén ăn muốn nàng ấy đi bắt cá?
Nàng cười nói: "Không cần đâu, ăn quen thịt cá rồi, quả chua cũng ngon lắm."
Thanh Hòa không nói gì, chỉ nhìn nàng rồi cười.
Nếu ước tính không sai, trước khi hoàng hôn, ít nhất sẽ có một con gà mắc bẫy mà nàng đã đào.
Nàng nhịn không nói, muốn tạo cho vị tiểu tướng quân của mình một bất ngờ.
Không ngờ quả xanh vào miệng lại không chua lắm, thậm chí còn có dư vị ngọt lành, Trì Hành ăn một lần hết nửa giỏ, còn lại dù nói thế nào cũng không chịu ăn nữa, muốn để dành cho Uyển Uyển ăn.
Ăn trưa xong, liếc mắt nhìn thấy Thanh Hòa lại đang bận rộn với các loại dược liệu, lòng nàng bỗng dấy lên chút lúng túng.
Cho dù bị thương nặng đến hôn mê thì trong vô thức, nàng vẫn ghi nhớ không được để lộ thân phận, nhưng vết thương lại ở trên vai nên muốn tự mình bôi thuốc thực sự rất khó khăn.
May mắn là Uyển Uyển rất hiểu lòng người, mọi việc đều theo ý nàng, một lần hai lần, dần dần, chưa cần nàng ấy đến gần, Trì Hành đã tự mình lúng túng mà vén cổ áo, để lộ nửa bên vai.
Dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng miệng vết thương dữ tợn vẫn khiến hai mắt Thanh Hòa đỏ hoe.
"A, tỷ đừng khóc."
Trì tiểu tướng quân cau mày, đầy vẻ khó xử.
Nhìn thấy nàng như vậy, Thanh Hòa nín khóc mà cười, trong mắt nàng ngấn nước, nhìn vết đao chém phá tan vẻ đẹp, cổ họng nàng nghẹn ngào: "A Trì, ta đau quá."