Đến cửa, Dịch Thế An ép Thẩm Dĩ Hạ vào góc tường, một tay chống ở bên cạnh nàng, cúi đầu nâng cằm mỹ nữ: "Sao không trả lại đồ cho em?"
Gương mặt Thẩm Dĩ Hạ ửng đỏ, ngập ngừng nói: "Cái gì của em của chị chứ, một khi đã vào tay chị thì là của chị."
"Thật sao?" Dịch Thế An nhếch môi, tà ác cười: "Vậy tại sao chị không cầm cái này đi."
Dịch Thế An nắm lấy tay Thẩm Dĩ Hạ nhét vào trong vạt áo của mình, áp chặt vào da thịt.
Cảm giác được cơ bụng dưới tay mình phập phồng theo hơi thở, đầu Thẩm Dĩ Hạ ong ong, nhiệt độ từ tay truyền đến cổ, đột nhiên muốn rút tay về nhưng không thể động đậy.
"Sợ cái gì? Vừa rồi chạm vào không phải rất vui sao?" Dịch Thế An cúi người tới gần khuôn mặt hoảng sợ của Thẩm Dĩ Hạ.
"Em buông ra!" Thẩm Dĩ Hạ đỏ mặt giãy giụa.
"hông thả, em sẽ để chị sờ cho đủ." Cô hít vào lỗ tai, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy toàn thân tê dại, nàng cắn môi cố gắng ổn định tinh thần.
Dịch Thế An đưa Thẩm Dĩ Hạ khám phá cơ thể mình, ánh mắt ảm đạm nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của người dưới thân.
"Chị không... Tư ~" cổ bị cắn nhẹ, Thẩm Dĩ Hạ bị điện giật đến thở nhẹ, ngón tay không tự chủ nắm lên.
"...Không nên ở chỗ này."Thẩm Dĩ Hạ ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng.
Dịch Thế An ôm lấy eo nàng, Thẩm Dĩ Hạ ôm chặt, vùi đầu vào cổ người kia, âm thanh duy nhất còn sót lại bên tai họ chính là nhịp tim dâng trào.
Hai người rơi vào chiếc giường lớn mềm mại, Dịch Thế An nắm lấy cằm Thẩm Dĩ Hạ, cúi đầu hôn...
Ây! Tên nào không có mắt như vậy, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác? Thẩm Dĩ Hạ ngồi bật dậy, bực bội xoa xoa tóc.
Đưa tay lấy chiếc điện thoại di động không ngừng đổ chuông, Thẩm Dĩ Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Triệt! Em tốt nhất là có việc! Có chuyện mau nói có rắm cứ thả!"
Thẩm Triệt ở đầu bên kia điện thoại bị tiếng hét của chị ruột làm cho sửng sốt một chút, mở miệng không biết có nên nói cái gì hay không.
Chị gái mình từ khi nào lại có tính ngây ngủ, còn tức giận đến như vậy?
"Alo? Không nói thì cúp máy đây." Thẩm Dĩ Hạ tức giận.
Thẩm Triệt phục hồi tinh thần, vội vàng mở miệng: "Đừng, đừng, đừng, chị, em chỉ muốn nói cho chị biết, buổi chiều em sẽ trở về đế đô, trực tiếp đi đến chỗ của chị."
Thẩm Dĩ Hạ bình tĩnh lại, chậm rãi trả lời: "Chuyện to như hạt vừng như vậy, cứ phải chọn buổi sáng nói sao? Tự tìm Dũng ca đón em đi."
"Ở chỗ chị bây giờ chắc cũng gần 10 giờ rồi nhỉ?" Thẩm Triệt khó hiểu, bình thường không phải dậy muộn nhất là 9 giờ sao?
Hơi thở Thẩm Dĩ Hạ bị giữ lại trong ngực: "Biết gì không, nhóc con? Tiền tiêu vặt của mi tháng sau sẽ giảm một nửa! Cúp máy."
"Em..." Thẩm Triệt nhìn điện thoại bị cúp, khóc không ra nước mắt.
Đây là ăn phải thùng thuốc nổ?
"Chết tiệt nhãi con, một chút nữa là được rồi." Thẩm Dĩ Hạ che mặt không biết rốt cuộc mình đang mắng ai.
Chỉ còn cách một chút nữa là hôn được rồi, nhưng mà tại sao mình lại nằm dưới chứ? Giấc mơ chắc hẳn là ngược với thực tế.
Sau khi hít sâu vài hơi, Thẩm Dĩ Hạ miễn cưỡng đứng dậy đi tắm.
Thẩm Triệt suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Lan, quan tâm một chút đến sức khỏe thể chất cũng như tinh thần của lão tỷ trong nhà.
"Chào Kỷ tỷ. Chị dậy rồi à?"
"Sao vậy, Triệt đệ đệ? Mặt trời đã lên cao rồi, chị đây là tinh anh ở nơi làm việc, sao có thể chưa dậy chứ?" Kỷ Lan có chút buồn bực, không biết tại sao hôm nay đứa trẻ này lại hỏi một vấn đề như vậy.
Thẩm Triệt trong lòng phàn nàn: Lão bản của chị còn chưa dậy đó thôi, thậm chí còn đột nhiên phát hỏa.
"Cái kia em muốn hỏi một chút, chị em gần đây gặp phải chuyện gì sao, cảm thấy tâm trạng chị ấy không được tốt."
Kỷ Lan kinh ngạc: "Tâm trạng không tốt? Không thể nào. Tối hôm qua còn vung tay lớn mà phát phúc lợi cho nhân viên. Đoạn thời gian trước có một tên không biết tự lượng sức, nghĩ kế hại chị cậu, nhưng đã được giải quyết từ lâu rồi."
"A? Vậy tại sao chị ấy lại trừ tiền tiêu vặt của em?" Tâm Thẩm Triệt càng đau hơn.
"Nha, tiểu tử này sao lại đi trêu chọc chị cậu chứ? Em ấy hiếm khi nổi giận với cậu a." Kỷ - ăn dưa online - Lan.
Thẩm Triệt ủy khuất nói: "Em không có làm cái gì nha, em chuẩn bị buổi chiều về đế đô, định gọi điện thoại báo cho chị ấy một tiếng, kết quả là nghe mắng một trận."
Kỷ Lan xâu chuỗi nguyên nhân hậu quả, thấp giọng nói: "Em ấy còn ngủ sao?"
"Nghe có vẻ như thế."
Kỷ Lan cười khúc khích: "Vậy là tiểu tử cậu xem như trúng giải, nghe chị, từ nay về sau, buổi sáng và buổi tối nếu không có chuyện gì quan trọng thì cứ gửi WeChat là được rồi."
Thẩm Triệt khó hiểu: "Tại sao?"
"Ôi, nhóc con, đừng hỏi chuyện của người lớn nữa, chị là vì muốn tốt cho cậu. Không có chuyện gì, đừng lo lắng. Cảm ơn cậu đã mang đến cho chị một tay bát quái." Kỷ Lan tâm tình mười phần vui vẻ, "Không đủ tiền thì chị chi viện cho cậu."
Thẩm Triệt hỏi xong càng thêm mơ hồ hơn, không nghĩ ra được, hắn quyết định lên máy bay ngủ một giấc trước.
Trang điểm xong, Thẩm Dĩ Hạ mặc váy hai dây, chậm rãi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho mình.
Không biết hôm nay cô ấy có bận không.
Khi làm điều này, trong đầu Thẩm Dĩ Hạ những hình ảnh trong mơ không kìm xuống được bắt đầu hiện ra, kém chút nữa nhầm giấm với xì dầu.
...Mình đây là đã có tuổi sao?
Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy giữa ban ngày như vậy không tốt, nàng vội vàng ăn xong bữa ăn đơn giản, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi đến công ty.
Trong xe, Thẩm Dĩ Hạ khảo sát Tiểu Nhã: "Tiến độ thế nào rồi?"
"Tiến triển rất suôn sẻ và phản hồi từ người dân địa phương cũng tốt. Rất cảm kích chị." Tiểu Nhã vì mọi người mà cảm thấy cao hứng.
"Thẩm Niệm bên kia nói thế nào?"
"Ây... Cô ấy đề nghị tạm thời không bổ sung thêm vốn, đợi đến mùa xuân năm sau mới đầu tư số tiền thứ hai." Tiểu Nhã nhớ lại những gì người đó đã nói và chuyển lại cho Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ khẽ gật đầu: "Làm theo lời cô ấy nói đi."
"Là lo lắng bọn họ sẽ nổi lên lòng tham sao?" Tiểu Nhã cẩn thận hỏi thăm.
Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Dĩ Hạ hơi hé mở: "Đây chỉ là một phần nhỏ thôi, muốn đi ra khỏi núi lớn quan trọng nhất vẫn là hìn chính bọn họ. Ném tiền mù quáng vào họ sẽ chỉ sinh ra một đám sâu mọt mà thôi."
Tiểu Nhã ghi ở trong lòng, lại hỏi: "Chị Niệm là đi theo chị nên mới đổi họ sao? Trước đây ở trường chỉ có người tên Cát Niệm."
"Ừ." Thẩm Dĩ Hạ không nghĩ tới nàng đem việc này để ở trong lòng, nhưng cũng không có ý định nhiều lời.
Trên đường đến văn phòng, các nhân viên sôi nổi chào hỏi Thẩm Dĩ Hạ, Thẩm Dĩ Hạ gật đầu thăm hỏi khí tràng mười phần.
Bắt mắt nhất trong văn phòng rộng rãi chính là chiếc bàn làm việc khổng lồ chỉ có thiết bị văn phòng và một chiếc điện thoại cố định, Tiểu Nhã đã thu thập tất cả tài liệu vào tủ hồ sơ và sắp xếp chúng ngay ngắn theo từng hạng mục.
Thẩm Niệm được gọi tới qua đường dây nội bộ để báo cáo công việc, Thẩm Dĩ Hạ xoay người trên ghế lão bản, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Thẩm Dĩ Hạ mở trình duyệt, tìm kiếm thông tin của người nào đó.
Tại sao bản sơ yếu lý lịch này lại được viết đơn giản như vậy, thông tin còn không nhiều bằng dì nói, tấm ảnh chụp cũng không có chút sức sống nào.
Thẩm Dĩ Hạ chán ghét đóng trang web chính thức của bệnh viện.
Không đợi Thẩm Dĩ Hạ chuyển sang các trang web khác, Thẩm Niệm đã đem tư liệu gõ cửa phòng.
"Mời vào."
Người tới có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái lão luyện, một khuôn mặt lạnh lùng dường như khiến người khác tránh xa.
"Xin chào, Thẩm tổng." Thẩm Niệm đem tài liệu trong tay đưa cho Thẩm Dĩ Hạ rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện dành cho khách, "Đây là bảng báo cáo và dự án trong những tháng gần đây."
"Cô nói chuyện có thể mang một chút cảm xúc được không? Người không biết sẽ tưởng rằng tôi bóc lột nhân viên."
"Sẽ không, chỉ số hài lòng và hạnh phúc của nhân viên công ty chúng ta rất cao." Thẩm Niệm nghiêm túc nói.
Thẩm Dĩ Hạ im lặng, cúi đầu lật xem tài liệu.
Cửa phòng lại bị gõ vang, ngoài cửa vang lên giọng nói của Kỷ Lan: "Là tôi."
"Mời vào." Thẩm Dĩ Hạ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem báo cáo.
Kỷ Lan vừa vào cửa liền bắt đầu ồn ào: "A... Nha nha để tới nhìn một chút đây là người nào, sao lại ngồi trên ghế lão bản của chúng ta."
Thẩm Dĩ Hạ ngẩng đầu trừng mắt: "Tôi không thể tới công ty của mình sao?"
"Đương nhiên có thể a, chỉ sợ em không có nghỉ ngơi tốt." Kỷ Lan lén lút quan sát Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ bắt được ánh mắt không an phận của Kỷ Lan, tay dừng động tác, nhìn vào thẳng vào mắt, cau mày nói: "Chị đang nhìn cái gì vậy?"
Nhìn xem tình hình trận chiến tối hôm qua như thế nào. Kỷ Lan đương nhiên không dám nói ra lời này.
"Hehehehe, quan tâm một chút đến sức khỏe của em." Kỷ Lan cười rạng rỡ.
"Thân thể ngài không thoải mái sao?" Thẩm Niệm lên tiếng hỏi thăm.
Nhìn thấy bộ dáng đê tiện của Kỷ Lan, Thẩm Dĩ Hạ lập tức hiểu được, trong đầu người này nhất định lại tự vẽ ra một vở kịch.
Một cán bộ kì cựu và một bà già dơ, thật sự tuyệt vời.
Cầm lấy con chuột không dây ném tới Kỷ Lan, Thẩm Dĩ Hạ khiển trách nói: "Chị nhàn rỗi quá à? Sao không để Thẩm Niệm ký cho mấy người mới rồi mang cho chị?"
Kỷ Lan thu hồi nụ cười, vội vàng xua tay: "Không không không, chị muốn sống thêm mấy năm nữa."
"Gần đây xác thực không có hạt giống nào tốt, không có lợi lắm." Thẩm Niệm trầm tư nói.
Thẩm Dĩ Hạ lật cái xem thường: "Các người là đến diễn tuồng cho tôi xem sao, kẻ xướng người họa."
"Thật xin lỗi, Niệm Niệm, tai bay vạ gió." Kỷ Lan ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Niệm.
Không phải chúng ta đang bàn chuyện chính sự sao? Thẩm Niệm nhíu mày.
"Chị đừng có làm hư Thẩm Niệm, hai người bọn tôi còn chưa đến mức đó." Thẩm Dĩ Hạ quyết định lộ chân tướng để bên tai được thanh tịnh.
Kỷ Lan đột nhiên mất đi hứng thú, "Cao hứng hụt, hai người là ai không được vậy?"
Trong tay không còn đồ vật để ném, Thẩm Dĩ Hạ bất đắc dĩ, "Tôi không đủ mị lực, được chưa?"
"Sao có thể như vậy được? Nhất định là vấn đề của cô ấy rồi."
"Câm miệng." Thẩm Dĩ Hạ tức giận nói.
"Được rồi được rồi, chị sai rồi. Còn chưa có gì đã bảo vệ người ta như vậy. Thẩm Niệm, nhất định phải giúp Hạ Hạ bảo vệ chính mình, kẻo nàng mơ mơ hồ hồ đem công ty bán mất."
Thẩm Niệm hiểu được Boss nhà mình đây là có đối tượng ái mộ, trịnh trọng nói: "Trước khi đi lãnh chứng mong ngài liên hệ với tôi, để tôi có thể giúp ngài công chứng tài sản trước hôn nhân."
Thẩm Dĩ Hạ ôm trán: "Sớm muộn các người cũng sẽ chọc giận tôi."
Đẩy đống tài liệu vừa dày vừa nặng trở lại cho Thẩm Niệm, Thẩm Dĩ Hạ phất phất tay: "Các người đi làm việc của mình đi. Cô làm việc tôi yên tâm."
"Được rồi, ngài bảo trọng thân thể." Thẩm Niệm đứng dậy rời đi.
"Chị còn đợi ở chỗ này làm gì? Thật sự là hôm qua vui vẻ bao nhiêu hôm nay liền phiền muộn bấy nhiêu." Thẩm Dĩ Hạ không kiên nhẫn nhìn về phía Kỷ Lan.
"Đây không phải Tiểu Triệt nói em hôm nay tâm tình khống quá tốt sao, chị nghĩ là cậu ấy làm hỏng chuyện tốt của em."
Kia xác thực.
"Được rồi, khi nào bọn em thật sự ở bên nhau sẽ nói cho chị biết. Trước đó, đừng đoán mò càng không được hỏi thăm linh tinh." Thẩm Dĩ Hạ nghiêm mặt nói.
Kỷ Lan sửa lại thái độ: "Được rồi, chị bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị. Dù thế nào đi nữa cũng phải tạo cho em một đường lui."
Mặc dù hầu hết mọi người ở Trung Quốc có thể đối xử với các cặp đồng giới bằng thái độ bình thường, nhưng xét cho cùng thì điều đó vẫn chưa hợp pháp. Kỷ Lan nhất định phải sớm mở đường cho Thẩm Dĩ Hạ, công khai và không công khai quyền chủ động đều phải nằm trong tay các nàng.
Vào những thời điểm then chốt, quản lý nhà mình vẫn rất đáng tin cậy, Thẩm Dĩ Hạ chân thành nói lời cảm ơn: "Vất vả rồi, rất may mắn có thể cùng chị hợp tác."
"Hai chúng ta ai theo ai chứ, người một nhà không cần nói hai lời." Kỷ Lan đặt con chuột trở lại bàn, "Chị đi làm việc trước, lát nữa sẽ đón Tiểu Triệt với em, buổi sáng còn than khổ với chị nói bị em trừ tiền tiêu vặt."
"Nên như vậy, hôm nay tham gia dã ngoại cầu sinh ngày mai chạy tới cuộc thi Hip- hop tranh tài, không ra hình dạng gì."
"Người trẻ tuổi mà, khi tốt nghiệp sẽ biết nỗi khổ của việc đi làm trong xã hội." Kỷ Lan vì Thẩm Triệt giải vây.
Ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ lóe lên: "Em chỉ mong em ấy không bị cong vẹo, có thể khỏe mạnh làm một người bình thường cũng không tệ."
"Sẽ không, nhiều người nhìn cậu ấy như vậy."
"Chỉ mong, chị mau đi làm việc đi, em nghỉ ngơi một hồi." Thẩm Dĩ Hạ có chút mệt mỏi.
"Được."