Chương 14: Tiếng lòng

Bệnh nhân và người nhà của họ với đủ kiểu quần áo ra ra vào vào các phòng khám, nhóm bác sĩ y tá vừa hết hai ngày nghỉ trở về trạng thái vô cùng bận rộn, đến cả thời gian uống nước cũng không có.

"Bác sĩ Dịch, ca phẫu thuật giường 58 đã sẵn sàng." Dịch Thế An gật đầu và một lần nữa bước vào phòng chiến đấu, ca phẫu thuật liên tục nên không được lãng phí sức lực vào việc không cần thiết.

Từ lúc mặt trời ló dạng đến lúc đã lặn đi mất, bên trong phòng mổ, y bác sĩ vẫn đang phải chạy đua với tử thần.

Trận giằng co ấy cuối cùng cũng kết thúc, mọi người ăn uống qua loa bổ sung một chút, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nằm một chỗ.

Bắt taxi về đến nhà, cô còn chưa kịp ngồi xuống đã nhận được cuộc gọi từ một sinh viên, Dịch Thế An cau mày tiếp điện thoại.

"Alo giáo sư, tối mai ngài có rảnh không? Chúng ta sẽ đặt một bữa tiệc ở chỗ gần bệnh viện." Giọng điệu cẩn thận của Vương Nhân Nhân mang theo vui vẻ.

Dịch Thế An nằm trên ghế sofa, xoa xoa thái dương để giảm bớt mệt mỏi, "Được rồi, gửi cho tôi thông tin chi tiết trên WeChat."

"Được thưa giáo sư, vậy tôi không quấy rầy nữa." Nghe ra Dịch Thế An không muốn nói nhiều nữa, Vương Nhân Nhân vội vàng kết thúc cuộc gọi.

Dịch Thế An hít một hơi thật sâu và nhanh chóng tắm xong rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. May mắn thay chỉ có ba ca phẫu thuật vào ngày thứ hai, có đủ thời gian để hồi phục thể lực.

Đưa tay chạm vào công tắc, chiếc lọ sáng loáng trên tủ đầu giường nhắc nhở Dịch Thế An rằng hôm nay cô vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Chuyện này thật sự rất phiền phức đó, cô Thẩm à.

Dịch Thế An ngẩng đầu ai oán nhìn lên trần nhà, lên dây cót tinh thần, lấy mỹ phẩm ra bôi bôi rồi lại bôi.

Thẩm Dĩ Hạ vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm làm đẹp, đột nhiên cảm thấy tai phải nóng ran, nàng đưa tay lên sờ sờ, trong lòng kỳ quái hỏi: Ai đang nói về mình? Chẳng lẽ tên thối tha Tôn Lăng kia vẫn không chịu từ bỏ, nam tả nữ hữu mà nhỉ, hắn không phải nghĩ quẩn đi chuyển giới đó chứ?

Không nghĩ tới con người thối tha đó nữa, Thẩm Dĩ Hạ mặc áo choàng tắm vào, nằm xuống chiếc giường lớn thoải mái.

Kỷ Lan: [ Thánh sơn thứ sáu sẽ chiếu, em có định tham gia không? ]

Thẩm Dĩ Hạ nghĩ nghĩ, xóa hết những chữ vừa nhập vào.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Em sẽ không tham gia náo nhiệt bên phía chính chủ. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Đề xuất một rạp chiếu phim có an ninh tốt một chút, em sẽ tự mình đi. ]

Kỷ Lan: [ Không vấn đề, chúc hai người hẹn hò vui vẻ. ]

Kỷ Lan: [ cười xấu xa. jpg ]

Hai người lại đấu võ bàn phím một lúc mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Tại hiện trường, các sinh viên đã sớm khai tiệc ăn chơi, uống rượu và ca hát, chỉ có Vương Nhân Nhân vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

"Nhân Nhân, giáo sư đã nói sẽ đến muộn một chút, mọi người cứ chơi trước đi, không phải sao? Cô ấy đã hứa thì chắc chắn sẽ tới, tôi mới nướng xong xiên thịt này cậu mau tới ăn đi." Bạn cùng phòng kêu gọi tên ngốc đang chờ người.

Vương Nhân Nhân cười với bạn cùng phòng và nói: "Không sao, mọi người ăn đi, tôi không đói bụng."

Dịch Thế An vừa tan sở, khoan thai đạp xe đến, còn chưa xuống xe Vương Nhân Nhân đã đến đón, "Giáo sư, để em xách túi cho ngài."

Tránh người đi tới, Dịch thế An mở miệng nói, "Không cần."

Vương Nhân Nhân dẫn Dịch Thế An vào phòng, chào hỏi các bạn học rồi cho mang các món ăn và lẩu đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

"Giáo sư, cuối cùng ngài cũng tới rồi, bọn em đã ăn một chầu rồi đó." Nam sinh cầm xiên thịt, tay bên cạnh giơ cánh gà nướng biểu thị.

Dịch Thế An ra hiệu mọi người động đũa: "Không sao, mau ăn đi, lát nữa sẽ muộn."

"Ha ha ha, bọn em tùy tiện ăn một chút là được rồi, ngược lại giáo sư và sư tỷ ăn nhiều một chút, chị ấy một mực chờ ngài đó." Nam tử đầu trọc trêu ghẹo.

Các sinh viên xung quanh la ó, Vương Nhân Nhân ngượng ngùng nhìn về phía Dịch Thế An, "Ngài đừng nghe những lời vô nghĩa của họ, em chỉ là không đói thôi." Nàng dùng đũa gắp thịt bò đã chín trong nồi, muốn cho nó vào chén của Dịch Thế An.

Dịch Thế An ngăn chặn động tác của Vương Nhân Nhân, "Tôi tự gắp, các em tùy ý."

Vương Nhân Nhân ánh mắt tối sầm, đem đồ ăn bỏ vào trong chén bạn cùng phòng, "Vậy giáo sư, người làm việc vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Những sinh viên còn lại từ lâu đã quen với sự lạnh nhạt của giáo sư nên cũng không để trong lòng, vẫn như cũ ăn uống sôi nổi.

"Giáo sư có muốn uống một chút không?" Các sinh viên lấy bia ra và phân phát chúng.

Thứ này không phải loại rượu kia, nhưng nó vẫn gợi lại ký ức ẩn sâu trong đầu.

Dịch Thế An khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Tôi không uống được, ngày mai còn có ca phẫu thuật."

"Nhân tiện, thưa giáo sư, đơn đăng ký bằng sáng chế lần này đã ổn rồi đúng không?" Cậu sinh viên buôn chuyện.

"ừ, đến lúc đó sẽ thêm tiền thưởng cho mọi người." Dịch Thế An hào phóng thừa nhận.

"Ô ~ giáo sư uy vũ*!" Mọi người reo hò cổ vũ.



*Uy vũ: quyền lực, vĩ đại

Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có Dịch Thế An và Vương Nhân Nhân im lặng ăn, thỉnh thoảng mới đáp lại khi được gọi.

"Giáo sư, ngài thật sự ăn cơm xong liền trở về sau, chúng em còn có rất nhiều chương trình." Các học trò muốn kéo Dịch Thế An đi hát karaoke chơi đùa.

"Tôi quá tuổi rồi." Dịch Thế An tự giễu.

"Ngài nói vậy là không đúng rồi, ngài là giáo sư trẻ tuổi nhất của trường chúng ta mà, lần trước viện trưởng cùng học trò chơi điện tử."

Nghĩ đến lão sư nhà mình làm điệu bộ như đám trẻ, Dịch Thế An không nhịn được cười một tiếng, làm cho tất cả sinh viên hoa cả mắt.

"Giáo sư, ngài cười lên thật sự rất đẹp." "Đúng vậy đúng vậy, sau này hãy cười với chúng em nhiều hơn, như tắm mình trong gió xuân vậy ~"

Học trò vừa nói đùa, Dịch Thế An liền thu hồi nụ cười trên mặt, cự tuyệt: "Sao có thể so được với thầy ấy chứ? Các em cứ đi chơi đi, tôi không ở đây nữa."

"Được, vậy giáo sư, đi thong thả." Mọi người tạm biệt Dịch Thế An.

Nhìn Dịch Thế An đi xa, bạn cùng phòng kéo Vương Nhân Nhân vào căn phòng nhỏ.

"Mình nói này Nhân Nhân, cậu không phải là thích giáo sư đó chứ?" Bạn cùng phòng đã sớm nhìn ra Vương Nhân Nhân có cái gì không đúng.

Vương Nhân Nhân không ngờ tâm tư của mình bị nhìn thấu, nàng đỏ mặt nói: "Ừ, không được sao?"

Bạn cùng phòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải, thân phận hai người hoàn toàn không cân xứng a, mình cảm thấy giáo sư cũng không có ý tứ ở phương diện này."

Vương Nhân Nhân mất mát nói: "Mình có thể cảm nhận được rằng cô ấy chỉ xem mình là đứa học trò, nhưng không phải cô ấy cũng quan tâm đến người khác sao, vậy thì mình vẫn còn cơ hội."

Nói như vậy cũng có lý, nhưng bạn cùng phòng vẫn muốn thuyết phục Vương Nhân Nhân sớm quay đầu, "Lần trước cậu làm thí nghiệm trở về xong liền hồn bay phách lạc. Mình nghe nói rằng giáo sư ngày hôm đó trả lời điện thoại đặc biệt ôn nhu, không chừng người ta đã sớm có đối tượng rồi."

Vương Nhân Nhân thừ người ra, đúng vậy, nàng bình thường chỉ từ chi tiết suy đoán mà thôi, chưa bao giờ trực tiếp hỏi vấn đề này.

"Cần lời khuyên thì mình sẽ nói như này, nếu cậu thật sự thích, thì tranh thủ tỏ tình với người ta đi, thành thì thành còn không thành thì vứt nó sang một bên, giáo sư mỗi ngày đều bận rộn, căn bản không có thời gian đi để ý động tĩnh của cậu." Bạn cùng phòng cố gắng đánh thức Vương Nhân Nhân.

"Thế nhưng mình sợ về sau ngay cả làm học sinh của cô ấy, mình cũng không làm được nữa." Vương Nhân Nhân cong chân tự ôm lấy mình.

Bạn cùng phòng thở dài, "Tin tưởng mình, chỉ cần cậu có thể tự mình vượt qua cửa ải, giáo sư sẽ không để ý."

Vương Nhân Nhân lòng rối như tơ vò, "Chờ mình chuẩn bị tinh thần đã."

Bên này Dịch Thế An vừa về đến nhà không lâu, cô Thẩm mà bản thân oán trách hôm qua đã tìm đến cửa.

Chột dạ đi mở cửa, Dịch Thế An nhìn Thẩm Dĩ Hạ thuần thục ngồi lên sofa.

"Ngồi đi, thương lượng với em một vấn đề." Thẩm Dĩ Hạ vỗ vỗ đệm sofa mềm mại bên cạnh.

Dịch Thế An ngồi một mình ở phía bên kia, đợi Thẩm Dĩ Hạ nói chuyện.

Thẩm Dĩ Hạ ngã người dựa vào sofa, chống cằm cười trêu chọc: "Em ngồi xa như vậy là sợ chị ngửi thấy mùi rượu trên người em sao? Chúng ta đều là người lớn, tỷ tỷ không ngại."

"...Tôi đã dùng bữa với các sinh viên, nhưng tôi không uống rượu." Dịch Thế An giải thích.

Là vậy sao, thật ngoan.

"Uống cũng không vấn đề gì, chỉ cần nhớ đường về nhà là được." Thẩm Dĩ Hạ tiếp tục trêu chọc.

Dịch Thế An bất đắc dĩ thay đổi chủ đề: "...Có chuyện gì cần tìm tôi sao?"

"Em còn không tới đây, chị làm sao có thể cho em xem?" Thẩm Dĩ Hạ trong mắt lộ ra nghi hoặc, tựa hồ đang nói đây là chân lý ai cũng hiểu.

Chẳng lẽ kiếp trước tôi mắc nợ cô sao?

Dịch Thế An dời sang vị trí bên cạnh Thẩm Dĩ Hạ, và hỏi bằng ánh mắt: Như này có ổn không?

Hài lòng, Thẩm Dĩ Hạ quẹt điện thoại để chỉ cho Dịch Thế An chỗ ngồi mà nàng đã chọn.

"Ngày mai đi xem phim đi, chị vào vai một nhân vật phản diện rất tình cảm trong đó."

Dịch Thế An xem thông tin, phim đến mười hai giờ mới chiếu xong, hơi trễ.

"Trễ phải không? Chúng ta xem suất chín giờ đi? Sẽ kết thúc lúc mười một giờ." Thẩm Dĩ Hạ di chuyển đến giao diện chọn chỗ ngồi cho suất chín giờ.

"Ngồi ghế hai người phía sau được chứ? Ngồi đằng trước chị không tiện đi vào phòng chiếu." Người bên cạnh giữ im lặng, Thẩm Dĩ Hạ tiếp tục chuyển trang.

"Được." Dịch Thế An đồng ý.

"Vậy thì tới đó chúng ta tách ra rồi đi vào nha, chị cần chú ý xung quanh." Thẩm Dĩ Hạ nghiêng đầu với Dịch Thế An.



"Được, tiền vé tôi gửi lại cô." Dịch Thế An muốn chuyển tiền, lại phát hiện bị phát hiện ghi chú là Thẩm Dĩ Hạ.

"Em lại ghi chú chị thế này à?" Thẩm Dĩ Hạ bất mãn.

Dịch Thế An không hiểu nhìn Thẩm Dĩ Hạ đang hơi nhăn mặt, "Vậy cô ghi chú tôi như nào?"

Hỏng bét, bị hỏi ngược lại.

Thẩm Dĩ Hạ nhướng mày và nói, "Chị không có ghi chú của em." Không cần ghi chú cũng có thể tìm tới em đó.

Dịch Thế An tựa hồ thu hồi thắng lợi: "Vậy tôi cũng không hơn cô, rõ ràng liếc qua thấy ngay."

Nhưng chị đây không muốn rõ ràng với em kiểu như vậy.

"Không tốt, chị muốn khác, chị chỉ không ghi chú một mình em."

Chỉ tôi thôi sao? Dịch Thế An muốn thăm dò thật giả từ ánh mắt của Thẩm Dĩ Hạ.

"Vậy cô muốn cái gì?" Dịch Thế An mở mục ghi chú ra, đưa cho Thẩm Dĩ Hạ tự điền vào.

Thẩm Dĩ Hạ nhận lấy điện thoại, chậm rãi gõ chữ, "Em có chắc chắn muốn chị tự gõ không?"

Trên màn hình dòng chữ "Chị xinh đẹp..." dần dần xuất hiện, điện thoại bị giật lấy, Thẩm Dĩ Hạ lẳng lặng nhìn tiểu quả hồng xóa bỏ dòng chữ nàng còn chưa đánh xong.

Không thích thì sao không tự quyết định chứ (?). (Câu này mình chưa rõ lắm, sẽ sớm chỉnh sửa lại)

"Cái này ổn chứ?"

Nhìn từ "Nhất Nhất" mới ra lò, Thẩm Dĩ Hạ mang đầy dấu chấm hỏi, đây là loại từ đồng âm nào vậy.

* Nhất nhất(一一) phát âm là yīyī

Dĩ trong Dĩ Hạ (以) phát âm là yǐ

"Không được thì thôi." Dịch Thế An như muốn xóa đi.

Thẩm Dĩ Hạ nhấp vào nút lưu, "Cái này đi." Dù sao nó vẫn tốt hơn so với tên và họ.

Chẳng lẽ người này lại là 0, Thẩm Dĩ Hạ nghi hoặc liếc nhìn Dịch Thế An.

Dịch Thế An bị nàng làm cho hoang mang, cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, không có vấn đề gì.

"Sao vậy?" Trong đôi mắt to hiện lên dấu chấm hỏi.

Thẩm Dĩ Hạ thu tầm mắt lại, "Không có việc gì, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp."

Xem ra phải tăng cường rèn luyện, nếu không đến lúc đó giữ không được thì xấu hổ chết mất.

(Chị tui ơi, chị nghĩ cái gì vậy =)))))))))

Thẩm Dĩ Hạ nghĩ đến việc rời đi, mắt thấy sắp đυ.ng vào vách tường.

Dịch Thế An một tay chặn ở trên tường, một tay giữ người lại, "Nhìn đường, bệnh nhân của tôi đã quá nhiều rồi."

"A a a, thật xin lỗi." Thẩm Dĩ Hạ xoa xoa đầu quả hồng, rồi vội vàng chạy đi.

Rõ ràng bản thân rất ngây thơ mà còn muốn làm chị gái.

Dịch Thế An sửa lại mái tóc bị làm loạn của mình và trở lại ghế sofa, nhìn khung chat với Thẩm Dĩ Hạ trầm tư.

Cái ghi chú này có vấn đề gì vậy, bọn họ đều gọi Hạ Hạ, tôi gọi chữ chính giữa này không được sao, cũng đâu thể gọi là Thẩm Thẩm.

Hai cái người tám lạng nửa cân trong việc đặt tên dở tệ này hiển nhiên hiểu lầm ý của nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Thế An: Cô đã hiểu lầm điều gì đó phải không?

Thẩm Dĩ Hạ: Có không, em chứng minh cho chị thấy đi.

Yến Oản: Khụ khụ, vẫn chưa đến lúc, hai vị an tâm chớ nóng vội a.

Thẩm Dĩ Hạ: Yến Oản, cô thật chậm chạp.

Dịch Thế An: tán thành.

- - --

Young: ngồi gõ đoạn cuối này cười điên, đợi Hạ tỷ thành công.