Bệnh viện đế đô, Mạnh Lị lén lén lút lút ôm gói hàng hình chiếc rìu của mình đi về phía văn phòng.
"Y tá Mạnh, coi chừng va vào bệnh nhân." Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến tâm Mạnh Lị rớt xuống.
Mạnh Lị vỗ vỗ tim mình, tức giận nói: "Giáo sư làm tôi giật cả mình!"
Dịch Thế An quan sát một phen gói đồ có hình dạng kỳ lạ trong ngực Mạnh Li, "Hôm nay không phải cô xin nghỉ sao? Giờ này còn ở trong bệnh viện làm gì?"
Mạnh Lị ra hiệu cho Dịch Thế An đi theo cô đến một góc, chỉ vào gói đồ trong tay nói: "Tôi đến lấy đồ chuyển phát nhanh, do đã điền sai địa chỉ, ngài muốn lấy một phần không, tôi mua rất nhiều bản."
"Cái gì?"
Mạnh Lị ngẩng đầu đắc ý nói: "Tạp chí mới ra mắt của Hạ Hạ, thật sự rất đẹp."
"... Nhìn qua giống con dao phay." Dịch Thế An nhàn nhạt nói.
"Tôi..." Mạnh Lị nghẹn lời, "Hừ, không muốn coi thì tôi cũng không thèm cho nữa." Nàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Vai bị lực từ cánh tay dài giữ chặt, Mạnh Lị nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao, tôi không có xem trong giờ làm việc nha."
"Cho tôi một bản." Giọng điệu thân thiện nhưng ánh mắt lại không cho phản bác.
"Sao ngài không nói sớm hơn chứ, tôi còn tưởng rằng mình sắp bị phê bình là không làm việc đàng hoàng. Đi vào văn phòng ngài mở đi, người ta bên kia rất nhiều."
Cẩn thận mở phần đóng gói bên ngoài, Mạnh Lị lấy ra một bản, miễn cưỡng sờ lên bìa, rồi đưa cho Dịch Thế An đang kiên nhẫn chờ đợi, "Nhớ bảo quản cẩn thận nha."
"Ân, đó là cái gì?" Dịch Thế An chỉ vào ống giấy đặt bên cạnh.
Mạnh Lị cầm lấy ống giấy ôm vào trong lòng, cảnh giác nói: "Cái này không thể đưa cho ngài, mỗi loại chỉ có một tấm poster thôi."
Liếc nhìn ống giấy, Dịch Thế An đem tạp chí bỏ vào trong túi xách, "Nga, vậy đi thôi, tôi phải về nhà đây."
"Ngài đi trước đi, tôi còn đặt một cái trong phòng làm việc." Mạnh Lị ôm đống tạp chí còn lại lên, "Chiếc cốc của ngài rất đẹp đó, cái này mua ở đâu vậy?"
Dịch Thế An nhìn cốc sứ trên bàn, cười khẽ: "Ngại quá, cái này chỉ có một bản thôi."
...Hóa ra là giáo sư Dịch cũng sẽ mang thù.
"Ha ha, vậy ngài đi đường cẩn thận một chút." Mạnh Lị nhấc chân chạy.
Trước bàn làm việc, những trang giấy lật qua lật lại, Dịch Thế An chuyên tâm đọc bài phỏng vấn Thẩm Dĩ Hạ trên tạp chí, từ nội dung hỏi đáp, không khó để nhận ra nàng là một người phụ nữ với tư tưởng độc lập nữ tính, biết lõi đời mà không lõi đời, cũng sẽ không phụ lòng yêu mến của người hâm mộ.
Khép tạp chí lại, Thẩm Dĩ Hạ trên trang bìa không giận tự uy, phảng phất cảm giác nữ vương đang kiểm tra thần dân của mình.
Vài chục giây sau, Dịch Thế An mở phần mềm mua sắm tìm kiếm tên tạp chí.
Nhấp vào liên kết của cùng kỳ, đang chọn mua thì năm chữ poster đã bán hết hiện lên, Dịch Thế An đang định trả tiền phải dừng lại.
"..." Sau một hồi im lặng, Dịch Thế An đẩy điện thoại sang một bên, mở máy tính xử lý luận văn.
Bên ngoài sân bay, Kỷ Lan thuận lợi đón hai người Thẩm Dĩ Hạ và Tiểu Nhã, Dũng ca giúp Tiểu Nhã mang những chiếc túi lớn nhỏ lên xe.
"Sao lại có cảm giác các người về trễ một ngày vì đi mua đồ dự trữ nhỉ?" Kỷ Lan thấy sửng sốt một chút.
Tiểu Nhã ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Hắc hắc Kỷ tỷ, bên đó có nhiều đặc sản quá, em vốn định chỉ mua một ít mà sơ ý lấy nhiều như vậy."
Kỷ Lan vui vẻ nói: "Có đúng không, vậy một hồi chị đây sẽ không khách khí."
"Ân ân, đều là cho mọi người đem về."
Đợi đến ba người đều lên xe, Thẩm Dĩ Hạ hỏi Tiểu Nhã: "Sự tình thế nào rồi?"
Tiểu Nhã lật sổ ghi chép của mình ra, nghiêm túc trả lời: "Có 5 ngôi làng nằm lân cận, nhà ở và sinh hoạt được đảm bảo, nhưng dịch vụ chăm sóc y tế và giáo dục quá kém. Chỉ trên thị trấn mới có trường học và bệnh viện, cơ sở vật chất bên trong còn theo không kịp bên trên."
"Em lại chuẩn bị quyên góp sao?" Kỷ Lan ung dung nói.
"Ân, trước tiên phân bổ 50 vạn đi, sau đó tùy theo tình huống mà bổ sung sau, mới xây đoán chừng không có giáo viên." Thẩm Dĩ Hạ lật xem thông tin do Tiểu Nhã tổng hợp.
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Kết nối với Thẩm Niệm, tiền là dành riêng cho việc đó, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi cô ấy."
Nghe được cái tên này Tiểu Nhã rụt đầu đầu một cái, ngập ngừng nói: "Em có thể hỏi Văn Sơn ca không a?"
"Em sợ cô ấy sao?" Thẩm Dĩ Hạ trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Tiểu Nhã gật đầu lia lịa: "Ân ân ân, cô ấy rất lạnh lùng. Lần trước, một nhân viên đã bị khuôn mặt vô cảm của cô ấy giáo huấn đến phát khóc."
Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ: "Vậy em có biết rằng nếu Thẩm Niệm không phát hiện ra kịp thời, chị hiện tại liền phải đi đóng thuế quá hạn."
Tiểu Nhã hiển nhiên không ngờ rằng phía sau sự việc này còn có ẩn tình khác, gương mặt ửng đỏ, "Thực xin lỗi là em quá ngây thơ rồi."
"Tiểu Nhã, chị không phải người từ thiện, em phải tự mình học cách trưởng thành." Thẩm Dĩ Hạ nghiêm túc, "Thẩm Niệm các phương diện nghiệp vụ cũng không tệ, có thể học được hay không thì phải nhìn nỗ lực của bản thân em."
"Nhắc mới nhớ, Thẩm Niệm vẫn là học tỷ cao trung của em không phải sao, thi vào khoa kinh tế đại học đế đô, em không có nghe nói qua sao?" Kỷ Lan bắt đầu ăn dưa.
"Khoa kinh tế đại học đế đô? Có một tiền bối như vậy, nhưng hình như cô ấy không phải họ Thẩm."
"Ha ha, có cơ hội tự em đi hỏi cô ấy đi." Nhận được ánh mắt bất mãn của Thẩm Dĩ Hạ, Kỷ Lan không nhiều lời nữa chuyển chủ đề, "Hạ Hạ, em sắp xếp tết trung thu như thế nào?"
"Ở nhà nghỉ ngơi, đừng quấy rầy." Thẩm Dĩ Hạ mặt không đổi sắc.
Kỷ Lan:? Có cái gì đó không đúng.
Đến chỗ đậu xe, Tiểu Nhã nhanh chóng dọn ra những đặc sản được mua riêng cho Thẩm Dĩ Hạ, chất thành một chồng cao lên xe đẩy.
Sửa soạn xong hết, Tiểu Nhã hài lòng nhìn kiệt tác của mình phủi tay. "Vậy Hạ Hạ, chúc chị một Tết Trung thu vui vẻ trước ~"
"Ân, Trung thu vui vẻ."
Nghĩ đến ngày mai chính là Tết Trung thu, Thẩm Dĩ Hạ trên mặt nổi lên ý cười, tắm hoa hồng rồi đi ngủ sớm.
Ân, hôm nay thời tiết thật tốt, thích hợp để ra ngoài. Ngủ một giấc rồi tự nhiên tỉnh, tâm tình Thẩm Dĩ Hạ có phần tốt.
Chọn một chiếc áo phông mềm mại và mặc một chiếc quần tây thường, Thẩm Dĩ Hạ đeo chiếc vòng cổ và đồng hồ đeo tay, thuận tay bỏ gấu áo vào trong quần, mái tóc dài buông xõa, vừa lão luyện vừa mềm mỹ.
Trở lại ghế sofa, thợ săn hoa quả bắt đầu bón phân cho những quả hồng của mình.
"Alo."
Nghe tới thanh âm mình tâm tâm niệm niệm, Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Sao vậy, mấy ngày không gặp bây giờ đến tên cũng không chịu gọi rồi a?"
"Đang trong phòng học." Giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu xoa dịu trái tim của Thẩm Dĩ Hạ.
"Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn ngày mai nghỉ lễ, việc này tôi không rành lắm."
"Có, một hồi tôi dẫn cô đi." Dịch Thế An liếc nhìn đồng hồ, "Lát nữa gọi lại cho cô, lớp sắp bắt đầu rồi."
"Được a, giáo sư Dịch." Ba chữ cuối cùng rõ ràng.
Cúp điện thoại, giáo sư Dịch cảm thấy bản thân như đang bị một con mèo cào nhẹ, có chút ngứa.
Các sinh viên phía dưới xì xào bàn tán, "Ai, giáo sư đang nói chuyện điện thoại với ai vậy, cảm giác thật sủng nịnh." "Tôi cũng cảm thấy, lần đầu tiên nghe ngài nói chuyện ôn nhu như vậy, hảo tô hảo tô."
Phụ tá Vương Nhân Nhân cau mày, bất mãn đánh gãy đám người: "Các người đang làm gì vậy? Mau giao báo cáo chuẩn bị, lập tức bắt đầu nói về thí nghiệm."
Các sinh viên không ngừng kêu khổ: "Thầy trợ lý, bản báo cáo chuẩn bị này khó viết quá, thầy phê duyệt có thể cho nước vào được không." "Đúng vậy, biểu đồ quá khó vẽ."
Phòng học dần dần ầm ĩ, Dịch Thế An gõ gõ mặt bàn, "Im lặng."
Nháy mắt các sinh viên ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ đợi giáo sư lên tiếng, ánh mắt mang theo cầu khẩn.
"Báo cáo xem trước chủ yếu là để các em có nhận thức sơ bộ về lớp hiện tại. Trọng tâm là thái độ, học sinh viết cẩn thận không cần lo lắng."
"Cảm ơn giáo sư ~ "
"Kiểm tra thiết bị một chút, không có vấn đề gì thì bắt đầu lên lớp."
Lớp thực nghiệm kết thúc, Dịch Thế An gọi cho Vương Nhân Nhân, "Vòng thử nghiệm đầu tiên diễn ra tốt đẹp, cậu có thể bắt đầu viết luận văn của mình."
"Tốt rồi! Cảm ơn giáo sư, vậy còn buổi liên hoan đặt trước vào tuần sau?" Vương Nhân Nhân thăm dò hỏi.
"Có thể, kinh phí không đủ thì sớm nói cho tôi biết."
"Đủ đủ, hạng mục lần trước ngài cho đoàn phí còn chưa dùng hết."
"Ân, tôi đi trước, cậu nhận lấy phần còn lại đi." Bàn giao sự tình xong Dịch Thế An bước nhanh ra khỏi phòng dạy học.
"Alo Dĩ Hạ, bây giờ cô có ở nhà không? Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."
"Ừ, đến nhà tôi ăn cơm trước đi, không gấp." Thẩm Dĩ Hạ mở loa ngoài một bên xào rau một bên trả lời.
"Cảm ơn, dọc đường tôi sẽ mua một con vịt, cô đừng làm quá nhiều."
"Được."
Mang theo con vịt nướng mới ra lò, Dịch Thế An đến nhà Thẩm Dĩ Hạ đã sớm mở sẵn cửa.
Tự giác đổi giày rồi đóng cửa lại, Dịch Thế An tìm kiếm mùi hương đi vào phòng bếp, trong phòng sáng ngời nồi đất đang bốc khói nghi ngút, dưới đáy bếp ngọn lửa nhỏ hơi hơi nhảy lên. Thẩm Dĩ Hạ mái tóc búi cao tùy ý, đang chuyên chú xử lý nguyên liệu, chiếc cổ thon thả, trắng nõn.
Phát giác được có người tới, Thẩm Dĩ Hạ rửa tay, khuôn mặt tươi cười đón lấy, "Đưa đồ cho tôi, cô đợi ở bên ngoài đi, lập tức chuẩn bị xong." Cố gắng tiếp nhận chiếc túi từ trong tay Dịch Thế An.
Dịch Thế An không hề bị lay động: "Để tôi đi, bố cục đều giống nhau, cô đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, "Được." Chuyển tay cầm lấy chiếc cặp đeo chéo của giáo sư Dịch và đặt nó bên ngoài nhà bếp.
Ngay sau đó nàng cởi tạp dề của mình ra, đeo vào cổ giáo sư Dịch, một mùi hương đặc biệt tràn ngập xoang mũi Dịch Thế An.
Đi vòng ra sau lưng thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp, Thẩm Dĩ Hạ vỗ vỗ tấm lưng cao ngất của Dịch Thế An, "Được rồi, Dịch đầu bếp đi làm việc đi."
"A, được." Dịch đầu bếp đặt con vịt xuống, chuẩn bị đi rửa tay.
"Chờ một chút." Hương thơm lần nữa tới gần, Thẩm Dĩ Hạ sờ lên cánh tay của Dịch Thế An, nhẹ nhàng đem ống tay áo cởi ra kéo lên, đầu ngón tay vô ý chạm vào da thịt, kích phát một luồng điện.
Hóa ra là một phương pháp ngứa như vậy, và kiến thức kỳ lạ ngày càng tăng.
Lần này thật sự rất tốt, Thẩm Dĩ Hạ vui vẻ ôm bát đũa rời khỏi phòng bếp, thâm tàng công và danh.
Không lâu sau, hai người đều vào vị trí ăn cơm, chỉ là từ tầng bảy biến thành tầng tám.
"Đã lâu không gặp, có kế hoạch gì cho Trung Thu chưa?"
"Chuẩn bị ở nhà viết luận văn." Dịch Thế An thành thật báo cáo.
Đúng như dự đoán, người này không định về nhà.
"Vậy ngày mai gặp mặt được không? Tôi cũng ở nhà nghỉ ngơi." Thẩm Dĩ Hạ cùng Dịch Thế An đối mặt.
Cự tuyệt nữa thì không lễ phép nga Thế An đồng học.
"Được, buổi tối đến nhà tôi đi, ban ngày phải đi đến công ty hợp tác."
"Được, nếm thử phần nạm bò này đi, thịt bò vàng Thổ Gia đi công tác mang về." Thẩm Dĩ Hạ gắp một miếng thịt nạm có các đường vân rõ ràng đưa đến chén Dịch Thế An.
"Cảm ơn, thịt rất ngon."
Ăn trưa xong, Thẩm Dĩ Hạ thay quần áo ở nhà trở lại bộ quần áo bình thường mà nàng mặc lúc sáng: "Đi thôi, chúng ta đi mua nguyên liệu."
Dịch Thế An lái xe chở Thẩm - đã được che kín - Dĩ Hạ đi tới chỗi siêu thị gần tiểu khu, từ ga-ra trực tiếp đi vào bên trong.
Dịch Thế An đẩy xe đẩy hàng, từng bước đi theo phía sau Thẩm Dĩ Hạ, theo nàng chọn chọn lựa lựa, thỉnh thoảng giúp nàng lấy đồ trên giá xuống để xem xét.
"Uống cái gì?" Thẩm Dĩ Hạ nhìn người nào đó đàng hoàng đứng sau lưng mình.
"Tôi không uống các loại thức uống đó, hàm lượng đường quá cao, cô muốn uống cái gì cũng được."
Thẩm Dĩ Hạ cười nói: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là một nghệ sĩ, tôi cũng không dùng chúng. Rượu đỏ có được không?"
Dịch Thế An tính toán thời gian, "Bây giờ cô chỉ có thể uống chừng mực."
Thẩm Dĩ Hạ trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại tức giận nói: "Biết rồi biết rồi bác sĩ Dịch, tôi cũng đâu phải quỷ rượu. Vậy không cần mua uống, chỗ tôi có ngày mai trực tiếp mang đến nhà cô."
"Được."
Cách đó không xa, có hai cô gái đi ngang qua, tò mò nhìn hai người xinh đẹp đang nói cười, nhẹ giọng trò chuyện.
"Hai vị tỷ tỷ bên kia khí chất thật đỉnh nga, người cao thì ngổ ngáo xinh đẹp, người đội mũ đeo khẩu trang nhìn quen quen."
"Là rất quen mắt, bất quá nhìn qua thật xứng đôi nga, có chút muốn
ngậm đường*."
*Giống nghĩa với đẩy thuyền, ship couple.
"Quả thực, nói không chừng là trang phục của cặp đôi. Tất cả đều là quần trắng và đen, áo sơ mi và áo phông."
Phát giác được có ánh mắt vẫn luôn dán lên người Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An bất động thần sắc đổi vị trí đem che khuất.
"Đổi sang chỗ khác đi."
"Tôi cảm thấy cô cũng nên đội một cái mũ." Thẩm Dĩ Hạ thì thầm.
Dịch Thời An không rõ nội tình, đi ngang qua khu quần áo liền cầm một chiếc mũ đen đội lên, "Thế này được chứ?"
Thẩm Dĩ Hạ mặt mày cong cong, "Rất tốt."
Có nguy cơ bị người qua đường phát hiện, cả hai nhanh chóng mua sắm xong Dịch Thế An tính tiền rời đi.
Thẩm Dĩ Hạ còn chưa thu dọn các món đồ vừa mua xong, chuẩn bị mở miệng mời Dịch Thế An buổi chiều cùng đi chơi thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
"Alo, được, tôi lập tức tới." Dịch Thế An ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Dĩ Hạ, "Có một bệnh nhân cần được hội chuẩn gấp, thật có lỗi, tôi phải đi trước."
"Không có việc gì, cô đi làm việc của mình đi, tối mai gặp." Thẩm Dĩ Hạ đưa túi cho Dịch Thế An.
Người kia tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Thẩm Dĩ Hạ nhìn căn phòng lại trống không chợt cảm thấy nhàm chán, không có hứng thú thu dọn những món đồ còn lại, tìm cho mình vài bộ phim để gϊếŧ thời gian.
Tác giả có lời muốn nói:
Văn án tôi viết có phải là không chứa xúc cảm không, hay là thả một chút tiểu kịch trường? Hai ngày nay bộ sưu tập có vẻ không động đậy gì nhiều QAQ
ps: Thí nghiệm báo cáo quả thực là cơn ác mộng thời đại học, không phải người chuyên về y học a, trong bài miêu tả chuyên nghiệp xin đừng coi là thật.