Chương 20

Editor: Sakura Trang

Người mang thai là không thể ngâm tắm quá lâu, chỉ một lát, Hạ Tịch Nghiễn liền ôm y trở lại trên giường.

Đệm giường đã đổi mới, Lâm Hoài Thanh dựa vào ngồi ở trên giường, giữa lúc đau đớn ngày càng tăng thêm dừng lại liền được Hạ Tịch Nghiễn đút mấy hớp cháo.

Cung lui đã trở nên dầy đặc hơn, đại khái năm phút một lần, một lần so với một lần mãnh liệt.

Y mới tắm xong, toàn thân lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Hạ Tịch Nghiễn sợ y bị lạnh, cách một hồi sẽ dùng khăn lông xoa một chút mồ hôi, hoặc là thừa dịp cung lui dừng thay y phục khác.

Tô Tử Nhược mới vừa lại tới một lần, lại nói huyệt khẩu mở chậm, chờ trưa ngày mai quay lại nhìn.

Y chỉ cảm thấy đau bụng không chịu nổi, trừ lần đó suýt nữa sinh non liền cho tới bây giờ không đau như vậy.

Y ủy khuất muốn ôm nàng khóc, lại cảm thấy mình phải kiên cường.

Mỗi một người sanh con đều là như vậy, có cái gì ghê gớm.

Một bên trong lòng y cảnh cáo mình, một bên vùi ở trong ngực nàng đau rơi nước mắt.

Coi là thật không phải là y muốn khóc, đau dữ dội nữa chính y cũng không phát hiện mình khóc.

Hạ Tịch Nghiễn ôm y lại là dỗ lại là hôn, tay xoa bóp chân xoa xoa eo một khắc cũng không dừng.

Chính là lúc y đau đớn vô cùng liền khóc nháo giùng giằng nàng nàng, nàng cũng không chút nào thiếu không kiên nhẫn.

A Thanh của nàng chịu đau khổ lớn như vậy, lại có cái gì là nàng không thể chịu được chứ?

Bên ngoài mặt trời đã treo cao, Hạ Tịch Nghiễn nhìn người trong ngực ngủ vô cùng không yên ổn, trìu mến hôn hôn mí mắt xanh đen của y.

Gần như gần như đau mỏi mất đi tri giác, hợp với đấm bóp suốt đêm, nàng cũng có chút không chịu nổi.

Lòng Hạ Tịch Nghiễn muốn cho y ngủ nhiều một hồi, gần như là từ sau nửa đêm bắt đầu cung lui cũng đã không gián đoạn nữa, sản khẩu mới mở chưa đến sáu ngón tay, y hai lần uống thôi sản dược, nhưng thấy hiệu quả không lớn.

Y mơ màng trầm trầm ngủ mất mấy lần, lại mơ mơ màng màng bị đau tỉnh, mặt đã sớm không còn chút máu.

Tô Tử Nhược nửa đường cũng đến xem lần, chỉ nói nước ối còn không có vỡ, còn sớm, đợi đến buổi trưa lại đi kêu nàng tới.

Thời gian dài đằng đẵng, cũng cuối cùng chịu đựng đến buổi trưa.

Hạ Tịch Nghiễn cẩn thận buông y xuống, cầm gối ôm đặt eo y, rón rén ra cửa, để cho thị nữ nhanh chóng kêu Tô Tử Nhược tới.

Y đau quá lâu, càng về sau đã chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cũng không sức lực đi khóc đi giãy giụa nữa.

Nàng chỉ có thể nhìn nhưng không thể làm được gì, để cho nàng lần đầu tiên thống hận mình lưu lại hài tử này.

Hạ Tịch Nghiễn vẫy vẫy hai tay phát run, đi phòng bếp nhỏ phân phó hạ nhân làm một ít thức ăn đưa vào, mới nhanh chóng trở về phòng.

Y đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng, Hạ Tịch Nghiễn đến gần mới phát hiện cả người y cũng đang khẽ run.

Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng đi ôm y, lại nhìn thấy trên cánh tay y không kịp tràn đầy dấu răng xanh xanh tím tím.

Lâm Hoài Thanh nước mắt lã chã chảy xuống, trong con ngươi nhìn nàng còn có chút ủy khuất cùng mờ mịt, “Thê chủ... Ta đau...”

Hạ Tịch Nghiễn há miệng một cái, nhưng cũng không nói gì đi ra, nước mắt ngược lại là suýt nữa rớt xuống.

Nàng tiến lên lần nữa ôm người vào trong ngực, hôn mạnh lên môi bị cắn vết thương chồng chất của y, tiếng thở dài chìm trong răng môi, “Tiểu kẻ ngốc…”

Lâm Hoài Thanh vốn là nhẹ nhàng đáp lại nàng, nhưng trong bụng chợt kéo, y một cái không nhịn được trực tiếp cắn ở môi nàng.

Hạ Tịch Nghiễn cau mày, liếʍ liếʍ môi chảy máu, lại đi hôn hôn vết thương trên môi có chút kết vảy trên môi y, giọng lộ vẻ cười nhưng trong con ngươi tràn đầy đau lòng, “Đừng nói, lại đau hơn.”

Y ngượng ngùng hôn hôn nàng, trong bụng đau gần như nhanh muốn chết lặng.

Lâm Hoài Thanh tốn sức nửa chống người, “Thê chủ, chúng ta... Lại đi một chút đi...”

Hạ Tịch Nghiễn nghe vậy nhưng là sửng sốt một chút, người trước sống chết không chịu đi thêm một bước, lúc này nơi với mình đi thêm một chút?”

Nàng nháy nháy ánh mắt chua xót, chậm rãi cười ra tiếng, “Được a, A Thanh thật ngoan...” Thanh âm lại đột nhiên thấp khàn đi xuống, lại có mấy phần ý nghẹn ngào.

Lâm Hoài Thanh đau không còn tri giác, bị nàng nửa ôm xuống giường, nhất thời cảm thấy đau bụng càng lợi hại hơn.

Y ôm bụng ngã cả người trên người Hạ Tịch Nghiễn, còn kiên trì nhấc chân bước đi.

Huyệt khẩu đã nở bảy ngón tay, y chỉ có thể dang chân ra, gần như là kéo bước chân đi trên đất.

“Ngô... Ừ hắc... Thật là đau... Thê chủ...” Còn chưa đi tới trước bàn, liền không chịu nổi, khóc tức tức ôm Hạ Tịch Nghiễn.

Thai nhi đã xuống rất gần, bụng lớn trụy thành hình giọt nước, y đi mỗi một bước đều đau không chịu nổi, hài tử còn thỉnh thoảng tham gia náo nhiệt ở bên trong.

Thật vất vả đi tới trước bàn, Tô Tử Nhược cũng xách cái hòm thuốc tới.

“Yêu ~ chăm chỉ như vậy, vẫn còn đang đi cơ.” Nàng vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Hoài Thanh gần như đem hơn nửa người dựa vào trên người Hạ Tịch Nghiễn, bụng bị hài tử chốc chốc lại lồi lên.

Hạ Tịch Nghiễn thấy nàng tới, chính muốn nói gì, còn chưa há mồm cánh tay liền đột nhiên bị người trong ngực bắt.

“Ta... Ta vỡ ối nữa...” Sắc mặt Lâm Hoài Thanh ảm đạm, bị đau nhức đột nhiên xuất hiện trong bụng kí©h thí©ɧ suýt nữa nói không nên lời.

Hạ Tịch Nghiễn hoàn toàn lờ mờ, còn chưa tỉnh hồn lại liền bị Tô Tử Nhược sai sử, “Sách, nhanh ôm lên giường, đừng lo lắng!”

Nàng vội vàng nhẹ nhàng ôm người đi trên giường, trong lòng hốt hoảng không biết làm sao.

Tô Tử Nhược cởi ra tiết khố của y, lấy tay ước lượng, “Lúc này mới tám ngón tay a, quá chậm... Đừng dùng sức a, chịu đựng đừng dùng sức.” Dứt lời vừa đưa tay ở trên bụng cứng rắn của y xoa bóp, “Sách, được ngươi nghe ta nói, xương chậu của y nhỏ ta đã nói với ngươi, sản đạo mở chậm như vậy bây giờ nhất định là sinh không được.”

Dừng một chút, lại nói, “Ngươi còn có nhớ chuyện có biện pháp khuếch trương sản đạo mà lúc trước ta đã nói với ngươi không?”

Hạ Tịch Nghiễn vốn là sốt ruột đòi mạng, nghe vậy ngược lại là sửng sốt một chút, không tin nổi nhìn nàng, “Y đau thành cái bộ dáng này, ngươi để cho ta...”

Tô Tử Nhược “Sách ” một tiếng, “Khoan hãy nói a, nếu như ngươi kỹ thuật đầy đủ, y cũng có thể phân tán chú ý một chút, không đau như vậy. Dứt lời vừa muốn nói lại thôi nhìn nàng một cái, do do dự dự nói ra bốn chữ “Hãy có chừng mực”

Hạ Tịch Nghiễn hiểu rõ, tiễn Tô Tử Nhược đi, ôn nhu hôn người trằn trọc trở mình trên giường.

Lâm Hoài Thanh từ chưa từng nghĩ đau đớn còn có thể đến loại trình độ này, coi là thật để cho người sống không bằng chết.

Một bên Hạ Tịch Nghiễn hôn y, một cái tay nhẹ nhàng cầm hạ thân của y khẽ xoa.

Tiểu A Thanh rất nhanh liền ngẩng cao, trong bụng y đau phiên sơn đảo hải, hết lần này tới lần khác du͙© vọиɠ dưới người lại phấn chấn.

Nàng từ từ nhét vào nó vào trong thân thể mình, không dám quá sâu, động tác chậm chạp lưu luyến.

Y đau sắc mặt ảm đạm, tuy nhiên bởi vì dính vào tìиɧ ɖu͙© mà hiện lên đỏ ửng, trán trên tóc ướŧ áŧ dính vào trên gò má, môi bị cắn đỏ tươi, lại xinh đẹp để cho người kinh tâm động phách.

Hạ Tịch Nghiễn một bên hôn nhẹ bụng của y, vừa dùng tay cầm ở túi nang của tiểu A Thanh, chẳng qua chốc lát liền kí©h thí©ɧ người tiết ra toàn bộ.

“Ngô... Hắc...” Lâm Hoài Thanh ôm bụng xụi lơ ở trên giường, một mặt là dư âm sau cao triều, một mặt là trong bụng đau nhức, thiên đường địa ngục, cũng không khác vậy là bao.

Nàng từ từ rút người ra đi ra, thu dọn cho hai người một chút, vừa gọi Tô Tử Nhược đi vào, lần nữa ngồi chồm hổm ở mép giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hoặc nước mắt của y.

“Ừ... Tốt lắm ~” Tô Tử Nhược ước lượng huyệt khẩu, lấy tay để ở trên bụng y âm thầm dùng sức.

Lâm Hoài Thanh đau suýt nữa một hơi không thở được, trước mắt từng trận biến thành màu đen, há to miệng lại không thể gọi ra.

“Sách…” Tô Tử Nhược ngượng ngùng sờ mũi một cái, tránh ánh mắt muốn ăn thịt người của Hạ Tịch Nghiễn, “Cái đó... Ngươi đi lên đi ôm y, đừng để cho y lộn xộn... Đau rồi dùng sức a.”

Những lời này đằng sau là nói với Lâm Hoài Thanh, cũng không biết y có nghe thấy hay không.

Hạ Tịch Nghiễn ngồi vào đầu giường, cẩn thận ôm chặt lấy nửa người y vào trong ngực, hôn một cái lại một cái lêи đỉиɦ đầu y, “A Thanh ngoan a, lúc đau liền dùng sức, rất nhanh liền hết đau...”

Lâm Hoài Thanh đau gần như mất đi tri giác, chỉ biết là tay đè trên bụng y không thở nổi, chỉ biết là theo khẩu hiệu dùng sức.

“Ai nha ai nha!! Ta thấy đầu rồi!” Tô Tử Nhược vui mừng kêu to, lực đạo dưới tay nhưng không chút buông lỏng.

Lâm Hoài Thanh vô tri vô giác không nghe rõ nàng nói gì, Hạ Tịch Nghiễn nhưng là tinh thần chấn động, tiến tới bên tai y ôn thanh nói, “A Thanh, bảo bảo rất nhanh liền đi ra... A Thanh cố gắng lên... Rất nhanh...” Dứt lời dứt lời nhưng mang theo nghẹn ngào.

Nàng ôm chặt người trong ngực, chỉ cảm thấy không thể càng đau lòng hơn.

Ngực buồn rầu đè ép khối đá lớn, đau nàng gần như không thể hô hấp.

A Thanh của nàng, nàng lại chịu để cho y chịu khổ như vậy.

Rõ ràng là nhìn thấy tóc thai màu đen, đầu kia đầu kia hết lần này tới lần khác kẹt tại huyệt khẩu, cho dù thế nào cũng không chịu tiến thêm một bước.

Mặt trời bên ngoài từ lúc rực rỡ lên cao, đến bây giờ hoàng hôn sắp tắt, cuối cùng cũng không thấy tiến triển chút nào.

“Ngô... Ân a...” Y theo đau đớn dùng sức, thời gian càng lâu cảm giác kìm nén nơi hạ thân càng nặng, y cũng dần dần có chút mất sức.

“Đau... Thật là đau... Ngô... Thê chủ...” Lại một lần nữa kiệt lực, y cuối cùng không nhịn được ở trong ngực nàng khóc ra thành tiếng.

Quá lâu… Bụng từ bữa tối một ngày trước cũng có chút mơ hồ đau, đến bây giờ đã suốt một ngày một đêm.

Y rất mệt mỏi, cũng rất đau.

Tiếng khóc thút thít càng ngày càng nhỏ, trong lòng Hạ Tịch Nghiễn hoảng hốt, vội vàng cúi đầu đi nhìn y, “A Thanh... A Thanh!”

Sắc mặt Tô Tử Nhược lại hiếm thấy nghiêm túc, tay theo bụng nhô lên của y gia tăng lực đạo đẩy đi xuống, “Không thể để cho y ngủ! Kêu hạ nhân đi lấy nhân sâm đến!”

Lâm Hoài Thanh vốn là mơ mơ màng màng liền muốn thoải mái ngủ mất, trong bụng lại đột nhiên có một trận đau đớn trước đó chưa từng có, y bị đau đớn ép cho tỉnh lại.

“Ừ... A! Hắc...” Y còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tay đã theo bản năng đi sờ bụng, mềm nhũn vô lực đẩy đôi tay đang ấn trên bụng y kia, “Đau... Ô... Không muốn...”

Trong miệng y bị đút miếng nhân sâm, khẩu vị khác thường để cho y một giây kế tiếp liền muốn phun ra ngoài.

Môi bị người một chút một chút nhẹ nhàng hôn, Lâm Hoài Thanh hơi nghiêng đầu, trong ý thức mông lung lại thấy rõ trong con ngươi của nàng lóe lên nước mắt.

“Thê chủ...” Y cắn nhân sâm trong miệng, đầu ngón tay vô lực túm lấy sàng đan dưới người, giơ cao hông dùng sức xuống dưới.

Chính là y cho rằng đã đem hết toàn lực, giờ khắc này ở trong mắt người ngoài xem ra, chẳng qua là hơi có chút phản ứng.

Y đã không còn sức lực.

Tô Tử Nhược nhíu chặt mày lại, mắng một câu thô tục, thanh âm lại hết sức trấn định, “Ngươi ngồi vào trên giường, ôm lấy y.”

Hạ Tịch Nghiễn vội vàng nhẹ nhàng đỡ người dậy, ôm từ phía sau lưng vào trong ngực, đau lòng nắm lấy tay đang túm chặt sàng đan của y, miệng ở bên tai y liên tục, “”Rất nhanh A Thanh... Chúng ta liền ta không sinh có được hay không... Bảo bảo rất nhanh liền đi ra, ngoan... Dùng sức a...”

Lâm Hoài Thanh động nửa mình dưới một chút cực kỳ yếu ớt. Sắc mặt đã hiện ra mấy phần hôi bại, ” Ừ... Đau... Đau quá...”

Tô Tử Nhược mắt thấy y lại muốn ngủ mê mang, lại nhìn huyệt khẩu dưới người đã bị căng đến mức tận cùng, trong lòng biết không ổn, dứt khoát cắn răng một cái dưới tay dùng hết sức.

“Ách a...” Lâm Hoài Thanh chỉ cảm thấy trong bụng đau nhức một trận, trước mắt mờ mờ cái gì cũng không thấy rõ, ý thức y hoảng hốt đau rên thành tiếng, thuận theo dùng một chút lực, cuối cùng cảm giác dưới người bỗng nhiên buông lỏng một chút.

Đây gần như coi là hài tử bị Tô Tử Nhược cứng rắn đẩy đi ra ngoài.

“Chậm một chút chậm một chút... Được! Đầu ra ngoài rồi!” Tô Tử Nhược vừa là ngạc nhiên mừng rỡ lại là không biết làm sao, “Ai nha quá lớn kéo ra đi...”

Lâm Hoài Thanh có thể cảm giác được rõ rệt hạ thể kẹp một vật không biết tên, lời của Tô Tử Nhược, trong lòng nhất thời trào ra mấy phần cảm giác không nói nên lời.

Rốt cuộc là hài tử đã đợi gần chín tháng ở trong bụng y.

“Ừ... Ngô hắc...” Y siết chặt sàng đan dưới thân, cảm thụ nữ nhân sau lưng dùng sức ôm, nhất thời cảm giác cũng không phải khó mà chịu đựng như vậy.

Tô Tử Nhược nhẹ nhàng nâng đầu của thai nhi, theo lực đạo kéo từng chút từng chút ra bên ngoài.

“Được! Nhanh tốt lắm tốt lắm... Từ từ đi... Dùng sức là được!” Dứt lời dứt lời ánh mắt sáng lên, “Ra ngoài rồi ra ngoài rồi.”

Nàng thuần thục vỗ vỗ cái mông hài tử, đúng như dự đoán nghe được tiếng khóc trung khí mười phần.

Tử Nhược cẩn thận dùng khăn lông bọc hài tử lại, nhìn khuôn mặt nhỏ ny hồng hồng đầy nếp nhăn của hài tử, hài lòng gật đầu một cái.

“Ngươi nhìn, còn là một nữ nhi —— “

Lời còn chưa dứt nhưng nhìn thấy nữ nhân vốn kiên cường nhưng ôm người trong ngực khóc không thành tiếng.

***

Lần đầu gặp năm ấy, lúc đầu nàng chỉ cảm thấy những hành động của tiểu công tử này thật đáng yêu ngốc nghếch.

Đợi ôm y mộng mộng tỉnh tỉnh vào trong ngực, mới than thở vũng bùn này mình đã lún quá sâu.

Nhĩ nhược thịnh khai, thanh phong tự lai.

—————

Hoàn —————