Chương 17
Editor: Sakura TrangNàng ôm cả người y, y phục sau lưng y đã ướt đẫm.Hạ Tịch Nghiễn lo lắng y cảm lạnh, ôm người đi trên giường, lại dụ dỗ y cởi y phục.Lâm Hoài Thanh gần như không cách nào ức chế dùng sức xuống dưới, bởi vì cửa ra bị chặn lại mà không thể cho ra dẫn đến xúc cảm bực bội gần như để cho người tan vỡ.Nàng nắm tay đặt ở bụng ưỡn cao của y, lại cũng không cảm giác được động tĩnh hài tử. Chính là lúc sốt ruột không biết làm sao, lại đột nhiên nghe tiếng ruột kêu trong bụng y.Hạ Tịch Nghiễn sửng sốt một chút, tay đi xuống mò tới bụng dưới của y, đúng như dự đoán đã phồng lên.Nàng khẽ cau mày, một tay kéo ra chân của y, một cái tay khác trực tiếp lấy ngọc thể ra ngoài.
Vật to dài va chạm ra cảm giác quả thật rất vi diệu, y còn chưa kịp đỏ mặt, trong bụng một tiếng ruột kêu, cảm giác mãnh liệt liền một đường vọt tới huyệt khẩu.Lâm Hoài Thanh chợt mông, hai chân hơi vặn chung một chỗ.“Nàng... Đi ra ngoài... Ân...” Sắc mặt y tái nhợt, ngón tay nắm chặt gối, cố gắng chống cự kí©h thí©ɧ nghĩ muốn dùng sức.Một màn bẩn thỉu như vậy, làm sao có thể để cho nàng nhìn thấy.Trong lòng Hạ Tịch Nghiễn nhói lên, vạn phần đau lòng.Nàng nửa quỳ ở mép giường, một tay nhẹ nhàng đè xoa bụng dưới phồng lên của y, “Không có chuyện gì, A Thanh ngoan, tống ra tới là tốt.”Vốn là phồng ngột ngạt khó mà chịu đựng, bị nàng xoa bóp như vậy, mắc đi cầu lại là mãnh liệt mà tới, trong bụng cũng quặn đau không dứt.
“Ngô... Không muốn... Đi ra ngoài... Nàng đi ra ngoài! Ân... A...” Lâm Hoài Thanh gần như liền muốn không nhịn được, càng có thể cảm giác được uế vật kia không kịp đợi bị nặn đi ra bên ngoài.Sắc mặt y đau đớn ảm đạm, Hạ Tịch Nghiễn vừa đau lòng vừa là tức giận, vội vàng đi nâng mặt y, cũng là sốt ruột không được, “Lâm Hoài Thanh! Chàng tránh cái gì?”Lòng Nàng như lửa đốt, thấy y từ đầu đến cuối không muốn phối hợp, nhất thời cũng là nổi cơn giận dữ, một câu nói cũng vô cùng nghiêm nghị.Lâm Hoài Thanh bị nàng thét đến sửng sốt, trong bụng lại là vặn một cái, y thậm chí không kịp phản ứng nữa, bài tiết gần như lấy khuynh hướng phun ra ngoài.Một khi mở ra một đầu, liền cũng không nhịn được nữa.
Sắc mặt y hôi bại, dưới người không bị khống chế chảy ra uế vật khó ngửi, Lâm Hoài Thanh mở mắt thấy nàng, cuối cùng không có chút thần thái nào.... Làm thế nào... Y không chịu nổi Như vậy… Toàn bộ bị nàng nhìn thấy...Trong không khí tràn ngập mùi gay mũi, dưới người Lâm Hoài Thanh do không dừng lại, lại bị kí©h thí©ɧ buồn nôn.Một ít đồ mới vừa ăn phun ra toàn bộ còn chưa đủ, y nằm ở mép giường nôn ọe không ngừng, người không ngừng trượt đi xuống từ trong ngực nàng.Hạ Tịch Nghiễn nhìn coi là thật lòng như đao cắt, đợi y thật vất vả hoãn lại, vội vàng ôm người đi nằm ở tháp bên cạnh, cách xa một giường dơ bẩn kia.Lâm Hoài Thanh nửa quỳ ở trên giường, nửa người trên bị nàng ôm ở trong ngực, trong bụng đau xót, sau huyệt liền tích tích lịch lịch chảy ra chút nước.Một tay Hạ Tịch Nghiễn ôm lưng của y, một tay xoa nhẹ vào bụng nhỏ xuống không ít của y, mặt tràn đầy sự thương tiếc.Dần dần không chảy ra thứ gì, đau đớn trong bụng y lại cũng chưa giảm nhẹ bao nhiêu.Lâm Hoài Thanh không nhịn được vuốt cánh tay của nàng, khom người dùng sức đi xuống.Những thứ vừa nãy đã cho ra hết rồi, còn dư lại là trái cây khô tích trữ mấy ngày.“Ngô... Ừ hắc...” Y không tự chủ được dùng sức, vật kia từ từ đi ra, nhưng ngăn ở huyệt khẩu không chui ra được.Ba lần bốn lượt, ngược lại đưa đến hài tử trong bụng làm ầm ĩ.Y thở hào hển che bụng, hai loại đau đớn long trời lỡ đất khác nhau trong bụng đồng thời ồn ào, để cho y không chịu nổi.Hạ Tịch Nghiễn vỗ nhẹ lưng của y, cúi đầu hôn hôn trán tràn đầy mồ hôi của y, “Không nóng nảy, từ từ đi, A Thanh chậm một chút.”“Ừ... A...” Y bỗng chốc siết chặt ống tay áo của nàng, nhắm hai mắt đau hừ ra tiếng.Tay nàng hạ thêm chút lực độ, xoa từng chút từng chút bụng dưới, lại lo lắng làm bị thương hài tử, chẳng qua là cố gắng hết sức khống chế lực đạo.Trong bụng đau nhọn, vô cùng mệt nhọc. Lâm Hoài Thanh mở mắt ra nhìn khuôn mặt đau lòng của nàng, thoáng chốc nước mắt liền rơi xuống.Hậu huyệt cứng rắn chỉ chui ra một chút, tiến lùi không được để cho y rất khó chịu.Y đột nhiên tựa ở vai nàng, cả nửa người gần như đều muốn nhoài người đến trong ngực nàng, nghẹn ngào khóc.“Nàng đừng... Đừng không thích ta... Ô... Ân... Ta đau... Đừng không thích ta...” Y khóc cực kỳ thương tâm, nói cũng bừa bãi mơ mơ hồ hồ.Nữ nhân thật vất vả nghe hiểu, trong lòng giống như là bị quất một roi thật mạnh.Hạ Tịch Nghiễn dùng sức ôm chặt y, trong lòng từng trận từng trận đau đớn.“A Thanh không khóc, thê chủ thích chàng, thích nhất A Thanh mà... Bảo bảo đừng khóc...” Nàng nhẹ nhàng hôn mí mắt ướŧ áŧ của y, hốc mắt mình cũng hơi ửng đỏ. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương