Chương 44
Hôm sau
Trầm Lạc dậy thật sớm, bởi vì tối hôm qua ngủ muộn nên bây giờ đầu nàng vẫn còn choáng váng. Sau khi ăn xong bữa sáng Bích Diệp dặm phấn cho Trầm Lạc. Sau đó Trầm Lạc đứng lên đi đến bên gương trang điểm nhìn hồi lâu, gật đầu một cái rồi mới ra khỏi phòng. Chiếc yếm hôm nay Trầm Lạc mặc chính là chiếc yếm đỏ tươi mà hôm qua nàng xuất cung mang về, bên ngoài mặc một bộ áo màu vàng, làn váy dùng chỉ vàng thêu lên, chỗ tay áo còn được thêu hoa cùng bướm. Bộ y phục này là do ti y phòng may rồi đưa đến đây, mặc dù không tốt như đồ của cửa hàng nhà mình, nhưng cũng là đồ thượng thừa, mặc rất là thoải mái.
“Lạc chủ tử hôm nay người thật là đẹp. Quần áo màu sáng càng tôn thêm làn da trắng nõn. Nô tỳ dám khẳng định Điện hạ mà nhìn thấy người nhất định sẽ không dứt mắt ra khỏi chủ tử được. Nói Lạc chủ tử là tiên nữ hạ phàm cũng không quá.” Mắt Bích Diệp mang ý cười liên tiếp tán dương Lạc chủ tử.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, tiếng chim hót thanh thúy. Tâm tình của Trầm Lạc cũng tốt theo, đưa tay nhẹ nhàng điểm nhẹ mũi Bích Diệp: “Bích Diệp, cái miệng của ngươi thật ngọt. Ta làm sao là tiên nữ hạ phàm được, chẳng lẽ ngươi từng gặp tiên nữ rồi sao?” Bích Diệp nghiêm túc lắc đầu một cái rồi sau đó cười vang nói: “Lạc chủ tử, nô tỳ chưa từng gặp qua tiên nữ. Nhưng sáng hôm nay thì gặp được rồi, lạc chủ tử trong mắt nô tỳ là tiên nữ trên trời.”
Trầm Lạc vỗ vỗ quần áo, cuối cùng sửa lại tóc của mình cất bước đi ra ngoài phòng: “Nhìn không ra, hóa ra Bích Diệp nhà ngươi cũng thật biết nói chuyện. Hôm nay ngươi mới phát hiện ra ta là tiên nữ, vậy trước kia ta không bằng như hôm nay đâu phải không?” Bích Diệp ở phía sau Trầm Lạc vỗ vỗ thân thể kêu lên oan uổng “Lạc chủ tử ngài oan uổng nô tỳ rồi. Lạc chủ tử ngày nào cũng đẹp, nhưng hôm nay lại đặc biệt đẹp mà. Điện hạ nhất định vừa nhìn liền yêu thích thôi.”
Lúc này Trầm Lạc đã cùng Bích Diệp bước ra khỏi phòng, khi thấy trong đình ở Huệ Minh cung có ba tú nữ khác đang đứng thì lập tức nháy mắt với Bích Diệp. Bích Diệp thoáng chốc im lặng cúi thấp đầu, ý thức được vừa rồi mình đã làm sai, ban ngày ban mặt dám ở ngoài phòng nói Điện hạ vui mừng với Lạc chủ tử. Nếu để người khác nghe thấy không phải là hại Lạc chủ tử hay sao.
Hòa Miêu vừa thấy Trầm Lạc đi ra khỏi phòng, lập tức chạy tới kéo tay Trầm Lạc: “Lạc tỷ tỷ hôm qua ta có đến phòng tỷ hay không?” Hòa Miêu cúi đầu cau mày nói, Trầm Lạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Miêu tỏ ra nghi ngờ, nàng ấy đã quên chuyện đi tới phòng mình tối hôm qua?
“Lạc tỷ tỷ ta có đến hay không vậy? Đầu óc thực mờ mịt, dường như có đi mà lại giống như không đi.” Hòa Miêu sờ sờ đầu hết sức hoang mang. Trầm Lạc thì bình tĩnh mở miệng nói “Hòa Miêu, tối hôm qua đúng là muội có tới phòng ta, nhưng ở lại không lâu lắm muội đã đi. Thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?” Trầm Lạc nhíu nhíu mày vẻ mặt hết sức hoang mang.
Hòa Miêu ồ lên một tiếng khuôn mặt nghi ngờ lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, sau khi thấy ăn mặc của Trầm Lạc hôm nay lại vỗ tay: “Lạc tỷ tỷ hôm nay thật là đẹp, ai mà nhìn thấy nhất định sẽ yêu thích.” Ba tú nữ đứng trước mặt Trầm Lạc lập tức liếc mắt nhìn, nàng lập tức lắc đầu với Hòa Miêu: “Khi ở bên ngoài không nên nói những lời như thế, chúng ta đến phía trước chờ đợi thôi. Ma ma sẽ lập tức dẫn chúng ta đến nơi duyệt chọn.” Sau khi Hòa Miêu nghe xong gật đầu một cái, ngay sau đó lại cười nhẹ nói: “Lạc tỷ tỷ ta thiếu suy nghĩ rồi. Chúng ta đi lên phía trước thôi.”
Ba tú nữ đang đứng phía trước sau khi đợi Trầm Lạc đến gần đều quay đầu cẩn thận đánh giá Trầm Lạc. Trầm Lạc lại an tĩnh đứng ở một bên, cho đến khi tiếng của Bích Diệp nhỏ nhẹ truyền tới. Trầm Lạc mới quay đầu nhìn Thanh tiểu chủ tử mà nàng ấy vừa gọi, cô nương này tên như người mặc một bộ áo màu xanh, vạt áo tầng tầng lớp lớp giống như những cánh sen, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn sang bên này, Trầm Lạc nhìn ra có gì đó không đúng, chỉ thấy nàng ta hướng về phía mình như muốn nói lại thôi, giống như là có việc gì đó thực sự muốn nói với nàng.
Đợi đã lâu, xem chừng đã đến giờ duyệt chọn mà Vương ma ma còn chưa tới Huệ Minh cung, trừ Hòa Miêu, Trầm Lạc cùng với Thanh tiểu chủ tử bình tĩnh, hai tú nữ còn lại trên mặt đã xuất hiện sự nôn nóng, đợi thêm một lúc thì không còn để ý đến những lễ nghi của hoàng hoa khuê nữ nữa mà rối rít nhỏ giọng suy đoán.
Trầm Lạc dĩ nhiên không biết giờ tuyển chọn tú nữ chỉ do một lời vô tình tối hôm qua của mình với Vũ Văn Thượng mà tạo thành. Khi thấy Vương ma ma đang từ xa bước nhanh tới bên này, trong lòng Trầm Lạc cũng mang vài phần lo lắng. Vương ma ma là lão ma ma trong hoàng cung sao có thể bước đi vội vàng như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật rồi?
Vương ma ma nhanh chóng đi đến trước người các tú nữ, ổn định lại người sau đó trầm tĩnh nói: “Các vị tiểu chủ tử, giờ tuyển chọn tú nữ đã được hoãn đến buổi tối, xin các vị tiểu chủ tử hãy về nghỉ ngơi trước đi, đến tối lão nô sẽ đưa các vị tiểu chủ tử đến Thiên Huệ cung, buổi duyệt chọn lần này rất quan trọng, kính xin các vị tiểu chủ tử về chuẩn bị kĩ càng.”
Hòa Miêu cực kỳ kinh ngạc, nhìn Vương ma ma một chút lại nhìn Trầm Lạc, miệng khép mở nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra tiếng. Trầm Lạc cũng hết sức khó hiểu, quy củ bên trong hoàng cung duyệt chọn tú nữ đều là buổi sáng, buổi chiều cũng không thể duyệt chọn được, nhưng lần này lại là vào buổi tối? Những câu chuyện kia kể sai rồi sao? Còn nữa phụ thân cũng nói sai rồi, quy củ trong hoàng cung lúc ở nhà nàng đã tập không ít, thế nhưng tại sao lần này nàng đến hoàng cung có rất nhiều quy củ bị thay đổi?
“Các vị tiểu chủ tử, mời trở về thôi, Hoàng thượng mới vừa hạ thánh chỉ, Hoàng hậu cùng Thái hậu cũng đã gật đầu đồng ý rồi. Mong các vị tiểu chủ tử hãy kiên nhẫn chờ.” Vương ma ma sau khi nói xong hướng về các vị chủ tử dùng tay làm dấu mời. Trầm Lạc gật đầu cười dẫn đầu mang theo Bích Diệp trở về phòng. Không có duyệt chọn vào buổi sáng thật là tốt.
Trầm Lạc trở về phòng duỗi duỗi cái lưng mỏi, để nguyên người như thế nằm lên giường. Bích Diệp nhìn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại cười cong cong mặt mày, Lạc chủ tử không giống với các chủ tử khác, bên ngoài chững chạc hào phóng, bên trong thì không câu nệ tiểu tiết.
“Lạc chủ tử người hãy cởi giày rồi ngủ tiếp.” Bích Diệp ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay nhẹ nhàng cởi giày cho Trầm Lạc. Trầm Lạc bĩu bĩu môi lập tức nghe Bích Diệp, hai chân đạp đạp một đôi giày thêu rớt xuống dưới. Bích Diệp nhún vai một cái không thể làm gì khác hơn là lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Lạc chủ tử.
Trầm Lạc ngủ thật lâu cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, nghe được ở cửa phòng có những tiếng vang lớn thì Trầm Lạc mới mở mắt ra. Một tay lấy chăn vén lên mang giày vào. Cẩn thận sửa sang lại quần áo sau đó mở cửa, đứng bên ngoài chính là khuôn mặt ngượng nghịu của Hòa Miêu.
“Lạc tỷ tỷ đã xảy ra chuyện rồi, Đông cung bên kia đã xảy ra chuyện.” Khuôn mặt Hòa Miêu nhăn nhăn hết sức đồng tình mà nhìn Trầm Lạc, không đợi Trầm Lạc cất lời Hòa Miêu lại lần nữa lên tiếng: “Lạc tỷ tỷ, hoàng cung thật sự không phải nơi tốt gì. Lạc tỷ tỷ, ta chẳng qua vô ý sống trong hoàng cung còn tỷ tỷ là người tốt như thế. Ta rất hi vọng tỷ sẽ ở lại hoàng cung, nếu được làm Thái tử phi ta cũng hết sức vui mừng. Nhưng mà tỷ biết không? Bên phía Đông Cung điện có một vị đại cung nữ gọi là Triệu Ninh.” Trầm Lạc vừa nghe như thế thoáng chốc trong lòng cảm thấy giật mình. Triệu Ninh, lần đầu nàng tiến cung có gặp vài lần. Khi đó những cung nữ trong Đông Cung điện đều nói nàng ấy là cung nữ Thái hậu nương nương thưởng cho Điện hạ làm cung nữ thông phòng. Cung nữ thông phòng bốn chữ này thật chói mắt.
“Hòa Miêu rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi hả?” Nhìn thấy Hòa Miêu nói đến chỗ này xong thật lâu không lên tiếng nữa Trầm Lạc cũng gấp gáp.
Hòa Miêu kéo tay Trầm Lạc: “Lạc tỷ tỷ, sau khi tỷ nghe xong đừng có đau lòng đó. Bên ngoài có tin truyền tới nói tối hôm qua Điện hạ thị tẩm Triệu Ninh, hôm nay Hoàng hậu đã hướng Thái hậu và Hoàng thượng đem Triệu Ninh lập thành thị nữ hầu hạ bên cạnh Điện hạ rồi. Thái tử phi còn chưa lập, vậy mà trước đó đã lập thị nữ, nếu sau này mà bảo vệ được thì cũng sẽ thành phi tử rồi. Nếu đêm qua Triệu Ninh có thai vậy thì càng không ổn hơn.”
Trầm Lạc vừa nghe như thế mặt cứng lại thân thể lui về sau mấy bước. Tối hôm qua Điện hạ thị tẩm Triệu Ninh, thị tẩm Triệu Ninh. Bốn chữ này như là ma chú quanh quẩn trong đầu Triệu Ninh. Hòa Miêu lập tức vịn thân thể đang lung lay của Trầm Lạc, lo lắng như muốn khóc lên: “Lạc tỷ tỷ đừng đau lòng. Rốt cục cũng chỉ là thị nữ thôi. Có mạnh hơn nữa thì cũng không bằng Thái tử phi được.”
Sự tan rã trong mắt dần dần mất đi, đôi mắt dần có thần, tay trở ngược lại cầm thật chặt tay Hòa Miêu, chậm rãi mà đứt quãng lên tiếng: “Hòa Miêu có thật như thế không, có thể là muội nghe nhầm, hoặc là tin tức đó là tin giả?”
Lời nói của Hòa Miêu một lần nữa như một cái chùy đập vào trong lòng Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng thị tẩm Triệu Ninh. Tối qua cùng nàng ân ái sau đó lại lập tức quay trở về lên giường cùng cô nương khác. Vũ Văn Thượng lòng dạ chàng thật độc ác. Đem lòng của ta cướp đi, Trầm Lạc ôm thật chặt ngực mình, đau lòng nói không thành lời.
Cùng lúc đó trong Đông cung
Vũ Văn Thượng vừa uống trà vừa nhìn Triệu Ninh quần áo xộc xệch đang quỳ phía dưới khóc.
Sau khi Tiểu Phúc tử tới nhẹ nhàng nói vào tai Vũ Văn Thượng: “Mới vừa rồi ma ma nghiệm thân có nói Triệu Ninh không còn là nữ tử hoàn bích nữa.”Tiểu Phúc tử lúc nói chuyện đôi tay cũng toát hết cả mồ hôi. Triệu Ninh đã không còn là xử nữ, Điện hạ tuyệt đối không có khả năng cưng chiều Triệu Ninh, nói vậy là Triệu Ninh chịu không nổi tịch mịch thế nhưng tự mình ăn vụng sao?
“Điện hạ tối hôm qua quả thực Triệu Ninh đã cùng người ân ái.” Triệu Ninh vừa lau lệ vừa nói. Vũ Văn Thượng ném ly trà trên mặt đất, choang một tiếng ly trà bằng sứ Thanh Hoa vỡ nát trên mặt đất. Theo đó mí mắt Tiểu Phúc tử cũng nhảy lên, tuy Điện hạ là người lạnh lùng có điều cũng chưa từng thực sự nổi giận với nô tài trong Đông Cung điện. Nhưng hôm nay Điện hạ lại nổi giận, Triệu Ninh, haiz, ánh mắt Tiểu Phúc tử lộ ra bất mãn. Triệu Ninh tự ngươi đã phá hỏng tiền đồ của chính mình.
“Tiểu Phúc tử để nàng ta uống chút dược đặc biệt, sau đó thưởng cho mấy thị vệ ở Tư Mã phòng. Nói với mấy thị vệ kia không cần lưu tình.” Sau đó Vũ Văn Thượng đứng dậy lạnh lùng mà mở miệng, Tiểu Phúc tử nhận lệnh.
Triệu Ninh quỳ trên mặt đất hai đầu gối gấp gáp di động bò đến bên chân Vũ Văn Thượng, đưa một tay kéo lấy áo bào của Vũ Văn Thượng: “Điện hạ Triệu Ninh đã là người của Điện hạ rồi, sao Điện hạ có thể làm thế? Như vậy Hoàng hậu nương nương….”
Vũ Văn Thượng một cước đá Triệu Ninh ngã trên mặt đất lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu Phúc Tử mang cái đồ chướng mắt này đến Tư Mã phòng nhanh lên.”
Dứt lời Vũ Văn Thượng nhấc chân đi ra khỏi thư phòng Đông Cung điện, Tiểu Phúc Tử nhìn bóng dáng Điện hạ biến mất, hắn biết nhất định Điện hạ đã đi đến Huệ Minh cung rồi. Tin tức lan truyền nhanh chóng, trong cung không biết ai đã nghe sai đồn bậy. Còn nữa, tối hôm qua Triệu Ninh cho Điện hạ ăn thuốc kia nếu không phải Điện hạ có định lực tốt thì Triệu Ninh đã đạt được mục đích rồi.
Nghĩ đến loại thuốc kia thân thể Tiểu Phúc tử run rẩy, Điện hạ ngài không biết thuốc kia có tác dụng một lớp lại một lớp sao, chịu được sóng gió tối hôm qua, nhưng lại không uống thuốc của ngự y, hôm nay có thể phát tác đó. Tiểu Phúc Tử nghĩ đến Lạc chủ tử ở Huệ Minh cung trong mắt lóe ra tinh quang không rõ. Cúi đầu nhìn Triệu Ninh, nàng ta làm chuyện xấu được với Điện hạ có thể là chó ngáp phải ruồi. Đông cung sợ là phải nhanh chóng nghênh đón nữ chủ nhân mới rồi.
Tiểu Phúc tử cầm lên hai cái bánh ngọt nắm lấy cằm Triệu Ninh cứng rắn nhét vào, Triệu Ninh dốc sức lắc đầu nước mắt chảy ròng ròng
“Triệu Ninh bánh ngọt tối hôm qua ngươi tỉ mỉ chuẩn bị ăn có ngon không?”
Triệu Ninh lắc lắc đầu kéo vạt áo, sau khi bánh ngọt nuốt vào trong bụng. Mặt Triệu Ninh dần dần đỏ lên, từng đợt từng đợt lửa sôi trào trong lòng, Triệu Ninh khẩn cầu Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử van ngươi đừng đưa ta đến Tư Mã phòng.”
“Triệu Ninh đây là con đường do ngươi chọn. Người đâu, đưa Triệu Ninh tới Tư Mã phòng.”
Bên này
Vũ Văn Thượng gấp gáp đi đến Huệ Minh cung, dọc đường đi cung nữ thái giám nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Điện hạ rối rít quỳ trên mặt đất, hết sức cẩn thận mà thỉnh an sợ chọc giận Điện hạ hiện giờ đang mây đen đầy mặt.
Vũ Văn Thượng không để ý đến những cung nữ thái giám đó, cũng không ban lệnh cho những người đó đứng lên. Vì vậy từ Đông cung tới Huệ Minh cung trên đường có rất nhiều cung nữ và thái giám đang quỳ. Vũ Văn Thượng đi xa rồi, những cung nữ thái giám đó cũng không dám đứng lên.
Tin tức mà truyền tới tai Lạc nhi nhất định đã bị bóp méo rồi, trong lòng Vũ Văn Thượng nóng như lửa đốt, nha đầu này khẳng định đang núp trong chăn mà khóc đây. Nghĩ đến Lạc nhi đau lòng mà rơi lệ Vũ Văn Thượng cũng đau lòng cực kì.
Hay