Chương 4
Lúc này Lưu ma ma lại lên tiếng: “Thái hậu, lão thân nghe nói các vị tiểu thư đều có những tài năng riêng. Lần này khó khăn lắm mới được vào cung, sao không để cho họ biểu diễn, để lão thân được mở rộng tầm mắt”.
Thái hậu vỗ tay một cái: “Lưu ma ma, chủ ý này của ngươi được lắm. Văn Thượng, con thấy vậy được không? Để các vị thiên kim biểu diễn một phen cho chúng ta thưởng thức”.
Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, thấy Thái tử điện hạ đã đồng ý, trên mặt các thiên kim dưới kia đều lộ vẻ chờ mong, chắc hẳn là đã sớm chuẩn bị cả một buổi chiều rồi.
Thái hậu nhìn Bạch Mạn Thanh và Trầm Lạc phất phất tay, “Hai người các ngươi lui xuống trước đi, ta nghe nói Hà tiểu thư cũng là người văn võ song toàn”.
Thái hậu vừa nói vừa nhìn vào người ngồi thứ nhất bên phải, đó là vị tiểu thư mặc áo màu đỏ thượng hạng Hà Oánh. Hà Oánh cười đứng lên, hành lễ với Thái hậu và Thái tử: “Tối nay trăng rất sáng, Hà Oánh chuẩn bị một vũ khúc. Vốn là muốn múa kiếm, nhưng nơi này có con gái nhà tướng, Hà Oánh khoa chân múa tay cũng không thể múa rìu qua mắt thợ”.
Trầm Lạc ngồi vào chỗ, khóe mắt giãn ra, lúc trong xe ngựa Bạch Mạn Thanh đã nói, Hà Oánh văn võ song toàn, võ công của Hà Oánh có thể được coi là lão luyện, so với Bạch Mạn Thanh không phân cao thấp. Mà lúc này Hà Oanh lại nói cô nương ấy khoa chân múa tay, còn Bạch Mạn Thanh mới là người luyện võ thực sự. Lời nói khiêm tốn lễ độ hào phòng thỏa đáng. Thái hậu hết sức hài lòng, cười không ngừng: “Văn Thượng, hôm nay con được mở rộng tầm mắt rồi, nha đầu Hà Oánh này khiêu vũ không tệ đâu”.
Thái hậu vừa mới nói xong, Hà Oánh đã bước tới, “Hà Oánh có một yêu cầu quá đáng, nghe nói Thái tử điện hạ văn võ song toàn, đối với nhạc khí cũng cực kỳ tinh thông, nhất là bản lĩnh thổi tiêu có thể nói là đứng đầu Nguyệt Tường quốc. Lúc Hà Oánh khiêu vũ có thể xin Thái tử điện hạ hạ mình thổi tiêu được không ạ?”
Nghe xong lời nói hợp tình hợp lý của nàng ấy, Thái hậu nhìn về phía Thái tử, “Con gái người ta đã nói thế rồi... Văn Thượng, con cũng không nên keo kiệt. Lưu ma ma, lấy tiêu”.
Một lát sau, Lưu ma ma đã lấy ra một cây tiêu toàn thân xanh biếc, đuôi tiêu treo một sợi dây màu đỏ, trên dây treo đỏ có cẩn viên ngọc màu trắng không lớn không nhỏ: “Năm đó, Tiên hoàng cũng đã đích thân thổi cây tiêu này, tiêu này do tiên hoàng để lại, là vật mà ai gia trân quý. Tài múa của Hà Oánh tốt như vậy, đương nhiên cũng cần có một thanh tiêu tốt để làm nền”.
Thái hậu khen Hà Oánh đến tận trời, vật tiên hoàng để lại Thái Hậu cũng lấy ra, có thể thấy được người rất yêu thích Hà Oánh. Lần này, các vị thiên kim ngồi ở dưới không được đi lên nên vừa oán hận vừa nghi hoặc. Nghi ngờ rốt cuộc là Thái hậu thích ai, đầu tiên nhắc tới Bạch Mạn Thanh, sau đó lại khen Hà Oánh hết lần này đến lần khác. Ý của Thái tử điện hạ thì không thể hiểu rõ, nhìn khắp nơi, chỉ có Trầm Lạc là được Thái tử điện hạ nhắc đến. Nhưng bây giờ, lại đồng ý phối nhạc cho Hà Oánh.
Tiếng tiêu uyển chuyển du dương vang vọng trong trời đêm, dưới ánh trăng là một nữ tử áo hồng như tinh linh đang nhảy múa, tay áo như cành liễu trong gió xuân thổi lất phất, hai chân linh hoạt, khoát tay đá chân nhịp nhàng, trong con ngươi tình ý tựa như sóng nước chảy theo gió, bừng sáng hẳn lên.Vẫn đang múa, tiếng tiêu đột nhiên cao lên, nữ tử áo đỏ đi theo tiết tấu càng múa càng nhanh, điệu múa mới rồi như tinh linh nhảy múa, thì bây giờ vũ điệu nhanh chóng như Phượng Hoàng sống lại, quần áo bởi vì múa nhanh mà giống như la bàn tung bay tán loạn, thật giống như hoa mẫu đơn đang nhiệt liệt nở rộ, rất là chói mắt.
Ở Vân Hà huyện Trầm Lạc từng xem các cô nương nhạc phường khiêu vũ, nhưng so với Hà Oánh thật sự là một trên trời một dưới đất. Thanh âm cuối cùng của tiếng tiêu vừa vang lên, Hà Oánh đã nằm rạp trên mặt đất, làn váy vây quanh bên người, xòe trên mặt đất. Thái hậu là người đầu tiên vỗ tay, “Quả là tiên nữ hạ phàm a, Văn Thượng, con cảm thấy thế nào?”
Thái tử đưa cây sáo bằng ngọc cho Lưu ma ma, “Hoàng tổ mẫu nói phải, bài múa này quả rất đẹp mắt, khen một câu tiên nữ hạ phàm cũng không đủ.” Hà Oánh đang nằm trên mặt đất cũng mừng thầm trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu.”Thái hậu, lời tán dương này Hà Oánh không dám nhận.”
“Kỹ thuật nhảy như thế này, nhất định có thưởng. Lưu ma ma, mau đem ngọc như ý trong phòng ta cho Hà nha đầu.” Lưu ma ma cả kinh, ngọc như ý này Thái hậu vẫn luôn để ở trong phòng, cho tới bây giờ cũng không đưa nó cho ai, hôm nay lại thưởng cho Hà Oánh. Vũ Văn Thượng ở bên cạnh vừa nghe liền nở nụ cười, “Hoàng tổ mẫu, người làm vậy há chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nếu những thiên kim ở sau biểu hiện cũng xuất sắc như thế, chẳng lẽ người cũng muốn đem cây sáo bằng ngọc tặng luôn sao?”
Thái hậu liếc tôn tử một cái, “Cái thằng nhóc này, trưởng thành rồi mà cũng trêu ghẹo lão thái bà như ta. Hà nha đầu , đứng dậy đi. Phía dưới ai tới biểu diễn đây?”
Trầm Lạc căn bản không chú ý tới đối thoại của Thái hậu và thái tử, bọn họ đối thoại cực kỳ nhàm chán, rõ ràng là tổ mẫu và tôn tử thân ái, nói chuyện còn mang điệu bộ xá cách. Thật sự là không thú vị, Trầm Lạc bắt đầu cảm thấy nhớ nhà. Phụ thân và mẫu thân luôn quây quần bên nhau, thật là ấm áp, so với hoàng cung còn thú vị hơn nhiều.
“Thái hậu, ta chưa từng nghe qua tài năng của cháu gái Bạch tướng quân, nói không chừng nàng có tài nghệ gì đặc biệt. Sinh trưởng ở dân gian chắc sẽ khác với những cô nương ở kinh thành, nhất định sẽ rất mới lạ đó hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu liếc tôn tử lần nữa, chẳng lẽ hắn nhìn trúng Trầm Lạc rồi sao? Hôm nay đã là lần thứ hai nhắc đến Trầm Lạc rồi. Thái tử lên tiếng, Thái hậu cũng không thể không theo ý của hắn, lúc này gọi: “Trầm Lạc, hôm nay đã chuẩn bị gì trợ hứng cho mọi người?” Trầm Lạc ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ sẽ đến phiên mình nhanh như vậy. Theo lý thuyết, chỗ ngồi đã sắp xếp thứ tự , nàng phải là người biểu diễn cuối cùng hoặc là gần cuối. Trước đó sẽ có nhiều người biểu diễn, đến lúc đó nhất định Thái hậu cũng mệt mỏi, đâu còn nghiêm túc xem nàng biểu diễn, vậy thì nàng có thể tùy tiện là được rồi. Ai ngờ, nàng lại là ngưởi biểu diễn thứ hai, Bạch Mạn Thanh còn chưa biểu diễn đấy.
Trầm Lạc đứng lên, mắt nhìn Bạch Mạn Thanh, quả thật nha đầu này đang không cam lòng. Đâu chỉ có một mình Bạch Mạn Thanh không cam lòng, những vị thiên kim khác hai mắt đang tỏa ra ánh sáng ngụ ý hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nghĩ tới mình sẽ không ở trong cung lâu nên không thể tích lũy thù hận được. Kết quả là, Trầm Lạc mở miệng: “Hồi thái hậu theo như lời thái tử nói, những trò vui trong nhân gian toàn là thô tục không thể để vào mắt, không bằng để biểu muội Bạch Mạn Thanh tới múa kiếm, kiếm vũ của nàng tương đối tốt.”
Thái hậu vốn cũng không muốn cho Trầm Lạc biểu diễn, nể mặt cháu trai mới để cho nàng biểu diễn. Nếu Trầm Lạc đã nói như vậy, nàng cũng thuận nước đẩy thuyền thôi. Đang chuẩn bị mở miệng thì thái tử lại chen vào, nói: “Cuộc sống dân chúng tốt đẹp là nguồn cội của quốc gia, sao Trầm cô nương lại nói là thô tục không thể lọt vào mắt như thế? Chắc là Trầm cô nương quá mức khiêm tốn rồi.” Thái tử nói những câu này ý tứ rõ ràng là nếu Trầm Lạc vẫn từ chối thì sẽ không hay. Trầm Lạc không thể làm gì khác nên đành chấp nhận. Thái tử ngươi thật là lợi hại, nói mấy câu như vậy căn bản không để cho ta nói được gì. Đang muốn bước ra tiến lên kể cho mọi người một câu chuyện xưa từng nghe ở trà quán, nhưng không ngờ Bạch Mạn Thanh ngồi ở vị trí đầu bên trái đột nhiên đứng dậy, “Thái hậu, thái tử điện hạ. Xem ra biểu tỷ cũng chưa chuẩn bị xong, sao không để cho ta biểu diễn cho mọi người một bài Vũ Nhất Kiếm, như vậy cũng để cho biểu tỷ có đủ thời gian suy nghĩ kỹ xem mình nên biển diễn cái gì. Thái hậu, thái tử điện hạ, ý hai người thế nào?” Trầm Lạc chợt cảm thấy nhẹ lỏng, Bạch Mạn Thanh quả nhiên làm đúng được một lần.
Thái tử điện hạ từ chối cho ý kiến, mặt nở nụ cười khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý. Thái hậu thấy tôn tử đồng ý xong liền vỗ tay một cái, “Như thế cũng tốt, Bạch Nha Đầu, ngươi múa Vũ Nhất Kiếm cho ai gia xem một chút.”
Trầm Lạc lại ngồi xuống. Bạch Mạn Thanh, thời gian ngươi múa kiếm phải lâu một chút. Nàng không muốn gả cho thái tử làm thái tử phi gì đó, không muốn cùng những cô gái này tranh giành. Nếu như thế, nàng cần gì phải phí công để thái tử, Thái hậu vui mừng. Thị vệ đứng một bên đưa bội kiếm cho Bạch Mạn Thanh, Bạch Mạn Thanh nhận lấy thanh kiếm ngay sau đó lập tức xoay người, quần áo theo động tác này của nàng nhất thời tung bay lên. Bạch Mạn Thanh có phong thái hiệp nữ, khi múa kiếm nàng không có một tia thẹn thùng của tiểu nữ tử, mà là mười phần anh khí. Biểu muội này của nàng, rõ ràng có phong độ của một đại tướng, vì sao phải đem mình định vào ngôi thái tử phi cơ chứ.
Hà Oánh đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải nhìn khuôn mặt Thái hậu tươi cười nhẹ nhàng, lão nhân này thật là nhân tinh, người nào cũng khen. Đôi mày thanh tú của Hà Oánh nhíu lại, thấy Bạch Mạn Thanh múa đến quên hết tất cả. Hà Oánh khẽ mỉm cười, chậm rãi cầm ly trà sứ trắng trên bàn, từ từ uống, nhếch miệng lên, đợi đến lúc đặt ly trà xuống thì trên tay đã có một viên minh châu to như quả nho, tay vừa dùng lực, hạt châu mang theo một cỗ kình khí trực tiếp đánh úp về phía Bạch Mạn Thanh.
Bạch Mạn Thanh không hiểu vì sao cùi chỏ đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, tay cầm kiếm cũng run lên, kiếm sắc bén kéo lê thành một đường vòng cung đẹp đẽ. Một vị thiên kim ngồi bên trái bị một màn này doạ cho khϊếp sợ kêu lên một tiếng, kiếm này bay thẳng đến sau ót vị thiên kim ngồi bên tay trái. Trầm Lạc thầm kêu không ổn, nhanh chóng xoay người đứng trước nàng ta. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, trên má trái vị thiên kim đó bị xước một đường còn chảy máu. Bạch Mạn Thanh luống cuống, nàng múa kiếm thế nhưng lại đả thương người rồi, biết phải làm sao mới tốt đây.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Mạn Thanh, Trầm Lạc đi lên trước nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra bất kỳ biểu hiện gì của thái tử. Chân mày thái hậu nhíu thật chặt, không lâu sau Thái hậu khoát khoát tay, “Lưu ma ma, truyền ngự y. Dạ tiệc lần này xem như coi xong, thật không còn hứng thú nữa, tất cả mọi người giải tán. Về xử phạt, Văn Thượng, con xem rồi làm đi.” Dứt lời Thái hậu vuốt vuốt trán, vẻ mặt mệt mỏi, được Lưu ma ma đỡ đi.
Trầm Lạc nhìn thái tử chậm rãi bước xuống, tròng mắt màu đen như diệu thạch như có như không nhìn mọi người ở đây. Bạch Mạn Thanh bị khí thế này dọa cho sợ hãi, run rẩy quỳ xuống. Giọng nói không kém phần run rẩy : “Thái tử điện hạ, ta... ta không biết tại sao lại như vậy. Từ trước đến nay cũng không bị như vậy, sao kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài.” Hà Oánh cũng quỳ xuống theo, “Thần nữ thỉnh cầu thái tử điện hạ tha thứ cho Bạch muội muội một lần, đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Thái tử cũng không trả lời, thân hình như trụ đình đứng trước mặt Bạch Mạn Thanh. Giọng nói không nặng không nhẹ cực kỳ bình tĩnh, “Bị thương chính là tiểu thư Hình bộ thị lang, nếu Bản Điện Hạ dễ dàng tha thứ, Hình bộ đại nhân bên kia phải giao phó thế nào?” Trầm Lạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thái tử, lời nói ra cũng cực kỳ lãnh khốc, chân thật đáng tin mang theo vẻ uy nghiêm của bậc Đế Vương. Bạch Mạn Thanh vì câu nói kia của thái tử mà sợ đến rơi nước mắt, rốt cuộc chỉ là đứa bé mười ba tuổi, lần đầu tiên vào cung thì xảy ra chuyện lớn như thế, người nào chịu đựng cho được.
“Thái tử điện hạ, nếu nhất định phải trị tội Bạch Mạn Thạn, Bạch tướng quân bên kia thái tử điện hạ nên giao phó thế nào?” Trầm Lạc cũng không quỳ xuống, tròng mắt nhìn thẳng thái tử, nếu cầu cạnh, khẳng định vô dụng.
“Thần tham kiến thái tử điện hạ.” Ngự y xách theo hòm thuốc vội vã chạy tới, Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, đưa ngón tay chỉ thiên kim Hình bộ thị lang đang bị thương: “Đi xem vết thương nàng thế nào.” Ngự y lĩnh mệnh chạy tới, để hòm thuốc ở trên bàn, cẩn thận kiểm tra .
Các vị thiên kim trừ Trầm Lạc thì đều đang quỳ trên đất, một số thì gấp gáp vì màn thương tích kia doạ sợ còn một số thì nhìn có vẻ hả hê.
Vũ Văn Thượng liếc nhìn Trầm Lạc, khóe miệng hơi nhếch nhưng không thể nhận ra .”Trầm cô nương, nếu ngự y kiểm tra thương thế không có việc gì, Bạch thiên kim chỉ cần đi nhận lỗi với đại tiểu thư Hình bộ thị lang là được, nếu thương thế nghiêm trọng, vậy thì không có biện pháp.” Vũ Văn Thượng đã lui một bước, Trầm Lạc không nói gì thêm, mà nhìn về phía ngự y. Kết quả chẩn đoán của ngự y rất là quan trọng cho nên tất cả các vị tiểu thư bao gồm Bạch Mạn Thanh đều nhìn về phía ngự y.
Ngự y cẩn thận kiểm tra xong mở hòm thuốc ra sứt một chút phấn lên miệng vết thương. Rồi sau đó xoay người, chắp tay hành lễ, “Thái tử điện hạ, chỉ là vết thương ngoài da. Theo thần, một tháng sau vết sẹo có thể biến mất. Cũng không có gì đáng lo ngại.” Trầm Lạc nghe thấy câu này mới thở phào nhẹ nhõm, Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, liếc nhìn nhóm người đang quỳ trên đất, phất tay.”Đứng dậy đi, các ngươi cũng trở về phòng đi. Tội của Bạch thiên kim liền miễn, Trầm cô nương lưu lại. Tội của ngươi còn chưa có trị.”
Hà Oánh đỡ Bạch Mạn Thanh đang bị kinh sợ đứng lên, trước khi đi, ánh mắt thoáng đăm chiêu nhìn Trầm Lạc. Bạch Mạn Thanh được tha nên căn bản không để ý chuyện thái tử muốn trị tội biểu tỷ.
Hay