Chương 20
Kể từ khi vào trong sương phòng khách điếm, Vũ Văn Thượng vẫn ngồi im trên ghế mây, cầm một quyển sách trong tay cẩn thận liếc đọc. Trầm Lạc ngồi trên một chiếc ghế mây khác, nói chuyện câu được câu không mải gặm các loại trái cây. Có lúc, nàng cũng nhìn trộm Vũ Văn Thượng, nàng cho rằng Vũ Văn Thượng chính là tên sắc quỷ vô sỉ. . . . . Khi ở trong xe ngựa, hắn trực tiếp cởi bỏ xiêm áo của nàng đấy thôi. Hiện tại, vào đến sương phòng rồi, Vũ Văn Thượng lại lặng yên ngồi ở đó, quá khác thường. Trầm Lạc nhẹ vỗ gáy, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, cứ như nàng muốn bị Vũ Văn Thượng khi dễ ấy.
Ngáp một cái, duỗi lưng, Trầm Lạc cảm thấy thật nhàm chán, cuối cùng chán quá lại chủ động bắt chuyện với Vũ Văn Thượng: “Điện hạ, ngài đang xem sách gì vậy?”
Ngón tay thon dài của nam tử lật tiếp một tờ, rồi ngước mắt nhìn về phía Trầm Lạc. “Lạc nhi, muốn biết lắm sao?” Trầm Lạc thích nhất là xem những mẩu chuyện truyền kỳ trong dân gian, còn cả những chuyện dã sử ít người biết đến nữa.
Vũ Văn Thượng nhướng mày cười lộ ra một tia quỷ dị, thấy nụ cười quen thuộc này, khuôn mặt Trầm Lạc căng ra, nàng vẫn là không nên biết thì tốt hơn. Giọng nam tử dịu êm như nước, không nặng không nhẹ vang lên: “Lạc nhi, ta nhiều lần thân mật với nàng, nàng đều nói chỗ này đau chỗ kia đau. Ta nghĩ chắc do ta dùng lực không chuẩn, vốn loại sách này ta chẳng thèm ngó ngàng tới, cảm giác khi thực chiến vẫn chính xác hơn. Nhưng bây giờ xem ra, những thứ trong sách này nói cũng có chút đạo lý. Lạc nhi, đợi có cơ hội, chúng ta cùng thử một lần xem sao.”
Ầm một tiếng, Trầm Lạc chỉ cảm thấy như có một luồng ánh sáng trắng nổ tung trong đầu, Trầm Lạc rất hối hận, nàng không nên chủ động bắt chuyện với Vũ Văn Thượng, thật không ngờ, đường đường là Thái tử Điện hạ, quốc quân tương lai của Nguyệt Tường quốc thế mà lại đọc. . . . . .Xuân cung. Cái từ này là nàng học được từ đường muội Trầm Vân của nàng, Trầm Vân là trưởng nữ của Nhị bá Trầm Quân. Nữ tử này dáng dấp rất giống Nhị bá mẫu Thang Viện, hết sức ngọt ngào động lòng người. Chỉ nhìn bề ngoài thôi, không ai có thể tưởng tượng nổi nữ tử này rất háo sắc. Thích tích trữ các loại Xuân cung với Xuân cung đồ, rất yêu thích mỹ nam các loại.
“Lạc nhi, có muốn cùng ta xem một chút không?” Vũ Văn Thượng giơ quyển sách trong tay lên, nhoẻn miệng cười. Trầm Lạc liên tục không ngừng khoát tay, “Điện hạ, nội dung trong sách ta e là đọc không hiểu, sẽ quấy rầy thú vui của ngài.”
Đoán được Trầm Lạc sẽ trả lời như thế, Vũ Văn Thượng bất đắc dĩ nhún vai một cái, ngước mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, một vầng trăng cong treo giữa không trung. Vũ Văn Thượng day day trán, khép sách lại để lên bàn, Trầm Lạc liếc mắt nhìn tới, trên bìa sách màu xanh dương rõ ràng viết hai chữ lớn, Binh Pháp. Trong giây lát, vẻ mặt Trầm Lạc có thể nói là bất ngờ biến đổi.
Một tiếng cười nhẹ vang lên, Vũ Văn Thượng đứng dậy đi tới trước người Trầm Lạc, khom lưng ôm trọn thân người nhỏ nhắn. Hơi thở ấm nóng phả hết lên hõm cổ trắng nõn của nàng. “Lạc nhi, có phải cảm thấy nuối tiếc lắm không? Nhưng nếu Lạc nhi muốn xem, cho dù có là mò kim đáy bể, ta cũng sẽ tìm bằng được sách kia cho nàng, làm Lạc nhi mất hứng thật là không tốt.”
Động tác mờ ám liếc trộm sách bị Vũ Văn Thượng phát hiện, Trầm Lạc tự biết mình đuối lý, mà lời nói của Vũ Văn Thượng còn rất mập mờ không rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ ửng. Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta gõ, vang lên mấy tiếng cộp cộp cộp, tiếng Tiểu Phúc Tử xuyên qua cửa phòng truyền tới. Trong lòng Trầm Lạc lại một lần nữa cảm kích Tiểu Phúc Tử.
“Điện hạ, thức ăn tới, nước cũng đun xong cả rồi, có đưa thùng gỗ vào không ạ?”
Vũ Văn Thượng buông Trầm Lạc trong tay ra, “Vào đi.”
Cửa phòng kêu két một tiếng, Tiểu Phúc Tử bê ba món ăn một món canh đi vào, theo sau là hai người làm cường tráng khỏe mạnh. Trầm Lạc thấy hai người kia khiêng trong tay một thùng gỗ, thùng nước kia rất to, nàng chắc chắn, thùng tắm ấy phải chứa được những hai người.
“Tiểu Phúc Tử, bê nước nóng đổ hết vào trong thùng gỗ.”
Tiểu Phúc Tử không dám hỏi nhiều, vội vâng lời, xong xuôi liền dẫn hai người làm lui khỏi phòng. Trầm Lạc cầm thìa lên, đầu tiên là uống một ngụm canh rau cải đậu hũ, rồi nhấc đũa chuẩn bị dùng cơm. Lúc này Vũ Văn Thượng cũng ngồi xuống, ăn cùng Trầm Lạc.
Gần nửa chén cơm trôi xuống, Trầm Lạc chỉ tay vào thùng gỗ lớn trong phòng, “Thùng gỗ nhà ta còn không to như thế.” Vũ Văn Thượng cố làm ra vẻ kinh ngạc ồ một tiếng, rồi nói: “Thùng gỗ lớn một chút là tốt, như vậy tắm rửa mới được tận hứng.”
Trầm Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy Vũ Văn Thượng nói cũng đúng, thùng gỗ lớn, tắm mới thoải mái.
“Điện hạ, nước tới rồi đây, có thể đi vào không ạ?” Cửa phòng lại bị gõ, giọng Tiểu Phúc Tử vang lên. Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc ăn hết đến hạt cơm cuối cùng trong chén, mới lên tiếng kêu Tiểu Phúc Tử đi vào.
Nước nóng hầm hập bốc hơi nghi ngút đều được đổ hết vào thùng gỗ, một người làm cúi đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn. Tiểu Phúc Tử phất phất tay, ra hiệu cho người làm kia tăng tốc độ thu dọn. Cuối cùng Tiểu Phúc Tử khom người dẫn người làm của khách điếm ra khỏi phòng, lúc đi còn không quên đóng chặt cửa phòng, phân phó cho chưởng quỹ khách điếm nếu không được lệnh thì không cho phép người ngoài đi tới chỗ này.
Vũ Văn Thượng vươn tay thử độ ấm, hài lòng gật đầu một cái, lần này Tiểu Phúc Tử làm việc không tệ, nước ấm rất vừa. Trầm Lạc cho là Vũ Văn Thượng phải tắm, rất tự giác quay người lại, đi tới bên giường định bụng kéo màn ngủ một lát. Vũ Văn Thượng lại đột nhiên ôm lấy nàng, hai chân Trầm Lạc bị nhấc lên khỏi mặt đất, giãy giụa mấy cái. “Vũ Văn Thượng, ngươi tắm còn kéo ta theo làm gì.”
“Lạc nhi, nàng vẫn không hiểu sao. Đồ tốt tất nhiên phải cùng nhau chia sẻ, ta với nàng cùng tắm.” Hơi sức Vũ Văn Thượng rất lớn, vừa dứt lời, Trầm Lạc đã bị ôm tới bên cạnh thùng gỗ.
Tay trái giữ chặt đôi tay lộn xộn của Trầm Lạc, tay phải thuần thục cởi bỏ y phục lẫn quần dài của nàng ra. Khi nội khố cuối cùng rơi xuống, mặt Trầm Lạc đã đỏ như táo chín, trong làn hơi nước nóng hổi, hiển lộ một vẻ thẹn thùng động lòng người. Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc đặt vào trong thùng gỗ. Thân thể Trầm Lạc lập tức khom người xuống cố gắng mượn thành thùng gỗ ngăn cách ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thượng.
Mới vừa hạ thấp người, thân thể yếu ớt không xương một lần nữa bị bàn tay của Vũ Văn Thượng nhấc lên, Trầm Lạc toàn thân trần trụi không gì che đậy, Vũ Văn Thượng, vẫn y phục vẹn nguyên. Nhìn đôi mắt Vũ Văn Thượng lấp ló ý tứ trêu đùa, như có như không, Trầm Lạc nhất thời tức giận. Nàng chưa từng bị người ta khi dễ như vậy, giờ cũng đâu phải là hoàng cung nữa. Sao nàng phải chịu bị Vũ Văn Thượng đè ở dưới, nàng phải trả đũa. Trầm Lạc giống như bị kí©h thí©ɧ, không nói hai lời, đôi tay đánh úp về phía Vũ Văn Thượng, không thèm để ý tới bất cứ thứ gì, xé rách ngoại bào vô giá của Vũ Văn Thượng, vừa xé vừa lầm bầm: “Xem ta xé nát ngươi đây.”
Một tràng tiếng cười từ l*иg ngực Vũ Văn Thượng truyền ra, bàn tay bắt lấy đôi tay bé nhỏ làm loạn trên y phục hắn: “Lạc nhi sốt ruột? Để ta giúp nàng, phải cởi thế này.”
Bàn tay nhẹ nhàng kéo, ngoại bào liền tà tứ giắt trên vai phải, da thịt nam tử trắng ngọc hiển lộ trong ánh nến. Làn da Vũ Văn Thượng còn đẹp hơn cả nữ tử, trắng gần như sáng lên. Mặt Trầm Lạc càng thêm đỏ, tất cả dũng khí hò hét mới rồi đều chui hết xuống đất.
“Lạc nhi, rút lui sao? Dáng vẻ kiên quyết hồi nãy đâu rồi? Chúng ta phải nhanh lên một chút, để nước lạnh mất sẽ không hay.” Vũ Văn Thượng rất tận tình nhắc nhở Trầm Lạc, rồi hoàn toàn cởi bỏ ngoại bào ném về phía sau, ngoại bào đáp xuống đất một cách tà mị. Thấy Trầm Lạc lại muốn trốn vào trong thùng gỗ, Vũ Văn Thượng nhanh chóng vươn tay giữ chặt thân thể nàng. Đôi môi cũng không chịu được lực hấp dẫn của cánh môi mềm mại kia, lập tức xâm nhập, dính sát lấy bờ môi phả ra hơi thở mê người của Trầm Lạc. Bàn tay kề sát bên hông nàng lần theo đường cong hoàn mỹ sắp trưởng thành của nữ tử dần trượt xuống, vươn tới mông đẹp mềm mịn ngạo nghễ ưỡn lên, thỉnh thoảng bóp nhẹ.
Tay chân Trầm Lạc luống cuống, hai tay không biết đặt ở đâu, nếu hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác, hình như đôi tay nên ôm lấy hông Vũ Văn Thượng, nhưng sao nàng có thể làm vậy, Vũ Văn Thượng hôn mυ"ŧ càng ngày càng mãnh liệt, Trầm Lạc hít thở không thông, hai tay rốt cuộc đặt trên l*иg ngực Vũ Văn Thượng đẩy hắn ra. Nhưng vì sao rõ ràng nàng dồn hết khí lực đẩy Vũ Văn Thượng, mà động đến l*иg ngực hắn, sức lực lại nhỏ bé, tựa thể vuốt ve như thế.
“Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng rời khỏi cánh môi Trầm Lạc, đôi mắt đen thẳm của hắn dưới ánh nến càng tản ra ánh sáng rực rỡ. Mặt Trầm Lạc đỏ rực như sắp nổ tung, nghe Vũ Văn Thượng khẽ gọi, Trầm Lạc cúi đầu không đáp.
“Lạc nhi, ta nên làm gì với nàng bây giờ? Nàng có biết ta nhẫn nhịn có bao nhiêu khổ cực không.” Vũ Văn Thượng cật lực khống chế hô hấp của mình, Trầm Lạc cúi đầu nhìn thấy thứ đang ngẩng cao giữa hai chân Vũ Văn Thượng kia, hả, sao quần Vũ Văn Thượng lại phồng lên thế kia, bên trong có thứ gì sao?
“Ưm, Lạc nhi, đừng chạm vào.” Vũ Văn Thượng vội ngăn động tác của Trầm Lạc lại, Trầm Lạc bĩu môi, trong đầu thấy không thoải mái. Phụ thân nói khi làm việc phải luôn công bằng, toàn thân cao thấp của nàng Vũ Văn Thượng đều sờ hết rồi, một mực ức hϊếp nàng. Lần này, lẽ nào đến lượt nàng ức hϊếp lại hắn rồi? Vũ Văn Thượng càng khó chịu, càng thể hiện rằng nàng đã thành công khi dễ hắn.
“Vũ Văn Thượng, chỗ ngươi không cho ta đυ.ng vào có cái gì?”
Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên thành một nụ cười khổ, “Lạc nhi, chờ nàng trưởng thành thực sự, vật này sẽ đưa nàng lên trời xuống đất.”
Thần kỳ vậy ư, lên trời xuống đất? Vũ Văn Thượng, ngươi đừng quá khoa trương thế chứ. Tiên sinh kể chuyện đã từng nói, thế gian này không có thứ gì có thể khiến ngươi lên trời xuống đất, trừ phi ngươi biến thành thần tiên.
Thấy Vũ Văn Thượng thật là khổ sở, Trầm Lạc cực kỳ sung sướиɠ. Hừ, xem ngươi quan tâm tới nơi đó của ngươi như vậy, ta càng không thể không chạm vào. Quyết định xong, trên mặt Trầm Lạc lộ ra một nụ cười giảo hoạt, tay nhỏ gạt bỏ bàn tay chặn đỡ của Vũ Văn Thượng ra, thuận lợi cầm nơi Vũ Văn Thượng không cho mình đυ.ng vào kia. Trầm Lạc vừa sờ, nóng như vậy, lớn như vậy. Nghe thấy Vũ Văn Thượng cố nín nhịn thở gấp, Trầm Lạc lập tức ‘ném phăng’ vật đó đi.
“Lạc nhi, nàng thật nghịch ngợm. Nếu muốn sờ, ta sẽ để nàng sờ chán thì thôi.” Tay phải Vũ Văn Thượng mạnh mẽ nắm lấy tay Trầm Lạc, lần này Trầm Lạc bị buộc phải sờ vào chỗ kia.
Vật này không chỉ ấm áp, mà còn có thể nảy lên. Mỗi lần nảy lên, trong lòng Trầm Lạc đều chấn động, Cùng lúc đó, tay trái Vũ Văn Thượng cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Trầm Lạc kinh hãi, ngón tay tách mảnh rừng kia ra, chậm rãi vuốt ve.
“A.” Trầm Lạc khẽ kêu ra tiếng, Vũ Văn Thượng, ngón tay của hắn thế nhưng tiến vào.
“Lạc nhi, ta không xuyên phá, nàng đừng sợ.”
Xuyên phá? Xuyên phá cái gì?
Ngờ vực qua đi, Trầm Lạc đột nhiên thấy phía dưới đau xót, một luồng nhiệt lưu từ dưới thân truyền đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhíu mày, khi Vũ Văn Thượng nhìn thấy ngón tay trái mình đỏ máu, liền có chút luống cuống.
“Vũ Văn Thượng, bụng ta đau quá, ngươi làm gì với ta vậy?”
Nhìn Trầm Lạc ôm bụng mình kêu đau, sắc mặt Vũ Văn Thượng khẽ biến, hay là. . . . .Có kinh lần đầu? Vũ Văn Thượng lập tức cầm khăn khô vắt trên thành thùng gỗ lau khô người Trầm Lạc. Rồi nhanh chóng nhặt lấy áσ ɭóŧ của nàng trên mặt đất, giúp nàng mặc vào.
Máu đỏ tươi trượt theo cạnh đùi Trầm Lạc chảy xuống, Trầm Lạc còn chẳng hay biết mình đã có kinh lần đầu.
Có kinh lần đầu nghĩa là thân thể nữ tử đã trưởng thành. . . . . . .
*cười dâʍ ɦộ mỗ Thái tử*
Hay