Nàng ta vẫn đưa quạt tròn của mình cho nàng, Đàm Nhu không dám nhận.
Đàm Nhu liền quay người đi thật nhanh.
" Tại hạ có việc cần đi trước."
Đàm Nhu không dám ngoảnh đầu, nàng cứ thế chạy về kĩ viện, chạy đến trước cửa nàng thở hổn hển lấy bình tĩnh đã, Đàm Nhu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu sao nàng ta lại nhiệt tình đến vậy.
" Giống như đi tìm ý trung nhân hơn, ta sợ."
Đàm Nhu đi chen người đi vào, ở trên cửa sổ lầu ba Đình Nguyên Xuyên trầm tư cầm chén trà đứng ở cửa sổ dõi theo nàng đi vào, nàng vào đến đại sảnh hắn liền uống ngụm nước trà rồi mất hút khỏi khung cửa sổ.
Đàm Nhu vẫn nghĩ về cô nương tên Diệp Nhuyên Ly đó, không hiểu sao nàng cảm giác như có gì đó không đúng lắm.
Nàng mang nét mặt trầm tư đó đi vào phòng, nàng hậm hực cởϊ áσ khoác ra gỡ búi tóc của mình xuống, nàng nghĩ vu vơ gì đó mãi không thông, đành nằm ngủ trên giường lấy lại sức.
Nàng vừa đặt tấm lưng xuống thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Đàm Nhu lại cáu gắt đi ra mở cửa, Đình Nguyên Xuyên đứng đó cười tươi với nàng, Đàm Nhu chẳng thấy có gì, hắn với vẻ có chút tâm sự muốn nói chuyện với nàng.
" Ta có thể nói chuyện với cô được không?"
Đàm Nhu nhìn xung quanh khách đông nườm nượp, người người say bí tỉ, náo loạn hết cả lên liền cảm thấy khó chịu với không gian này, nàng giận cá chém thớt liền gắt gỏng.
" Không, ta còn phải đi ngủ."
Đình Nguyên Xuyên nhìn nàng có chút mong chờ, Đàm Nhu liền muốn đóng cửa, Đình Nguyên Xuyên cả gan dùng chân chặn lại, Đàm Nhu liền đẩy mạnh cánh cửa kẹp lấy chân của hắn, nàng dùng lực vừa đủ nếu không thì chân phế đó lại ngắn đi một ít rồi.
Đàm Nhu mở cửa ra, thấy hắn ôm chân phế của mình mà nhảy dãy lên không ngừng, Đàm Nhu vẫn kiên nhẫn chờ, hắn chốc lát bình tĩnh liền nói.
" Ta chỉ muốn nói chuyện thôi cũng không được sao?"
Đàm Nhu khoanh tay vào với thái độ không vừa mắt mà đáp hắn.
" Có gì để nói à?"
Đình Nguyên Xuyên lại đáp.
" Có, khác có."
" Ta không muốn nói, ta buồn ngủ, ngươi đừng làm phiền ta."
Đình Nguyên Xuyên đơ người nhìn nàng, Đàm Nhu nắm chặt cánh cửa vừa muốn đóng liền mở ra.
" À, đúng rồi, Đình công tử người tuyệt đối đừng quên chuyện mà người đã nói nhé, buông tha ta, người không giữ lời Huyết Giáo ta cũng diệt đấy."
Đàm Nhu mặt lạnh khép cửa, hắn đứng ngoài cười thầm, Đàm Nhu thở dài than.
" Phiền phức."
Mặc Vương tiên sư và Tuệ Liên cùng nhau đi ra khỏi vùng núi Huyết Giáo, sau khi ở trọ một đêm, Mặc Vương đưa Tuệ Liên đến nán lại ở chỗ nhà của người quen.
Theo lời của Mặc Vương thì đây là nhà của bằng hữu lâu ngày không gặp, tuy nhiên nhà vừa qua tang, không khí tang thương vẫn còn, ngôi nhà mái ngói nung nằm ở sâu hẻm cách chợ vài con đường nhỏ trước kia có hai mẹ con cùng ở với nhau.
Vừa tròn tháng trước người mẹ mất vì tuổi già, đứa con gái cũng đã gần bốn mươi lủi thủi một mình ở đó, vậy thì dựa hơi nhau mà sống à khi nhà ở trong hẻm sâu vậy? không phải họ cũng có tiền, do là họ có tiệm thuốc cho người ta thuê lại sửa sang thành quán rượu, mỗi tháng đều được đưa tiền đều đều, chỉ có hai mẹ con tiêu cũng không tiêu gì nhiều, ngoài rằng, mỗi năm có dịp lễ ra ngoài mua chút vải mua chút y phục còn mua thêm vài bao gạo để sống hết năm cũng không mua thêm gì nhiều.
Nhà nằm trong góc hẻm, đất cũng không chật, ngôi nhà nhỏ bằng gỗ tre trúc bên cạnh mấy mảnh vườn và ao, cũng có thả vài con gà chơi chơi ngoài sân.
Hôm nay Mặc Vương đến đây làm vị bằng hữu đó rất bất ngờ, Tuệ Liên đi theo sau tiên sư cũng có chút e dè ngại ngùng.
Kể ra bằng hữu này là một cô cô xinh đẹp, người hình như trong tủ đồ của người toàn là đồ màu trắng, khi Tuệ Liên đến đây thấy người lúc nào cũng mặc y phục trắng.
Nói là bằng hữu nhưng Mặc Vương lại có chút khó nói chuyện, người luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn Mặc Vương còn cư xử với Tuệ Liên thì ôn hoà hiền dịu.
Dạy Tuệ Liên thêm nhiều thứ không biết, đã ở lại đây hai ngày rồi nhưng hôm qua Mặc Vương không biết đã đi đâu cả tối mà không về, Tuệ Liên để ý thấy đêm đó người cứ đứng ở ngoài sân ngước lên trời nhìn sao, Tuệ Liên thấy giống như là đang đợi Mặc Vương tiên sư.
Sáng hôm sau Mặc Vương về thì người lại giữ thái độ lạnh lùng, bữa trưa cũng không thấy nói gì nhiều, hai người họ cũng chỉ nói được với nhau vài câu.
" Nhiên Nhiên, ăn nhiều chút."
" Trước giờ vẫn vậy."
" Thế thì lại ảnh hưởng thân thể."
" Không sao cả."
Đến đó đã không ai nói gì, Tuệ Liên cũng lặng đi, đến nhai cơm cũng phải nhẹ nhàng.
Thấy cả hai vẫn mặt lạnh với nhau, Tuệ Liên cũng liền chuyển chủ đề.
" Cô cô, con thấy trời cũng lạnh rồi, hay là chúng ta may mấy bộ y phục ấm một chút."
Cô cô chỉ cười gật đầu.
Cô cô là con gái của thần y Lý Danh, tên là Lý Ngọc Nhiên, cha biến mất từ khi người mới mười tuổi, mẹ vừa mới mất tháng trước, là con gái một nên không muốn được gả đi đâu, năm hai mươi tuổi nhận lời thành thân với Mặc Vương nhưng đến ngày thành thân lại bỏ trốn, Mặc Vương chạy đôn chạy đáo để tìm người cuối cùng đến khi biết chỗ cũng không dám đến gặp người.