Bùi Anh mở mắt ra, nhìn thấy bát nước trên tay nàng đã hốt hoảng.
" Ngươi lấy nước ở đâu vậy?"
Đàm Nhu thản nhiên nói.
" Trong lu."
Đàm Nhu cười mỉm, Đình Nguyên Xuyên còn không hiểu chuyện gì, Bùi Anh vốn đã muốn nhảy vồ lên nói cho ra nhẽ, Đàm Nhu đã vứt lọ thuốc khác xuống, nàng không mảy may quan tâm mà đi vào.
Bùi Anh cầm lấy nuốt lấy một viên sau đó còn đưa cho Đình Nguyên Xuyên một viên nữa.
" Bát nước vừa rồi có độc ngươi nuốt thuốc giải đi."
Đình Nguyên Xuyên cũng nghe theo, Đàm Nhu đi vào đó tìm chút gì còn ăn được, nàng hì hục trong đống xác chết và đống đổ nát của bàn ghế đồ ăn.
Xuống đến khu bếp, Đàm Nhu tiện tay mở mấy tủ đồ với lu gạo ra, tìm được vài thứ, có rau có củ quả với ít thịt hun khói với chút ít gia vị, Đàm Nhu bày ra múc lấy ít gạo, nàng xắn tay áo lên bắt đầu vo gạo, cùng lúc đó Bùi Anh đi vào.
Đình Nguyên Xuyên ở ngoài dọn bàn dọn xác một chút để lấy chỗ ăn cơm, Bùi Anh vốn nghĩ nàng là nữ tử quanh năm luyện võ cho nên sẽ không biết làm gì, hắn cũng không ngờ tới người ngồi ở trong bếp vo gạo để nấu bây giờ là Đàm Nhu.
Bùi Anh thấy nàng đang vo gạo thì đã buột miệng nói.
" Ngươi cũng biết nấu cơm à."
Đàm Nhu cũng không bất ngờ với câu hỏi đó, nàng vừa đổ nước ra rồi lại đo nước nhấc nồi lên để nấu, nàng thổi lửa một chút rồi lại quay ra nhìn hắn thản nhiên trả lời.
" Ngươi thì có vẻ chẳng biết gì, bất ngờ lắm sao."
Bùi Anh không nói nữa phụ nàng nhặt rau, Đàm Nhu thấy vậy cũng tiện nói với hắn.
" Ngươi nhặt xong tiện thể rửa luôn đi "
Bùi Anh không nói gì, Đàm Nhu rửa hết thịt nàng vừa lấy ra, nàng làm cũng không có chút ngượng gạo nào, Bùi Anh vừa nhìn đã đoán được nàng là người biết nấu ăn.
Đình Nguyên Xuyên đi theo mùi thơm mà vào, hắn nhìn trên kệ bếp có đĩa thịt lớn đã mắt sáng lên, bụng kêu cồn cào.
Đàm Nhu đổ nước vào nồi làm một ít canh, Bùi Anh đứng bên cười mỉm, trong phút chốc lại giống như một gia đình nhỏ, Đàm Nhu quay ra nói với Đình Nguyên Xuyên.
" Ngươi dọn cơm lên đi."
Bữa cơm hôm đó cứ thế đi qua rất bình thường, Đình Nguyên Xuyên ăn no xong đã chạy sang dãy nhà khác nằm ườn ra đại một cái giường nào đó, Đàm Nhu vừa ở lại dọn, Bùi Anh đi ra ngoài dạo một chút.
Đàm Nhu nán lại chút múc đầy hai bát cơm rồi tìm đâu đó trong tủ có vài nén nhang, nàng đốt lên coi như cúng bái họ.
Cảnh này vừa hay bị Bùi Anh nhìn thấy, sau đó xong rồi thì hắn cũng không thấy Đàm Nhu đi ra, nàng vẫn ngồi thẫn thờ ở bàn ăn như suy tư gì đó.
Bùi Anh đứng dưới trời nắng trưa nóng chảy mồ hôi nhìn Đàm Nhu ngồi đó, xung quanh Đàm Nhu đều là xác người, nàng trước giờ chưa dám tưởng đến khung cảnh ăn cơm hôm nay, vết thương trên bả vai và một vài chỗ nhỏ trên người bị thương vẫn còn đó, Đàm Nhu đã xử lí chúng nhưng vết tích bên ngoài nó để lại nàng không che đi được, Đàm Nhu vừa nghĩ lại cảnh đánh vừa rồi vừa lạnh người vừa có chút không vui.
Mạng người nói muốn lấy là lấy đi, người ta chết đi, phụ mẫu có biết không còn không rõ, con người một khi chết đi thì đã là hết, đến cuối cùng thì nhận được ít nhang khói từ người thân có lẽ là sự an ủi phần nào, sau này không còn nữa ta cũng không mong họ nhớ ngày dỗ của ta, chỉ mong ngày chôn cất trời nắng to, đừng mưa, ta rất sợ trời mưa, mưa đường trơn trượt lắm.
Đàm Nhu thẫn thờ lúc lâu, nàng quay ra thấy Bùi Anh đứng giữa sân nhìn nàng, ánh nắng sau trưa chói loá như thiêu đốt, hắn luôn cầm theo cây sáo làm nàng cứ nghĩ đến Chiêu Phong không thôi.
Đàm Nhu đứng dậy, bàn ăn cơm vừa rồi chở thành bàn thờ, trên đó Đàm Nhu đặt lên hai bát cơm và bát hương, nàng khấn cho họ ba nén nhang.
Giữa vùng đồi xác chết nàng không thương sót đặc biệt cho ai cũng không buồn vì ai, nàng chỉ lo rằng sau này mình đi sẽ không ai biết.
Ở Huyết Giáo đồ sộ này, Tuệ Liên vẫn ngày ngày chăm chỉ làm việc, nàng vẫn qua lại với Kính Nhĩ, nàng ta cái gì cũng đến tìm nàng, người ngoài nhìn vào họ thấy như đây là tỷ muội ruột thịt.
Từ ba hôm trước bỗng nhiên người giao lương thực ở dưới chợ đi lên đổi người mới, mấy nay Tuệ Liên đều là người đi nhận, nàng đứng ra đại diện họ nhận giúp trưởng bếp, hôm nay cũng vậy, Tuệ Liên vẫn ra nhận đồ.
Nàng cầm hoá đơn trong tay mà mỉm cười, nhìn người giao đồ với vẻ thân quen, người này có dáng người lớn nhìn bề ngoài có vẻ là tầm bốn mươi tuổi,có một hàng râu ria đen thưa và một nốt ruồi nhỏ trên mí mắt trái, sau một hồi người đó lén đưa cho Tuệ Liên một mẩu giấy nhỏ.
Tuệ Liên giấu lấy, sau giờ làm đi ra sau bếp mở ra đọc.
Vừa đọc xong như đã hiểu, Tuệ Liên liền xé nhỏ giấy ra vứt vào lò bếp đốt đi.
Đến khuya muộn Tuệ Liên vờ như đau bụng nên thức đi ra ngoài, cả phòng ngủ năm người kia cũng không quan tâm mấy, họ ngái ngủ thϊếp đi, Tuệ Liên dọn hết đồ đạc đi ra ngoài.
Nàng rón rén đi ra, cẩn thận trốn từng đợt đi tuần của lính canh, nàng đi ra sau vườn rau ở cạnh nhà bếp, ném tay nải sang tường bên kia, sau đó thì có một người lập tức nhảy lên trên tường đưa tay ra kéo nàng lên.
Tuệ Liên ngồi trên tường cũng run sợ, người đó liền lên tiếng hỏi.
" Không biết Hiên Trung Phiên ở chỗ nào sao?"
Giọng nói chững chạc cất lên, có chút khàn khàn như người có tuổi, Tuệ Liên lắc đầu, nàng còn cất lời hỏi lại.
" Tiên sư, Đàm Nhu thì sao? chúng ta định bỏ mặc muội ấy sao?"
Thì ra đây là Mặc Vương, người bất lực vừa tìm đồ đệ vừa tìm người quen, bất giác bị lạc hai đứa này, bây giờ liều mình lên đây để tìm hai đứa thì chỉ thấy một đứa, Mặc Vương còn phải cứu tên tiểu tử cầm kiếm chạy lung tung kia nữa, mặc dù mới gặp hắn mấy lần nhưng cũng được coi là nghĩa huynh của Đàm Nhu , suy đi tính lại cũng chỉ vì Đàm Nhu.