Đàm Nhu đi xuống chậm rãi, Đình Nguyên Xuyên giống như là người hầu của nàng hơn, khi cả ngày nay hắn đều lẽo đẽo đi theo sau nàng.
Đàm Nhu xuống dưới lầu, nàng uống nước xong thở một hơi dài, nàng nhìn Đình Nguyên Xuyên cố tỏ ra là vế dưới kính cẩn hỏi hắn.
" Công tử, ngày mai chúng ta có về không?"
Đình Nguyên Xuyên ho một tiếng, hắn mỉm cười.
Về? làm gì có chuyện dễ dàng thế được, ta còn phải đưa ngươi đi gϊếŧ người nữa.
" Chưa, mai chúng ta còn có việc, ngày mai chúng ta đi gϊếŧ thổ phỉ."
Đàm Nhu hoài nghi nhìn hắn.
Gϊếŧ thổ phỉ thật à? nhìn mặt ngươi gian xảo như vậy có thật là thế không.
Đàm Nhu chỉ cười trừ.
Đêm đã khuya như vậy nhưng ở Huyết Giáo, Tuệ Liên vẫn lang thang ở ngoài phòng ở, nàng đi xung quanh cho khuây khỏa, Tuệ Liên đang tâm tư nhớ lại chuyện cũ, nàng còn sốt ruột lắng lo cho Đàm Nhu không biết giờ đây ra sao.
Còn đang đứng ngắm sao trời, Tuệ Liên bỗng nghe tiếng lao xao ở phía phòng của Đình Nguyên Xuyên.
Nàng thầm nghĩ.
Đó là phòng của Đình Nguyên Xuyên, Đàm Nhu mới cùng hắn xuống núi mà sao có tiếng gì vậy?
Tuệ Liên không dám qua đó xem liền sợ hãi bỏ chạy, Đình Trường đi phía sau nhìn thấy được bóng dáng bỏ đi của nàng, cảm thấy đó là bóng dáng của một nữ nhân thật đáng yêu, hắn cười.
Ai vậy? đêm khuya còn ở đây.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Đàm Nhu đi cùng Đình Nguyên Xuyên mãi đến chán chê, hắn đưa nàng lên núi, kéo theo nàng cùng chịu nạn, Đàm Nhu còn chưa rõ chuyện gì thì đã bị mấy tên đuổi theo lấy mạng, giờ đây đã mấy ngày qua nàng và hắn nấp sâu trong núi không ra nổi.
Nghe nói đây là núi Trở, không biết là ai đặt mà lại đặt tên dở hơi như vậy, núi này là một chỗ ở của một đoàn binh được đào tạo rất giỏi của Huyết Giáo, Đàm Nhu vừa nghe xong đã ngơ người ra.
" Ngươi, ngươi là tên ngu nào vậy? Công tử của Huyết Giáo à? Chỗ này không phải là của Huyết Giáo sao? Sao ngươi lại phải trốn chui trốn lủi thế này? Còn liên lụy ta."
Đình Nguyên Xuyên cười khổ, trên nét mặt hắn là sự bi đát của sự cụt đường.
Đàm Nhu mặt lạnh hỏi.
" Ngươi còn làm chuyện gì thiếu động não hơn bây giờ không?"
Đình Nguyên Xuyên ngước lên trời, nhìn tán lá đung đưa mà thở dài.
" Ngươi cũng biết đúng không? Ta là công tử của Huyết Giáo, nhưng mà những gì phơi bày ra trước mắt ngươi là gì? tiếng sỉ vả của Đình Trường sự coi thường của trưởng bối, người của Huyết Giáo ở đây nhưng không phải là người của ta."
Đàm Nhu chẳng thèm nói câu nào, nàng dẫu sao cũng không muốn liên quan đến họ, nàng quay mặt đi, nhìn lại con đường vào của mình, làm sao mà đến nước này, nàng đã làm gì tất cả vì cái gì.
Đình Nguyên Xuyên thảnh thơi nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi, Đàm Nhu nhếch nhác, y phục của nàng bẩn lấm mùi bùn, cả người nàng bốc mùi lên đến nỗi như một xác chết biết đi, Đàm Nhu ngước nhìn trời, phía xa xa kia có đám mây đen kéo tới dự định sẽ là một cơn mưa to.
Đàm Nhu quay ra thấy Đình Nguyên Xuyên vẫn y nguyên nằm ngủ không chút lo lắng nào, nàng khổ tâm, đến nước này vì hắn mà nàng như vậy, Đàm Nhu liền tát hắn một cái, hắn ngơ ngác bật dậy, nàng cũng đơ người ra, không biết từ bao giờ lại xuất hiện lưỡi kiếm song song với cổ của nàng, trong lòng nàng thầm nghĩ đây là người đang truy sát hai người cho nên trong bụng đã nhẩm lần này tiêu thật rồi.
Đàm Nhu từ từ ngoảnh ra nhìn, lại là dây đỏ đó, lại là hắn mặc y phục trắng, lưỡi kiếm sắc bén này.
Đàm Nhu nhỏ giọng gọi tên hắn.
" Bùi Anh?"
Tên đó rất bất ngờ, hắn không ngờ nàng lại biết tên hắn.
Đình Nguyên Xuyên cũng bất ngờ, hắn chưa từng kể gì về Bùi Anh mà nàng lại có thể biết tên hắn.
Đàm Nhu thản nhiên nhìn Đình Nguyên Xuyên, nàng chẳng nói gì, Bùi Anh vẫn còn cứng họng không nói, Đình Nguyên Xuyên nhìn nét mặt bất ngờ của hắn đến nỗi ngán ngẩm, Đình Nguyên Xuyên nói.
" Sao ngươi lại biết tên của hắn?"
Đàm Nhu cúi đầu xuống nhìn lưỡi kiếm chăm chăm kè vào cổ mình.
Đình Nguyên Xuyên liền ra hiệu hạ tay xuống, Đàm Nhu nhìn hắn vừa cười mỉm vừa nói.
" Vô tình thôi, chỉ là hắn anh tuấn thanh danh nổi như vậy thì biết tên cũng là chuyện bình thường."
Đình Nguyên Xuyên vừa mới biết Bùi Anh có thanh danh nổi, Đàm Nhu cũng cười ngượng, Bùi Anh hắn vốn đã chậm hiểu những chuyện như vậy cho nên những gì Đàm Nhu nói hắn đều tin.
Bùi Anh quay ra nhìn Đình Nguyên Xuyên nói.
" Ta theo đúng thời gian tới đây, hôm qua Đình Trường còn cho người lục soát phòng của ngươi, làm sao? viên ngọc quý ấy đã giấu chưa? "
Đình Nguyên Xuyên cười khẩy.
" Ý ngươi là sao? viên ngọc trai hay viên ngọc trắng kia."
Bùi Anh cũng tiếp.
" Cả hai thì sao."
Đình Nguyên Xuyên nhìn Đàm Nhu mà đáp.
" Ta chỉ có ngọc trai đen thôi, ngọc trai trắng vẫn đang ở nhà."
Đàm Nhu giật mình, nàng nhìn hắn chằm chằm, Bùi Anh cũng chẳng đưa nàng vào mắt, hắn liên tục lườm nguýt nàng, Đàm Nhu cũng chẳng quan tâm, nàng đang nghĩ viễn cảnh về sau, Kính Nhĩ đó thật sự sẽ hành xử với nàng thế nào.
Trên tay Bùi Anh còn có kiếm và có sáo trúc, Đàm Nhu lại nhớ Chiêu Phong, tiếng sáo hôm đó mà nàng ngẫu hứng thổi ra đã dẫn Chiêu Phong đến gặp nàng.
Đàm Nhu bất giác kêu lên.
" Chiê..."
Bùi Anh ngơ ngác nhìn nàng, Đàm Nhu liền bừng tỉnh, nàng bắt trước hắn lườm nguýt lại hắn.