Chương 18

Vừa nói xong Nhị Nhiên đã đi về, Tam Hiệu lại bước lên.

Chàng cầm quạt lên gượng cười nói.

" Ta đi vội quá nên quên mất đồ, để lần sau ta tam ca bù cho muội nhé."

Đàm Nhu cũng cười lên, nàng lắc đầu.

" Chúng ta là huynh muội, tặng quà làm gì chứ."

Bạch Hiệu tính tình ôn nhu, chàng chỉ xoa đầu nàng một cái rồi đi về, Lục Nguyệt lại tiến lên đưa cho nàng một chiếc túi thơm màu hồng.

" Đây là túi thơm muội tự tay thêu vào tên của tỷ, ta tặng cho tỷ đó."

Đàm Nhu vui vẻ nhận lấy, Đàm Nhu đưa tay ra xoa tay của Bạch Nguyệt mà nói.

" Muội thật là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, để lần sau muội ghé ta thêu tặng lại muội."

Mã Bằng đứng đằng sau nhìn Lục Nguyệt không thôi.

Chiêu Phong nhìn sang đằng sau mình, chàng lại vỗ nhẹ an ủi cận vệ của mình.

Chiêu Phong đã nhận ra sự mến mộ của Mã Bằng đối với Lục Nguyệt, chàng cũng không chắc rằng Bạch Nguyệt có cảm giác hay không nhưng chàng chỉ nghĩ dù có mến mộ thì đến với nhau cũng rất khó.

Bạch Nguyệt dời đi, lướt qua Mã Bằng.

Nàng nhìn Mã Bằng mãi mà Mã Bằng chỉ cúi đầu xuống, hoàn toàn không biết Lục Nguyệt đang để ý mình.

Đàm Nhu lại ngồi xuống ghế, nàng ăn bánh hoa đào còn sót lại, còn Ngũ Nhiên thì đang giả vờ như đang thưởng hoa nhưng thực chất là đang nghĩ xem nên tặng gì cho nàng, vì hôm nay Ngũ Nhiên trốn ra ngoài nên không hề có chuẩn bị, Chiêu Phong đã nhìn thấu tên nhãi này liền đi đến làm khó.

" Ngũ hoàng tử, các vị hoàng tử về hết rồi người không về sao?"

Ngũ Nhiên cười trừ.



" Hoa ở cung của tứ tỷ vô cùng đẹp, đệ muốn ở lại thưởng hoa một lát"

Chiêu Phong lại ngồi xuống như hai huynh đệ đang tâm sự, Đàm Nhu cũng ngại làm phiền.

Nàng thấy còn nhiều điểm tâm còn sót lại liền nói.

" Tuệ Liên, tỷ ngồi xuống đi."

Tuệ Liên lại nhìn xung quanh, ngại ngùng nói.

" Công chúa, ngũ hoàng tử còn ở đây, như vậy không tiện đâu."

Đàm Nhu lại kéo Tuệ Liên ngồi xuống.

" Cứ ngồi đi, điểm tâm còn nhiều tỷ cứ ăn đi, tuy là đồ thừa nhưng mà ăn vẫn rất ngon."

Tuệ Liên lại vẫy tay từ.

" Không đâu công chúa, sao lại có thể nói là đồ thừa nó vẫn còn ấm, ăn vẫn rất ngon."

Đàm Nhu lại cười tươi lên.

" Đúng.."

Ở bên đây, Chiêu Phong cùng với Nhiên Lý nói chuyện.

" Ta thấy ngũ hoàng tử nhìn công chúa, ánh mắt không phải là ánh mắt của một đệ đệ nhìn tỷ tỷ, ngũ hoàng tử có ý gì vậy?"

Nhiên Lý bỗng chột dạ, chàng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Chiêu Phong liền nói.

" Lộ liễu đến vậy sao? Ta chỉ là có chút ngưỡng mộ tỷ ấy thôi."



Chiêu Phong lập tức cau mày, chàng ban đầu đã đoán được hắn đối với Đàm Nhu là không bình thường, lại chính tai nghe hắn nói thế thì cứ như là đang khıêυ khí©h Chiêu Phong, ruột gan Chiêu Phong như sôi ào lên, có chút khó chịu trong người.

Chàng nhìn về phía Đàm Nhu, nàng đang cười đùa với Tuệ Liên, nàng bây giờ như ngây ngô, không biết chuyện gì.

Ngũ Nhiên nhìn sắc mặt Chiêu Phong đã thấy không đúng.

" Huynh đừng hiểu lầm, đệ ngưỡng mộ tỷ ấy là vì tỷ ấy là người được sống ở bên ngoài cung, được tự do tự tại, không giống như ta, suốt ngày đều phải ở trong phòng chuyên tâm đọc sách, ta chán ngấy cuộc sống này lắm rồi."

Chiêu Phong đã hạ được một chút hỏa trong lòng, nhưng chàng vẫn không muốn Đàm Nhu nói chuyện với Ngũ Nhiên.

Chiêu Phong đứng dậy, chàng nói.

" Cuộc sống của nàng ấy là của nàng ấy, cuộc sống của người là của người, ta thấy người cả đời này cũng không thể thoát ra khỏi cái l*иg vàng này được, ước mơ của người xa xôi đó."

Nhiên Lý lại cười.

" Ta biết, mẫu hậu sẽ không để ta đi linh tinh đâu."

Chiêu Phong lập tức bỏ đi, Ngũ Nhiên cảm thấy Chiêu Phong không hẳn là nghĩa huynh của Đàm Nhu, hắn cảm thấy Chiêu Phong đang hành xử thái quá, biểu cảm của Chiêu Phong không hẳn là bình tĩnh mà là cố gắng để không bị bộc phát.

Hắn vội giật miếng ngọc trên thắt lưng mình xuống, miếng ngọc này chàng đã đeo từ năm năm tuổi đến giờ, được chạm khắc hình của một con thỏ vô cùng dễ thương.

Ngũ Nhiên đưa nó cho Đàm Nhu.

" Đệ tặng tỷ miếng ngọc này, lần này đến quá đột ngột, lần sau đệ đến đệ sẽ tặng tỷ một thứ còn đẹp hơn nữa."

Đàm Nhu cũng nhận lấy nhưng nàng lại lắc đầu.

" Không cần đâu, ta chỉ nhận lần này thôi lần sau đệ có tặng thứ quý giá như nào ta vẫn không nhận."

Nhiên Lý lại vội cáo từ.

" Vậy, đệ xin phép về cung, lần sau đệ sẽ lại đến chơi."