Chương 101

Cô cô đứng đó vỡ oà khóc lớn, Mặc Vương lại mỉm cười lại gần ôm lấy người vào lòng.

Tuệ Liên đứng sau cửa liền quay ra cười.

" Cuối cùng thì cũng rõ chuyện rồi, không phải làm khó nhau nữa."

Tuệ Liên lại rón rén ôm tách trà quay về, vào phòng, Hiên Trung Phiên ngồi thẳng người với hai tay ôm chăn, Tuệ Liên liền cười hỏi.

" Sao huynh dậy sớm vậy?"

Hiên Trung Phiên đưa chăn cho nàng, Tuệ Liên cũng mỉm cười nhận lấy, Tuệ Liên ngồi xuống cạnh Hiên Trung Phiên, huynh ấy không nói gì cứ lầm lì cúi mặt xuống làm cho không gian này ngượng ngùng.

Tuệ Liên bèn lên tiếng.

" Trung Phiên, huynh có chuyện buồn sao?"

Huynh ấy lắc đầu.

" Không có."

Tuệ Liên nhìn về phía giường.

" Trung Phiên, Đàm Nhu rất trọng tình nghĩa, muội ấy còn không màng đến tính mạng mà bất chấp cứu huynh, huynh buồn như vậy cũng là phận lòng muội ấy đó."

Hiên Trung Phiên thở dài, thật không biết nói sao, thân thể của một nữ thân lại thảm hại đến thế, suy cho cùng cũng là do Hiên Trung Phiên, cây kiếm đó cũng là do Hiên Trung Phiên mà ra.

Tiếng gà gáy vang lên trong tiết trời sáng sớm, hơi lạnh phả vào trong nhà, ở trong bếp Hiên Trung Phiên cùng Tuệ Liên sắc thuốc cho Đàm Nhu.

Tuệ Liên còn tiện thể làm luôn đồ ăn sáng, Hiên Trung Phiên gắng thổi vào lò bếp để lửa không tắt, trên mặt còn lấm lem nhọ nồi như trẻ con, Tuệ Liên vừa khuấy cháo vừa cười.

" Trung Phiên thật giống trẻ con, mặt huynh đen hết rồi kìa."

Nồi cháo nóng hổi đang sôi lên, Tuệ Liên bỏ thêm ít hành lá vào rồi dùng vải quấn bàn tay bắc nồi xuống, nồi cháo gà nóng hổi vừa ra, mùi thơm bay phảng phất, cô cô ở ngoài vườn tưới rau cũng ngửi thấy, Mặc Vương xách nước cạnh giếng cũng khen.

" Ngọc Nhiên, Tuệ Liên nấu gì đó thơm quá nghỉ một lát đã, ăn sáng xong rồi hẵng làm."

Cô cô quay ra cười.



" Cho ta một xô nước nữa thôi là xong rồi."

Mặc Vương kéo xô nước từ dưới giếng lên vừa tủm tỉm cười, đây giống như là cuộc sống yên bình của phu thê già vậy.

Tuệ Liên nhí nhảnh chạy ra.

" Tiên sư, cô cô chúng ta ăn sáng thôi."

Hiên Trung Phiên cũng chạy theo sau.

" Tuệ Liên cho chúng ta ăn cháo đó, thơm lắm."

Tiếng cười vui vẻ cả bốn người vang lên, niềm vui của sự bình yên vô lo, tất cả mọi người ở bên nhau đều yêu thương nhau, ở với nhau giống như một đại gia đình, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng là trọng tình nghĩa.

Cả bốn cùng nhau quay quần trong phòng Đàm Nhu, vừa ăn vừa nói chuyện.

Mặc Vương than.

" Đàm Nhu cũng không biết bao giờ mới tỉnh, nếu không thì lại có đứa đá xéo ta."

Cô cô đặt bát cháo xuống liền cười.

" Nữ nhi của huynh cũng sắp tỉnh rồi, ta đoán rằng không hôn mê qua hôm nay đâu."

Tuệ Liên liền cười thành tiếng.

" Đồ đệ cưng của tiên sư mà, Đàm Nhu nói ở với tiên sư lâu như vậy thì muội ấy cũng không còn ngại ngùng gì nữa."

" Cô cô cứ để tiên sư nói xấu muội ấy đi không biết chừng Đàm Nhu đã tỉnh từ bao giờ rồi ấy."

Mặc Vương nhìn về phía giường thấy Đàm Nhu vẫn bất động mắt, người liền cười lắc đầu, khua tay.

" Làm gì có, nó sẽ còn ngủ dài dài, chắc tầm tối mới dậy, ở núi Nguyệt nó vẫn hay ngủ dậy muộn lắm."

Vừa dứt câu đó thì cô cô đã chen ngang vào.

" Đồ đệ? Thì ra là đồ đệ của chàng."

Hiên Trung Phiên như hiểu ra gì đó liền lên tiếng nói giúp Mặc Vương.



" Chắc là đồ đệ cũng như là con, hồi trước con cũng được người khác nhận nuôi nhưng cứ gọi con là đồ đệ đến khi người mất thì con mới phát hiện ra trong gia phả đã có tên con từ lâu rồi."

Mặc Vương cũng gật đầu.

" Đúng đúng, lần trước ta chưa kịp nói xong nàng đã vội lảng sang chuyện khác rồi nên ta không nói nữa, với lại nàng còn cho rằng ta đã lấy người khác rồi lấy cớ chạy ra ngoài còn gì."

Cô cô không nói gì, người lại ăn miếng cháo rồi đặt muỗng xuống.

Dưới bàn cô cô đá vào chân của Mặc Vương một cái thật mạnh, tiếng cũng vừa, Tuệ Liên và Trung Phiên không dám ho he liền cúi mặt xuống ăn như không biết chuyện gì.

Mặc Vương chỉ biết mỉm cười nén đau trong lòng.

Sau khi ăn xong thì cô cô đã băng bó lại vết thương cho Đàm Nhu, vẻ mặt thì cũng đã hồng hào hơn hôm qua nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh, cô cô ngồi trong phòng một mình với Đàm Nhu càng nhìn nàng cô cô càng cảm thấy Đàm Nhu giống ai đó.

Cô cô chỉnh chăn lại giúp nàng liền nắm lấy tay nàng như chuyền hơi ấm vào, Tuệ Liên lát sau bưng bát cháo và bát thuốc đi vào.

Thấy cô cô cứ nhìn chăm chăm Đàm Nhu đến nỗi thẫn thờ như thế, nàng nhẹ giọng gọi.

" Cô cô."

Cô cô bừng tỉnh, thấy Tuệ Liên liền mỉm cười, Tuệ Liên đặt khay thuốc xuống cạnh bàn nhỏ bên giường, nàng nói.

" Cô cô, người đang nhọc lòng chuyện gì sao?"

Cô cô lắc đầu mỉm cười nhìn nàng rồi nhìn Đàm Nhu, cứ cảm thấy cô nương này có chút gì đó giống với người quen của mình.

Lúc này Mặc Vương ở bên ngoài ngóng trông ai đó, cứ đi đi lại lại, Hiên Trung Phiên ngồi ở ngoài cửa vừa chống cằm nhìn Mặc Vương đi lại mà sắp ngủ gục tới nơi.

Tuệ Liên ở trong phòng với cô cô cùng nhau ngồi lại nói chuyện.

Cô cô nắm lấy tay Đàm Nhu vuốt ve vừa dịu dàng nhìn Tuệ Liên cười mỉm.

" À, đúng rồi Đàm Nhu là nghĩa nữ của Mặc Vương, vậy thân phụ của Đàm Nhu là ai vậy?"

Tuệ Liên quay ra nhìn Đàm Nhu vừa bồi hồi kể lại.

" Đàm Nhu là con gái của hoàng quý phi và hoàng thượng Nhị Quốc, muội ấy là tứ công chúa."