Chương 6: Con Vẹt

Bị dẫn đi đến thư phòng, Chiết Quân Vụ trong lòng đã nghĩ rõ ràng là nếu một lát sau Thái Tử tức giận nhìn nàng, nàng cũng không thể trốn được. Nếu trốn thì nàng đã đoán được mình sẽ bị đánh nặng hơn.

Chiết Quân Vụ đi qua mấy cổng vòm, tiếp tục đi sâu vào trong cung, đại khái đi qua bốn con đường bằng sỏi đá, sau đó mới đến được thư phòng. Lưu công công chỉ vào một thái giám khoảng mười bốn, mười lăm tuổi rồi nói với nàng: “Đây là Tiểu Thịnh, ngươi đi theo hắn đi.”

Tiểu Thịnh lớn lên chẳng có gì nổi bật, thậm chí vì quá bình thường nên toàn bộ khuôn mặt cũng rất khó nhớ.

Sau khi Chiết Quân Vụ cố gắng nhìn hắn thêm vài lần nữa, lo sợ rằng sau này sẽ quên mất. Tiểu Thịnh dường như đã quen với việc đó nên hắn mỉm cười nói, “Không sao đâu, ngươi sẽ nhớ sau vài ngày thôi.”

Chiết Quân Vụ có chút ngượng ngùng, hô nhỏ một câu Tiểu Thịnh ca, sau đó đem giẻ lau thọc vào trong nước để giặt.

Lưu công công vẫn còn đưa người đến đây nên hắn không thể canh việc lau sàn, liền phân phó cho Tiểu Thịnh: “Ngươi hãy chiếu cố Quân Vụ, nàng vừa mới đến nên cái gì cũng chưa hiểu.”

Tiểu Thịnh vội vàng gật đầu, đợi đến khi Lưu công công đi rồi, hắn liền mang theo Chiết Quân Vụ đi vào trong thư phòng.

Thư phòng này là nơi đọc sách của Thái Tử Điện Hạ nên chẳng có thứ gì quan trọng trong đó ngoài sách ra. Vì thế, lúc Thái Tử Điện Hạ không có ở đây thì thái giám và cung

nữ đều đến dọn dẹp một phen. Nếu thư phòng của Thái Tử Điện Hạ nằm ở phía Đông thì chỉ có mình Lưu công công mới có thể vào được.

Ước nguyện lớn nhất của Tiểu Thịnh trong tương lai là được trở thành như Lưu công công. Hắn làm việc rất chăm chỉ và linh hoạt, về Chiết Quân Vụ thì hắn đã nghe Lưu công công từng nói qua, tuy thấy trên mặt nàng cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn hiện lên chút lo lắng, vì thế liền quyết định lấy lòng một cái.

Hắn vừa vặn giẻ lau, vừa nói nhỏ: “Ngươi đừng sợ, ta biết ngươi sợ cái gì, nhưng mà ngươi nghĩ đi, ngươi mới nhận về được vài ngày, điện hạ sẽ không nổi giận đâu, trong lòng Lưu gia gia rất ổn nên mới dám tiếp tục cho ngươi vào thư phòng làm đấy.”

Chiết Quân Vụ nghe những lời này vậy mà lại cảm thấy nó rất có lý. Nàng lớn lên ở vùng nông thôn, ở đó nhà ai cũng thân thích với nhau, nên chẳng cần ngày hôm sau thì mọi người trong làng ai cũng đều biết, còn chuyện nàng bị làm một người “đặc biệt” tới Đông Cung của điện hạ, liệu mọi người sẽ biết chăng?

Vậy mà nàng vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, có phải Thái Tử Điện Hạ đã ngầm đồng ý không?

Vẻ mặt của Chiết Quân Vụ lập tức giãn ra một chút. Tiểu Thịnh thấy nàng là người thông minh, bèn không nói nhiều, sau đó đưa cho nàng vừa mới giặt, “Nào, lau sàn trước đi.”

Chiết Quân Vụ vội vàng nhận lấy giẻ lau và bắt đầu quỳ xuống lau sàn nhà. Sàn nhà của thư phòng được lát bằng gỗ. Mặc dù chẳng biết đó là gỗ gì, nhưng lại rất dễ dàng lau sạch, nước trên sàn cũng khô nhanh chóng thì nghe tiếng bước chân bên ngoài, lúc này mặt Tiểu Thịnh biến sắc, vội vàng nháy mắt ra hiệu để nàng quỳ xuống.



Lòng Chiết Quân Vụ thắt lại, nàng biết đây là Thái Tử Điện Hạ đến.

Vừa mới quay đầu lại thì một đôi giày màu xanh sẫm xuất hiện trước mặt nàng. Đôi ủng được thêu bằng chỉ vàng, giống như một đóa hoa, nhưng Thái Tử Điện Hạ lại đi quá nhanh, nên lòng bàn chân lại nổi gió, vì chỉ nhìn thoáng qua nên nàng không thể nhận ra được đó là loại hoa gì.

Sau khi Thái Tử Điện Hạ đi qua, Lưu công công đi theo phía sau liền dùng tay ra hiệu cho Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh. Hai người vội vã cầm thùng gỗ lùi ra phía sau, ai ngờ Thái Tử lại mở miệng nói câu: “Đứng lại.”

Hắn đang trong tuổi thiếu niên bị vỡ giọng nên giọng nói có chút khàn khàn. Hai từ đứng lại rõ ràng không chứa nhiều thăng trầm cảm xúc, nhưng Chiết Quân Vụ nghe mà không hiểu ra đó là một loại bất mãn, nàng không khỏi ngạt thở, liền vội vàng đứng lên cúi đầu xuống.

Thái Tử Điện Hạ híp mắt, “Có phải ngươi là cung nữ mới đến? Ngẩng đầu lên ta xem.”

Chiết Quân Vụ nhẹ nhàng nói phải, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. Đứng bên cạnh hắn, sau lưng Lưu công công cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn đã chuẩn bị lâu như vậy là chỉ vì ngày hôm nay thôi.

Trong lòng Lưu công công nghĩ, bản thân lúc này xem cũng đoán được chừng tám chín phần, nhưng điện hạ một câu chắc chắc cũng không nói trước nên lòng hắn vẫn luôn canh cánh.

Căn phòng yên lặng, người bên dưới không dám phát ra tiếng động, còn người bên trên thì lại ngứa mắt vì tức giận.

Thái Tử tức giận nhìn vào khuôn mặt của Chiết Quân Vụ.

Hắn chưa bao giờ lộ hỉ nộ trên mặt. Đặc biệt là khi lớn lên, hắn thích hay không thích gì thì sẽ không bao giờ chủ động nói ra, kẻo người khác lại làm ra chuyện lung tung vì sở thích của hắn.

Nhưng chưa kể đến là điều này đòi hỏi nô tài phải tự tìm ra.

Ngay từ đầu, Lưu công công có thể đã đoán đúng, hắn ghét những người có dung mạo xinh đẹp và những kẻ nịnh bợ mặt mũi của họ. Vì thế, Lưu công công đã khôn ngoan đưa một số người có vẻ ngoài bình thường từ trong phủ nội vụ về.

Nhưng là tên ngu xuẩn này thật sự rất ngu xuẩn, một năm hai năm, ba năm bốn năm, cũng chẳng biết linh động gì cả! Những người đưa về lúc đầu chỉ có thể coi là dung mạo bình thường, nhưng những nô tài và cung nữ được đưa về sau đều xấu hơn một chút, đến khi Thái tử trở lại Đông Cung thì hắn cảm thấy có gì đó không ổn với chính đôi mắt của mình.

Cũng may là hắn chưa bao giờ quan tâm đến nô tài nên đã bỏ qua bọn họ nhiều năm như vậy.



Nhưng vào một năm trước, Lưu công công lại nhận một người mặt rỗ về, Thái Tử Điện Hạ thực sự đã nhịn không được liền mắng một câu đồ xấu xí. Nếu không phải vì Lưu công công hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn, thì Thái Tử Điện Hạ hận không thể cho người đem hắn lôi xuống đánh chết rồi.

Cũng may năm nay hắn rốt cuộc đã biết linh động, hắn gọi người đi nhận những người dung mạo bình thường về, sau đó mơ hồ và tự nói với bản thân, mặc dù Thái Tử Điện Hạ chẳng biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng trong lòng Lưu công công cuối cùng cũng đã thông suốt.

Nhưng điều mà Thái Tử Điện Hạ hiểu được lại là ngươi có thể đem người ưa nhìn về, nhưng tại sao có thể mang về một người đã “trưởng thành” như thế này!

Hắn chán ghét liếc nhìn khuôn mặt của Chiết Quân Vụ, sau đó quét qua Lưu công công, Lưu công công lúc này chân đã mềm nhũn, quỳ thẳng người xuống.

Hắn vừa quỳ xuống, Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh vội vàng quỳ theo, cả ba người sắc mặt đều trắng bệch.

Thái Tử liền biết được lúc này nếu mình đem người đuổi ra ngoài, nói không chừng Lưu công công lại mang về thêm vài thứ xấu xí nữa.

Tại sao hắn lại chọn một tên ngốc như vậy làm đại thái giám chứ, nếu không phải vì hắn trung thành thì đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Tính tình của Thái Tử không được tốt lắm, năm mười lăm tuổi tính tình như thế nào đều đích thân hoàng thượng cùng hoàng hậu nói, càng tức giận càng không biểu hiện ra mặt, mà chỉ nhìn Lưu công công với vẻ mặt ảm đạm thì toàn thân hắn đã run lên.

Thái Tử Điện Hạ hừ một tiếng, hắn định đưa Chiết Quân Vụ đến nơi khác cho khuất mắt hắn để làm việc, nhưng đúng lúc này bên ngoài có tiếng vỗ cánh, con vẹt xanh mà hắn nhặt được đột nhiên bay đến và đậu bên ngoài cửa.

Đôi mắt to như hạt đậu của nó nhìn về tiểu cung nữ, sau đó nó mở miệng nói: “Quân Vụ− −”

Mắt của Thái Tử Điện Hạ nheo lại lần nữa.

Chiết Quân Vụ bỗng nghe thấy tên nàng và âm thanh có phần quen thuộc, thấp thỏm ngẩng đầu lên thì thấy một con vẹt xanh đang nhìn nàng bên ngoài cửa, có lẽ là một màn này quá mức thần kỳ, nàng vậy mà quên đi đây là nơi nào, cũng sững sờ hô một câu: “Mao Mao?”

Nàng vừa lên tiếng, con vẹt kia vừa mới còn ngó dáo dác liền lập tức liền ra vẻ, bay thẳng tới, đυ.ng vào trong ngực của nàng, lại lần nữa kêu lên, “Quân Vụ a− −”

Chiết Quân Vụ ôm con vẹt xanh và cảm thấy hơi sững sờ một lúc.

Làm sao mà con vẹt tuyệt tình này lại đến được Đông Cung hay vậy?