Chiết Minh Châu nghe xong lời này, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, không thể để Hoàng Hậu nương nương nói năng tùy tiện như vậy! Nàng cứ cân nhắc mãi, cuối cùng mở miệng: “Nương nương, lời người nói thần nữ thật sự là nghe không hiểu.”
Hoàng Hậu ngạc nhiên: “Sao lại nghe không hiểu? Con không phải là muốn gặp xem bộ dáng của nàng ta để dễ bề tính toán hay sao?”
Chiết Minh Châu cả mặt đỏ bừng, hít sâu mấy nhịp đều không nuốt cục tức này xuống cổ, liền nhớ tới lời nói khi Chú thím dặn dò nàng.
Chú nói: “Con cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu gia, sau khi vào cung, Hoàng Hậu nếu như khéo léo, con liền nhịn trước một chút, nếu là Hoàng Hậu làm ra chuyện gì mất mặt, con cứ trưng ra dáng vẻ của thế gia quý nữ, không cần bận tâm quá nhiều.”
“Con người của Hoàng Hậu…… Bệ hạ đều biết, chỉ cần con nói có sách mách có chứng, bệ hạ nể tình mặt mũi của Thục Lăng Hầu phủ, sẽ không nói gì đâu.”
Chiết Minh Châu vốn không nghĩ sẽ đắc tội Hoàng Hậu, nhưng xem ra bà nói chuyện càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng không đàng hoàng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ nói nàng phải gả cho Thái Tử!
Chiết Minh Châu quyết định làm rõ mọi chuyện. Nàng đứng lên, quỳ trên mặt đất: "Tuy không biết nương nương đã hiểu lầm cái gì, nhưng thần nữ từ đầu đến cuối không có nói qua rằng muốn gặp người, chỉ là nương nương hiểu lầm ý của thần nữ.”
“Lời nói của nương nương thần nữ nghe càng ngày càng không hiểu, hôm nay tiến cung, vốn tưởng rằng là vì nương nương nhớ thần nữ rồi, liền muốn thần nữ tiến cung cùng nương nương trò chuyện, nhưng những lời nương nương nói…… Thần nữ nghĩ, thần nữ không thể hiểu ý của nương nương, vậy thì xin nương nương nể tình Thục Lăng Hầu phủ trung thành nhiều năm, đừng nói mấy lời thần nữ nghe không hiểu.”
Nàng sợ lời nói không xong, Hoàng Hậu có thể lập tức truyền đi khắp nơi rằng nàng thích Thái Tử, vì gả tới Đông Cung, đã bắt đầu xem xét tới thị thϊếp.
Cứ như vậy, không chỉ có nàng thanh danh bị hạ thấp, mà Thục Lăng Hầu phủ cũng vì nàng mà phải hổ thẹn.
Nàng là thế gia quý nữ, cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu phủ, nàng lưng không thể cong, tôn nghiêm không thể bị ảnh hưởng.
Chiết Minh Châu quỳ thẳng người, Hoàng Hậu nhìn liền tức giận.
Tiểu nha đầu này là đang chỉ trích bà? Hay lắm! Hay cho một Thục Lăng Hầu phủ!
Nàng cầm lấy ly trà, muốn hất qua đó, lại nghĩ dù sao nàng cũng là cô nương của Thục Lăng Hầu phủ cô nương nên không dám hất, đành phải đem chén ném sang hướng khác, vừa lúc ném trúng tay của Chiết Quân Vụ đang quỳ ở bên cạnh.
Tay nàng phút chốc đỏ lên một mảng. Chiết Quân Vụ đau đến nước mắt đều rơi xuống dưới rồi, nhưng cũng không dám động đậy, chỉ gập lưng như cũ, đầu cúi xuống, biểu hiện ra bản thân cung kính.
Sau khi nàng tới, liền vẫn luôn không dám nói lời nào, mặc dù là ngẩng đầu, cũng là dùng những quy tắc cung kính lúc nhập cung ma ma dạy dỗ, không dám nhìn thẳng mặt chủ tử, tránh cho chủ tử không vui.
Vừa nãy Hoàng Hậu cùng cô nương của Thục Lăng Hầu gia nói chuyện, nàng liền lập tức để tay quỳ sát đất, không dám ngẩng đầu, sợ hai người sẽ để ý đến nàng.
Kết quả vẫn là bị hất cho chén trà.
Nước nóng cùng chén trà đập vào tay nàng, da chắc chắn là đã bị bỏng rồi, cũng may trà trong chén cũng không nhiều, nóng cũng chỉ là trong nháy mắt chứ không phải nước nóng dội vào không dứt, nàng xem ra vẫn có thể chịu nổi.
Chỉ đau đến thân mình run rẩy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Chiết Minh Châu trên tay bị bắn một chút trà nóng, thật ra không có việc gì nhưng cũng bị đỏ, không thể so sánh với Chiết Quân Vụ, nàng nhìn về phía Chiết Quân Vụ, muốn qua đó đem chén trà trên tay bỏ ra, nhưng nàng vừa mới làm Hoàng Hậu tức giận, nếu lại lỡ làm sai chuyện gì, sợ là sẽ càng làm Hoàng Hậu thêm tức giận, vì thế cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Nương nương bớt giận.”
Hoàng Hậu giận quá hóa cười, ha một tiếng, đang muốn mắng vài câu để bớt giận, liền thấy ngoài cửa có thanh âm truyền đến, Thái Tử nổi giận đùng đùng đi vào.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn Chiết Quân Vụ. Thấy trên tay nàng là chén trà còn nóng đang bốc khói nghi ngút, có thể thấy được nước trà đang nóng, lúc này bị đổ lên trên tay, không chừng đã làm bỏng da rồi.
Thái Tử mắng to: “Lưu Đắc Phúc, ngươi chết rồi sao! Còn không mau mang người trở về!”
Hoàng Hậu bị Thái Tử quát to làm cho kinh sợ, sững sờ tại chỗ, Lưu Đắc Phúc cũng không dám đắc tội, vội vàng kéo Chiết Quân Vụ lui ra.
Hoàng Hậu liền trách cứ: "Con chỉ vì một cung nữ mà hét vào mặt mẫu hậu?”
Đừng tưởng rằng bà không biết hắn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Thái Tử không thèm quan tâm đến bà, tiếp tục mắng: “Lưu Đắc Phúc, ngươi chết rồi hay sao! Còn không mau mang người đi giúp cô nương Thục Lăng Hầu gia thu dọn đồ đạc, đưa nàng xuất cung!”
Lưu Đắc Phúc lại vội vàng đem Chiết Quân Vụ giao cho Tiểu Thịnh, còn mình thì đưa Chiết Minh Châu ra ngoài.
Chiết Minh Châu cảm thấy Thái Tử quả thực chính là Bồ Tát sống.
Nàng không chút do dự mà đi theo.
Trong phòng nô tài cũng không dám ở lại, đều theo chỉ ý của cung ma lui ra ngoài. Hoàng Hậu thấy lúc này đã không còn ai, mới nổi giận mắng: “Con là bị điên rồi hay sao!”
Thái Tử nhìn Hoàng Hậu, bất lực đến vô cùng, hắn cảm thấy cùng Đoan Vương đấu mười hồi tám hồi còn tốt hơn cùng bà nói chuyện. Hắn tức giận không được, dọc đường đi cũng hiểu rõ tâm tư của Hoàng Hậu, chỉ có thể là muốn truyền ra ngoài rằng Chiết Minh Châu muốn làm Thái Tử Phi, nhưng bà cũng không nghĩ mà xem, bà nghĩ như vậy, người khác đều bị ngốc hay sao?
Thục Lăng Hầu sẽ bỏ qua hay sao?
Hắn hỏi bà: "Người là muốn gϊếŧ nhi tử sao?”