Chương 5: Thật Đẹp

Có một số người có vẻ đẹp gây phản cảm, còn một số người chỉ thích mỹ nam, không thích nữ nhân. Tương tự, cũng có người chỉ thích nữ nhân mà không thích nam nhân, nhưng theo kinh nghiệm của Lưu công công, khuôn mặt của Chiết Quân Vụ cả nam nữ đều thích, vì vẻ đẹp của nàng rất ôn hòa.

Người biết đấy, nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng rất nhẹ nhàng, duyên dáng và hấp dẫn người khác. Nó giống như tên nàng, màn sương trong suốt giữa những cây tre, rất hay, khi một người đi qua, màn sương liền quấn quanh họ, làm cho họ rất thoải mái.

Lưu công công liền cảm thấy Lý công công cuối cùng cũng làm được một vấn đề được lòng người. Hắn cười rộ lên, dẫn Chiết Quân Vụ đi, “Ta đưa ngươi đến Tây Uyển, tương lai ngươi sẽ hầu hạ ở đó.”

Tây Uyển là nơi ở của Thái Tử Điện Hạ. Chiết Quân Vụ mấy ngày nay từng nghe nói qua Tây Uyển, nói đến nơi đó, ánh mắt tất cả mọi người đều hâm mộ. Nhưng khi nghe tin mình có thể đến Tây Uyển, nàng lại không vui mà chỉ sợ hãi thêm.

Ngay cả trong tạp viện, khuôn mặt của nàng đã trông như thế này, thì nàng có thể không biết điều gì khác đang chờ đợi nàng nữa.

Hơn nữa, sau khi trải qua bốn ngày này, có lẽ nàng đã biết mình là người đặc biệt. Và trước mặt đại thái giám này, người đã đưa nàng trở lại như một người đặc biệt, nhưng nàng vẫn không rõ ý định trong lòng hắn đang tính toán điều gì.

Nàng giống như con cá nằm trên thớt, bị ai đó chặt và không thể cử động được chút nào.

Cảm giác này khiến nàng nhớ đến đứa trẻ muốn chạy trốn, lúc đó nó đã bị bắn một mũi tên, nàng biết bây giờ dù có bị trói nhưng chỉ cần nàng dám nhúc nhích thì cũng bị bắn một mũi tên.

Như thường lệ, nàng không dám cử động và nói chuyện, chỉ cúi đầu xuống đi theo Lưu công công.

Mấy ngày nay, nàng đã bị chuyển đi nhiều nơi, hiện tại lại muốn đổi tiếp, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi một câu: “Công công, trong tạp viện của nô tì còn hai bộ y phục có cần mang theo không?”

Lưu Công Công: “Không cần đâu, ngươi đi đến Tây Uyển mặc y phục khác đi.”



Nơi nào cũng có y phục riêng của nó, nếu mặc nhầm sẽ bị đánh.

Lưu công công rất kiên nhẫn với nàng, "Tây Uyển là nơi Thái Tử ở, còn căn nhà kia ở góc tây nam Tây Uyển sau này sẽ là chỗ của ngươi ở, trong đó có mười cung nữ, chỉ có bốn Đại cung nữ, bốn cái nhị đẳng cung nữ, còn lại đều là tiểu cung nữ giúp Đại cung nữ làm việc, ngươi đến cũng là tiểu cung nữ, ngươi theo mọi người học quy cũ trước, đừng ngại chịu khổ, nhưng cũng đừng để người khác khi dễ đấy.”

Làm theo những lời chỉ dạy, hắn thật giống một người trưởng bối, Chiết Quân Vụ cuối cùng cũng buông lỏng một chút sau khi được hắn trấn an, đợi tiến vào Tây Uyển, Lưu công công đưa nàng đến gặp bốn Đại cung nữ trước để nói rõ ý định của mình− − Thực ra, Chiết Quân Vụ nhìn sắc mặt của bốn Đại cung nữ trước mặt, liền cảm thấy có vẻ như các nàng đã sớm nghe nói qua.

“Ý của hoàng hậu nương nương là đem người từ khắp mọi nơi về, ta đang cân nhắc, nếu các ngươi ở đây còn thiếu người, ta liền phái người qua.”

Tên của bốn cung nữ rất dễ nhớ, họ là Xuân, Hạ, Thu, Đông cùng với một chữ “Ẩn” đằng sau.

Các nàng khác với những cung nữ ở tạp viện, họ mấy ngày nay rất quý Chiết Quân Vụ, họ cũng không hà khắc như quản sự ma ma, sau khi Lưu công công rời đi, các nàng rất nhiệt tình, mở miệng một tiếng thì hảo muội muội, để nàng thiếu cái gì thì nói ra.

Chiết Quân Vụ trong lúc nhất thời trở thành chiếc bánh thơm ngon, còn có chút không bình tĩnh nổi. Nhưng lần này, nàng một chút cũng không dám xem nhẹ, chỉ thành thật lắc đầu, “Ta chẳng thiếu thứ gì, đa tạ bốn vị tỷ tỷ.”

Xuân Ẩn gọi và hỏi nàng, “Ngươi biết được chút gì?”

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút, liền nói một câu không thể sai: “Ta biết may vá.”

Xuân Ẩn liền gọi nàng đi may tất.

“Nếu được may vá thì tuyệt quá, bọn ta hồi những năm trước đều bận quá nhiều.”



Các y phục khác của Thái Tử Điện Hạ đều giao cho Thượng Y Cục, nhưng mấy thứ như tất với y phục này đều do các nàng cung nữ ở Đông Cung làm.

Chiết Quân Vụ liền chăm chỉ may tất. Những vết thương trên khuôn mặt của nàng vẫn chưa lành, nên Lưu công công cũng không vội mang nàng ra ngoài, bởi vì hắn hiện tại ở Tây Uyển, cũng thỉnh thoảng đến xem, nhưng Chiết Quân Vụ đã không gặp hắn hai ngày nay rồi.

Mấy ngày nay, Xuân Ẩn là người thân thiết nhất với nàng, dạy nàng cách phối màu cho sợi chỉ thêu. Năm nay nàng 18 tuổi, là một tuổi khá đẹp, nhưng nàng lại không dùng bất kỳ loại son phấn nào.

“Ta không dám đâu, ta e là Thái Tử không thích lắm.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Vậy là bị đưa vào à, bọn ta đều rất tò mò đấy.”

Chiết Quân Vụ ngẫm nghĩ về ngụ ý trong lời nói của nàng, đại khát có lẽ biết được Thái Tử Điện Hạ không thích "đẹp".

Trong lòng nàng sợ hãi, muốn hỏi một chút nhưng lại không dám, Xuân Ẩn cũng thay đổi chủ đề, cười nói: "Điện hạ lúc từ Ký Châu về còn nhặt được một con vẹt xanh vênh váo hung hăng, bữa nào ta sẽ dẫn ngươi đi xem nha.”

Chiết Quân Vụ chẳng có tâm tình nói chuyện phiếm với nàng nên chỉ đành miễn cưỡng cười cười, quay lại ôm chăn vừa sợ vừa rùng mình, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn còn đang suy nghĩ xem bây giờ phải làm sao thì bị Lưu công công kêu ra ngoài.

Lưu công công nhìn mặt nàng, chỉ thấy trên đó chẳng có vết cháy nắng nào, hắn gật đầu và nói: “Về sau, ngươi sẽ đi theo Tiểu Thịnh đến thư phòng dọn dẹp.”

Nàng gật đầu lo lắng, nàng biết đây là Lưu công công muốn “trọng dụng” nàng.

Mà nàng sống hay chết thì còn tùy thuộc vào điện hạ nữa.