Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điện hạ gần đây vẫn luôn giận dỗi, Chiết Quân Vụ liền cùng Dương công công thương lượng, có thể làm chút đồ ăn cho người hả giận hay không. Nàng thấy bực mình sẽ hại thân, hại thân rồi liền phải uống thuốc, mà thuốc là ba phần độc, nàng không muốn điện hạ uống, liền nghĩ cách về mặt ăn uống.

Hơn nữa nàng cũng không muốn dược thiện, điện hạ ghét nhất là ăn dược thiện, nàng muốn thứ đồ ăn mà vừa nhìn đã muốn ăn.

Nhưng bản thân nàng lại không biết làm, liền đi tìm Dương công công, rất là ngượng ngùng, cảm thấy mình là đang làm khó người ta.

Dương công công không cười nhạo việc nàng muốn dùng đồ ăn thay thế thuốc —— Chính là bởi vì không thể, nếu có thể đem thứ đó biến thành có thể, không phải có thể nở mày nở mặt trước chủ tử hay sao.

Hơn nữa, đưa ra lời này chính là Chiết Quân Vụ, nàng là người hiểu tâm tư của điện hạ nhất, nếu như là đồ ăn do nàng dâng lên, điện hạ mặc dù không thích, có lẽ cũng sẽ ăn để cho nàng vài phần mặt mũi, hắn cũng có thể theo đó vớt vát được chút ít.

Hai người ở đó nghĩ ngợi, Tiểu Thịnh lại thở hổn hển chạy vào: "Mau, người của Trường Nhạc Cung tới, nói là hoàng hậu nương nương gọi Chiết Quân Vụ đi.”

Chiết Quân Vụ phút chốc trở nên hoảng loạn.

“Nương nương gọi ta đi?”

Nàng có bản lĩnh gì mà có thể khiến Hoàng Hậu cho người tới gọi nàng đi?

Dương công công vào cung sớm hơn nàng và Tiểu Thịnh vài năm, lập tức nói: “Nếu như là cho người tới gọi, ngươi liền đi theo đi, ngươi không phạm sai lầm gì, nghĩ đến nương nương gọi ngươi tới cũng chỉ là muốn nhìn ngươi một cái, dù sao ngươi cũng là cung nữ hầu hạ thân thiết nhất bên cạnh điện hạ rồi.”

Nói như vậy, Chiết Quân Vụ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng cùng Dương công công nói lời cảm ơn, đi theo Tiểu Thịnh ra cửa, sắp ra cửa đến nơi, Tiểu Thịnh bèn tự mình chủ trương, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi trước đi, đợi ta lát nữa bảo Xuân Ẩn tỷ tỷ đi qua Trường Nhạc Cung đón ngươi, đến lúc ngươi trở về, đi theo Xuân Ẩn tỷ tỷ đi là được.”



Chiết Quân Vụ gật đầu, hành lễ với tiểu công công đến gọi nàng trong cung Hoàng Hậu, sau đó cẩn thận từng tí đi theo hắn. Tiểu Thịnh liền lo lắng suông, lập tức đi tìm Xuân Ẩn, kết quả còn chưa đi vài bước, liền thấy Dương công công đứng ở góc tường kêu hắn qua.

Tiểu Thịnh vội vàng đi qua: "Dương gia gia?”

Dương công công: "Điện hạ sau khi rời khỏi Trường Nhạc Cung, thường là sẽ đi Từ Nhạc Cung, tiểu tử ngươi chạy nhanh đi báo cho cha nuôi một tiếng, tránh sau này điện hạ lại trách mắng.”

Tiểu Thịnh liền có chút do dự.

“Dù sao cũng là hoàng hậu nương nương, chẳng qua là gọi một cung nữ đi, liền phải đi nói cho điện hạ sao? Có phải là không tốt lắm không?”

Dương công công tát một cái lên trán hắn: "Ngày thường nhìn rất linh hoạt, giờ sao lại thành dáng vẻ ngu người như thế này, ngươi a, nghe ta không sai đâu, mau đi.”

Tiểu Thịnh liền vội vàng đi, kỳ thật so với tin phục Lưu công công, hắn cảm thấy Dương công công càng thông minh hơn, nếu không phải Lưu công công mới là tâm phúc của điện hạ, hắn lại không muốn đi theo Dương công công làm đầu bếp, chắc chắn là muốn bái Dương công công làm cha nuôi.

Nếu Dương công công đã nói như vậy rồi, Tiểu Thịnh liền không hề do dự, vội vàng chạy đi Từ Nhạc cung tìm Lưu công công.

Mà lúc này, Chiết Quân Vụ đã bị đưa tới Trường Nhạc Cung.

Nàng quỳ trên mặt đất, hành lễ với Hoàng Hậu, còn có một cô nương ăn mặc rất đẹp trên đầu cài trang sức lấp lánh nàng không biết là ai, liền chỉ cúi đầu một cái, nói một câu cô nương vạn phúc.

Hoàng Hậu liền đối với Chiết Quân Vụ nói: “Ngẩng đầu lên.”



Chiết Quân Vụ liền ngẩng đầu. Mái tóc dày che hết nửa bên mặt. Hoàng Hậu là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhìn đi nhìn lại, cảm thấy người nàng không tồi, ngược lại rất thích —— hy vọng Chiết Quân Vụ tương lai sau này có thể sinh con trai cho Thái Tử.

Chiết Minh Châu sớm đã không có tâm tư nhìn cái gì mà sủng tì nữa rồi! Nàng chỉ hận bản thân lanh mồm lanh miệng, muốn luyện cho mình cách ăn nói, nỗ lực duy trì dáng vẻ quý nữ của bản thân, không để bản thân làm mất thể diện của Thục Lăng Hầu. Vì thế ngồi đoan trang ở đó, lại không nói lời nào.

Nói cái gì? Nói nếu như đã xem qua rồi, vậy thì cho người trở về đi. Như vậy mà nói, cho thấy rõ ràng là mình muốn xem người. Nàng cũng không ngốc, chỉ cười nói: “Nương nương, đúng là người người muốn xem, quả nhiên là một mỹ nhân.”

Hoàng Hậu hồ nghi: “Tóc đều che mất nửa khuôn mặt rồi, con có thể xem ra nàng ta trông như thế nào không?”

Chiết Minh Châu: “……”

Ha hả.

Nàng sống mười ba năm, vẫn là lần đầu tiên bó tay như vậy.

Nàng nói: “…… Mơ hồ vẫn là có thể nhìn ra.”

Quả thật là nhìn không ra, cho nên nàng hoài nghi sở thích của Thái Tử có phần khác thường, dù sao thì cô nương như vậy thật sự là bình thường.

Hoàng Hậu cũng không quản Chiết Minh Châu là thật sự nhìn ra hay là giả vờ nhìn ra, nàng cảm thấy cung tì này nếu được nhi tử yêu thích, nói không chừng qua hai năm nữa đứa cháu đầu tiên của mình lại từ bụng nàng ta mà ra, liền cầm lòng không nổi mà cười lên thành tiếng.

Mới vừa toét miệng, lại nghĩ đến Chiết Minh Châu ở bên cạnh, cảm thấy chính mình không thể lộ ra vui mừng quá mức, liền nhịn lại một chút, nỗ lực giữ nguyên khuôn mặt bình thường quay ra nói với Chiết Minh Châu, mang theo chút khuyên giải: “Con xem nàng ta, cũng chẳng ra gì, tương lai đối với con là không có gì uy hϊếp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »