Ngày hôm sau trời mưa.
Lưu công công nhìn trời, cảm thấy đen đủi.
“Một khi trời mưa, liền phải mưa mười ngày nửa tháng, làm cho người ta khó chịu.” Hắn cầm một cái ô đưa cho Tiểu Thịnh: “Mau chút đi, ngày mưa đi chậm, điện hạ chắc chắn là muốn đi về sớm.”
Tiểu Thịnh cũng liền bất chấp bung dù, chạy vội tới phòng bếp nhỏ, cùng Dương công công nói: “Dương gia gia, Lưu công công nói muốn làm nhanh nhanh chút, điện hạ có lẽ là sẽ về sớm.”
Dương công công đã sớm chuẩn bị xong xuôi, cười tủm tỉm đem đồ ăn để vào hộp rồi đưa qua: “Cầm đi, bên trong có Chưởng Trung Bảo điện hạ thích ăn, món khai vị này, còn có hai bát mì, canh với mì là để riêng ra với nhau, tránh bị nguội. Ngươi bảo Quân Vụ trộn lên cùng nhau, nếu như điện hạ muốn ăn ớt, có thể cho thêm chút ớt vào, hành gừng tỏi ớt ta đều cắt thành miếng nhỏ để riêng ra rồi, muốn ăn gì thì cho vào là xong.”
Khẩu vị của Thái Tử điện hạ thật sự là thay đổi trong nháy mắt, Dương công công liền cân nhắc rồi nghĩ ra cách này, ngày mưa có một bát mì nóng hổi để ăn chắc chắn là ngon, nếu lại đem hành gừng tỏi ớt cho vào vừa phải chắc chắn sẽ khiến điện hạ vui vẻ, bát mì này chính là bát mì ngon.
Đây là cách mà Dương công công vẫn thường dùng, nhưng mỗi lần trước khi mì bị mang ra ngoài, Dương công công đều sẽ nói lại một lần những lời vữa nãy nói. Nói qua rồi, lại làm sai, liền không phải trách nhiệm của hắn nữa.
Lúc Chiết Quân Vụ không tới, đều là Lưu công công hầu hạ dùng bữa, mỗi lần đến lúc hầu hạ điện hạ ăn mì, hắn đều mắng mẹ của Dương công công, trù hắn sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó lại không thể không đi thêm tỏi, thêm hành, nhìn sắc mặt của điện hạ mà thêm một cách cẩn thận.
Tiểu Thịnh chính là không thể không khâm phục Dương công công làm việc khéo léo lại chu đáo. Khi nào hắn cảm khái, Dương công công sẽ cho hắn một chén canh gừng sống: “Tiểu tử ngươi người đều ướt hết cả rồi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiểu Thịnh uống xong rồi cảm giác toàn thân nóng hầm hập, lau miệng, cười nói: “Yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán.”
Sau đó mang theo đồ ăn, mở ô rồi đi nhanh trở về, chờ đến lúc hắn quay lại, quả nhiên thấy Lưu công công ở bên ngoài đang sốt ruột chờ đợi, sau khi thấy Lưu công công liền vội vội vàng vàng đưa đồ ăn qua: “Ngươi mau đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiểu Thịnh liền đem những lời Dương công công dặn dò Quân Vụ nói với Lưu công công: “Bảo nàng theo tâm ý của điện hạ mà thêm hành gừng tỏi ớt.”
Lưu công công lúc này không mắng mẹ của Dương công công nữa mà mắng: “Đi bà nó cái chân, chỉ biết bớt việc cho mình.”
Mắng từ mẹ lên tới bà, có thể thấy được phẫn nộ nhường nào.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện, Thái Tử ở trong phòng nhìn thấy qua cửa sổ, chờ tới lúc Lưu công công tiến vào, liền thuận miệng hỏi một câu: “Các ngươi vừa mới đang nói cái gì?”
Lưu công công cười nói: “Tiểu Thịnh nói đầu bếp ở phòng bếp nhỏ dặn dò Quân Vụ, bảo nàng điều chỉnh cho người hương vị của nước mì.”
Thái Tử không phải lần đầu tiên ăn mì nước, đồng ý với cách ăn này. Hắn chính là thích cách ăn có thể tự mình làm chủ như vậy.
Chiết Quân Vụ đang giúp điện hạ đeo ngọc bội, nghe vậy ngẩng đầu: “Điện hạ, người muốn ăn cay một chút sao?”
Thái Tử: “Đều được, ngươi xem mà điều chỉnh.”
Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, thay hắn chỉnh lí lại y phục, rồi đi tới bày mì ra bàn, sau đó mở nồi canh ra, dùng muỗng dài múc lấy ba thìa vào bát.
Nàng nhìn bát mì nóng hổi đến mê người, liền bỏ thêm chút ớt, hành gừng tỏi số lượng vừa phải, đều được dùng muỗng bạc nhỏ để múc rồi rải ở trên, cuối cùng đưa cho điện hạ.
Thái Tử ăn rất vừa lòng, tuy rằng có chút cay, nhưng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn, ăn thêm một chút Chưởng Trung Bảo, liền cảm thấy no rồi.
Cơm nước xong, xem giờ giấc, so với ra ngoài bình thường sớm hơn một khắc, Thái Tử không vội vàng mà nhắc nhở Chiết Quân Vụ: “Bữa trưa hôm nay ta sẽ không trở về, buổi tối còn phải tới chỗ Thái Hậu dùng bữa, ngươi nhớ rõ phải chăm luyện chữ, chờ đến lúc ta về, ta sẽ xem những chữ ngươi đã viết đẹp.”
Thái Tử điện hạ nói xong liền vội vàng rời đi, Chiết Quân Vụ đưa hắn ra cửa, liền lập tức quay lại luyện chữ, chỉ sợ phụ lòng mong đợi của điện hạ.
Điện hạ đối đãi với nàng thật sự là quá tốt, nàng chỉ nghĩ làm sao để báo đáp hắn thật tốt.
Luyện chữ xong cũng là lúc dùng cơm trưa, nàng cố ý đi tới nội viện tìm Xuân Ẩn và Hạ Ẩn cùng nhau ăn cơm.
Nàng đã lâu không gặp hai người!
Xuân Ẩn xoa xoa tóc phía trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ vẫn chưa cho ngươi lên trên sao?”
Chiết Quân Vụ giật mình: “Không dám đâu!”
Cao hơn nữa, điện hạ liền sẽ không thích.
Xuân Ẩn thấy nàng không hiểu được ý của mình, cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ cùng nàng nói tới chuyện khác.
“Điện hạ không phải là ban hôn cho Đoan Vương sao? Là Thẩm gia cô nương của Anh quốc công phủ, thân phận tôn quý, ban hôn mấy tháng nay rồi, Dư quý phi cũng không có động tĩnh gì, kết quả hôm qua Thái Hậu nương nương cùng cô nương của Thục Lăng Hầu gia nói một câu, bà ấy liền lập tức kêu Đoan Vương tiễn mấy thϊếp thất kia đi.”
Chiết Quân Vụ vẫn là lần đầu tiên nghe Xuân Ẩn bọn họ nói loại chuyện bát quái này, vội vàng dựng tai lên nghe.
Xuân Ẩn là người của Đông Cung, đương nhiên đối Đoan Vương cùng mẹ đẻ là Dư quý phi không có hảo cảm.
Nàng hừ một tiếng: “Đoan Vương sắp phải rời cung mở phủ rồi, đang bận rộn tu sửa vương phủ, haizzz, bệ hạ còn tự mình vẽ cho hắn một bức tranh ở đình viện.”
Chiết Quân Vụ liền cảm thấy tin tức của Xuân Ẩn thật sự rất rộng, còn nàng cái gì cũng không biết. Nàng đối với việc Đoan Vương mở phủ được bệ hạ tự mình vẽ tranh tặng cũng rất tức giận, nàng thương Thái Tử điện hạ, điện hạ tốt như vậy, nhưng phụ thân hình như không đối tốt với người cho lắm.
Nàng cũng có thể mơ mơ hồ hồ cảm giác được những lần điện hạ không vui đều là bởi vì bệ hạ.
Nhưng việc này ngoài tức giận ra cũng chẳng có cách nào khác, liền hỏi mọi người một việc, “Những thϊếp thất bị đưa đi của Đoan Vương, sẽ bị đưa tới nơi nào?”
Xuân Ẩn thở dài: “Những người ấy đều đã từng hầu hạ qua Đoan Vương, nếu như bị đưa đi, thì chỉ có thể là đi tới am ni cô.”